“Thật lợi hại.”
Ô Hành Vân đứng bên xem chiến đấu mà như đắm chìm vào trận giao phong kinh thế hãi tục của hai người kia. Hắn cẩn thận tìm hiểu đao pháp của Cố Dương và kiếm pháp của Liễu Triết.
Đến giờ phút này, hắn mới nhận ra khoảng cách giữa mình và hai người này lớn như thế nào.
Cùng là nhị phẩm, nhưng thực lực hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Mặc dù hắn bị Sở Tích Nguyệt đánh bại, nhưng hắn tự nhủ vẫn có cơ hội vượt qua nàng.
Nhưng một đao kia của Cố Dương cùng với một kiếm này của Liễu Triết, cho dù là năm năm sau, hắn cũng không chắc mình có thể tiếp được.
Ô Hành Vân lẩm bẩm: “Đây mới là thực lực của thiên kiêu đương thời ư?”
Nhớ rõ khi trước, lúc hắn leo lên đệ nhất trong Tiềm Long bảng cũng là lúc hắn sinh ra ý muốn muốn phân cao thấp với người ở Thiên Kiêu bảng.
Vì vậy, hắn đã đi hỏi viện trưởng, mình so sánh với thiên kiêu trên Thiên Kiêu bảng thì như thế nào.
Lúc ấy, viện trưởng hỏi hắn hai vấn đề.
Một là, hắn có tu luyện công pháp tuyệt thế nào không?
Hắn lắc đầu.
Hai là, hắn đã luyện thành công pháp tuyệt thế nào chưa?
Hắn vẫn lắc đầu.
Viện trưởng nói tại sao Thiên Kiêu bảng lại đặt hai mươi tuổi là giới hạn đều có lý do cả.
Nếu ngươi tu luyện là công pháp bình thường thì cho dù thiên phú có xuất chúng như thế nào cũng không thể tu luyện đến nhị phẩm trước năm hai mươi tuổi. Bởi vì thân thể còn chưa hoàn toàn trưởng thành, không thể chịu được sức mạnh của nhị phẩm.
Nếu muốn tu luyện đến nhị phẩm trước năm hai mươi tuổi thì chỉ có thể tu luyện công pháp tuyệt thế.
Những công pháp tuyệt thế này đều được lưu truyền từ thời kỳ Thượng Cổ, bên trong là phương pháp tu luyện đến Thiên Nhân cảnh. Mỗi một môn đều có điểm độc đáo, trong quá trình tu luyện có thể liên tục cải tạo thể chất.
Chính bởi vì như thế mới có thể phá bỏ giới hạn của cơ thể, đạt được nhị phẩm trước năm hai mươi tuổi.
Những người này hoàn toàn xứng đáng là thiên chi kiêu tử. Sự thần kỳ của công pháp cùng với thực lực mạnh mẽ không phải người cùng một cảnh giới có thể so sánh.
Trong võ viện cũng có truyền thừa một môn công pháp tuyệt thế do thái tổ để lại lúc mới thành lập Đại Chu, tổng cộng có hai môn. Nhưng đến nay đã hơn bốn trăm năm còn chưa có một người nào lọt vào Thiên Kiêu bảng.
Có thể thấy được muốn tu luyện công pháp tuyệt thế đến cảnh giới nhị phẩm trước năm hai mươi tuổi khó như thế nào.
Nói chung, chỉ có thể chất cực kỳ phù hợp môn công pháp này, đồng thời lại có tư chất tuyệt đỉnh mới có thể trở thành thiên kiêu.
Ô Hành Vân thật không may khi sinh ra trong thời đại này, thời đại bùng nổ thiên kiêu.
Đồng thời có chín vị thiên kiêu là điều cực kỳ hiếm thấy.
Nói chung, có thời đại có ba vị trên Thiên Kiêu bảng.
Lúc ít thì chỉ có một vị.
Thậm chí có lúc ngay cả một vị cũng không có.
Lúc trên Thiên Kiêu bảng xuất hiện chín danh ngạch cũng chỉ có ở năm trăm năm trước, những năm cuối của triều đại trước, khi thời đại hỗn loạn mới có thể rầm rộ như vậy.
“Thiên kiêu, vậy thì đã sao!”
Sau khi Ô Hành Vân nhận ra khoảng cách giữa mình và thiên kiêu như Liễu Triết, trái lại lại càng khơi dậy sự hào hùng ở trong lòng hắn.
Hắn nhìn về phía Cố Dương đang ở cách đó không xa, ánh mắt nóng rực.
Cố Dương cũng xuất thân từ Tiềm Long bảng, cũng có thể đánh bại thiên chi kiêu tử như Liễu Triết.
Nếu hắn có thể làm được, vì sao ta không thể?
…
“Một Kiếm Phá Tan Ngàn Tầng Sóng!”
“Diệt Thần Dao Pháp! “
Sở Tích Nguyệt cũng rất kinh ngạc, trong lòng có chút không cam lòng.
Sở gia các nàng cũng có hai võ kỹ “Minh Nguyệt Đao” và “Ảnh Nguyệt Kiếm Pháp” không hề kém cạnh.
Nhưng mẫu thân của nàng không hề truyền lại cho nàng, chỉ nói rằng thực lực nàng không đủ, không thể tu luyện.
Nếu nàng có thể luyện thành bất kỳ một môn nào cũng không hẳn là không thể cạnh tranh được với hai người này.
Sở Tích Nguyệt thầm tính toán, sau đó truyền âm: “Tiểu di, lần này trở về, ta sẽ xin mẫu thân truyền thụ ‘Ảnh Nguyệt Kiếm Pháp’ cho ta.”
Bên tai của nàng lại vang lên tiếng thở dài của tiểu di: “Tích Nguyệt, không phải là mẫu thân của ngươi không muốn truyền cho ngươi, mà là không thể. Minh Nguyệt đao bị mất, lão tổ lại đang bế quan, ngươi muốn học cũng không biết học từ đâu.”
Sở Tích Nguyệt khẽ sửng sốt.
Nàng biết rõ chuyện chí bảo gia truyền Minh Nguyệt đao bị Tần gia đoạt mất.
Lúc ấy, khi khiêu chiến Tần Thượng, nàng ra tay vô cùng hung ác chính là vì muốn trút bỏ cơn tức này.
Thế nhưng không ngờ rằng, sau khi Minh Nguyệt đao bị mất, đao pháp lợi hại nhất và kiếm pháp truyền thừa của Sở gia đều xảy ra vấn đề, phải chờ lão tổ xuất quan mới có thể được truyền thụ.
Cuối cùng nàng cũng biết vì sao Tần gia cho người đến cầu hôn, mẫu thân lại không đuổi bọn họ ra ngoài.
Bởi vì sính lễ của Tần gia chính là Minh Nguyệt đao.
Thanh đao này rất quan trọng với Sở gia.
Nghĩ tới đây, lòng của nàng không khỏi rối bời.
…
Tô Thanh Chỉ khóc một hồi, cuối cùng ngừng lại, đứng lên, mặt hướng về phía Ba quận, quỳ xuống, dập đầu mấy cái, dùng điều này để an ủi mấy chục người trong Tô gia trên trời có linh thiêng.
Sau khi nàng đứng dậy thì đi tới bên cạnh Cố Dương, nói: “Có thể rời đi rồi.”
Cố Dương có thể cảm thấy rõ nàng có chút khác lúc trước, xem ra sau khi chính tay giết chết cừu nhân, oán hận mà nàng tích tụ trong lòng đã tan đi một chút.
Hắn nói: “Bây giờ chưa phải là lúc diệt trừ Liễu gia, nữ nhân kia rất lợi hại.”
Giết một người Liễu gia còn chưa tính, nếu thật sự muốn giết cả Liễu gia, giết tất cả người ở Liễu gia, khó có thể đảm bảo Liễu Triết sẽ không nổi điên. Đến lúc đó, nữ nhân tên là Lan Xu kia mà ra tay, hậu quả khó lòng mà gánh được.
Loại chuyện báo thù này không thể vội vàng được.
Tô Thanh Chỉ gật đầu, ôn nhu nói: “Tất cả đều nghe theo ngươi.”
Cố Dương để nàng lên xe trước, quay đầu lại nói với Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân: “Sở cô nương, Ô huynh, đa tạ hai người trượng nghĩa xuất thủ. Không biết kế tiếp hai người muốn đi đâu, nếu không chê thì có thể cùng đồng hành với bọn ta, vừa khéo ta cũng có thể thỉnh giáo hai vị.”
Lúc này, Ô Hành Vân cười nói: “Cầu còn không được.”
Sở Tích Nguyệt cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
…
Lúc nhá nhem tối, hai bóng người bay tới.
Trong đó có một nam tử trung niên bất ngờ nhìn Liễu Trừng đầu thân chia lìa, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc: “Thậm chí ngay cả Liễu Triết cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu không nhanh chóng tiêu diệt kẻ này thì ngày sau nhất định sẽ là đại địch với Lâm gia. Nhị trưởng lão, chuyến này phải mời ngươi tự mình ra tay thôi.”
Bên cạnh hắn là một nam tử trung niên cao ngạo mặc bạch y, dưới cằm có ba chòm râu, thoạt nhìn khí chất bất phàm. Hắn cười khinh miệt: “Một tên nhị phẩm mà thôi, không đáng lo.”
Hai người này đều là nhân vật trọng yếu của Lâm gia.
Người nói chuyện trước chính là đường chủ của Thính Phong đường, chuyên môn phụ trách công tác tình báo.
Còn người kia là nhị trưởng lão của Lâm gia, cường giả nhất phẩm, có địa vị cao trong Lâm gia.
Chuyến này, đại công tử của Lâm gia Lâm Tử Hoa mời hắn ra ngoài, có thể thấy quyết tâm muốn giết chết Cố Dương của hắn.
Lâm Tử Hoa hiểu rất rõ, khi hắn phái Mạc Vũ đi giết Cố Dương, hắn và Cố Dương đã kết tử thù.
Cố Dương luyện “Diệt Thần Cửu Thức”.
Từ lâu, phong cách hành sự của Vũ gia chính là có thù tất báo, kẻ nào đắc tội với người của Vũ gia thì đều không chết không thôi, giống như một con chó điên.
Người của Vũ gia có tính cách như vậy liên quan rất nhiều đến công pháp mà bọn họ tu luyện.
Nếu như Cố Dương luyện đao pháp của Vũ gia thì khó có thể đảm bảo hắn sẽ không giống với người Vũ gia trước kia.
Lâm Tử Hoa không muốn mạo hiểm như vậy, cho nên đã phái người đến muốn dứt điểm hắn.
“Quay về chờ tin tốt của lão phu. Trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ lấy được mạng của tên tiểu tử kia.” Nhị trưởng lão còn chưa nói hết thì người đã biến mất ở tại chỗ, đuổi theo vết bánh xe.
Đường chủ của Thính Phong đường còn muốn nói điều gì đó nhưng đã không còn kịp nữa rồi.