Cố Dương mở to mắt, nhìn Lỵ Lỵ thành kính quỳ trên mặt đất, hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Lỵ Lỵ hiển nhiên hơi kích động, miệng rì rầm nói ra một loại ngôn ngữ kỳ quái.
Hắn nhìn sang Tiền Hi Vân đang ngơ ngẩn ở đó, hỏi: “Ngươi có thể nghe hiểu lời nàng nói à?”
Ánh mắt Tiền Hi Vân nhìn hắn biến thành kỳ dị, khẽ nuốt nước miếng, nói: “Hình như nàng coi ngươi là thánh sứ gì đó, một môn phái tên là Thần Điểu hội. Nói muốn ngươi quay về Tây Đê đại lục, giải cứu tín đồ gì đó.”
Nói xong, nàng không nhịn được hỏi: “Cố huynh từng đi tới Tây Đê đại lục?”
“Không hề.”
Cố Dương lắc đầu nói, hắn biết rõ, vấn đề hơn phân nửa là do hắn tu luyện môn công pháp “Phượng Vũ Cửu Thiên” này.
Thần Điểu hội gì, hơn phân nửa là Phượng Hoàng hội, Tiền Hi Vân phiên dịch không đến nơi đến chốn.
Hắn từ trong mô phỏng biết được Lỵ Lỵ ngộ nhận hắn thành thánh sứ, nên thử lộ chân nguyên ra, quả nhiên nàng lập tức dập đầu.
Hắn nói với Lỵ Lỵ: “Ngươi đứng lên trước.”
Nàng mới bò dậy khỏi mặt đất, vẻ mặt cung kính.
Cố Dương nói: “Ta không phải thánh sứ gì cả, ngươi nhận nhầm người.”
Lỵ Lỵ lại lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó, còn kèm theo một hai lời Đại Chu.
Cố Dương đại khái nghe hiểu, xem ý tứ của nàng là nhận đúng mình.
Hắn hàn huyên với nàng vài câu, vốn định từ chỗ nàng biết rõ ràng phương thức tu hành của thuật sĩ.
Đáng tiếc, hai người ông nói gà bà nói vịt, ngôn ngữ không thông, trao đổi với nhau quá mức khó khăn.
Tiền Hi Vân cũng bất lực, nàng có thể trao đổi thông thường tàm tạm bằng ngôn ngữ Tây Đê đại lục, nhưng dính đến thuật ngữ chuyên nghiệp lại chẳng hiểu gì cả.
Cố Dương chỉ có thể nghe hiểu đại khái, nàng nói thứ mình dùng là minh tưởng.
Xem ra, chỉ có thể đợi sau khi nàng học tinh thông ngôn ngữ Đại Chu rồi mới có cơ hội biết rõ ràng phương thức tu luyện của thuật sĩ.
Tiền Hi Vân nói: “Thật ra Tĩnh châu có một ít thuật sĩ và pháp sư đến từ Tây Đê đại lục, còn có vài thần quan. Phương thức tu hành của bọn họ hoàn toàn khác với Đại Chu. Đại khái thông qua minh tưởng, câu thông với thần linh, hoặc ý chí thiên địa nào đó, từ đó thu được pháp thuật.”
Trong lời nói, nàng có phần xem thường phương thức tu hành này.
Võ đạo Đại Chu đều dựa vào bản thân, chướng mắt phương thức cầu thần linh ban cho sức mạnh là rất bình thường.
Cố Dương lại hỏi Lỵ Lỵ: “Vì sao ngươi muốn đến Đại Chu?”
Lỵ Lỵ lại lẩm bẩm một phen.
Tiền Hi Vân phiên dịch: “Nàng nói, nàng đi chuyến này là vì tìm kiếm một quyển thánh điển thất lạc.”
Thánh điển?
Không phải môn công pháp “Phượng Vũ Cửu Thiên” này đó chứ?
Ý nghĩa này vừa mới lóe lên đã bị Cố Dương loại bỏ.
Mặc dù môn công pháp “Phượng Vũ Cửu Thiên” này thần dị, nhưng là công pháp võ đạo nghiêm chỉnh, tuyệt đối không thể đến từ dị vực.
Hắn lại hỏi Lỵ Lỵ bản thánh điển kia thất lạc ở đâu, nàng lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Kể cả ở đâu cũng không biết, vậy chỉ có thể dựa vào vận may.
Ba người nghỉ ngơi không lâu lắm, tiếp tục lên đường.
…
Lần này, Cố Dương thuận lợi thu được một tiểu tùy tùng, Tiền Hi Vân không hề tỏ vẻ gì.
Tiếp theo, Lỵ Lỵ dùng một pháp thuật, tên là ngụy trang thuật, thay hình đổi dạng ba người, đến một tòa thành trấn mua ba con ngựa để đi đường.
Như vậy không cần lo lắng để lộ hành tung, cũng có thể nghe ngóng được một ít tin tức.
Ba ngày sau, ba người đã đến một bến đò, nhìn thấy ven đường có một lều trà, đúng lúc khát, nên dừng lại, vào bên trong gọi ba chén nước trà.
Bên cạnh truyền đến giọng hai nhân sĩ giang hồ nói chuyện với nhau.
“…Nghe nói chưa, vị đại tiểu thư Tào gia xếp hạng mười Hồng Nhan bảng, treo thưởng một trăm vạn lượng, tìm kiếm hành tung một gã nam tử.”
Cố Dương dừng uống nước, ánh mắt liếc nhìn hai người kia.
“Chậc chậc, không hổ danh là một trong chín thế gia lớn, vừa ra tay đã tung một trăm vạn lượng, đúng là rộng lượng. Cũng không biết nam tử kia là kẻ thù, hay là tình lang của nàng.”
“Nhất định là kẻ thù, nghe nói Tào Y Y kia trời sinh phong lưu, tình lang vô số, nào sẽ nhớ mãi không quên một nam nhân chứ…”
“Suỵt, đừng nói. Ngươi muốn chết hả, nếu bị người Tào gia nghe thấy, chẳng phải ngươi tự tìm phiền phức sao?”
“Là tiểu đệ sai…”
“Ta cảm thấy, vị đại tiểu thư Tào gia này rất có thể lừa bịp người khác, nếu thật sự muốn tìm người, vì sao không có tên và tướng mạo chứ, thế làm sao tìm được?”
“Vậy chưa chắc, một trăm vạn lượng tiền mặt, đang chất đống trong một viện ở Tĩnh châu thành…”
…
Cố Dương nghe đến đó, đã biết Tào Y Y có chủ ý gì.
Nàng thả tin đồn chẳng khác nào muốn để cho hắn chủ động tìm tới cửa.
Nàng rất thông minh, thoáng cái đã tìm ra được điểm yếu của hắn, đó chính là tiền.
Một trăm vạn lượng.
Cố Dương rất động lòng, nhưng mà nàng dám thả tin tức, nhất định đã dựng cạm bẫy. Nếu hắn đi, vậy chính là chui đầu vào lưới.
Nhưng mà, hắn vẫn nhớ kỹ chuyện này.
Chờ hắn có thực lực, đi lấy tiền không muộn.
…
Sau khi ba người nghỉ ngơi, tiếp tục lên đường.
Lúc này, bọn họ đã rời khỏi La châu, đến Tĩnh châu.
Màn đêm buông xuống, đám người Cố Dương dừng lại trong một tòa thành.
Vào canh ba, hai bóng người từ trong quán trọ chạy ra, chính là Cố Dương và Lỵ Lỵ bọc kín áo bào đen.
“Đi.”
Hắn vung tay lên, Lỵ Lỵ đã dùng ẩn thân thuật, hai người biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Một lát sau, Cố Dương và Lỵ Lỵ đã ẩn thân đi đến Tứ Hải tiền trang trong thành, nhảy thẳng vào trong đó.
Hai người nhanh chóng tìm được ngân khố giữ vàng bạc, trên đường đi, không kinh động bất cứ kẻ nào.
Lỵ Lỵ dùng pháp thuật, mở khóa cửa ngân khố ra.
Sau khi hai người tiến vào ngân khố, Cố Dương nạp toàn bộ vàng bạc trong đó vào trong hệ thống, số dư vốn chỉ còn lại bốn mươi ba vạn lượng, lập tức biến thành năm mươi bảy vạn.
Lỵ Lỵ thấy những vàng bạc này hư không biến mất, trong mắt tỏ vẻ lấy làm lạ.
Chiêu thức ấy hoàn toàn không có dao động thuật pháp.
Nàng còn tưởng rằng là pháp thuật bản địa Đại Chu, cho nên không quá để tâm.
Trong cái nhìn của nàng, thánh sứ đại nhân biết pháp thuật là chuyện rất bình thường.
…
Trước khi Cố Dương rời đi, hắn để lại một hàng chữ trên tường: “Lấy vàng bạc quý kho dùng một chút.” Ký tên phía dưới là “Nhất Chi Mai”.
Toàn bộ quá trình không đến mười phút, cực kỳ thuận lợi.
Cố Dương rời khỏi tiền trang, tâm tình vui sướng.
Ngày đó sau khi phát hiện Lỵ Lỵ biết ẩn thân thuật, hắn đã nảy sinh ý tưởng dùng pháp thuật này đến ngân khố tiền trang trộm tiền.
Ngày đó cố ý lộ ra chân nguyên bản thân, hoàn toàn có mưu tính trước.
Sự thật chứng minh, trong lúc chiến đấu, pháp thuật của nàng mặc dù quá mức lòe loẹt, tác dụng không lớn, nhưng ở phương diện khác, thật sự có hiệu quả.
Mặc dù trước đó Cố Dương thiếu tiền, nhưng chưa từng nghĩ tới việc đi cướp tiền trang.
Thứ nhất, hắn không muốn đả thương quá nhiều người vô tội.
Thứ hai, làm như vậy quá phách lối, không bao lâu, tất cả mọi người sẽ biết, hắn có thể khiến ngân lượng đột nhiên biến mất, do đó dẫn tới nghi kỵ.
Chuyện này, lợi ích quá thấp, nguy hiểm rất cao.
Hiện giờ có Lỵ Lỵ phối hợp lại khác, trộm bạc trong ngân khố ra, thần không biết, quỷ không hay.
Cuối cùng, Cố Dương dặn dò: “Chuyện này, không thể nói cho bất cứ kẻ nào, kể cả Tiền cô nương.”
Lỵ Lỵ nghe hiểu những lời này, nghiêm túc gật đầu.