Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Bản Dịch Full)

Chương 591 - Chương 591: Tiên Ngục

Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng Dịch Full Chương 591: Tiên ngục

Chỉ có thể là Động Hư thôi.

Trên thế giới này lại thật sự tồn tại Động Hư cảnh.

Đối mặt với một nhân vật như vậy, trong lòng của hắn cũng không có cơ sở gì.

Quan trọng nhất là không biết nền tảng của đối phương.

Ở chỗ như thiên đình mà gặp được một cường giả Động Hư cảnh, cho dù là ai đều phải suy nghĩ một chút.

Hắn đến đây mới được hai ngày, đã nhận được nhiều chỗ tốt như vậy.

Đây giống như là một bảo tàng, bị hai nhóm người trước sau phát hiện, hai nhóm người này đồng thời phát hiện ra nhau, sao có thể không sinh lòng nghi ngờ chứ?

Đáng sợ nhất ở chỗ hắn hiện giờ còn nằm về phía tu vi thấp.

“Hả, không đúng, đây là thiên đình, có luật trời cấm tư đấu, một khi bị phát hiện, nhẹ thì bị cướp tu vi, nặng thì nhận tội chết.”

Cố Dương đột nhiên nhớ ra đây là đâu, cảm thấy bình tĩnh.

Hơn nữa trong mô phỏng không hề nhắc đến chuyện về hai người này, vậy có ý nghĩa rằng hai người này không hề sinh ra ảnh hưởng quá lớn đến hắn, càng thêm không hề có uy hiếp trí mạng gì cả.

Trong lòng có tự tin rồi, hắn tiếp tục đi về phía hai người, đang nghĩ nên mở lời như thế nào thì đã thấy cường giả Động Hư kia khom lưng cúi người thi lễ, “Bái kiến thượng tiên.”

Thượng tiên?

Một lần này suýt nữa đã khiến Cố Dương ngẩn người, còn may hắn phản ứng kịp, lập tức ý thức được là bộ áo giáp vàng ở trên người đã khiến cho đối phương sinh ra hiểu lầm.

“Nhận ta thành Địa Tiên rồi sao?”

Ở trong thiên đình, người mặc áo giáp vàng chính là thần tướng, nói chung chỉ có Địa Tiên mới có thể đảm nhiệm.

Hắn vì lập được công huân đặc thù, xem như đề bạt vượt xa người thường, người khác rất khó bắt chước.

Dù sao, đó là công lao chém được một Thiên Tiên, tuy rằng xuất lực chủ yếu là Tru Yêu kiếm, nhưng nếu như không có hắn, không biết con yêu vật Thiên Tiên kia sẽ gây ra sóng gió trong thiên hạ trong thời gian bao lâu.

Theo thiên đạo không ngừng hồi phục, nói không chừng sẽ có một ngày nó phá bỏ trói buộc, vọt vào trong xung quanh thiên đình quấy rối, như vậy không biết sẽ tạo thành tổn thất lớn bao nhiêu.

Cố Dương nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này, khẽ gật đầu, nhàn nhạt hỏi, “Các ngươi đến từ đâu?”

Vũ Minh lão đạo hơi kinh sợ nói, “Người nhà quê, tiểu bối vô danh, không dám làm bẩn lỗ tai của thượng tiên.”

Làm sao Cố Dương lại không biết tâm tư nhỏ bé của hắn chứ, là lo lắng nói rõ lai lịch, sau đó sẽ mang đến tai họa cho môn phái.

“Tên.”

“Vãn bối Vũ Minh, đây là đồ tôn của vãn bối Vân Hoa.”

“Nếu đã đến thiên đình thì phải tuân thủ theo quy củ của thiên đình.” Cố Dương nói xong lại trở về lều trại của mình.

Chức vị của hắn khá cao, nhưng tu vi lại thấp hơn người ta một cảnh giới, cộng thêm với quy của thiên đình nghiêm khắc, hắn lại không thể làm gì được người ta cả. Nên cứ nhắm mắt làm ngơ.

Tốt nhất là bọn họ có thể thức thời một chút, chủ động rời đi.

Cố Dương trở lại lều trại, ngồi xếp bằng trên đất, tu luyện.

Một lần tiên trì tẩy thể này, hắn chiếm được chỗ tốt vĩ đại.

Mới vừa rồi, sau khi hắn ý thức được tác dụng tuyệt diệu của tiên trì, đã quyết đoán mở máy mô phỏng ra, tiến hành hai lần mô phỏng.

Tương đương với tiến hành ba lần tẩy thể, đánh xuống căn cơ thật tốt cho thân thể.

Thêm với hai mươi năm tu vi có được trong hai lần mô phỏng trước đó, lúc này hắn cách Thiên Nhân tam giai chỉ có một bước ngắn nữa thôi.

Cố Dương đột nhiên cầm thanh kiếm đi kèm với thần tướng kia lên, linh bảo Địa giai.

[Phẩm cấp quá cao, không cách nào nạp giá trị được.]

Không phải chứ?

Hắn nhìn xem nhắc nhở này, suýt nữa ngớ người ra. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy khi nạp giá trị.

Lại còn có phẩm cấp quá cao, thật xấu hổ mà.

Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng thôi, trong chín cảnh giới Nhân Tiên, hắn vẫn còn lưu lại ở cảnh giới thứ hai. Linh bảo Địa giai, đó là tồn tại tương đương với Địa Tiên, ít nhất kém đến bảy tám cấp, thậm chí là mười mấy cấp bậc.

Kém một cảnh giới, hắn đã không chắc thắng được rồi, chứ đừng nói đến bảy tám cảnh giơi, chênh lệch kia quá xa.

Hơn nữa, chờ đến một ngày kia, khi hắn đột phá đến cảnh giới Địa Tiên, thứ mà hệ thống cần khẳng định sẽ lại thay đổi.

Nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy hợp tình hợp lý.

Nhưng mà hiện giờ hắn chỉ có hai mảnh nhỏ thôi, cần phải kiếm thêm mảnh nhỏ.

Trong tay hắn có được vài món linh bảo Địa giai, ngược lại linh bảo Nhân giai thật ít ỏi, thứ có thể nạp giá trị đã đều được hắn nạp giá trị rồi, mấy món lưu lại trước đó đều chia cho các nàng Thanh Chỉ.

Vũ Minh lão đạo thấy thần tướng kia có vẻ không muốn để ý đến mình, cảm thấy thả lỏng.

Đối mặt với một vị Địa Tiên, áp lực thật sự quá lớn.

“Sư tổ, vẫn phải ở lại đây sao?” Vân Hoa ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

Trong thiên đình có một vị thần tướng lai lịch không rõ ràng như vậy đã trở nên cực kỳ nguy hiểm. Trong lòng nàng đã đánh trống lui quân.

Vũ Minh lão đạo suy tư một lúc, quả quyết nói, “Lưu lại đi. Trong thiên đình có quy củ sâm nghiêm, cho dù người kia định gây bất lợi cho chúng ta cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.”

Đây chính là chỗ dựa vào của hắn.

Hơn nữa, là một cường giả Động Hư, là tồn tại cao nhất của thế giới trước mắt, hắn luôn luôn khát vọng có thể lại tiến thêm một bước, nhưng mà hắn dừng bước ở cảnh giới này đã được mấy trăm năm, tu vi không cách nào tiến thêm được.

Mãi cho đến gần đây, cuối cùng đã cảm nhận được có tăng trưởng cực kỳ thong thả.

Điều này khiến cho hắn quá mức vui mừng, cho nên mới tự mình đến thiên đình, muốn mượn hoàn cảnh này để xem có thể khiến tu vi lại một lần nữa tăng lên một chút không.

Lại không ngờ được thế mà lại gặp một vị Địa Tiên.

Địa Tiên đó!

Hắn chỉ là Động Hư tầng thứ nhất, cách Địa Tiên còn năm tiểu cảnh giới, một đại cảnh giới. Chênh lệch kia giống như trời vực vậy.

Hắn thật sự muốn biết đối phương rốt cuộc duy trì cảnh giới Địa Tiên như thế nào.

Cho dù phải mạo hiểm một chút đều sẽ không hề tiếc.

Cái gọi là sớm sáng tỏ, đến chết cũng cam lòng.

Nếu như Vũ Minh lão đạo không có tâm tính như vậy thì tuyệt đối không cách nào đạt đến được cảnh giới giống như bây giờ.

Bình Luận (0)
Comment