"Chú, dì, hai người xem! Con vừa nói mà người ta đã gọi điện tới rồi đây này."
Hai người nghe vậy thì nhìn wechat, thật đúng là có một video gọi đến.
Vương Minh Dương nhìn Lâm Phàm, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Có phải cậu lại đưa số điện thoại của người ta vào danh sách đen hay không?"
Tôi kéo cái lông gà ...
Hắn choáng ngất, chuyện gì đang xảy ra vậy nè?
Rõ ràng có thể chấm dứt như vậy ấy thế mà anh lại ra chiêu này. Anh không khoe khoang sẽ chết hay sao?
Mẹ kiếp....
Bầu không khí tại hiện trường bởi vì Vương Minh Dương đột nhiên tung chiêu mà trở nên yên tĩnh dị thường.
Đinh đinh.
Tiếng chuông của của video wechat vẫn còn vang lên, Vương Minh Dương cũng không nghe máy mà nhìn về phía Lâm Phàm: “Có nhận hay không?“
Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương, khẽ chớp chớp mắt, bây giờ hắn không biết nên nói cái gì. Hắn phục rồi! Quả thật hắn không thể không bội phục thủ đoạn này của Vương Minh Dương, biện pháp gì anh ta cũng có thể nghĩ đến.
Không phải chỉ là xem mắt sao? Người ta không thích mình cũng chỉ là chuyện bình thường, mà hiện tại anh ta làm chuyện này, không biết đến cuối cùng mọi chuyện rồi sẽ ra sao.
Chỉ là hắn vẫn rất mong đợi, dù sao hắn cũng là người mà, có đôi khi cũng muốn được thổi phồng một chút.
Khi Lâm Phàm chuẩn bị mở miệng thì mẹ Lâm Phàm đã vội vàng nói: "Tiểu Vương, con mau nhận đi! Thằng nhóc này sao có thể kéo số điện thoại của người ta vào danh sách đen như vậy chứ? Thật sự là không tưởng nổi, lại còn để người ta tìm Tiểu Vương thì mới có thể tìm được con."
Hắn nhìn mẹ mình, cuối cùng hắn cũng hiểu được ý của mẹ hắn, đây rõ ràng chính là muốn xem một chút.
Lâm Phàm: "Mẹ.... “
Sau đó lại ngậm miệng lại coi như mình không nói và cũng không có lời nào để nói. Chuyện này đã như vậy rồi thì hắn còn có thể nói cái gì? Quên đi! Cứ để cho bọn họ tự mình biểu diễn đi, hắn sẽ không xen vào.
Điện thoại kết nối.
Có một giọng nữ rất dễ nghe truyền đến từ trong video call.
"Anh Vương, anh Phàm đang ở đâu vậy? Em gọi điện thoại cho anh ấy nhưng lại không liên lạc được, có phải anh ấy lại kéo số điện thoại của em vào danh sách đen rồi không?"
Vương Minh Dương vừa định mở miệng thì lại thấy dì Lâm xua tay với mình, ý bảo anh ta đừng nói thật, sau đó nói: "Không phải! Điện thoại di động của cậu ta hết pin nên bây giờ đã tắt máy. Để anh đưa điện thoại cho cậu ấy, để anh ấy nói chuyện với em nhé."
Lâm Phàm nhìn thấy Vương Minh Dương đưa điện thoại di động tới thì trong lúc nhất thời cũng không biết có nên nhận lấy hay không.
Mẹ Lâm Phàm nói: "Còn không mau nhận đi.... “
Lâm Phàm nhìn mẹ mình rồi lại nhìn Vương Minh Dương. Hắn nhận ra trên mặt Vương Minh Dương đang cười sáng lạn, cuối cùng hắn cũng đành nhận điện thoại di động, nhìn vào màn hình. Sau đó một câu cũng không nói, vẻ mặt đầy bình tĩnh.
Kiều Nguyệt Nguyệt: "Tại sao gần đây anh lại phớt lờ em như vậy?”
Lâm Phàm thấy khuôn mặt trong video thì lập tức sửng sốt, hình như người này có chút quen mắt.
Đột nhiên, hắn phản ứng lại, người này không phải là Kiều Nguyệt Nguyệt, nữ minh tinh nổi tiếng thường xuyên lên hot search trên weibo sao? Vương Minh Dương này đang làm cái quái gì vậy? Sao lại chơi lớn như vậy, cuối cùng nên kết thúc như thế nào đây? Ui là trời!!!
Kiều Nguyệt Nguyệt: "Tại sao anh không nói chuyện? Có phải anh ghét em không? Nếu anh ghét em thì em có thể rời đi, tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh nữa. Mỗi ngày em đều làm việc mệt mỏi như vậy, mỗi lần trở về đều muốn nói chuyện với anh một chút nhưng lần nào anh cũng đều không nghe điện thoại của em, hu hu... “
Nước mắt nói đến là đến, kỹ năng diễn xuất này đúng là không ai bằng, không hổ là minh tinh đang nổi tiếng. Không lấy được danh hiệu ảnh hậu thì quả thật là có lỗi với nước mắt này.
Bây giờ Lâm Phàm đã không còn lời nào để nói, điều này hắn nên nói như thế nào?
Chị Trần nghe thấy giọng nói trong video thì vẻ mặt có chút kinh ngạc, chuyện này...
Mẹ Lâm Phàm ngồi ở chỗ đó, chỉ vào Lâm Phàm, sau đó giáo huấn: ”Con gái nhà người ta đang nói chuyện với con, sao con không nói chuyện? Bị câm rồi sao? “
Kiều Nguyệt Nguyệt: "Là ai ở bên cạnh? Hôm nay có phải là anh đi xem mắt hay không? Tại sao anh lại đi xem mắt hả? Có phải cho rằng em không tốt hay không? Anh nói đi, em không tốt chỗ nào, em có thể thay đổi. Nếu anh không thích công việc của em thì em cũng có thể không làm... “
Lâm Phàm há miệng, hắn rất muốn nói một câu, mỹ nữ, chúng ta có thể đừng như vậy hay không? Sẽ xảy ra chuyện thiệt đó.
Mà đúng lúc này, mẹ Lâm Phàm đứng ở phía sau, sau đó vỗ đầu hắn một cái nói: ”Đưa điện thoại di động cho mẹ. “
Sống lưng của Lâm Phàm có chút lạnh nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của mẹ mình thì hắn cũng bị hoảng sợ, sau đó đưa điện thoại di động qua.
Vẻ mặt nghiêm túc của mẹ Lâm Phàm đột nhiên thay đổi thành vẻ mặt hiền lành, sau đó nói với video: "Con gái à, dì là mẹ của Lâm Phàm. Con đừng hiểu lầm, buổi xem mắt này là dì không đúng. Thằng nhóc này không nói với dì nên dì cho rằng nó còn đang độc thân, không tìm được bạn gái cho nên dì mới vội vàng cho nó đi xem mắt, con đừng trách dì nha."
Chương 377: Chuồn đi là thượng sáchĐa tạ longka đã tặng Kim Phiếu!!!
Đa tạ các đạo hữu đã tặng kim phiếu và ủng hộ truyện, love love!!!
Chương 377: Chuồn đi là thượng sáchTrong video, nước mắt Kiều Nguyệt Nguyệt chảy ào ào, sau đó cô vội vàng lau khóe mắt, giống như rất hồi hộp nói: ”Con chào dì, con….con.... "
Nhưng khi nhìn rõ cô gái trong video này, mẹ Lâm lập tức sợ ngây người: ”Cha nó, ông mau nhìn xem, cô gái này thật xinh đẹp.“
Cha Lâm Phàm liếc mắt một cái, khi nhìn thấy cô gái trong video này thì cũng ngây ngẩn cả người. Ông cười híp cả mắt lại, tâm trạng cũng đột nhiên vui vẻ trở lại.
Lúc này mẹ Lâm Phàm nhìn cô gái trong video, càng nhìn càng thích, trong lòng cũng vui vẻ. Bà không ngờ đứa con trai này của mình lại có cô gái xinh đẹp như vậy thích. Đây chính là trên phần phần tổ tiên bốc khói xanh mà! Chỉ là cô gái này sao lại quen mắt như vậy, giống như đã thấy ở đâu đó rồi nhưng sau đó bà cũng không để ý.
"Con gái, con bao nhiêu tuổi rồi?"
Kiều Nguyệt Nguyệt: "Dì ơi, con năm nay hai mươi bốn tuổi.”
Mẹ Lâm Phàm: "Người ở đâu vậy? “
Bây giờ Lâm Phàm đã hoàn toàn trở thành đồ trang trí, khóe mắt khẽ liếc nhìn về phía Vương Minh Dương. Tên này thật đúng là không gây chuyện thề không bỏ qua mà. Bây giờ xảy ra chuyện này, hắn thật muốn xem chuyện này sẽ kết thúc như thế nào. Lần này coi như bị gài bẫy vậy, sớm biết sẽ như vậy thì hắn đã không để anh ta đến đây.
Chị Trần rời khỏi chỗ ngồi: ”Chị Chu, tôi đến xem.... “
Bà không nhìn thấy cô gái trong video kia mà chỉ nghe thấy chị Chu khen cô gái trong video xinh như vậy nên rất tò mò.
Dương Đình Đình và Trương Tâm Duyệt liếc nhau một cái, sau đó mỉm cười, các cô cũng không để chuyện này ở trong lòng. Trong mắt những người lớn, chỉ cần dáng dấp cân đối thì đều xinh đẹp. Hơn nữa giọng nói trong video này thật đúng là làm cho người ta ghê tởm, nhất định là đã xem phim truyền hình quá nhiều.
Trên mặt chị Trần cười như nở hoa: ”Con gái à, để dì nhìn một chút. “
Khi chị Trần nhìn thấy cô gái trong video thì cũng sửng sốt, khuôn mặt này thật đúng là xinh đẹp. Đột nhiên bà sững sờ, sau đó ngạc nhiên nói: "Sao cô gái này sao lại giống hệt ngôi sao lớn Kiều Nguyệt Nguyệt như vậy?“
Dương Đình Đình nói: “Mẹ, gần đây mẹ xem Hồng Vân Truyện đến nghiện rồi à, nhìn ai cũng giống Kiều Nguyệt Nguyệt, người ta chính là một ngôi sao lớn đó... “
Còn nửa câu cuối 'Làm sao có thể thích hắn' thì không nói ra.
Khóe miệng Trương Tâm Duyệt nhếch lên, nhỏ giọng nói. "Thật buồn cười."
Dương Đình Đình gật đầu: ”Ừm. “
Nhưng lời nói trong video kia lại khiến hai người bọn họ ngây ngẩn cả người.
"Dì, con chính là Kiều Nguyệt Nguyệt, Hồng Vân Truyện kia là bộ phim mà con diễn, đã hoàn thành vào ba tháng trước."
Chị Trần nghe nói như vậy thì lập tức choáng váng, dường như chưa kịp phản ứng lại.
Dương Đình Đình và Trương Tâm Duyệt vừa nghe lời này thì nhất thời không tin. Hai người bọn họ vì tò mò mà chạy tới, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trong video thì cũng hoàn toàn há to miệng, cảm giác không dám tin...
Mẹ Lâm Phàm kinh ngạc nói: "Con gái, con thật sự là ngôi sao lớn Kiều Nguyệt Nguyệt kia sao? Gần đây dì cũng đang theo dõi bộ phim truyền hình kia. “
Kiều Nguyệt Nguyệt: "Dì ơi, chính là con đấy ạ. “
Nhận được câu trả lời chắc chắn mẹ Lâm Phàm sợ ngây người. Sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía con trai mình, bà cảm thấy không phải là trên mộ tổ bốc khói xanh nữa mà là bốc cháy luôn rồi.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lâm Phàm, sau đó lại nhìn về phía video.
Lâm Phàm vỗ vỗ bả vai Vương Minh Dương, nhỏ giọng nói: "Việc này là anh làm ra, chính anh kết thúc, tôi đi trước đây! “
Với tình huống trước mắt này, bữa cơm này coi như kết thúc ở đây. Còn chuyện sau này thì hắn vẫn không nên tham dự mà nên nhanh chóng rút lui.
Vương Minh Dương vừa định nói gì đó thì Lâm Phàm đã sớm vụng trộm chuồn mất.
Trong lòng anh ta đành bất đắc dĩ, sao hắn lại đi nhanh như vậy chứ? Đằng sau vẫn còn mấy người mà.
Nếu Lâm Phàm biết thì nhất định sẽ tức đến ói máu, anh ta đang muốn đùa chết người mà.
Lúc này, Kiều Nguyệt Nguyệt và mẹ Lâm Phàm nói chuyện rất vui vẻ. Tâm trạng của bà thì đừng nói nữa, hiện tại đã vui vẻ đến mức Lâm Phàm chuồn mất mà bà cũng không để ở trong lòng. Bà nói chuyện với cô gái này rất vui, tảng đá lớn trong lòng cũng được buông xuống.
Đing đing.
Một cuộc gọi điện thoại khác gọi đến.
Trên màn hình hiển thị Hoàng Thiên Dương.
Trương Tâm Duyệt vẫn đứng đờ đẫn ở bên cạnh, khi nhìn thấy cái tên này thì lập tức sửng sốt.
"Tiểu Vương à, có điện thoại tới." Mẹ Lâm Phàm và Kiều Nguyệt Nguyệt đang nói chuyện vui vẻ, thấy có điện thoại tới nên có chút chậm trễ, ngón tay không cẩn thận chạm phải chế độ rảnh tay.
Trong điện thoại lập tức truyền đến một giọng nói hùng hậu.
"Anh Vương, gần đây có một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, tôi giữ nó lại cho anh...
Vương Minh Dương cầm điện thoại tới: ”Chờ tôi trở lại Thượng Hải rồi nói sau." Sau đó cúp máy: ”Dì ơi, Lâm Phàm chuồn đi trước rồi, để con đi tìm cậu ta. Đợi con tìm thấy rồi thì sẽ đến nhà dì rồi chậm rãi trò chuyện nha.”
Nói xong câu đó thì anh ta cũng chuồn đi.
Hoàng Thiên Dương ở Thượng Hải xa xôi ngẩn người. Không đúng! Vương tổng đã nói dưới ba mươi triệu thì không cần, tại sao bây giờ lại cúp điện thoại vậy?
Chương 378: Đến phim trườngTất cả mọi người trong phòng lúc này đều bày ra vẻ mặt đờ đẫn.
Trong lòng Trương Tâm Duyệt kinh hãi. Người vừa rồi gọi điện thoại tới thật sự là Hoàng Thiên Dương. Không ngờ người lại lại thật sự biết Hoàng Thiên Dương. Sau đó cô nhìn Dương Đình Đình, cảm giác như Đình Đình đã bỏ lỡ một người rất trâu bò rồi.
Tuy người bạn trai đã ngoại tình của Đình Đình là một tên con nhà giàu, nhưng chỉ sợ ngay cả một sợi tóc của người ta cũng không bằng.
Còn kế hoạch Vương Minh Dương, chuyện giả vờ này rất lớn nhưng cũng không thực hiện toàn bộ. Bởi vì lực xung kích giai đoạn đầu quá mạnh do đó phương án đầu tiên đã làm mọi người phải chấn động.
Còn phần sau thì quên đi, không chơi nữa.
Không khí trong phòng ăn lúc này có chút kỳ lạ, tình huống này khiến bọn họ không biết phải làm sao hoặc là cũng không biết nên nói cái gì.
Hiện tại Bà Lâm có rất nhiều chuyện muốn hỏi rõ ràng nhưng Lâm Phàm đã sớm chuồn mất, mọi chuyện không rõ ràng khiến trong lòng bà rất khó chịu. Hơn nữa bà nói chuyện với cô gái trong video này cũng rất vui vẻ nên vẫn còn muốn tiếp tục nói.
Bây giờ chị Trần có hơi xấu hổ nói: “Chị Chu, chị xem, bây giờ cùng nên kết thúc rồi, không bằng chúng ta giải tán đi."
Hiện tại mẹ Lâm Phàm cũng không biết nên nói cái gì. Ngay từ đầu cô gái trước mắt này thật sự không tệ nhưng hiện tại bà phát hiện con trai mình lại được hoan nghênh như vậy, điều này khiến bà cảm thấy có chút tự hào.
Lúc xem mắt này, bà biết con trai nhà mình không có quyền lựa chọn mà là người khác chọn lựa con trai của mình. Nhưng hiện tại, con trai mình đã có thể chọn người khác, chuyện liên quan trong đó rất nhiều cho nên khi trở về phải tẩy não cho con trai một chút.
......
Ở tầng dưới của khách sạn.
Lâm Phàm đứng ở góc đường chờ đợi: “Chỗ này, mau tới đây!"
Vương Minh Dương ra khỏi cửa khách sạn, nhìn chung quanh quanh một vòng, nhận ra bóng dáng của Lâm Phàm. Sau đó vội vàng chạy tới, vẻ mặt tươi cười: “Không nghĩ tới xem mắt lại chính là như vậy, thật sự là cười chết tôi rồi: “
Lâm Phàm liếc mắt một cái: “Cười cái rắm! Mọi chuyện đều bị anh làm rối lên hết rồi. Anh không khoe khoang thì có thể chết sao? Anh nói đi, người này từ đâu tới?”
Vương Minh Dương mở điện thoại di động ra: “Cậu xem đi, cô ấy là bạn tốt trong nhóm wechat của vợ tôi. Sau khi biết được anh gặp nạn thì đã không chút do dự xông lên phía trước: “
Hắn liếc mắt một cái, trong nhóm WeChat, Kiều Nguyệt Nguyệt kia đang rất là vui vẻ, vẫn luôn tag Vương Minh Dương: “Thế nào? Kỹ năng diễn xuất này có thể đoạt giải thưởng hay không? Đây là lần đầu tiên tôi diễn loại kịch này, thiếu chút nữa thì đã diễn giả thành thật…”
“Chuyện này anh phải xử lý cho tốt, nếu không tôi sẽ không tha cho anh.“ Lâm Phàm bất đắc dĩ nói. Tên này thật đúng là biết gây chuyện, chỉ là thật sự làm cho người ta rất sảng khoái. Tuy rằng bề ngoài rất hài hòa nhưng hắn biết, trong lòng mẹ mình nhất định có chút buồn bực. Hiện tại xảy ra chuyện này thì tâm trạng còn không phải sẽ bay lên tận trời sao?
Vương Minh Dương cười nói: “Yên tâm đi! Chuyện này tôi đã nghĩ kỹ rồi. Trước đừng nói nữa, mau lên xe đi! Đợi lát nữa các dì và các cô ấy xuống thì muốn đi cũng không đi được: “
Lâm Phàm cũng không nói thêm gì mà lập tức lên xe của Vương Minh Dương, trực tiếp rời khỏi nơi này.
Vương Minh Dương hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, tạm thời hắn cũng không biết nên đi đâu: “Anh tự chọn đi! Bây giờ tôi phải nghĩ xem đêm nay trở về nên nói với mẹ tôi như thế nào: “
Vương Minh Dương nói: “Vậy thì đến chỗ vợ tôi đi! Cậu chưa từng thấy người ta quay phim đúng không?”
“Được! Vậy thì đi xem một chút: “ Quả thật là hắn chưa từng thấy người ta quay phim bao giờ, đi xem cái này cũng không thành vấn đề.
Không bao lâu sau đã đến trung tâm điện ảnh và truyền hình Trung Châu, đến nhanh như vậy cũng là vì Vương Minh Dương quen đường nên đến rất nhanh.
Trước kia Lâm Phàm đã từng tới xem Trung tâm điện ảnh và truyền hình Trung Châu nhưng cũng chỉ ở bên ngoài xem một chút, cũng không đi vào xem qua. Bây giờ là lần đầu tiên đi vào cùng Vương Minh Dương.
Nhưng lúc này, điện thoại của mẹ Lâm Phàm gọi đến.
Mẹ Lâm Phàm: "Con chết ở đâu rồi hả? Nhanh chóng về nhà nói chuyện với mẹ một chút!”
Lâm Phàm bất đắc dĩ: “Mẹ, buổi tối đi! Bây giờ con còn có việc: “
Trong điện thoại, tâm trạng của mẹ Lâm Phàm rất tốt. Hắn cũng không biết nên làm cái gì nên chỉ có thể lừa gạt như vậy trước.
Cúp điện thoại, Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương: “Nhìn xem, lại là chuyện tốt do anh gây ra.”
......
Xung quanh không ít đoàn làm phim, dưới sự dẫn dắt của Vương Minh Dương, bọn hắn đã nhanh chóng đến đoàn làm phim của Hứa Tử Nhạc. Người ở đây hình như đều biết Vương Minh Dương. Dọc theo đường đi, những nhân viên công tác mà bọn hắn gặp phải đều tỏ ra khách sáo.
Lâm Phàm và Vương Minh Dương tìm một vòng chung quanh cũng không tìm được Hứa Tử Nhạc. Sau đó hỏi thăm một nhân viên công tác thì mới biết được Hứa Tử Nhạc đang quay phim ở phía sau.
Chương 379: Gặp lại Bạch KhaVương Minh Dương vừa đi vừa nói: "Việc quay phim này đôi khi cũng rất nhàm chán chỉ là đôi khi cũng khá thú vị.”
Lâm Phàm cười ha hả nói “Anh không phải là đang nói nhảm sao?”
Ở phía trước đang có một đám người tụ tập ở đó.
Vương Minh Dương chỉ vào nói: “Cậu thấy không? Họ đang quay ở đó, chúng ta đi qua xem một chút đi."
Lâm Phàm và Vương Minh Dương đứng ở phía sau. Đạo diễn đang tập trung tinh thần nhìn ống kính, khi nhìn thấy Vương Minh Dương thì lập tức lộ ra nụ cười. Hai người bọn họ cũng biết nhau, hơn nữa hiện tại vẫn đang làm việc nên cũng không nói thêm gì.
Hứa Tử Nhạc đang quay phim thì nhìn thấy Vương Minh Dương, chỉ là hiện tại cô đang quay phim nên cũng phải diễn hết cảnh quay mới được.
Sau khi cảnh quay này OK thì Hứa Tử Nhạc chạy tới. Sau đó nhìn thấy Lâm Phàm, cô vừa cười vừa nói: ”Anh Lâm, lần xem mắt này thế nào rồi?"
Lâm Phàm cười cười: “Chuyện này còn phải cảm ơn chồng cô rồi.”
Hứa Tử Nhạc đỏ mặt, cười nói: “Chúng tôi còn chưa kết hôn mà: “
Vương Minh Dương vui vẻ nói: “Thật ra người cậu nên cảm ơn không phải là tôi mà là Kiều Nguyệt Nguyệt. Nếu không phải diễn xuất của cô ấy cao siêu thì chuyện đã bị lộ tẩy rồi.”
Lúc này, đạo diễn đi tới. Tuy rằng ông ta là đạo diễn nhưng khi đối diện với loại phú hào như Vương Minh Dương thì vẫn cần nịnh bợ. Hơn nữa Hứa Tử Nhạc lại là người của Vương tổng nên khi ở trong đoàn làm phim đương nhiên là phải nâng đỡ thật tốt. Tuy rằng Hứa Tử Nhạc có cái đùi vàng là Vương Minh Dương, nhưng cô cũng là người tốt, cũng không phô trương nên rất được nhân viên đoàn làm phim thích.
"Tần Đạo, đây là anh em Lâm Phàm của tôi, là người bản địa Trung Châu: “ Vương Minh Dương giới thiệu.
Tần Đạo cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập, giờ phút này nhìn Lâm Phàm cũng khách khí nói: “Lâm tổng, xin chào....”
Lâm Phàm vừa nghe xưng hô này thì nở nụ cười: “Đừng gọi tôi là Lâm tổng, tôi cũng không phải là ông chủ.“
Đạo diễn Tần đương nhiên là không để lời này ở trong lòng, người có thể trở thành anh em Vương tổng có thể là người bình thường được sao?
Vật họp theo loài, người chia theo nhóm, không phải một loại người thì không ở cùng một chỗ, lời này rất có đạo lý.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy một bóng lưng ở phương xa có chút quen thuộc, sau đó gọi: "Bạch Kha...."
Sau khi Lâm Phàm gọi thì bóng lưng đột nhiên ngừng lại, sau đó quay đầu lại. Khi nhìn thấy người gọi là Lâm Phàm thì lập tức vui vẻ, chạy tới: “A! Phàm tử! Cậu trở về khi nào vậy?”
“Mẹ kiếp! Không ngờ thật đúng là cậu! Hôm qua mình vừa trở về. Cậu làm diễn viên quần chúng từ khi nào vậy?” Lâm Phàm kinh ngạc hỏi.
Bạch Kha nở nụ cười: “Buổi chiều nhà hàng không kinh doanh nên mình đến đây làm diễn viên quần chúng trải nghiệm một chút“
“Được đấy! Cuộc sống của cậu thật nhiều màu sắc.” Lâm Phàm nói.
Bạch Kha nhìn thấy Hứa Tử Nhạc, còn có đạo diễn thì sửng sốt: “Phàm Tử, cậu biết bọn họ sao?”
Lâm Phàm gật đầu: “Ừm, bạn bè...”
Bạch Kha nở nụ cười: “Lợi hại! Thế mà cậu lại quen biết ngôi sao. Mau mau! Mau giúp mình xin chữ ký: “
Hứa Tử Nhạc ở một bên cũng không có phách lối nói: “Bạn bè của anh Lâm thì chính là bạn bè của tôi. Chuyện chữ ký này thì có thể có vấn đề gì chứ?“
Lâm Phàm ở một bên ngắt lời: “Được rồi! Được rồi! Được rồi! Chuyện ký tên để sau đi, còn có rất nhiều cơ hội mà. Đêm nay chúng ta tụ tập một chút, bọn họ chắc là đều ở quê nhà đi chứ?”
Bạch Kha suy nghĩ một chút: “Không có mấy người ở Trung Châu. Hiện tại mình cũng rất ít liên lạc với bọn họ. Cậu cũng không phải là không biết, tình huống khi chúng ta còn học trung học là như thế nào.“
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, thời trung học cơ bản đều là một đoàn thể nhỏ, mình cũng chỉ chơi với Đại Thụ và lão Bạch là khá tốt.
"Đúng rồi! Lần trước mình và Đại Thụ trò chuyện một hồi. Hiện tại cậy ấy cũng ở Thượng Hải, công việc cũng là do cậu giới thiệu. Không nghĩ tới trong đám người chúng ta, hiện tại cậu là người trâu bò nhất.” Bạch Kha cười nói, ngược lại cũng không có một chút ghen tị mà là thật lòng.
Lâm Phàm cười cười: “Đừng đùa nữa, nếu không thì cậu cũng tới Thượng Hải đi!“
Bạch Kha xua tay: “Mình không đi! Hiện tại mình còn phải quản lý nhà hàng.“
Lâm Phàm trò chuyện với Bạch Kha một hồi, hẹn buổi tối tụ tập một chút mà địa điểm chính là ở nhà hàng của Bạch Kha.
Bạch Kha thấy Lâm Phàm trở về nên đương nhiên là muốn tụ họp một chút, chỉ là hiện tại anh ta phải đi đến một đoàn làm phim khác. Nơi đó đang quay một phim kháng chiến, tên khá bá đạo ‘Đội đặc công thần binh’. Anh ta đang diễn vai quần chúng ở đó, chính là bị đám thần binh dùng một quyền cách không đánh chết, bị bay ra xa bốn trăm thước. Hơn nữa còn bị quyền kình phanh thây, ngay cả thân thể hoàn chỉnh cũng không có. Chỉ là như vậy cũng tốt, ít nhất thì có thể xuất hiện trước ống kính.
Hơn nữa hiện tại đã nói xong rồi, giờ chỉ cần đợi đến buổi tối tụ tập, chém gió, đánh rắm nữa thôi.
Dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì nên Lâm Phàm ở một bên nhìn.
Chương 380: Nói chuyện với chóĐể cử quyển sách 'Bắt đầu từ một cái giếng biến dị' và quyển 'Bị hoa khôi chặn cửa ở đại học' đọc giả có thể đi xem.
Chương 380: Nói chuyện với chóHứa Tử Nhạc trò chuyện một hồi, sau đó nói: "Cảnh quay tiếp theo sắp bắt đầu rồi, em đi chuẩn bị trước một chút.”
Vương Minh Dương gật gật đầu: “Ừm! Em đi làm trước đi.”
Lúc này, đạo diễn Tần đi tới: “Không vội! Bây giờ tâm trạng của cặp chó kia không ổn định, ngay cả thầy Lưu cũng không có biện pháp.”
Gâu Gâu…
Lúc này ở nơi xa có một con chó săn đang bị nhốt lại, nó đang kêu la ầm ĩ, nghe âm thanh này thì hình như đang rất khó chịu.
Hứa Tử Nhạc nghi ngờ nói: “Ngày hôm qua không phải Tiểu Hắc còn rất tốt sao? Sao hôm nay lại đột nhiên kêu la không ngừng như vậy.”
Lúc này, một người trẻ tuổi đi tới: “Đạo diễn Tần, hôm nay chỉ sợ sẽ không huấn luyện được, hiện tại Tiểu Hắc không chịu hợp tác.”
Đạo diễn Tần bất đắc dĩ, nếu không quay thì sẽ làm lãng phí thời gian: “Thầy Lưu, như vậy thì thật sự là không được! Hay là thầy đi nói lại với nó một lần nữa đi? "
Thầy Lưu vừa nghe thì lập tức ngây ngẩn cả người, nói một lần? Mẹ kiếp nhà ông! Đây là chó săn đó! Tôi làm sao mà hiểu được nó nói gì cơ chứ?
Hứa Tử Nhạc thở dài nói.”Nhân vật chính của cảnh quay hôm nay chủ yếu là tôi và Tiểu Hắc này. Đạo diễn Tần, kịch bản này có thể sửa được hay không? Cốt truyện này đối với người mà nói thì độ khó có lẽ không lớn nhưng nếu muốn Tiểu Hắc phối hợp trong toàn bộ quá trình thì chỉ sợ thật sự rất khó.”
Đạo diễn Tần có chút bất đắc dĩ. Lúc ông ta nhìn thấy kịch bản này thì không có bao nhiêu lo lắng, nhưng về sau mới phát hiện đây hoàn toàn chính là một việc lừa người mà. Đặc biệt nhất là Tiểu Hắc sẽ xuất hiện trong suốt toàn bộ bộ phim. Ngoại trừ mấy diễn viên chính ra thì Tiểu Hắc này chính là một đốt sống cổ, chống đỡ tuyến chính của toàn bộ phim.
Bởi vì các diễn viên chính khác còn chưa tới cho nên gần đây đều quay cảnh phim của Hứa Tử Nhạc. Bộ phim cô ấy đang quay là một bộ phim xảy ra vào thời kỳ dân quốc. Nhân vật mà Hứa Tử Nhạc đóng có chồng bị gọi nhập ngũ để ra ngoài đánh giặc, hơn nữa đã lâu không trở về nên cô ấy đã đưa theo tiểu Hắc trèo đèo lội suối đi tìm chồng.
Mà cảnh quay hiện tại chính là nhân vật do Hứa Tử Nhạc thủ vai. Sau khi nhân vật chính đi qua nghìn núi muôn sông thì rốt cuộc cũng tìm được nơi chồng mình đánh giặc, từ đó tìm được người từ trong hàng ngàn thi thể. Sau đó đã dùng xe đẩy đưa thi thể về nhà. Mà khi Tiểu Hắc tìm thấy nam chủ nhân thì vẫn luôn đi theo xe đẩy, không rời nửa bước.
"Cái này còn có thể sửa như thế nào chứ? Không có cách nào để sửa cả! Nếu như cắt cảnh quay của Tiểu Hắc đi thì sẽ thiếu chút gì đó. Xem ra chỉ có thể quay cảnh này sau vậy.” Đạo diễn Tần đành bó tay. Cảnh quay người thì dễ nhưng kịch bản của chó săn lại là khó nhất.
Vốn dĩ, con chó săn này cũng rất phối hợp, thế nhưng trong lúc đang quay phim đột nhiên lại nhấc chân sau lên đi tiểu. Vốn bầu không khí cảnh quay đang rất trầm lắng, buồn bã nhưng sau đó coi như hỏng cảnh quay luôn rồi.
Vì vậy, điều khó giải quyết nhất trong bộ phim này cho đến nay chính là con chó săn này.
Thầy Lưu là chuyên gia huấn luyện thú cũng chịu thua nói: "Đạo diễn Tần, tôi thật sự là hết cách rồi! Bây giờ chúng ta chỉ có thể để ngày mai thử lại thôi.”
Đạo diễn Tần cũng chỉ có thể gật gật đầu: “Haizzz! Hôm nay không quay nữa! Mấy cảnh quay ngày hôm nay đều có liên quan đến Tiểu Hắc mà hiện tại tâm trạng của nó không ổn định nên cái gì cũng không quay được.”
Lúc này Vương Minh Dương nhìn về phía Lâm Phàm: “Không phải cậu có thể trao đổi với chó sao? "
Khi Vương Minh Dương nói ra lời này thì mấy người đạo diễn Tần đều nhìn về phía Lâm Phàm, không biết lời này là có ý gì?
Nhất là Thầy Lưu kia lại càng không tin, người này làm sao có thể nói chuyện với động vật cơ chứ?
Lâm Phàm ngược lại cũng muốn thử một lần, dù sao việc chỉ huy chó quay phim cũng là lần đầu tiên hắn làm: “Không biết có được hay không đây?”
Đạo diễn Tần kinh ngạc nói: "Vương tổng! Đây là?"
Ông ta không biết Vương tổng nói lời này là có ý gì, chẳng lẽ chàng trai này còn có chỗ hơn người sao?
Vương Minh Dương vui vẻ nói: “Không phải mấy người không biết người trước mắt này là ai đấy chứ? Cách đây một thời gian có tin tức về việc có người chỉ huy hàng trăm con chó để tìm trẻ em trên Weibo, mấy người đã từng đọc chưa?”
“Tin tức đó tôi biết! Tôi đã xem... xem...” Đạo diễn Tần đang nói thì đột nhiên ngây ngẩn cả người: “Vương tổng, không phải cậu muốn nói là...”
“Đúng vậy! Đại thần chỉ huy trăm chó chính là cậu ta, cho nên tôi mới nói để cậu ta thử một lần, nói không chừng sẽ thành công đấy.” Vương Minh Dương vừa cười vừa nói.
Vẻ mặt Lâm Phàm không có gì thay đổi, sau đó khẽ cười: “Để tôi thử xem, chỉ là cũng không chắc sẽ thành công.”
Giờ phút này Đạo diễn Tần rất vui mừng nói: “Lâm đại sư, vậy thì làm phiền cậu rồi!”
Thầy Lưu rất tò mò. Anh ta là huấn luyện viên huấn luyện thú chuyên nghiệp , hơn nữa anh ta cũng đã được xem video chỉ huy trăm con chó kia nhưng anh ta vẫn rất nghi ngờ về cảnh tượng trên video, chỉ là không có chứng cứ. Bởi vì chuyện chỉ huy hàng trăm con chó này thật sự là quá rung động.
Hơn nữa anh ta còn liên lạc với rất nhiều đồng nghiệp để hỏi về khả năng này. Cuối cùng, câu trả lời nhận được chính là nếu không có thời gian huấn luyện nhất định thì rất khó làm được. Hơn nữa cho dù có huấn luyện thì cũng không có khả năng, chứ đừng nói chỉ là tạm thời.
Còn chuyện giao tiếp với chó thì lại càng là chuyện không thể nào.
Chương 381: Dạy nó diễn xuấtChuyện Lâm Phàm muốn trao đổi với Tiểu Hắc đã lan truyền trong đoàn làm phim.
Mọi người đều vây quanh hóng chuyện. Khi bọn họ nghe được có người muốn nói chuyện với Tiểu Hắc thì cũng rất ngạc nhiên, cảm thấy chuyện này thật đúng là rất mới lạ.
Chuyên viên ánh sáng Tiểu Hoàng: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người muốn nói chuyện với Tiểu Hắc đấy.”
Thợ quay phim: "Ngay cả thầy Lưu cũng không có cách nào mà người thanh niên này có thể làm được sao? "
Lúc này Lâm Phàm đã đi tới trước mặt Tiểu Hắc, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười: “Này, sao mày lại khó chịu như vậy?”
Tiểu Hắc: "Gâu Gâu....”
Lâm Phàm nghe được lý do thì lập tức toát mồ hôi hột: "À! Thì ra là khô nóng, cái kia bị kìm nén, nên ngột ngạt.”
Những người xung quanh thấy cảnh trước mắt thì đều kinh ngạc. Một số nhân viên đoàn làm phim không biết Lâm Phàm là ai nên bọn họ đều bắt đầu cho rằng người trẻ tuổi này bị bệnh thần kinh rồi. Người một câu chó một câu, điều này cũng quá dọa người rồi.
Đạo diễn Tần nghi ngờ hỏi: “Thầy Lưu! Đây là tình huống gì vậy? Vì sao cậu ta nói một câu, Tiểu Hắc này lại sủa ngay hai tiếng?”
Thầy Lưu nhăn mày lại, sau đó nói: " Đây chắc là phản ứng thần kinh thính giác. Đối với chó mà nói, tuy rằng bọn chúng nghe không hiểu lời người nói nhưng đối với âm thanh lại đặc biệt nhạy cảm, cho nên khi nghe thấy âm thanh thì chúng sẽ tưởng rằng người đó đang nói chuyện với nó, khi đó nó cũng sẽ sủa lại hai tiếng để biểu đạt ý của chính mình. Tuy nhiên, theo tôi được biết, trên thế giới này chưa có ai có thể nghe hiểu tiếng chó.”
Vài phút sau.
Lâm Phàm đứng lên: “Đạo diễn Tần, chắc bây giờ không sao rồi! Chỉ là ông có thể giới thiệu cho tôi một chút về tình tiết trong kịch bản của cảnh quay sắp tới để tôi nói với Tiểu Hắc, nó nên làm như thế nào không?”
Đạo diễn Tần ngây ngẩn cả người, dường như ông ta nghe không hiểu.
Dạy kỹ thuật diễn xuất cho chó sao?
Cái này… Mẹ nó! Đây không phải là đang nói đùa đấy chứ?
Nhưng vẻ mặt của Lâm Phàm cũng không giống như đang nói đùa. Hơn nữa ông ta nhận ra bây giờ Tiểu Hắc đã không còn khó chịu nữa mà trở nên yên tĩnh trở lại.
Thầy Lưu thấy cảnh này thì cũng rất kinh ngạc. Anh ta thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.
Nhân viên ekip quay phim đều ngây người, họ cảm thấy rất lạ lùng. Bây giờ bọn họ mới hơi tin tưởng một chút. Không cần phải nói, đó chính là vì Tiểu Hắc vốn đang điên cuồng lại đột nhiên bình tĩnh trở lại. Thầy Lưu đã sử dụng hết bản lĩnh cũng không thể khiến Tiểu Hắc bình tĩnh. Vậy mà bây giờ chỉ nhờ dăm ba câu nói của người này mà lại có thể khiến Tiểu Hắc yên lặng lại. Hơn nữa sau đó hắn còn lẩm bẩm với Tiểu Hắc, nhìn qua thì mọi chuyện đúng là chỉ như vậy. Hứa Tử Nhạc lúc này vui vẻ nói: “Minh Dương, anh Lâm dường như hiểu thú ngữ hay sao?”
Vương Minh Dương cười: “Anh lại phát hiện ra một con đường phát tài nữa rồi, sau này phải mở một trường học huấn luyện chó, cho anh Lâm làm hiệu trưởng mới được.”
Đạo diễn Tần lúc này không biết nên nói gì nhưng ông thấy Lâm đại sư rất nghiêm túc. Sau đó ông lấy kịch bản ra chậm rãi giảng giải. Tình huống trong đó còn có cảnh thay đổi cảm xúc vậy nên bọn họ lấy ra để thảo luận, đương nhiên sự thay đổi cảm xúc này chính là thay đổi diễn xuất của người phụ nữ nhà nông do Hứa Tử Nhạc thủ vai. Về phần Tiểu Hắc thì toàn bộ quá trình chỉ cần nó không đi tiểu và đứng im tại chỗ là thành công rồi.
Lâm Phàm nghe cẩn thận từng chi tiết, mặc dù hắn không diễn xuất cũng không thay đổi kịch bản, nhưng bộ phim này từ khía cạnh thể hiện ra tình cảnh chiến tranh của thời đại trước. Những người phụ nữ nông dân bình thường mất đi người thân, đồng thời khi tìm kiếm người thân lại, phát hiện thi thể của người thân của mình chính là kiểu thể hiện thay đổi nhiều loại cảm xúc.
Mà cảnh quay bây giờ thì chủ yếu chính là quay sự thay đổi cảm xúc của Hứa Tử Nhạc, về phần Tiểu Hắc thì toàn bộ quá trình chỉ cần đứng im làm trang trí là được.
Lâm Phàm gật gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ đi nói với Tiểu Hắc!”
Đạo diễn Tần vốn đang muốn nói thêm gì đó nhưng sau khi nghe Lâm Phàm nói những lời này cũng im lặng, ông lặng lẽ rời đi để cho hắn trao đổi với Tiểu Hắc.
Lâm Phàm ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ đầu Tiểu Hắc trao đổi, một người một chó giao lưu, người hỏi chó sủa mãi cho đến nửa tiếng sau, Lâm Phàm mới đứng lên: “Đạo diễn Tần! Có thể rồi, có thể thử xem sao, chắc là không có vấn đề gì rồi!”
Đạo diễn Tần nhìn Lâm Phàm, ông cảm thấy chuyện hôm nay thực sự ngoài dự tính. Tất cả mọi người đều bắt đầu mơ mơ hồ hồ nhưng Tiểu Hắc đã im lặng hợp tác vậy thì đương nhiên lại có thể bắt đầu quay rồi.
“Ai ở đâu về chỗ đấy, tất cả các bộ phận chuẩn bị, ánh sáng, quay phim mau chóng vào vị trí, tiến hành quay cảnh 102!”
Vương Minh Dương hoài nghi hỏi: “Cậu nói với con chó kia những gì vậy?”
Lâm Phàm cười cười: “Dạy nó diễn xuất!”
Chương 382: Tiểu Hắc diễn xuất“Mẹ kiếp! Cậu đừng có dọa tôi, nếu chó biết diễn xuất vậy còn không bay lên trời luôn đi!” Vương Minh Dương không tin nói.
Lâm Phàm đương nhiên biết tất cả mọi người sẽ không tin Tiểu Hắc biết diễn xuất. Có điều hắn nói chuyện với Tiểu Hắc nửa tiếng đồng hồ. Mặc dù bản thân hắn cũng không biết diễn xuất, nhưng những loại phim này cần một bầu không khí và diễn xuất, nhất là biểu hiện của động vật thì càng dễ chạm vào điểm G trong lòng của mỗi người.
Tất cả nhân viên công tác tại hiện trường đều đã hành động, bọn họ đối với việc Lâm Phàm nói chuyện với Tiểu Hắc đều rất ngạc nhiên. Có điều, bây giờ có thể quay rồi với kỹ năng diễn xuất của Hứa Tử Nhạc thì chỉ cần Tiểu Hắc không làm loạn thì trên cơ bản có thể thành công.
Bối cảnh xung quanh đều bố trí xong, ánh sáng đã bật, thợ quay phim cũng ngắm ống kính vào diễn viên chính, nhân viên đạo cụ cũng chuẩn bị xong đạo cụ, nhân viên bối cảnh đã kiểm tra lại tình huống hiện trường phòng ngừa lỗi.
Hứa Tử Nhạc thay bộ quần áo cũ kĩ, chuyên gia trang điểm cũng trang điểm thêm cho khuôn mặt để làm cho nhìn giống người phụ nữ nhà nông, có chút quê mùa phờ phạc.
Trên xe đẩy cũ kỹ có một thi thể, thi thể này vốn cũng là một diễn viên chính có điều đã cắt bớt, phân cảnh của anh ta cũng kết thúc. Đạo diễn vì tiết kiệm chút tiền nên để diễn viên nam chính này bị nổ gương mặt, không biết được ai là ai.
Về phần nữ chính vì sao có thể tìm được nam chính trong hàng vạn thi thể đã hoàn toàn biến dạng gương mặt, thì điều này chắc chắn là dựa vào thần giao cách cảm cho nên cũng không cần phải giải thích nhiều.
Mà bây giờ thi thể hoàn toàn biến dạng gương mặt kia chính là diễn viên quần chúng hóa trang.
Lúc này, đoàn phim đều trong trạng thái hồi hộp, nhưng cũng chỉ có thể là thử một lần. Dù sao quay phim thì đương nhiên sẽ không có chuyện quay một lần là được.
Đạo diễn Tần thấy tất cả đều chuẩn bị xong cũng ngồi xuống trước ống kính, nhìn màn hình sau đó ra lệnh một tiếng.
Bắt đầu!
Hứa Tử Nhạc rất nhanh nhập vai vào trạng thái, đem cảm xúc của một người người phụ nữ nông dân mất chồng khi tìm được thi thể của chồng diễn rất đạt, cô đẩy chiếc xe đẩy cũ kỹ từ từ tiến về phía trước. Tiểu Hắc làm sao biết biểu lộ cảm xúc, nó cũng chỉ từ từ đi theo bên cạnh chiếc xe đẩy.
Ống kính kéo xa kéo gần vẫn luôn duy trì quay được Hứa Tử Nhạc và người trên xe đẩy, về phần Tiểu Hắc hoàn toàn không chú ý.
Đạo diễn Tần bây giờ có chút lo lắng, tiếp theo mới là cảnh quan trọng nhất.
Xe đẩy cũ kỹ tới nơi, thi thể bên trên rơi xuống. Dựa theo kịch bản Hứa Tử Nhạc sẽ ôm thi hài đem thi hài đặt lên xe đẩy.
Điều làm cho đạo diễn Tần lo lắng chính là Tiểu Hắc đừng có từ chỗ chiếc xe đẩy chạy đến bên cạnh, chỉ cần đứng im ở chỗ đó. Nếu như được như vậy chính là hoàn hảo rồi.
Đương nhiên Tiểu Hắc này có thể có diễn cái gì chứ, ông ta trước giờ cũng chưa từng nghĩ qua, muốn một chú chó săn biết diễn xuất sao?
Lạch cạch!
Xe đẩy lật đổ, diễn viên quần chúng gương mặt bị huỷ từ trên xe ngã lăn xuống đất, Hứa Tử Nhạc lập tức tiến lên ôm thi thể, biểu cảm trên mặt cũng thể hiện rất phù hợp.
Một lúc sau, Lâm Phàm nhìn thẳng Tiểu Hắc làm một động tác ra hiệu.
Lúc này, một động tác của Tiểu Hắc đã khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Gâu gâu!
Tiểu Hắc sủa lên rồi một mực cắn lấy ống tay áo diễn viên quần chúng, sau đó kéo lên xe đẩy. Dáng vẻ này quả thực rất phù hợp, không có gì gọi là làm quá. Thậm chí còn có một loại cảm giác khiến cho người ta cảm giác muốn khóc.
Ai nói chó sắn không biết diễn xuất hả.
Chú có săn Tiểu Hắc vậy mà ánh mắt lại có thể lộ ra vẻ đau lòng.
Đạo diễn Tần nhìn cảnh này nhất thời ngây người: “Con mịa nó!”
Nhìn hiện trường rồi lại nhìn màn hình nhất thời hét lên: “Tiểu Trương! Anh đang làm gì vậy, sao chỉ quay diễn viên chính, quay chó đi chứ!”
“Tập trung ống kính vào chó…”
“Dừng!”
Đạo diễn Tần đã bị cảnh này làm cho ngơ người, đồng thời cũng hoàn toàn không biết mình đang nói gì, sau đó nhìn về phía quay phim Tiểu Trương: “Cậu làm gì vậy, tập trung ống kính vào chú chó mới đúng, trên khung hình phải có cả chú chó vào. Cậu không thấy Tiểu Hắc diễn rất đạt sao? Chỉ riêng cảnh này thì ít nhất cũng có thể cộng cho phim 0.5 điểm đánh giá đó.”
Quay phim Trương có chút ngơ ra: “Tần đạo diễn, xin lỗi! Lúc đó tôi không nhìn thấy…”
Đạo diễn Tần bất đắc dĩ cũng thở dài một tiếng, ông ta cũng hiểu Tiểu Trương chắc chắn là sợ Tiểu Hắc diễn không tốt. Bởi vậy, trực tiếp né đi để phòng ngừa xảy ra vấn đề, nhưng không thể ngờ rằng diễn xuất của Tiểu Hắc lại hoàn hảo đến như vậy.
Ngay đến cả những diễn viên xung quanh cũng đều ngây người.
Loại tình huống này bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Thầy Lưu huấn luyện chó cũng bối rối, chuyện này cũng khiến người ta không dám tin quá rồi.
Lâm Phàm rất hài lòng gật gật đầu: “Đạo diễn Tần , không sao, có thể quay lại, Tiểu Hắc diễn không có vấn đề gì!”
Chương 383: Tiểu Hắc quá trâu bòĐạo diễn Tần nhìn Lâm Phàm, giơ ngón tay cái lên trong lòng cũng bội phục. Không nghĩ rằng một chút thời gian ngắn ngủi như vậy có thể huấn luyện Tiểu Hắc thành như thế này, thực sự quá bá đạo rồi.
“Toàn thể chú ý, Tiểu Trương chú ý nhớ quay toàn cảnh, ánh sáng tập trung vào đừng để sai lầm, lần này nhất định phải thành công!” Đạo diễn Tần hô.
Tiểu Trương: “Đã hiểu đạo diễn Tần!”
Hứa Tử Nhạc lúc này cũng ngây người, cô ta vừa rồi cũng bị dọa cho một trận, nhưng sau đó mới phát hiện Tiểu Hắc vậy mà lại là đang giúp kéo người.
Mà diễn viên quần chúng cũng suýt chút nữa bị dọa cho hoảng sợ, hắn tưởng rằng chú chó săn này là muốn cắn mình.
Đạo diễn Tần gật gật đầu: “Được! Bắt đầu!”
Lúc này, Tiểu Hắc cảm thấy rất bất lực, không biết những người này đang làm cái gì vậy? Sao lại muốn nó làm lại hành động vừa rồi chứ? Có điều nghĩ đến đối phương đã đồng ý yêu cầu của mình, nó lại mặt dày đồng ý phối hợp.
Mùa hè rất nóng, đối với Tiểu Hắc mà nói đây là cực kỳ nóng, khiến ngọn lửa trong lòng nó bị kích động phát ra.
Đạo diễn Tần lúc này trên mặt cười tươi như hoa, Tiểu Hắc mặc dù không có lời thoại nhưng hành động này, có thể nói là gửi than trong ngày tuyết rơi , cũng là thêm hoa trên gấm làm cho cảnh phim càng trở lên tuyệt vời.
Không tồi!
Không tồi!
Hứa Tử Nhạc không ngờ rằng anh Lâm vậy mà lại thực sự có thể huấn luyện Tiểu Hắc tốt như vậy, trong lòng cũng vô cùng tò mò.
Cảnh đem thi thể để lên xe đẩy, vốn là kết thúc rồi, bởi vì cảnh này còn phải quay từng phân đoạn một. Thế nhưng vì trạng thái của Hứa Tử Nhạc rất tốt, vậy nên còn không có ý định dừng lại cảnh quay.
Đạo diễn Tần cũng gật gật đầu: “Tiếp tục quay cho liền mạch, dù nửa đoạn sau có vấn đề gì đi nữa thì nửa đoạn đầu này cũng quay xong hoàn hảo rồi!”
Quay phim ngắm ống kính vào Hứa Tử Nhạc, bởi vì tiếp đó chính là cảnh khóc, tổ ánh sáng cũng chiếu sáng lên người Hứa Tử Nhạc.
Nhân viên công tác xung quanh cũng nín thở chờ mong, chỉ cần cảnh này có thể quay xong hoàn hảo, bọn họ có thể nghỉ ngơi rồi. Phân cảnh hôm nay cũng có thể kết thúc.
Cảnh quay phía sau chính là ở địa điểm khác.
Vương Minh Dương nở nụ cười gian rồi nói: “Cách này của cậu thật lợi hại, có thể dạy tôi làm sao có thể nói chuyện với chó được không?”
Lâm Phàm liếc nhìn gã một cái: “Chuyện này anh học không nổi đâu!”
Một câu nói khiến hứng thú của Vương Minh Dương lập tức tiêu biến, cái gì mà gọi là học không nổi, cậu còn chưa dạy tôi mà!
Tiểu Trương ngắm ống kính vào Hứa Tử Nhạc, cảnh này quá hoàn hảo rồi. Với kỹ năng diễn xuất của Hứa Tử Nhạc căn bản là sẽ không có vấn đề gì. Chị Hứa mặc dù tuổi không lớn nhưng kỹ năng diễn xuất thế này cũng không phải là đám nghệ sĩ trẻ kia có thể so sánh được.
Đạo diễn Tần tỉ mỉ quan sát màn hình không ngừng gật đầu. Không tồi! Không tồi! Rất hoàn hảo! Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn về phía hiện trường lại ngây người.
Đây là muốn làm gì?
Hứa Tử Nhạc nằm rạp xuống bên cạnh xe đẩy, cảm xúc đặt đúng chỗ hốc mắt nói đỏ lập tức đỏ. Căn cứ vào lời thoại trên kịch bản mà nói, thế nhưng cho dù là cô ấy cũng không chú ý đến bên cạnh chiếc xe đẩy.
Chân trước của Tiểu Hắc cũng đặt trên xe đẩy, nghiêng đầu đụng vào thi thể trên xe đẩy giống như là đang suy nghĩ. Trong mắt chú chó cũng hiện ra ánh sáng lấp lánh.
Con mẹ nó, vậy mà lại rơi nước mắt.
Tiểu Hắc nằm trên xe đẩy, sau đó ngẩng đầu lên phát ra âm thanh tương tự như tiếng sói kêu, âm thanh đầy bi thương, cùng với những giọt nước mắt trong mắt của nó, đạo diễn Tần nhìn cảnh này cũng hoàn toàn choáng váng.
Tiểu Trương vẫn luôn để ống kính quay Hứa Tử Nhạc, lúc này ánh mắt nhìn thấy Tiểu Hắc nhất thời kinh ngạc, vẻ mặt há mồm trợn mắt, đây là tình huống gì vậy? Một chú chó vậy mà lại có biểu cảm như vậy?
Ánh sáng cũng đang làm tốt công việc của mình nhưng giờ khắc này vẻ mặt cũng ngơ ngác.
“Vãi chưởng!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, hoàn toàn ngây người.
Đạo diễn Tần nhìn Tiểu Trương, sau đó vội vàng hỏi: “Ống kính có quay được hay không?”
Tiểu Trương lúc này mới phản ứng lại: “Đạo diễn! Tôi không quay được rồi!”
Đạo diễn Tần lúc này tức giận nói: “Cảnh này quả thực chính là kỳ tích! Chắc chắn có thể trở thành cảnh quay đẹp nhất năm, nếu như quay được cảnh này ít nhất cũng có thể tăng thêm 3 điểm cho phim rồi! Khán giả xem được chắc chắn sẽ khóc chết mất! Vậy mà anh lại không quay được! Ui là trời…”
Người quay phim lúc này bày ra vẻ mặt vô tội, anh ta từ ngày vào nghề cho đến giờ cũng mười mấy năm rồi, kiểm soát cảnh quay tuyệt đối ổn thỏa. Không nghĩ rằng hôm nay vậy mà lại mắc lỗi hai lần trên cùng một chú chó, như này ai còn dám tin tưởng anh ta nữa, không ngờ kỹ năng diễn xuất của một chú chó vậy là lại lợi hại hơn cả diễn viên chính.
Ánh sáng: “Con chó này chắc chắn là thành tinh rồi! Nếu không sao có thể diễn như vậy được chứ!”
“Chuyện này… chuyện này…”
Chương 384: Dịch vụ trọn gói“Đi nhiều đoàn phim như vậy rồi, trước giờ đều chưa bao giờ thấy cảnh như này. Dù cho chú chó làm nhân vật chính trong bộ phim rất hot năm ngoái, cũng không thông minh đến như vậy!”
“Tiểu Hắc này chính là chó săn mà đoàn chúng ta nuôi sao? Sao lại có thể biết diễn xuất rồi? Không phải là xem nhiều rồi thì sẽ biết đấy chứ?”
Lúc này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, cùng nhau thảo luận. Bọn họ bị cảnh này làm cho há mồm trợn mắt, nếu như đây không phải là tận mắt thấy thì thực sự không dám tin.
Thầy Lưu huấn luyện chó lúc này cũng trợn tròn mắt, anh ta huấn luyện nhiều nhiều con chó rồi, thế nhưng cũng không thể giống như thế này.
Đạo diễn Tần trong lòng kêu rên: “Cảnh này vậy mà lại không quay được, quả thật là quá đáng tiếc!”
Các nhân viên đoàn phim cũng bất đắc dĩ, cảnh quay tốt như vậy mà lại không quay được, chuyện này…haizz.
“Đạo diễn Tần các anh cũng đừng thất vọng, không phải quay lại là được hay sao?” Lâm Phàm mở lời nói.
Đạo diễn Tần cảm thán nói: “Diễn xuất vừa rồi của Tiểu Hắc quả thực quá ngoạn mục không gì sánh bằng, anh nói có thể quay lại một lần nữa sao? Vẫn có thể biểu đạt cảm xúc như vừa rồi chứ?”
Lâm Phàm ngơ người không biết nên nói gì nữa.
Hắn nói với chú chó về kỹ thuật diễn xuất, chú chó còn muốn nói với hắn rốt cuộc có cho tôi dịch vụ trọn gói hay không?
Muốn Tiểu Hắc tiếp tục diễn tiếp cảnh đó, nhất định bảo đảm cho nó dịch vụ trọn gói.
Lâm Phàm cười nói: “Yên tâm đi, không có chuyện gì, Tiểu Hắc mặc dù là chó săn nhưng rất có đạo đức nghề nghiệp!”
Đạo diễn Tần thấy Lâm Phàm có lòng tin như vậy thì cũng tin. Sau đó nhìn về phía những người nhân viên, đồng thời đặc biệt nói với Tiểu Trương: “Chú ý máy quay, nhớ là phải để Tiểu Hắc với Tử Nhạc đều nằm trong khung hình, còn có, trước tiên nhớ miêu tả nét mặt Tử Nhạc, khi nước mắt Tiểu Hắc rơi xuống thì lập tức quay ống kính sang chỗ Tiểu Hắc, sau đó lại kéo ống kính dài ra!”
Nếu như không phải là Tiểu Hắc làm cho ông ta kinh ngạc nhiều như vậy, ông ta cũng sẽ không nói nhiều như vậy. Nhưng hiện tại Tiểu Hắc làm cho ông ta kinh ngạc thực sự quá nhiều, điều này không thể không coi trọng, dù cho tiểu Trương là nhân viên lão luyện thì trong lòng ông ta cũng có chút không yên tâm.
Tiểu Trương gật đầu đáp: “Yên tâm đi Đạo diễn Tần, tôi nhất định sẽ kiểm soát tốt mà!”
Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, diễn viên vào vị trí, ánh sáng cũng vào vị trí.
Đạo diễn Tần trong lòng tràn ngập sự mong chờ.
Bắt đầu!
Lâm Phàm ra hiệu với Tiểu Hắc, chỉ số thông minh của chú chó săn này là rất cao, nhất là sau khi nói chuyện gần gũi với Lâm Phàm, diễn xuất này nó đương nhiên là rất gắng sức. Hơn nữa, đây cũng không thể nói là diễn xuất được, một chú chó có thể có trạng thái như vậy, đó chính là lúc khiến người ta cảm động nhất.
Theo hắn thấy, nếu như bộ phim này mà phát hành, sợ rằng Tiểu Hắc sẽ cướp đi sự nổi tiếng của diễn viên chính, chuyện này cũng không phải là không thể.
“Tốt! Tốt! Tốt lắm!” Đạo diễn Tần lúc này vui vẻ như sắp bay lên trời. Ông ta lần đầu tiên cảm thấy bộ phim mình quay lại có thể tốt như vậy, thậm chí khi nhìn thấy trạng thái của Tiểu Hắc thì ông ta cũng không biết nên nói những gì.
Hoàn hảo! Tất cả đều rất hoàn hảo!
Toàn thân của người quay phim Tiểu Trương đều bắt đầu run rẩy, tất cả những thứ này thực sự là quá khó tin. Nếu như không phải là người trực tiếp điều khiển ống kính thì anh ta cũng không dám tin, đây là tận mắt chứng khiến.
Đặc biệt chính là Tiểu Hắc là một chú chó, thế nhưng trên mặt chú chó này lại toát ra cảm xúc khiến người khác hết sức ngạc nhiên. Biểu cảm này rất phong phú.
Dường như là vì sự mất đi của chủ nhân mà cảm xúc đau khổ bi thương được bộc lộ ra. Nước mắt kia cùng với tiếng tru tréo kia càng tô nên một bầu không khí đặc biệt.
Đối với cảnh tượng này hoàn toàn không cần phải thêm nhạc nền, tiếng tru này chính là nhạc nền vô cùng hoàn hảo.
“Dừng!”
Đạo diễn Tần hô to, vẻ mặt vô cùng kích động sau đó nhìn về phía Lâm Phàm: “Lâm đại sư, thực sự cảm ơn anh, tôi cũng không biết cảm ơn anh như thế nào, tối nay bất luận thế nào tôi cũng phải mời anh ăn bữa cơm, tôi muốn cảm ơn anh thật tử tế!”
Lúc này, Tiểu Hắc vui vẻ chạy tới vẻ mặt đầy mong chờ dịch vụ trọn gói.
Lâm Phàm cười xua tay: “Đạo diễn Tần không cần cảm ơn tôi đâu. Ông hoàn thành công việc là được rồi!”
Đạo diễn Tần nhìn Tiểu Hắc sau đó ngẩng đầu lên: “Anh yên tâm, bây giờ nó chính là bảo bối của tôi, tôi nhất định sẽ đối tốt với nó!”
“Không phải, tôi vừa rồi đã đạt được thỏa thuận với nó, ông cho nó đi hưởng dịch vụ trọn gói đi!” Lâm Phàm nói.
Đạo diễn Tần ngây người, dường như không có sự phản ứng lại, sau đó nói: “Lâm đại sư, cái gì mà dịch vụ trọn gói cơ?”
Lâm Phàm cười: “Đem nó đi tắm rửa, massage, còn có cái đó...cái đó... ông hiểu chưa?”
Đạo diễn Tần rất muốn nói rằng mình không hiểu, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Hắc thè đầu lưỡi vẻ mặt phóng đãng thì ông ta đột nhiên hiểu ra.
Lâm Phàm nhẹ nhàng nói: “Ông muốn nó sau này cố gắng hết sức thì ông nhất định phải làm được!”
Đạo diễn Tần ngơ người, sau đó im lặng gật đầu.
Con quỷ này, chó vậy mà lại muốn dịch vụ trọn gói.
Chương 385: Đạo diễn chơi lớnĐạo diễn Tần đương nhiên sẽ đem nhiệm vụ quan trọng này giao cho nhân viên đoàn làm phim rồi. Nhân viên đoàn làm phim còn rất trẻ, đến giờ cũng chưa có bạn gái, biết được sự dặn dò của Đạo diễn Tần nên anh ta đem Tiểu Hắc đi hưởng dịch vụ trọn gói. Anh ta cũng rất ngạc nhiên, bản thân cũng không có được sự đãi ngộ này, quả thật người không bằng chó!
Có điều anh ta muốn hỏi, dịch vụ này cuối cùng là phải tìm chó hay là tìm cái gì đây? Có điều sau đó cũng không hỏi mà khẳng định chắc chắn là phải tìm chó rồi!
Lâm Phàm ở trong đoàn làm phim không lâu nhưng hắn cảm thấy Đạo diễn Tần có một loại cảm xúc thôi thúc ông ta, khiến ánh mất ông ta đều tập trung vào Tiểu Hắc, vốn dĩ nó chỉ là một vai phụ, thế nhưng bây giờ địa vị của nó cùng với diễn viên chính là sóng vai ngang nhau.
Nếu như Tiểu Hắc luôn thể hiện như vậy thì Đạo diễn Tần tin rằng bộ phim này chắc chắn sẽ rất nổi. Cho dù là cốt truyện hay danh tiếng chắc chắn bộ phim sẽ nhận được rất nhiều sự khen ngợi.
Lâm Phàm sớm đã nhìn ra cách nghĩ của Đạo diễn Tần, thậm chí còn không cho đối phương cơ hội, lập tức kéo đám Vương Minh Dương rời đi.
“Phù!”
“Đạo diễn Tần này đúng là ý nghĩ quá nhiều, vậy mà dám bỏ hết tất cả những cảnh quay trước đó, chuyện này phải đốt hết bao nhiêu tiền đây!” Lâm Phàm cười nói.
Hôm nay Vương Minh Dương xem như là có thêm kiến thức: “Rốt cuộc thì cậu dùng cách nào để trao đổi với chú chó kia vậy? Thật quá kinh người! Tôi ít nhất cũng tính là người sống nửa đời người, hôm nay cảnh quay này nếu mà chiếu lên thì chắc chắn có thể thu hút được sự quan tâm của mọi người, vợ à! Anh nói có đúng không!”
Hứa Tử Nhạc lúc này cũng có chút thất thần: “Lúc bắt đầu em còn chưa chú ý nữa! Khi nhìn thấy biểu cảm của Tiểu Hắc lúc đó, em thực sự rất kinh ngạc, nếu như không phải phản ứng nhanh thì em cũng diễn sai rồi! Bộ phim này lúc bắt đầu thì em cảm thấy cũng chỉ bình thường, có điều bây giờ Tiểu Hắc này thực sự chính là điểm nhấn, khiến cả bộ phim thăng hoa!”
Lâm Phàm cưới: “Hai người nói như vậy cũng khoa trương quá rồi đó, không phải chỉ là một chú chó thôi sao? Còn có thể khiến cả đoàn phim thành công?”
Húa Tử Nhạc cũng không cho là như vậy, mặc dù bộ phim là do toàn bộ nhiều câu chuyện đang xen vao nhau. Nhưng mà trong đó thường thường sẽ là diễn viên nào đó tạo điểm nhấn, khiến cho cả bộ phim trở nên sống động.
Hơn nữa bộ phim này chủ yếu nói về chiến tranh, bầu không khí tan thương này là của những người dân bình thường khi mất đi người thân, mà biểu cảm này của Tiểu Hắc lại nâng cao toàn bộ bộ phim lên. Loại cảm giác này, cô ta không thể giải thích rõ được, nhưng cô ta biết khi phát sóng bộ phim này, tình cảnh như vậy thì nhất định sẽ khiến rất nhiều người khắc khoải.
“Anh Lâm! Anh nói không sai, nếu như là trước đây thì Tiểu Hắc cũng chỉ là một vai phụ trong đó, cũng không dẫn tới nhiều hiệu quả cho lắm, thế nhưng bây giờ thì không phải như vậy. Dù sao chờ bộ phim phát sóng, anh xem rồi sẽ biết thôi!” Hứa Tử Nhạc không phải là người bình luận chuyên nghiệp, nhưng cô ta biết chắc chắn cảm giác của mình không sai được.
Anh Lâm dạy dỗ Tiểu Hắc tốt như vậy, khiến cho Tiểu Hắc trong phim phát huy xuất sắc như vậy, đạo diễn Tần có lẽ đang thầm vui vẻ. Hơn nữa cô ta cũng nhìn ra, đạo diễn Tần khi thấy anh Lâm rời đi, bộ dạng không nỡ kia giống như là mất vợ, rất đau lòng!
Có điều nếu như để anh Lâm giúp đỡ, bộ phim này e rằng thực sự sẽ rất ghê gớm. Có điều Tiểu Hắc kia thực sự là rất biết diễn xuất, mặc dù không có nhiều biểu cảm giống như con người, nhưng chỉ cần làm một vài động tác là cũng có thể thu hút được trái tim của khán giả.
Lâm Phàm ngược lại có chút mong chờ: “Được! Nếu như phim được chiếu thì phải mời tôi đi đấy, tôi phải xem thật kỹ mới được!”
Hứa Tử Nhạc hé miệng cười: “Yên tâm đi! Dù tôi không nói thì Đạo diễn Tần cũng sẽ mời anh thôi! Bộ phim này nếu phản ứng tốt thì sẽ có hơn nửa phần công sức của anh đó!”
Lâm Phàm xua tay: “Không nói những thứ này nữa! Tối nay tôi tụ tập cùng bạn học, hai người thì sao? Là muốn trả qua thế giới của hai người? Hay là như nào?”
Vương Minh Dương cười nói: “Tôi với vợ tôi không tham gia náo nhiệt, dì vừa gọi điện cho tôi bảo tôi ngồi lại nói chuyện một chút, tối nay sẽ ở lại nhà cậu ăn cơm rồi!”
“Mẹ kiếp!” Lâm Phàm ngơ người. Sau đó nhìn Vương Minh Dương: “Anh có thể đừng nói lung tung nữa được không? Nếu không tôi thực sự là không về được nữa đó!”
“Yên tâm đi! Tôi là loại người đó sao?” Vương Minh Dương cười nói. Có điều đối với Lâm Phàm mà nói, người này thật đúng là loại người đó. Loại không bốc phét thì sẽ chết.
Có một công ty to như vậy mà vẫn còn nhiều thời gian nhàn nhã như vậy sao? Cứ như vậy thì làm sao có thể phát triển chứ. Có điều hắn cũng biết là công ty có người phụ trách, nếu không lương cao thuê nhiều nhân viên như vậy để làm cái gì chứ? Tất cả đều phải đợi anh ta trở về ra lệnh à?
Chương 386: Mùi vị quen thuộcSáu, bảy giờ tối.
Nói là nhà hàng cho sang chứ thực ra đây là một quán cơm, quán cơm của Bạch Kha nằm ngay trên đường lớn, không tính là to nhưng là mặt tiền. Quán cơm này hắn cũng biết, là bố mẹ của Bạch Kha để lại, sau đó tốt nghiệp cấp ba Bạch Kha cũng không học đại học mà cùng người trong nhà học kỹ năng nấu nướng sau đó tiếp quản quán cơm này.
Nhiều tiền thì không kiếm nổi, thế nhưng cuộc sống như vậy là cũng đủ.
Khách quý đến quán cơm.
Đây chính là quán cơm nhỏ Bạch Kha kinh doanh, ngoài cửa có chút cũ kỹ nhưng bên trong cũng là một quán cơm nhỏ trang trí rất bình thường. Mặt tường dán giấy dán tường, đặt vài cái bàn bốn người ngồi.
Cập bậc quán cơm này so với một số quán cơm xung quanh thì chênh lệch thực sự là quá lớn, hiện tại thời đại khác nhau có nhiều loại cửa hàng khác nhau mở ra.
Cửa hàng bún.
Nhà hàng cơm gà Hoàng Phủ.
Nhà hàng Hồng Kông.
Vân vân...
Quán cơm này của Bạch Kha, trên còn đường này thực sự là không có cách nào cạnh tranh với người khác. Mùi vị như nào thì không biết, chỉ cần nhìn trang trí ngoài mặt tiền là có thể nhìn ra bên trong ra sao rồi.
Thực khách có lúc cũng nhìn vào cửa hàng, bởi vì quán ăn nhỏ này giống phong cách những năm về trước. Nếu như không trang trí đẹp mắt thì về ngoại quan thực sự là quá lỗi thời rồi.
Lúc Lâm Phàm bước vào quán, một cô gái trẻ đang cầm chổi quét sàn nhà. Sau đó nhìn thấy Lâm Phàm cứ tưởng rằng là đến ăn cơm nên lập tức nhiệt tình nghênh đón.
“Bạch Kha có ở đây không?” Lâm Phàm hỏi.
Cô gái ngạc nhiên sau đó hướng về phía phòng bếp gọi to: “Có người đến tìm anh!”
Người vẫn chưa xuất hiện đã thấy tiếng của Bạch Kha từ trong phòng bếp truyền đến: “Phàm tử, cậu đến rồi đó sao?”
Bạch Kha đeo tạp dề, tươi cười đi ra: “Phàm tử giới thiệu với cậu một chút, đây là bạn gái mình, Tiểu Yến. Tiểu Yến! Đây là bạn tốt từ cấp 3 của anh, Lâm Phàm. Hôm qua vừa mới quay về, cho nên hôm nay anh gọi mấy anh em qua đây tụ tập!”
Tiểu Yến nhiệt tình cười nói với Lâm Phàm: “Vậy để em đi mua ít thịt heo, các anh cứ từ từ nói chuyện nhé!”
Sau khi Tiểu Yến vừa ra ngoài, Lâm Phàm cười: “Được đó! Có cả người yêu rồi!”
Bạch Kha cười: “Chắc chắn rồi, kiếm tiền không có bản lĩnh lớn như vậy, thế nhưng bản lĩnh tìm một cô bạn gái chắc chắn là phải có rồi!”
Lâm Phàm hỏi: “Chuẩn bị khi nào thì kết hôn?”
Bạch Kha: “Tạm thời không vội, tiết kiệm chút tiền trước đã, thôi trước mắt không nói đến những chuyện này nữa, mình đi làm mấy món ăn, hôm nay chúng ta ở trong cửa hàng nhỏ này của mình nói chuyện, cậu đừng chê nhé!”
Lâm Phàm cười vỗ Bạch Kha một cái: “Cậu được lắm đó, hồi học cấp 3 chúng tôi thường đến quán cơm này ăn chực. Có điều nói thật, tay nghề của dì rất lâu rồi chưa thử lại, bao nhiêu năm qua rồi để tôi xem xem, tay nghề cậu học được bằng mấy phần của dì rồi!”
Trước đây khi học cấp 3, bọn Lâm Phàm có những ngày nghỉ học không về nhà, thế là liền đến quán cơm nhà Bạch Kha ăn nhờ ở đậu. Mỗi lần đều ăn no căng bụng, khi đó việc kinh doanh của quán cơm vẫn tốt, chủ yếu là do tay nghề của mẹ Bạch Kha. Sau này bởi vì tay của dì bị bỏng nên không thể nấu ăn được nữa. Sau khi Bạch Kha tốt nghiệp bởi vì học không giỏi, không có tiền học đại học nên tiếp nhận luôn cửa hàng này.
Bạch Kha cười nói: “Được! Cậu làm gì trước đi, mình ra đằng sau làm vài món sở trường!”
“Được! Mình đến làm chuyên gia thử món ăn, nghiêm túc thưởng thức xem sao!” Lâm Phàm ngồi ở đó, nhìn xung quanh, vẫn là cái mùi vị quen thuộc ngày xưa.
Ba người nên cũng không cần quá nhiều món, ăn uống là thứ yếu, chủ yếu là tụ tập, nhớ lại kỉ niệm cũ.
Tiểu Yến là người bản địa ở Trung Châu, có điều là ở vùng nông thôn gần Trung Châu. Bạch Kha và Tiểu Yến gặp nhau vẫn là khá thú vị. Tiểu Yến đến Trung Châu làm việc, công việc đầu tiên chính là làm phục vụ trong quán của Bạch Kha, không ngờ rằng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sau này lại trở thành bạn gái của Bạch Kha.
Có điều trong mắt Lâm Phàm, chỉ số thông minh của Bạch Kha rất cao, vốn dĩ tháng này phải mất hai nghìn tệ tiền lương, nhưng bây giờ có thể tiết kiệm được toàn bộ. Hơn nữa còn có một cô bạn gái, mua bán kiểu này tìm đâu ra? Tính đi tính lại vẫn là cậu ta kiếm lợi!
Tiểu Yến không quá xinh đẹp, nhưng cũng không thể nói là xấu, lớn lên có chút thanh tú, thân thiện với mọi người, luôn giữ nụ cười trên mặt. Dùng một câu thời cấp ba mà bọn họ thường đặt cho con gái, biệt danh chính là “Đại tỷ ngốc thích cười”. Có điều con gái thích cười thường sẽ may mắn, điều này trên Huyền học là có căn cứ.
“Kha tử, đừng làm nhiều đồ ăn như vậy, như này là đủ rồi!” Trên bàn đã có bốn món ăn, còn có một phần thịt heo, nhưng mà Bạch Kha vẫn đang bận rộn dưới bếp, nói là muốn làm thêm vài món.
“Đến rồi! Đến rồi!” Bạch Kha bưng một phần súp tiết vịt, sau đó đi tới tủ rượu lấy một bình rượu trắng ngon nhất ra.
Lâm Phàm nhìn thấy rượu trắng bỗng thấy tê dại: “Không uống rượu trắng, uống bia được không?”
Nhưng Bạch Kha sao có thể đồng ý được: “Không sao, cứ từ từ uống, cũng không khó uống lắm đâu!”
Chương 387: Khách vàoLâm Phàm cũng không nói gì nhiều vì lâu rồi mới gặp nhau, đương nhiên phải nói chuyện với nhau thật tốt. Bạch Kha mở chai rượu rót cho Lâm Phàm một ly.
“Phàm tử, cậu ở Thượng Hải thế nào?” Bạch Kha hỏi.
“Cũng được!” Lâm Phàm ăn một miếng đồ ăn sau đó hỏi: “Còn cậu thì sao?”
Bạch Kha nhún vai có chút bất lực: “Bây giờ không dễ làm ăn, áp lực cạnh tranh quá mạnh, có điều cũng đủ kiếm chút tiền sinh hoạt phí. Đúng rồi, nếm thử món ăn mình nấu xem như thế nào nào!”
Lâm Phàm cười, sau đó nhìn món súp tiết vịt đỏ rực trước mặt: “Món này là món sở trường nhất của dì lúc đó, hương vị rất ngon, để tôi xem xem cậu học được bao phần rồi!”
Gắp một đũa cho vào miệng, Bạch Kha nhìn Lâm Phàm vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Lâm Phàm đặt đũa xuống, giơ mười ngón tay ra khi Bạch Kha nhìn thấy điều này thì nhất thời vui vẻ, nhưng Lâm Phàm lại rụt lại năm ngón tay sau đó lắc lắc trước mặt Bạch Kha.
Vẻ mặt Bạch Kha có chút bất lực, kéo dài giọng nói: “Năm phần thôi ư…”
Lâm Phàm cười: “Được rồi, thực ra cũng không tồi! Mình nhớ lúc trước ngay cả món thịt xào ớt xanh cậu cũng có thể xào cho khét. Bây giờ có thể làm được bàn đồ ăn như thế này đã rất ngầu rồi!”
Nghe được những lời khen ngợi này Bạch Kha nhất thời cười nói: “Đương nhiên là vậy rồi, mình là dùng tâm để học đó! Tay nghề chắc chắn phải tiến bộ hơn trước chứ!”
“Nào! Chúng ta uống một ly!”
Tiểu Yến ngồi bên cạnh, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười, cẩn thận lắng nghe nhưng không xen vào. Khi nghe thấy chuyện cười cũng sẽ nói vào một vài câu.
Hai người tán gẫu cũng chỉ là nói những điều thú vị thời cấp ba, đem chuyện đã từng trải qua tóm lược lại, cũng là để làm cho người ta vui vẻ. Khi nói đến chuyện trước kia trốn học Lâm Phàm cũng cười nói: “Năm đó mình không có thi tiếng anh là bởi trình độ đã cao rồi!”
Bạch Kha cười: “Phét! Cứ bóc phét đi!”
Lúc này có một vị khách đến.
Tiểu Yến lập tức đứng dậy, bắt đầu tiếp đãi, mà trong số những vị khách đến, có một người phụ nữ nhìn môi trường bên trong quán thì khẽ nhíu mày: “Chúng ta thực sự ăn ở quán này sao? Hay là đổi chỗ khác?”
Người đàn ông trung niên: “Ăn ở quán này đi! Những quán khác đều chật ních, còn không biết phải đợi đến bao giờ nữa! Tiện thì ăn ở đây luôn đi!”
Tiểu Yến đứng bên cạnh, trên mặt vẫn giữ được nét cười, mặc dù bây giờ khách hàng đang trao đổi xem là có ăn ở đây hay không, tạm thời họ vẫn chưa chốt.
Khoảng thời gian tốt nhất để quán cơm kinh doanh chính là buổi trưa và buổi tối.
Bây giờ đã sắp bảy rưỡi rồi, mới có bàn khách đầu tiên. Ở con đường ăn uống này, như vậy cũng là cực kỳ thảm rồi.
Cuối cùng, khách hàng cũng đồng ý ăn ở đây. Bởi vì là bốn người một bàn không đủ chỗ nên sau đó phải ghép hai bàn làm một, sáu người vừa đủ chỗ.
Lâm Phàm nhìn Bạch Kha: “Mình không sao, cậu cứ làm việc của cậu trước đi!”
Bạch Kha gật gật đầu: “Được! Vậy đợi mình một chút, nhanh thôi!”
Lâm Phàm nhìn thời gian, khoảng thời gian thế này việc kinh doanh đúng thật là có chút thê thảm. Sau đó hắn nhìn dòng người bên đường, vẫn có không ít người dân, nhưng căn bản không mấy người trong số họ chú ý đến quán ăn này. Có nhiều người dân chủ yếu đi đến các quán ăn gần đó có trang trí đẹp và món ăn đặc sắc.
Bây giờ ăn uống thiên về những thanh niên trẻ tuổi nhiều hơn, hơn nữa những quán ăn đặc sắc kia cũng được tầng lớp này ghé thăm nhiều hơn.
Về phần quán cơm nhỏ có chút cũ kỹ này, đương nhiên không phải là lựa chọn đầu tiên của bọn họ.
Lâm Phàm ngồi một mình ăn đồ ăn, bây giờ hắn không vội, mở quán cơm sợ nhất chính là không có khách, mà hiện tại vẫn có khách thì cũng không tệ rồi.
Có điều đối với tay nghề của Bạch Kha, nói sao bây giờ? Chính là những món ăn gia đình, không có gì đặc sắc cũng không có chỗ nào khiến người ta kinh ngạc.
Tay nghề là một vấn đề ngoài ra còn có vấn là khác chính là cửa hàng.
Tay nghề không đạt đến mức khiến người ta lưu luyến không quên thì phối cảnh trong cửa hàng ít ra cũng phải được chú trọng.Nếu như tay nghề khiến người khác ấn tượng thì cho dù là đặt một cái bàn bên ngoài cũng có người tới tranh nhau.
Rất nhanh, món ăn đã lên bàn, những vị khách ngồi ở bàn kia cũng bắt đầu ăn cơm, Tiểu Yến cũng hoàn toàn bận rộn.
Không lâu sau, lại có thêm khách vào.
Lâm Phàm trong lòng cảm thấy cũng không tệ, xem ra việc làm ăn của Bạch Kha cũng không tệ lắm, chỉ là khách hàng đến có chút muộn mà thôi.
Thấy lại có khách đến thì nụ cười trên mặt của Tiểu Yến càng thêm tươi. Suy cho cùng làm ăn tốt thì ai mà không vui chứ! Nhưng dần dần khách hàng ngồi hai bàn bắt đầu thúc giục.
“Phục vụ, có thể mang đồ ăn lên chưa? Đã ngồi đợi hai chục phút rồi mới đem lên cho chúng tôi hai món! Chậm quá đi thôi! Thực sự không được thì giúp chúng tôi hủy món, chúng tôi đổi sang nhà khác!” Bàn khách đầu tiên thúc giục.
Tiểu Yến lập tức bước lên: “Thật ngại quá! Những món ăn này đều là đồ ăn tươi mới nên cần phải làm sạch, vậy nên mới chậm một chút! Để tôi ra sau bếp giục một chút nhé!”
“Vậy thì nhanh đi!”
Sau khi Tiểu Yến đi vào những vị khách kia có chút than phiền.
“Tôi đã bảo đổi quán rồi mà, quán này lên đồ ăn chậm chết đi được! Hơn nữa khẩu vị cũng bình thường, thịt xào ớt xanh này có chút mặn…”
“Chấp nhận ăn một chút đi! Đợi chút nữa họ mang đồ ăn và canh lên thì hủy những món còn lại. Ăn chút cơm lấp đầy bụng trước đã tí còn phải đi đường nữa!”
…
Chương 388: Món gì vậy? Sao lại thơm thế!Lâm Phàm cũng không nói gì nhiều, vị khách hàng này than phiền vậy cũng hợp tình hợp lý. Tốc độ lên món như này thực sự là có chút chậm sau đó hắn đứng dậy, đi thẳng về phía sau bếp.
Lúc này, Bạch Kha trong nhà bếp bận sứt đầu mẻ trán, cái xẻng trong tay không ngừng. Khi nhìn thấy Lâm Phàm thì vội nói: “Phàm tử! Cậu đừng vội, sẽ nhanh thôi, cậu cứ ra ngoài đợi một chút!”
Lâm Phàm cười: “Không sao, cậu bận việc của cậu đi! Mình không vội, mình thấy mấy vị khách bên ngoài đang giục, đúng lúc mình đến làm một vài món ăn nho nhỏ tặng cho những vị khách kia. Cậu đừng bận tâm đến mình, cứ tiếp tục đi!”
Nhà bếp không phải quá lớn, nhưng có hai cái bếp.
Bạch Kha thân là bạn hắn, hơn nữa quán cơm này còn đồng hành với hắn thời cấp ba, chứa đầy ký ức nên đương nhiên hắn cũng hy vọng nó tốt lên một chút.
Làm cái gì bây giờ?
Món ăn này không thể phức tạp, hơn nữa cũng không thể quá tốn nguyên liệu, khẩu vị ổn, từ tay của đại sư, còn có thể không được sao?
Có rồi! Chính là món này!
Lâm Phàm không làm phiền Bạch Kha mà nhờ Tiểu Yến giúp hắn lấy một chút nguyên liệu.
Nguyên liệu có: tôm tươi, thịt lợn, hành, gừng, sốt cà chua, trứng gà, đậu phụ,…
Con dao nhỏ trong tay khẽ động, đầu tiên là đem tôm tươi loại bỏ phần đầu, bỏ sợi gân tôm ra. Bây giờ bên ngoài tổng cộng có mười người khách nên hắn để lại mười con tôm, còn lại sáu con tất cả đem băm nhỏ ra.
Bạch Kha liếc mắt nhìn thấy Lâm Phàm đang bận rộn, trong lòng hoài nghi hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
“Món ăn của Giang Tô đậu phụ hộp , đã nghe bao giờ chưa?” Lâm Phàm cười nói.
Bạch Kha lắc đầu, món này cậu ta chưa từng nghe qua nên không biết món này là món gì. Có điều cũng không nghĩ thêm gì nữa vì khách bên ngoài đều đang hối, nếu còn không nhanh làm cho xong cũng không biết những vị khách kia sẽ như thế nào.
Lúc này, Lâm Phàm trộn tôm tươi cùng với thịt lợn, thêm các loại gia vị. Còn mười con tôm nguyên thì cho vào trứng gà thêm chút bột và muối.
Đặt đậu phụ vào lòng bàn tay, mềm mềm,cảm giác không tồi, dao trong tay khẽ động. Trong nháy mắt đậu phụ đã được cắt ra, cổ tay linh hoạt cắt miếng đậu phụ thành từng khối chỉnh tề, lớn nhỏ cùng kích cỡ.
Món này chủ yếu là kiểm soát lửa thật tốt, đợi chút nữa khi thả đậu phụ vào dầu đang sôi, chỉ cần bề mặt đậu phụ hiện lên màu vàng óng là được. Nhưng món này rất dễ rán cháy, hơn nữa độ cứng cũng phải vừa phải, vậy nên để kiểm soát tốt thì cũng cần phải có mắt nhìn.
Đối với đầu bếp bình thường mà nói thì cho dù bị rán cháy một chút cũng không sao, nhưng đối với Lâm Phàm mà nói nấu ăn cũng giống như làm nghệ thuật. Một chút sai sót cũng có thể ảnh hưởng tới vị giác, bởi vậy càng phải cố gắng đạt đến mức hoàn hảo.
Xèo xèo!
Đậu phụ được rán trong chảo dầu, sau đó lập tức gắp đậu phụ đã được rán rồi ra để một bên để cho thấm hết dầu thừa.
Bây giờ bắt đầu tiến hành làm nước sốt. Đây chính là bước quan trọng của món này, làm xong nước sốt thì món ăn này cũng đã thành công được bảy phần rồi, ba phần thành công còn lại chính là ở đậu phụ.
Lúc này, Bạch Kha đầu đầy mồ hôi, nấu ăn mệt nhất là khi bên ngoài còn có người đang thúc giục, thế nên càng khiến cậu ta thêm vội vàng. Còn Lâm Phàm lúc này nhàn nhã tự đắc, ngược lại không hề có chút lo âu nào.
Mũi dao nhẹ nhàng cắt một lỗ nhỏ trên bề mặt miếng đậu phụ, sau đó dùng một chiếc thìa nhỏ múc ra hai phần ba ruột miếng đậu phụ ra, rồi nhét tôm trộn với thịt trước đó vào. Sau đó lấy tôm nguyên con để phần lưng tôm áp trên phần thịt xay, lưng tôm cong cong lộ ra bên ngoài, giống như bên trong miếng đậu phụ kẹt một cái bánh răng.
Làm xong nước sốt sẽ cho đậu phụ vào trong nước sốt, dùng lửa nhỏ đun từ từ.
Dần dần một mùi hương mê người đột nhiên lan ra khắp phòng bếp, lúc này Bạch Kha đang bận cũng phải sửng sốt, đầu mũi ngửi ngửi vẻ mặt cũng có chút quái dị: “Mùi hương này ở đâu bay đến vậy?”
“Là ở đây!” Lâm Phàm chỉ vào nồi nói.
Bạch Kha ngỡ ngàng, có chút không tin nói: “Sao có thể chứ!”
Lâm Phàm cười nói: “Cậu có thể ngửi thử xem!”
Bạch Kha bỏ cái xẻng trong tay xuống, vẫn phải đến gần dùng đầu mũi ngửi ngửi, nhất thời có chút kinh ngạc. Dường như đây không phải là Lâm Phàm bình thường mà cậu ta quen biết: “Đây là do cậu làm ra sao?”
“Sao nào? Vẫn không tin à? Món này gọi là đậu phụ hộp!” Lâm Phàm ngửi ngửi mùi vị, cảm thấy cũng tạm ổn rồi có thể cho ra nồi. Khi mở nắp nồi ra mùi hương ngưng tụ trong nồi lập tức bay ra, thậm chí mùi hương này còn bay ra khỏi nhà bếp tỏa ra bên ngoài.
Những khách hàng đang khó chịu dùng cơm ở bên ngoài khi ngửi thấy mùi hương này thì ai nấy cũng đều ngạc nhiên: “Thơm quá đi à! Món gì vậy, sao lại thơm như thế?”
“Hình như là từ trong nhà bếp bay đến!”
“Phục vụ! Bên trong đó các anh làm món gì vậy? Sao lại thơm thế?”
Chương 389: Xoa dịu cõi lòngTiểu Yến lúc này cũng bối rối, cô ấy cũng không biết là cái gì. Lúc đi vào nhà bếp nhìn thấy hai phần đồ ăn hấp dẫn, hơn nữa món này cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy nên hoàn toàn không biết đây là món gì!
Lâm Phàm rửa bốn cây rau thơm, sau đó đặt lên cạnh đĩa cười nói: “Thế nào? Đậu phụ hộp của Giang Tô, có lợi hại không?”
(Món này nhìn miếng đậu phụ giống như là cái hộp nhỏ nên gọi là đậu phụ hộp, nhìn khá bắt mắt, tên gốc: 镜箱豆腐 )
Hắn vẫn rất hài lòng với kiệt tác của mình, món ăn này nếu như được chấm điểm thì nhất định phải được 101 điểm. Nhiều hơn 1 điểm không phải là mình kiêu ngạo, mà bởi vì chính xác là rất ngon.
Bạch Kha lúc này trợn tròn mắt nhìn Lâm Phàm, giống như là gặp quỷ, mùi vị này khiến cậu ta cảm thấy có chút không chịu được: “Mình muốn thử một chút!”
Lạch cạch!
Lâm Phàm đánh vào tay Bạch Kha: “Đây không phải cho cậu ăn, đây là cho những vị khách ngoài kia, người ta đều than phiền nên cậu mau chóng nấu xong đồ ăn đi!”
“Hả?” Trong lòng Bạch Kha ngứa ngáy. Cậu ta không ngờ rằng Lâm Phàm vậy mà lại biết nấu ăn. Hơn nữa mùi vị này, hình dạng này thực sự khiến cậu ta rất ngạc nhiên.
Từng miếng, từng miếng đậu phụ hấp dẫn được sắp xếp rất đẹp, nhất là nước sốt rưới lên trên, chỉ cần nhìn thôi thì đã muốn ăn rồi, vị giác của bản thân cũng bắt đầu không chịu thua kém, bắt đầu tiết ra nước bọt.
“Tiểu Yến, giúp tôi bưng cái này ra ngoài đi!” Lâm Phàm bưng ra một phần sau đó bảo Tiểu Yến bưng một phần.
Tiểu Yến bưng món ăn, mùi vị kia trực tiếp bay thẳng vào trong lỗ mũi, sau đó tràn vào trong não, cô cũng không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái.
Bên ngoài!
Lâm Phàm bưng phần cho bốn người ăn đi đến bàn của bốn người, sau đó cười nói: “Thật ngại quá! Để các vị đợi lâu rồi, món đậu phụ hộp này là chúng tôi tặng cho các vị. Lúc tôi ăn cơm cũng rất ghét đồ ăn lên muộn, mọi người đều là muốn ăn cơm vui vẻ vậy nên mười mấy hai mươi phút mới lên một hai món thì cũng là làm người ta tức giận rồi. Vậy nên vẫn mong các vị đừng để bụng, những món ăn sau sẽ nhanh có thôi!”
Những vị khách này cũng không phải là người không nói đạo lý, thấy chủ quán cũng hiếu khách như vậy đương nhiên cũng không nói gì nhiều. Mặc dù mùi vị của món đậu phụ hộp này xem ra rất hoàn hảo, nhưng lúc này bọn họ vẫn chưa được nếm thử.
“Vậy phiền anh nhanh một chút là được rồi, món ăn tặng thêm này chúng tôi cảm ơn nhé!”
Những vị khách nói xong, sau đó nhìn thẳng về phía món đậu phụ hộp ở trên bàn, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Bởi vì món ăn này nhìn qua cũng thấy đẹp mắt rồi, màu sắc hấp dẫn lại rất giống món ăn có trên tạp chí ẩm thực.
Lâm Phàm cảm ơn sau đó nói: “Các vị có thể thử một chút, để lạnh rồi mùi vị sẽ không còn ngon nữa đâu!”
Hai bàn thực khách mỗi người gắp một miếng, nước sốt trên đậu phụ nhẹ nhàng rơi xuống càng làm tản ra một mùi hương quyến rũ mê hoặc lòng người, tiếp đó họ mở miệng cắn một miếng.
Đột nhiên, cả nhà hàng rơi vào im lặng.
Ngay lập tức ánh mắt cả mỗi vị khách đều thay đổi, để lộ ra biểu cảm không dám tin.
Mùi vị chua ngọt ngay lập tức nổ tung trong miệng, nhân thịt tươi ngon, hương vị của tôm, hương vị của đậu phụ cùng với hương vị của nguyên liệu như làn sóng ập đến, từng đợt lại từng đợt ập vào.
Lúc này tất cả những vị thực khách đều cảm thấy mình đang thưởng thức món ăn hoàn hảo nhất trên đời. Nhất là khi cắn một miếng đầu tiên, đậu phụ kia giống như là khối băng, trong nháy mắt bị hòa tan vào bên trong cõi lòng. Vào cái thời tiết ban đêm nóng nực này y, lại có thể xoa dịu cõi lòng đang kích động của họ.
“Ngon!...” Một vị khách từ trong mùi vị thơm ngon phản ứng lại. Sau đó không thể chờ đợi mà ăn thêm một miếng đậu phụ nữa rồi hít sâu một hơi, nhắm mắt từ từ hồi tưởng.
Tiểu Yến nhìn thấy cảnh trước mắt cảm thấy có chút choáng váng.
Bạch Kha bưng đồ ăn từ nhà bếp ra nhìn thấy biểu cảm của những vị khách này, cũng không nói câu nào, nhưng biểu cảm ngạc nhiên trên mặt cậu ta cũng đã nói lên tất cả.
Lâm Phàm mỉm cười, món ngon chính là cách dễ nhất khiến tâm hồn những người đang kích động có thể bình tĩnh trở lại.
Sau đó nhìn về phía Bạch Kha, trên mặt lộ ra nụ cười nói: “Còn không mau làm đồ đi, thực khách đều đang hối rồi kìa!”
Bạch Kha lập tức gật đầu: “Ồ ồ…”
Cậu ta bây giờ đều ngơ người, Phàm tử sao có thể biết nấu ăn? Điều này cũng giả quá đi thôi! Hơn nữa đến cả nước sốt trong đĩa này những thực khách kia cũng không hề chừa lại.
Mùi vị của ‘đậu phụ hộp’ làm khách của cả hai bàn ăn đều kinh ngạc. Sau khi dọn bàn, bọn họ nhìn thẳng vào Lâm Phàm, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Yến: "Món ăn này, có thể gọi thêm một phần nữa hay không, chúng tôi bỏ tiền ra mua.”
"Đúng! Bỏ tiền ra mua, quá ngon, hương vị này quả thật là tuyệt vời. Trong nhân đậu phụ này còn thêm thịt và tôm, hơn nữa hương vị này làm cho người ta khó có thể chịu đựng được."
Chương 390: Món này chưa thấy bao giờĐề cử đọc giả quyển 'Đô thị bắt đầu từ trên đường cứu người' đọc giả có thể đi xem thử.
Chương 390: Món này chưa thấy bao giờThực khách đều bị món ăn này hấp dẫn, Tiểu Yến không biết nói cái gì, món ăn này bọn họ không làm được.
Lâm Phàm cười nói. "Các vị, thật ngại quá, món ăn này tạm thời không bán. Tôi là bạn của ông chủ ở đây, sau này nếu có cơ hội, các vị có thể tới đây nhấm nháp một chút. Đương nhiên hương vị có lẽ sẽ không bằng, nhưng tuyệt đối sẽ làm cho các vị hài lòng."
Thực khách đành bất lực, nhưng lần này họ đã nhớ kỹ món ăn này.
Qua hồi lâu mới tiễn được thực khách ở hai bàn này đi. Thực khách ở hai bàn này trước khi đi còn lưu luyến không rời, rõ ràng còn đắm chìm trong hương vị kia, thật lâu không thể quên được.
Tiểu Yến quét dọn vệ sinh trong cửa hàng, Bạch Kha thì vây quanh Lâm Phàm: "Phàm tử, sao cậu lại biết nấu ăn, hơn nữa món ăn này còn làm ngon như vậy?”
Lâm Phàm cười: "Cậu cũng không được ăn, làm sao biết là nó ngon?”
Bạch Kha kích động nói: "Mình cũng không phải người mù, vẻ mặt của những khách hàng này mình cũng đã nhìn thấy rõ ràng . Đó hoàn toàn chính là dáng vẻ của người bị đồ ăn hấp dẫn.”
Lâm Phàm vỗ vỗ bả vai Bạch Kha: “Nhìn dáng vẻ của cậu, có phải muốn học không? Nếu cậu muốn học thì mình có thể dạy cậu.”
"A!" Vẻ mặt Bạch Kha trở nên hưng phấn, nhưng sau đó lại ảm đạm đi: "Cậu lại không thể ở Trung Châu quá lâu, hơn nữa học nấu ăn cũng cần phải có thời gian, đâu phải dễ học như vậy chứ.”
"Yên tâm đi, mình cũng không dạy cậu nhiều món ăn, hơn nữa nếu cậu muốn học được toàn bộ thì khẳng định cũng không có khả năng. Mình thấy hiện tại có rất nhiều cửa hàng đều có một hoặc hai loại món ăn đặc trưng. Trước hết cậu cứ học kĩ món 'đậu phụ hộp' này, sau này sẽ dạy cho cậu thêm những món ăn khác nữa. Tuy rằng không làm ra được hương vị này của mình, thế nhưng chỉ cần học được một phần thì cũng đủ để cho những thực khách kia kinh ngạc vì hương vị của món ăn rồi."
Lâm Phàm thật sự đã suy nghĩ như vậy. Món ăn này chỉ là một món trong ẩm thực Giang Tô, phong cách ẩm thức này là do tập hợp của các món ăn do nhiều địa phương khác tạo thành, bao gồm món ăn ở Kim Lăng, món ăn Hoài Dương, món ăn ở Tô Tích, ở Từ Hải, chủng loại đa dạng và phong phú. Nếu không phải có bách khoa toàn thư, thật sự là không có bao nhiêu người có thể dám vỗ ngực nói: ‘Tôi có thể nấu một món ăn vùng miền ngon nhất , không ai có thể sánh bằng.’
Cho dù là đầu bếp đứng đầu tinh thông một món ăn nào đó cũng không dám cam đoan, mỗi một món ăn bên trong thực đơn đều có thể làm ngon nhất.’
Dù sao thì biết nấu và nấu ngon là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cho nên Lâm Phàm chuẩn bị dạy cho Bạch Kha hai món ăn. Nếu như có thể làm ra hương vị cơ bản nhất thỉ chỉ bằng vào hai món ăn này, cũng có thể trở thành món ăn đặc trưng của quán cơm, công việc kinh doanh đương nhiên sẽ lên như diều gặp gió.
Nếu như là người khác, hắn cũng lười để ý muốn học thì nhanh chóng đi sang một bên, thế nhưng Bạch Kha thì lại khác. Một là cậu ta và hắn là bạn học, quan hệ còn tương đối tốt. Hai là cửa hàng này từng là hồi ức thời trung học của hắn. Hắn đã ăn ở chỗ này không biết bao nhiêu bữa nên làm sao có thể bỏ mặc được chứ?
Hơn nữa, chính hắn cũng muốn trợ giúp Bạch Kha, nếu như trực tiếp cho tiền hoặc là đồ gì đó thì với sự hiểu biết của hắn, Bạch Kha khẳng định sẽ không nhận. Thậm chí sẽ cảm thấy mình đang thương hại cậu ta, như vậy quan hệ này có lẽ sẽ có sự ngăn cách, sau này muốn hàn gắn lại cũng khó khăn.
Tuy nhiên nếu hắn giao hai món ăn này giao cho cậu ta, vậy thì tính chất lại khác.
Đối với người khác mà nói, nấu ăn có vẻ rất đơn giản. Nhưng làm một món ăn ngon đến cực hạn thì nếu không có thầy dạy, tự mình căn bản là không có khả năng mò mẫm ra. Cho dù là những đại sư đứng đầu, nếu muốn sáng tạo ra món ăn mới cũng phải thất bại vô số lần. Phải có nền tảng thâm hậu, sự hiểu biết về việc phối hợp mỗi món nguyên liệu nấu ăn với nhau sẽ sinh ra hương vị gì thì mới dám thử nghiên cứu để chế tạo món ăn mới.
Lâm Phàm nói ra đề nghị của mình khiến Bạch Kha động lòng. Không phải là cậu ta không muốn có cái gọi là món ăn đặc trưng, mà là không có bản lĩnh. Vì muốn làm quán cơm tốt lên, cậu ta đã đọc không ít sách về các món ăn ngon, thế nhưng học theo trên đó thì hương vị làm ra thật sự không giống. Nếu không phải trước kia cậu ta học được từ mẹ mình một chút thì chỉ sợ thật sự khó có thể chống đỡ quán cơm tới giờ được.
“Phàm tử, mình nhớ rõ là cậu chưa từng học nấu ăn mà, cậu học ở đâu vậy?” Bạch Kha hỏi.
Lâm Phàm thần bí mỉm cười, trên bách khoa toàn thư có giới thiệu là học viện ẩm thực Tân Đông Phương, ở đây hiểu biết về tám phong cách ẩm thực. Dĩ nhiên, học nấu ăn vẫn là ở Tân Đông Phương rồi…
"Học ở học viện Tân Đông Phương." Lâm Phàm nói.
Bạch Kha sửng sốt, ngược lại không nghĩ ra đó là chỗ nào nên hỏi: "Tân Đông Phương này ở đâu vậy? Hình như mình chưa bao giờ nghe nói về nó.”
Chương 391: Lại giả nguLâm Phàm nào biết Tân Đông Phương ở đâu chứ, nên sau đó đành phải bịa linh tinh: "Một lớp đào tạo đầu bếp, về sau học sinh trong lớp đánh nhau, đánh bị thương không ít người nên lớp học đã bị cho đóng cửa rồi.”
Bạch Kha vẫn sửng sốt, cậu ta thật sự chưa từng nghe qua chuyện này. Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, những lớp đào tạo nhỏ này quá nhiều nên có lẽ mình không biết. Nhưng lớp đào tạo như vậy, lại bởi vì học sinh đánh nhau mà bồi thường đến phá sản thì ngược lại thật đáng tiếc.
"Không bằng bây giờ cậu dạy cho mình đi, mình sẽ học rất nhanh." Bạch Kha nói.
"Bây giờ học cái gì, cậu gọi mình tới đây để ôn chuyện cũ cơ mà, muốn học cũng phải để ngày mai chứ. Không nói gì nữa, chúng ta uống rượu trước, bây giờ hẳn là không có khách hàng tới nữa rồi." Lâm Phàm nói.
.....
Uống đến mười một giờ, đầu Lâm Phàm có chút choáng váng, không nghĩ tới uống có bốn ly đã cảm thấy không ổn. Nhưng cũng may hắn vẫn tỉnh táo để từ chối việc Bạch Kha đưa mình về nhà, sau đó hắn trực tiếp bắt xe taxi đi về.
Trước cửa nhà, hắn lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vào giờ này, nhất định là cha mẹ đã ngủ rồi. Cũng không biết đêm nay Vương Minh Dương lại nói lung tung gì với cha mẹ nữa. Tuy nhiên cũng không sao cả, ngày mai hắn sẽ dậy sớm chuồn ra ngoài, đến lúc đó dù muốn hỏi cũng không hỏi được.
Đẩy cửa ra.
Phòng khách ồn ào.
"Dì, dì yên tâm, việc này cứ để con lo! Chú! Chú! Chúng ta uống...."
"A, Lâm Phàm về rồi...."
Lâm Phàm đứng ở cửa, nhìn bóng dáng quen thuộc trong phòng khách, nhất thời trợn tròn mắt. Sau đó lặng lẽ nhìn thời gian, đã gần mười một giờ rưỡi mà còn chưa kết thúc, thế này thì trò chuyện đến cỡ nào đây chứ?
Mấy ánh mắt nhìn về phía mình, làm chút tâm tư nhỏ của Lâm Phàm nhảy lên, cái này cũng quá hố nhau rồi đó.
Mẹ Lâm Phàm ngồi một bên nói: "Thằng nhóc thối, mau tới đây đi! Mẹ muốn hỏi con một số chuyện.”
Lâm Phàm sửng sốt, sau đó đột nhiên lảo đảo: "Ôi Ôi, chóng mặt quá! Hôm nay con uống hơi nhiều, không được! Không được! Con nhất định phải ngủ đã.”
Giờ phút này, Lâm Phàm bắt đầu đi bộ lảo đảo, sau đó hắn trực tiếp đi tới phòng ngủ.
Làm sao hắn dám nói chuyện cùng mẹ cơ chứ? Tốt nhất vẫn là nên nhanh chóng giả chết thì hơn. Chờ cho bọn Vương Minh Dương rời đi, hắn phải hỏi rõ ràng hôm nay nói chuyện về cái gì thì mới dễ đối phó.
Làm sao mẹ Lâm Phàm có thể không hiểu con trai mình cơ chứ: "Lại giả ngu phải không?”
Vương Minh Dương cười nói: "Mau tới đây đi! Dì đã nói sẽ không thúc giục cậu xem mắt kết hôn nữa rồi.... ”
Lâm Phàm vừa nghe, nhất thời ngây ngẩn cả người: "Ôi chao! Đầu lại không đau nữa. Mẹ! Sao mọi người còn chưa kết thúc vậy?”
Nghe nói như vậy, Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, xem ra Vương Minh Dương không làm mình thất vọng, nhất định là đã thuyết phục giúp cho mình rồi.
Trên bàn ăn.
Mẹ Lâm Phàm nói với giọng điệu sâu sắc: "Con trai à, chuyện này Tiểu Vương đã nói cho chúng ta biết, trong lòng chúng ta cũng rất yên tâm. Nhưng con cũng phải nhớ kỹ, con gái nhà người ta đều là những cô gái tốt. Con cũng không thể ba tâm hai ý được. Nếu như con đã có lựa chọn, chọn ai thì con cũng không thể lừa gạt tình cảm của cô gái khác, càng không thể để cho cô gái khác bị tổn thương. Nếu mẹ biết con ba tâm hai ý, tên nhóc con sẽ không có cuộc sống tốt đẹp đâu."
Lâm Phàm thở dài một hơi: "Mẹ! Mẹ yên tâm! Cha mẹ còn không tin con sao?”
Mẹ gật đầu: "Ừ, chúng ta đều tin tưởng con.”
Sau đó ở trên bàn ăn, mọi người lại nói chuyện.
Vương Minh Dương và Hứa Tử Nhạc chuẩn bị rời đi, thời gian thật sự không còn sớm nữa.
Mẹ Lâm Phàm cũng không giữ người lại: "Con mau đưa Tiểu Vương xuống lầu đi.”
Lâm Phàm đáp một tiếng.
Trong thang máy.
Vương Minh Dương cười nói: "Thế nào? Tôi có lợi hại không? Bây giờ cậu đã tin tôi rồi chứ?”
Lâm Phàm giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại rồi.”
"Ha ha...." Vương Minh Dương cười, sau khi xuống dưới lầu, ôm Hứa Tử Nhạc đi đến thế của giới hai người.
......
Ngày hôm sau!
Hắn còn đang ngủ thì mẹ hắn đã trực tiếp vào phòng, kéo rèm cửa sổ để ánh mặt trời chiếu vào: "Đã mấy giờ rồi mà còn ngủ? Con nhanh rời giường rồi ăn điểm tâm đi.”
Lâm Phàm mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn đồng hồ: "Mẹ, bây giờ mới bảy giờ rưỡi, để con ngủ thêm một chút đi.”
Mẹ: "Nhanh thức dậy ăn sáng. Con mà không ăn sáng sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến dạ dày đấy! Nhanh lên đi! Đừng lề mà lề mề nữa."
Biết làm sao được, giấc ngủ này tất nhiên là không thể ngủ được nữa. Hắn đánh răng rửa mặt xong hết nhưng vì thức dậy quá sớm nên đến bây giờ vẫn còn mơ mơ màng màng.
Trên bàn ăn, mẹ hắn hỏi một số chuyện, hắn cũng mơ mơ màng màng đáp lại. Còn có thể hỏi cái gì ngoài chuyện tối hôm qua đã nói chứ? Thế nhưng đối với mẹ hắn mà nói, chỉ nói qua một lần khẳng định là không đủ.
Cha hắn ngồi bên cạnh không nói một lời, ở trong nhà này là mẹ hắn làm chủ.
Chương 392: Dạy nấu ănĐúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.
Điền Thần Côn: “Khi nào tên nhóc nhà cậu quay lại thế? Khách hàng tìm cậu quá trời luôn rồi nè.”
Lâm Phàm cười: "Nhanh thôi! Chỉ mấy ngày nữa thôi.”
Điền Thần Côn: "Được rồi! Nếu cậu còn không trở về thì chỉ sợ những người này sẽ đập tiệm mất thôi.”
Sau khi cúp điện thoại, hắn cười một tiếng. Đám khách hàng này chắc là nhớ tới bánh kếp của mình. Mấy ngày nay bọn họ không được ăn nên tìm Thần Côn để hối thúc đây mà .
Hắn chào hỏi cha mẹ một tiếng rồi ra ngoài, sau đó xuống dưới lầu gọi điện thoại cho Bạch Kha.
Bạch Kha: "Phàm tử, sớm như vậy đã gọi cho mình là có chuyện gì sao? ”
Nghe giọng điệu này có vẻ như cậu ta ta vẫn còn đang ngủ. Chính mình không được ngủ, sao có thể để cho cậu ta được ngủ chứ: "Mau dậy đi! Đến quán cơm thôi! Cậu không muốn học tuyệt thế thần công à?”
Bạch Kha vừa nghe thấy học nấu ăn thì lập tức lấy lại tinh thần: "Tới đây, tới đây...”
Cậu ta muốn học nấu ăn đến sắp điên rồi, nhất là sau khi nhìn thấy vẻ mặt của hai bàn thực khách tối hôm qua thì ngay cả ngủ cậu ta cũng ngủ không yên. Hai món ăn kia cậu ta chưa từng nếm qua nhưng nhìn vẻ mặt của các thực khách lúc đó cũng có thể nhìn ra được.
Chắc chắn là món ăn tuyệt đỉnh.
Đến tiệm cơm.
Bạch Kha đứng ở ngoài cửa chờ đợi. Khi nhìn thấy bóng dáng Lâm Phàm, cậu ta lập tức hưng phấn chạy tới như nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng hấp dẫn.
Lâm Phàm cười nói: "Nhìn cậu gấp gáp quá đấy! Hôm nay câu học món ăn đầu tiên trước đi, thế nhưng cậu phải để ý một chút, mấy ngày nữa mình sẽ trở về Thượng Hải rồi.”
Bạch Kha vỗ ngực: "Cậu yên tâm đi, mình tuyệt đối sẽ học hành nghiêm túc. Có một vị đại sư phụ như cậu dạy dỗ, tuyệt đối không thành vấn đề.”
Tiểu Yến ở trong quán dọn dẹp, đồng thời mua không ít đồ ăn về. Lúc này nhìn thấy Lâm Phàm thì lộ ra vẻ mặt tươi cười. Bạn bè của Bạch Kha cô cũng biết một chút, nhưng chỉ là mấy người bạn nhậu mà thôi. Còn Lâm Phàm trước mắt này, tuy rằng tối hôm qua chỉ trò chuyện một lúc nhưng cô nhìn ra được, người này và Bạch Kha là bạn bè thật sự.
Bạch Kha có thể có bạn bè thật lòng, điều này làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ.
Bên trong nhà bếp.
Lâm Phàm thay quần áo, buộc tạp dề, rửa tay, đồng thời rửa sạch nồi.
"Món ăn hôm nay mình dạy cậu chính là món 'đậu phụ hộp' tối hôm qua. Món ăn này là do Lưu Tuấn Anh, một người làm đậu phụ cải tiến vào thập niên 1940. Đồng thời 'đậu phụ hộp’ này còn có cái tên khác là 'hộp vàng nạm bạch ngọc.' Lâm Phàm chậm rãi nói.
Bạch Kha sửng sốt: "Phàm tử, Lưu Tuấn Anh này là ai vậy? Sao có thể nghiên cứu ra món ăn ngon như vậy?”
Lâm Phàm hơi sững sờ, hắn cũng không biết Lưu Tuấn Anh này là ai. Những thứ này đều là kiến thức trên bách khoa toàn thư, hơn nữa hắn còn có một thắc mắc: "Trước kia cậu đã từng thấy qua món ăn này chưa?”
Bạch Kha lắc đầu: "Chưa từng thấy qua. Tuy rằng mình không phải đầu bếp chân chính, nhưng trong danh sách các món ăn hình như không có món ăn này. Hơn nữa tối hôm qua sau khi trở về, mình còn lên mạng tìm kiếm một chút nhưng cũng không có thấy món ăn này.”
Đến bây giờ hắn cũng không biết bách khoa toàn thư này đến từ đâu. Hơn nữa trên đó có một ít kiến thức hắn cũng không hiểu. Ví dụ như ca sĩ 'Vương Phi' thể hiện bài 'Bầu trời', hắn đã đi điều tra qua, căn bản không có ca sĩ này. Như vậy người tên Lưu Tuấn Anh ghi lại trên bách khoa toàn thư này khẳng định cũng không có.
"Chắc là món ăn này không còn thịnh hành nên không có mấy người biết. Bây giờ chúng ta vẫn là nên tập trung học nấu ăn đi." Hắn nghĩ mãi cũng chỉ có thể nói như vậy.
Bạch Kha bây giờ một lòng muốn học nấu ăn nên cũng không để ý đến chuyện này.
Tiểu Yến đã mua toàn bộ nguyên liệu để làm “đậu phụ hộp” và để đống ở một bên. Giờ phút này, cô cũng đứng bên cạnh Lâm Phàm, trong tay cầm bút và giấy để ghi chép những gì Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm cầm nguyên liệu trong tay, sau đó gật gật đầu: "Một món ăn có ngon hay không thì ngoại trừ tay nghề của đầu bếp ra, còn phải xem nguyên liệu có tươi ngon hay không. Tôm và thịt lợn này nhất định phải chọn kỹ, ngàn vạn lần không thể lấy loại thịt ôi thiu, bằng không sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với mùi vị của món ăn.”
Bạch Kha ở một bên gật đầu. Giờ phút này Lâm Phàm giống như một thầy giáo, còn Bạch Kha chính là học sinh, ngoan ngoãn đứng một bên nghe thầy giáo dạy dỗ.
"Thịt lợn phải chọn thịt lợn mỡ nạc xen kẽ. Phần mỡ này vào miệng sẽ tan ngay, phần nạc có thể duy trì sức dai, tăng thêm cảm xúc." Hai tay Lâm Phàm không dừng lại, bỏ đầu tôm, rút sợi gân tôm ra, chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu.
Bạch Kha nhìn không chớp mắt, rất sợ bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Đối với cậu ta mà nói, Phàm tử có thể dạy cho mình món ăn này thật sự là quá tốt.
Học trò muốn học được tay nghề từ sư phụ thì nhất định phải xem sư phụ có nguyện ý dạy hay không. Hiện tại Lâm Phàm đang chậm rãi dạy dỗ, hoàn toàn cẩn thận tỉ mỉ, nói cho cậu ta nghe toàn bộ bí mật bên trong.
Chương 393: Bạch Kha làm thửĐúng lúc này, chảo đã nóng, dầu bắt đầu nóng lên.
"Bây giờ cậu nhìn kỹ nhé! Đây là bước mấu chốt của món ăn này, nếu bước này không học được thì món ăn này về cơ bản cũng sẽ bị hủy." Lâm Phàm gắp một miếng đậu phụ bỏ vào chảo dầu.
Bạch Kha càng hết sức chăm chú nhìn.
Lâm Phàm chỉ vào đậu phụ đang ở trong dầu: "Cậu xem, đậu phụ ở trong chảo dầu, mặt ngoài dần dần biến thành màu vàng óng. Lúc này cậu phải chú ý đến lửa, không thể để đậu phụ quá lâu, cũng không thể để quá non, ánh mắt phải nhìn kỹ biến hóa ở bề ngoài. Được rồi! Lấy chảo lên!”
Lâm Phàm dạy dỗ cẩn thận, Bạch Kha học cũng chăm chú, Tiểu Yến ở một bên thì cẩn thận ghi chép.
Cho gừng hành gia vị vào chảo.
Cho một lượng nước ép cà chua vừa phải rồi xào nhanh.
Thêm nước.
Rút ra một lượng vừa phải.
Thêm dầu hào, đường và các nguyên liệu khác.
Các bước này có vẻ đơn giản, nhưng gia vị này cho thêm bao nhiêu giảm bao nhiêu cũng phải có nhiều kiến thức.
Nếu thầy không dạy thì cho dù đứng ở bên cạnh nhìn, cũng tuyệt đối không làm ra được loại hương vị này.
Bây giờ Bạch Kha rất biết ơn Lâm Phàm. Hắn hoàn toàn dạy hết các bước bên trong, thậm chí ngay cả gia vị thêm bao nhiêu cũng nói ra một cách chi tiết. Đây chính là nói hết tất cả tinh tuý của một món ăn.
Đậy nồi, vặn nhỏ lửa.
10 phút sau.
Một phần đậu phụ ra khỏi nồi.
Lâm Phàm lau tay: "Hai người có thể thử một chút, phải nhớ kỹ mùi vị này.”
Bạch Kha nhìn món ăn ngon trước mặt, bề ngoài tinh xảo, màu sắc diễm lệ, vị giác hoàn toàn không nhịn được. Cậu ta gắp đậu phụ lên, cắn một miếng, vẻ mặt đột nhiên thay đổi cực lớn.
Sau đó cậu ta không dám tin mà nhìn Lâm Phàm: "Cái này, quá ngon rồi...”
Bây giờ vẻ mặt mà Bạch Kha biểu hiện ra, giống y như khách hàng ăn bánh kếp của lúc trước vậy. Biểu tình như thế cũng làm quá rồi đó.
"Bà xã! Em nếm thử đi, thật sự là quá ngon!" Bạch Kha nuốt miếng đầu tiên, để phần còn lại cho Tiểu Yến.
Sau khi Tiểu Yến nhấm nháp, vẻ mặt cũng khiếp sợ nhìn Lâm Phàm.
Làm sao mà nó có thể ngon như vậy chứ?
Lâm Phàm: "Các bước vừa rồi mình làm, cậu đã nhớ kỹ chưa?”
Bạch Kha gật gật đầu: "Nhớ kỹ, nhưng mình muốn làm ra mùi vị này, chỉ sợ là rất khó.”
Lâm Phàm cười cười, đâu chỉ là khó mà là thực sự rất khó.
Hắn nhận được kiến thức bách khoa toàn thư nên hương vị làm ra tuyệt đối là ngon nhất thiên hạ. Hơn nữa hắn còn hoài nghi , để có được hương vị này thì còn cần sự cộng hưởng của bách khoa toàn thư nữa. Vốn hương vị đã là ngon nhất mà còn được bách khoa toàn thư gia tăng, vậy tất nhiên sẽ càng kinh thiên động địa rồi.
"Điểm bách khoa +1."
......
Sau khi Bạch Kha và Tiểu Yến nhấm nháp ‘đậu phụ hộp’, vẫn đang hồi tưởng lại hương vị đặc biệt kia còn sót lại trong khoang miệng, đây thật sự là hương vị khiến người ta sảng khoái.
Giờ phút này, bọn họ đã hiểu được 'đậu phụ hộp' này ngon đến cỡ nào và vì sao hai bàn thực khách tối hôm qua lại điên cuồng muốn ăn như vậy.
Bạch Kha tràn đầy tự tin, cậu ta tin rằng mình nhất định có thể làm ra được hương vị như vậy.
Lâm Phàm và Tiểu Yến đứng một bên, Bạch Kha thì bắt đầu thử làm 'đậu phụ hộp'.
Trình tự của món ăn này cũng không phức tạp, rất dễ nhớ. Nhưng trong mắt Lâm Phàm nếu Bạch Kha muốn khống chế hoàn toàn được thì chắc là phải thử rất nhiều lần.
Không lâu sau đó.
Tâm tình Bạch Kha rất hồ hởi: “Món 'đậu phụ hộp' của tôi làm xong rồi, mời hai vị sành ăn dùng thử."
Tiểu Yến nói: "Trông có vẻ còn kém hơn rất nhiều so với anh Lâm làm ra, chẳng đẹp chút nào."
Bạch Kha xấu hổ mỉm cười, sau đó nói: "Cái này nhìn không đẹp, thế nhưng không có nghĩa là nó không ngon, tin tưởng anh đi, cái này nhất định sẽ rất ngon đó."
Lâm Phàm nói: "Để cho Tiểu Yến thưởng thức đi, cô ấy là một thực khách, cô ấy đánh giá món ăn này sẽ khách quan hơn."
Tiểu Yến cầm đũa thưởng thức còn Bạch Kha thì chờ đợi.
"Đậu phụ có hơi cứng, hơn nữa vị này quá ngọt." Tiểu Yến nói. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy mất mát của Bạch Kha lại có chút không nỡ, đành sửa lời: "Tuy nhiên cũng tạm được."
Lâm Phàm đứng một bên nói: "Tiểu Yến, cô đừng khen cậu ấy. Cái này ngon thì nói ngon, không ngon thì nói không ngon. Chúng ta bây giờ đang rèn luyện cho cậu ấy, không thể lừa gạt cậu ấy được."
Tiểu Yến sửng sốt, sau đó thì hiểu ra, lại thay đổi lời nói: "Không ngon, nó rất khó nuốt."
"A...." Bạch Kha cảm thấy rất thương tâm, đả kích này cũng quá lớn rồi: "Không ngon cũng đừng nói thẳng thắn như vậy, ít nhất phải cho chừa lại cho anh một chút tự tin chứ."
Lâm Phàm cười nói: "Được rồi, nói thật sẽ khiến người ta tiến bộ, giả tạo khiến người ta càng tự đại. Món ăn này của cậu, mình chưa ăn đã biết là hương vị gì, đậu phụ ở trong nồi quá lâu. Còn tôm và thịt lợn, lẽ ra phải cắt đều nhưng của cậu miếng này quá lớn, miếng kia lại quá nhỏ nên ảnh hưởng đến hương vị của món ăn. Đã thế gia vị lại để quá nhiều, phải chú ý đến khẩu vị của thực khách. Sốt cà chua cho vừa đủ là được rồi, cũng không phải chỉ ăn mỗi sốt cà chua, cho chua như vậy làm gì chứ?"
Chương 394: Lần thứ NBạch Kha thở dài, cậu ta bị đả kích thật lớn. Sau đó cậu ta lấy lại lòng tin đáp: "Mình không tin làm không được, hai người cứ chờ đấy, mình sẽ tiếp tục làm."
Lâm Phàm mỉm cười nhìn Bạch Kha, món ăn này tuy rằng đơn giản, nhưng muốn làm tốt thì phải vô cùng cẩn thận.
Bây giờ, Bạch Kha lại bắt đầu bận rộn. Tuy rằng cậu ta không làm ra được hương vị giống của Lâm Phàm, nhưng sau khi thưởng thức tay nghề của Lâm Phàm, cậu ta tràn ngập tin tưởng đối với món ăn này.
Bởi vì cậu ta biết, nếu như mình cũng có thể làm ngon, như vậy món ăn này nhất định có thể trở thành món ăn đặc trưng của quán.
Bây giờ Lâm Phàm giống như một thầy giáo nghiêm khắc. Mỗi một câu hắn nói với Bạch Kha đều làm cho Bạch Kha bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Hơn nữa hắn cũng nghiêm khắc hơn đối với Bạch Kha, mỗi một công đoạn trong món ăn đều rất quan trọng.
Màu sắc và hương vị phải đầy đủ.
Nắm giữ được những đặc điểm này mới có thể coi đó là một món ăn chân chính.
"Đậu phụ phải cắt gọn gàng, muốn lớn nhỏ bằng nhau thì không thể phá vỡ góc cạnh. Một món ăn làm cho người ta ấn tượng thì cái đầu tiên chính là 'sắc', nếu ngay cả 'sắc' cũng không có, vậy thì sao có thể là món ăn đặc trưng của quán được."
Bạch Kha: "Ồ, để mình làm lại lần nữa.”
"Nhìn bề mặt đậu phụ vàng rực mới cho ra khỏi chảo thì nó đã quá chín rồi."
"Khoét hai phần ba thôi, trong ruột không thể khoét hết được. Cậu khoét hết rồi còn gọi gì là hộp nữa hả...."
"Sốt cà chua chỉ là gia vị để gia tăng cảm giác về màu sắc, cậu cho nhiều như vậy là muốn cho người ta ăn đậu phụ cà chua à?"
.....
Danh sư xuất cao đồ, tuy rằng Bạch Kha không phải đồ đệ của Lâm Phàm nhưng dạy một món ăn này, Lâm Phàm cũng vô cùng nghiêm túc. Đối với Lâm Phàm mà nói có lẽ chỉ là một món ăn, thế nhưng đối với Bạch Kha mà nói, nó lại là món ăn quan trọng để khiến quán cơm này có thể xoay người trở mình.
Vì để Bạch Kha tốt lên, hắn tất nhiên không thể không nghiêm khắc.
Lúc này Bạch Kha bị Lâm Phàm nói đến mồ hôi đầm đìa, áp lực rất lớn. Cậu ta vốn định nói với Phàm Tử là đừng quá đả kích người như vậy. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phàm, cậu ta lại ngoan ngoãn nấu ăn tiếp.
Bởi vì cậu ta phát hiện sắc mặt Phàm Tử rất nghiêm túc, có chút làm cho người ta sợ hãi.
Làm xong một phần “đậu phụ hộp.”
Lâm Phàm liếc mắt một cái: "Làm lại, màu sắc quá xấu."
Bạch Kha không nói một câu, lại bắt đầu bận rộn.
Tiểu Yến đứng ở một bên, lấy khăn mặt lau mồ hôi trên trán cho Bạch Kha.
Lần thứ hai.
"Làm lại, vẫn xấu."
Lần thứ ba.
"Làm lại, màu sắc quá bình thường."
Lần thứ tư.
"Làm lại, màu sắc được rồi nhưng hương thơm không đủ."
Lần thứ năm.
Lần thứ sáu.
......
Cho đến lần thứ hai mươi.
Bạch Kha chờ mong nhìn Lâm Phàm, cậu ta muốn nghe được một câu khen ngợi. Làm liên tục hai mươi phần này, cậu ta sắp sụp đổ rồi. Cùng là người trẻ tuổi, đương nhiên cậu ta không thích bị người khác chê cười.
Nhưng cậu ta không như vậy, cậu ta biết Phàm Tử là vì muốn tốt cho cậu ta mà thôi. Hơn nữa tay nghề nấu nướng của Phàm Tử đã triệt để làm cho cậu ta bị khuất phục. Cái này không phục không được, có thể có một vị đại sư phụ như vậy, còn tự tay dạy mình nấu ăn, người bình thường cho dù có tiêu tiền cũng vô dụng.
Những đầu bếp đặc cấp gì đó không thể nào so sánh được với Phàm Tử.
"Ừm." Lâm Phàm gật gật đầu. Bạch Kha nhìn thấy thì trong lòng vô cùng hưng phấn. Sau đó cậu ta ôm Tiểu Yến, vui vẻ hét lên. Nhưng một câu sau đó của Lâm Phàm lại đánh cho cậu ta ngã xuống đáy cốc.
"Làm lại, sắc đã có, hương cũng có, chỉ là hương vị này vẫn còn kém xa, tiếp tục đi."
Tiểu Yến nhấm nháp một chút rồi nói: "Anh Lâm, em cảm thấy hương vị này cũng không tệ lắm, đã tốt hơn rất nhiều so với nhà hàng bình thường."
Lâm Phàm lạnh nhạt nói: "Ngay cả một phần hương vị của tôi cũng không có, không giữ được khách hàng, tiếp tục."
Bạch Kha thở dài: "Phàm Tử, cậu có thể nói cho tôi biết, hiện tại tôi làm đạt mấy phần hương vị của cậu? ”
Lâm Phàm ở một ngón tay: "0,1 phần."
Bạch Kha che mặt, tiếp tục nấu ăn, không điên cuồng không sống được, liều mạng thôi...
Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến buổi trưa.
Trong thời gian này, có khách hàng đến nhưng tất cả đều từ chối. Bởi vì Bạch Kha đang học nấu ăn, hơn nữa trong phòng bếp rất lộn xộn, tất cả đều là nguyên liệu.
......
Lần thứ N.
Bạch Kha lau mồ hôi trên trán, sau đó chờ mong nhìn Lâm Phàm, lần này cậu ta đã sử dụng toàn bộ sức lực.
Lâm Phàm nhìn 'đậu phụ hộp' trước mặt thì gật gật đầu: "Sắc hương đều đầy đủ, còn về phần hương vị, để tôi nếm thử một chút."
Dưới ánh mắt chờ mong của Bạch Kha, Lâm Phàm thử một ngụm, thưởng thức, sau đó cười nói: "Không sai, rất tốt, cậu đã nắm được tinh túy của món ăn này rồi đấy."
Bạch Kha nghe được tiếng khen ngợi này, hưng phấn đến mức nhảy dựng lên: "Thành công rồi! Thành công rồi!"
Chương 395: Khách hàng nếm thửLâm Phàm nhìn vẻ mặt hưng phấn của Bạch Kha, trong lòng cũng vui vẻ cho cậu ta. Nhưng sau đó hắn lại nói: "Đừng cao hứng quá sớm, làm thêm vài lần nữa đi, hương vị này thật ra vẫn còn kém một chút."
"A!" Bạch Kha nhìn Lâm Phàm, há to miệng, cuối cùng lại thở dài rồi tiếp tục làm.
Lâm Phàm nói: "Nhớ kỹ, hương vị là quan trọng nhất, cậu phải khống chế tốt được các loại gia vị. Ít đi một phần thì vô vị, nhiều thêm một phần thì vị sẽ nồng, muốn nó trở thành món ăn đặc trưng thì phải tốn chút công sức."
Mãi cho đến 5 giờ chiều.
Khi một phần 'đậu phụ hộp' được đặt trước mặt Lâm Phàm, Lâm Phàm cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Bạch Kha lại tiến bộ nhanh như vậy.
Sau khi Lâm Phàm thử, cũng gật đầu nói: "Không sai, đã có một phần hương vị của tôi rồi."
Trong mắt Lâm Phàm, tuy rằng món ăn này còn có rất nhiều thiếu sót nhưng để cho thực khách nhớ kỹ món ăn này và trở thành món ăn đặc trưng của quán cơm thì đương nhiên không thành vấn đề. Sau này Bạch Kha luyện tập nhiều hơn nữa, tiến bộ sẽ càng lớn, hương vị cũng sẽ càng ngày càng tốt.
"Được, làm đến trình độ này thì đã có thể thỏa mãn được thực khách rồi. Tuy nhiên sau này cậu còn phải tiếp tục luyện tập thêm, tôi nghĩ bây giờ hẳn là lúc để thực khách thưởng thức." Lâm Phàm nói.
Bạch Kha bất đắc dĩ nói: "Nhưng chúng ta không có khách hàng mà."
Lâm Phàm cười nói: "Ra ngoài mời ăn cơm bớt nửa giá, tặng miễn phí một phần món ăn đặc trưng, còn có thể không có ai đến hay sao?”
Bạch Kha vừa nghe, nhất thời vui vẻ: "Đúng vậy."
Tiểu Yến thu dọn phòng bếp, còn Bạch Kha thì hưng phấn đi ra ngoài, chuẩn bị thực hiện biện pháp của Lâm Phàm.
Hiện tại cậu ta tràn ngập tự tin về bản thân mình, toàn thân giống như tràn ngập năng lượng.
Sau một ngày dạy dỗ đã có hiệu quả rất rõ rệt. Năng lực học tập của Bạch Kha cũng không tệ, một ngày đã học được món ăn này. Tuy rằng chỉ có một phần mười so với hương vị của hắn, nhưng cũng không thể xem thường.
Trong lòng Lâm Phàm cảm thán, sau này mình có nên mở một trường đào tạo nấu ăn hay không? Như vậy thì kiếm được thêm một ít điểm bách khoa.
Có thể để cho học viện nấu ăn Tân Đông Phương trên bách khoa toàn thư tái xuất giang hồ, lại một lần nữa tỏa ra hào quang chói mắt.
Tất nhiên điều này chỉ là một suy nghĩ.
Ở bên ngoài!
Bạch Kha cất giọng: "Mọi người đi qua đừng bỏ lỡ, hôm nay dùng cơm ở quán chúng tôi sẽ được giảm một nửa giá, còn được tặng một phần món ăn mới là 'đậu phụ hộp', hương vị tuyệt vời, mọi người đừng bỏ lỡ."
Giọng rao này cũng không nhỏ, quả thật đã khiến người qua đường chú ý. Tuy nhiên người qua đường nhìn thấy cửa hàng này quá cũ nát, thì không hứng thú bao nhiêu nữa.
Nhưng việc giảm nửa giá vẫn khiến cho một số người chú ý, dù sao một nửa giá này cũng là chiếm được tiện nghi của người ta.
Dần dần bắt đầu có khách hàng đi vào.
Một vài ông chủ của những nhà hàng xung quanh nhìn thấy cảnh này thì nở nụ cười. Bọn họ biết lượng khách đến cái quán này, trước kia làm ăn cũng tạm được nhưng từ sau khi Bạch Kha tiếp quản thì việc làm ăn lập tức xuống dốc không phanh. Lợi nhuận mỗi ngày có thể kiếm được hai ba trăm tệ cũng đã coi như không tệ rồi.
Hiện tại dùng cách giảm giá một nửa để hấp dẫn khách hàng cũng không biết có thể chống đỡ được đến khi nào.
Lâm Phàm nói. "Được rồi đó, đã có hai bàn khách hàng rồi, cậu đừng để cuối cùng lại thành nhiều việc làm không hết."
Hiện tại Bạch Kha tràn đầy tin tưởng vào bản thân mình, sau đó gật đầu: "Ừm, bây giờ mình đến phòng bếp.”
Ở đây cũng không có việc của cậu ta nhưng cậu ta cũng muốn xem những thực khách này đánh giá như thế nào.
Rất nhanh, Bạch Kha bưng “đậu phụ hộp” ra: "Các vị, đây là món ăn mới của cửa hàng, cho các vị thử một lần miễn phí, có nhận xét gì thì nói cho tôi biết nhé."
Tâm tình của các thực khách đều không tệ, có sản phẩm mới lại còn được ăn miễn phí, hơn nữa các món ăn khác còn giảm một nửa giá, cái này tất nhiên là rất có lợi. Sau đó bọn họ cũng đồng ý đi vào đây ăn.
Lâm Phàm chú ý đến biểu cảm trên mặt của thực khách. Sau khi bọn họ nhấm nháp phần 'đậu phụ hộp' này đều toát ra một loại kinh ngạc. Dường như không ngờ nó lại ngon như vậy, sau đó bọn họ không ngừng gắp, giống như là không dừng lại được.
"Ngon, món mới này rất ngon."
"Ôi! Món ăn này chúng tôi chưa từng thấy qua, đây rõ ràng là đậu phụ, không nghĩ tới lại ngon như vậy."
“Không sai, không sai, quán cơm này nhìn qua không được đẹp lắm, không nghĩ tới món ăn này lại ngon như vậy."
......
Được thực khách tấm tắc khen ngợi, Lâm Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm. Còn món món thứ hai, hắn phải suy nghĩ một chút. Cuối cùng hắn lựa chọn món thịt kho anh đào.
Món ăn này không phải quá khó, không có công đoạn phức tạp. Trong thời gian ngắn có thể cho Bạch Kha học được. Hơn nữa món ăn này vô cùng thích hợp để ăn cơm. Đến quán cơm thì đương nhiên là vì ăn cho no, mà món ăn này phối hợp với 'đậu phụ hộp' thì vô cùng hoàn hảo.
Chương 396: Món ăn thứ haiMón 'đậu phụ hộp' đều câu lại dạ dày của khách hàng, tất nhiên là bọn họ không nghĩ tới món ăn này lại ngon như vậy, hơn nữa nhìn còn lại đẹp đến thế.
Bọn họ còn đang ngồi suy tưởng thì những món ăn khác cũng được bưng lên.
Thực khách cho rằng món ăn này cũng sẽ giống như món ăn đầu tiên, ngon vô cùng. Chỉ là sau khi thưởng thức bọn họ đành thất vọng, chúng không ngon như trong tưởng tượng.
Nhưng nghĩ đến 'đậu phụ hộp' này ngon đến vậy, bọn họ cũng không nghĩ nhiều nữa.
"Ông chủ, cho tôi thêm một phần món ăn đầu tiên."
"Lại thêm một phần nữa, chúng tôi trả tiền, những món ăn bình dân này không được ngon lắm, món đậu phụ kia thì ngon hơn."
Lúc này Tiểu Yến đang bận rộn đi tới đi lui, nghe được thực khách tán thưởng, tâm tình cô cũng tốt lên. Bạch Kha đang ở sau bếp, trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ, cậu ta không nghĩ tới 'đậu phụ hộp' này lại được hoan nghênh như vậy. Đương nhiên trong lòng hắn rất hưng phấn nhưng điều làm cho cậu ta thương cảm là món ăn bình dân của mình lại không được hoan nghênh như thế.
Tuy nhiên cậu ta nghe theo lời khuyên của Phàm Tử.Thức ăn không cần nhiều nhưng phải tinh xảo, chỉ cần có một món ăn làm cho người ta liên tiếp nhớ nhung là đã thành công rồi.
Cho dù chỉ dựa vào một món ăn, cũng có thể làm ra một cú xoay người.
Cho đến khi kết thúc.
Bạch Kha và Tiểu Yến mệt mỏi ngồi trên ghế, nhưng nụ cười trên mặt lại rất sáng lạn.
Nhất là Bạch Kha vẫn đang hưng phấn: "Phàm Tử, cậu thật sự là trâu bò, cậu không nhìn thấy vừa rồi, những thực khách kia khen không dứt miệng vì món ăn này."
Lâm Phàm cười nói: " Nhưng các món ăn bình dân khác của cậu lại làm cho mọi người ta bất lực nha.”
Bạch Kha bất đắc dĩ: "Cái này mình cũng không có cách nào mà, nhưng ít nhất nó cũng không phải quá kém."
Lâm Phàm gật đầu: "Ngày mai dạy cho cậu một món ăn nữa, sau này cũng có thể trở thành món ăn đặc trưng của cửa hàng. Còn nữa, mặt tiền của cửa hàng, mình cảm thấy nên đổi cái khác đi. Dù sao bề ngoài của cửa hàng cũng rất quan trọng đấy.”
Bạch Kha gật đầu: "Ừm, trang trí lại cửa hàng một chút, sao cho thoải mái giống như những cửa hàng kia."
Đinh Đinh…
Lúc này, Vương Minh Dương gọi điện thoại đến.
Vương Minh Dương: "Chúng tôi đang ở KTV, đến đây chơi đi."
Lâm Phàm: "Không được rồi, hôm nay tôi hơi mệt, các anh cứ chơi đi, tôi không đi đâu.”
Vương Minh Dương: "Được rồi."
Cúp điện thoại, Lâm Phàm nhìn đồng hồ. Hắn thấy cũng không còn sớm nữa, sau đó hắn nói lời tạm biệt với Bạch Kha, hẹn ngày mai hắn sẽ tới sớm một chút. Bạch Kha bận rộn một ngày hôm nay rồi, hai tay đã rất mỏi, cần phải về sớm nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau!
Lâm Phàm dậy sớm, ăn điểm tâm xong lập tức đi tới quán cơm của Bạch Kha.
Đến nhà hàng.
Bạch Kha vây quanh Lâm Phàm: "Phàm Tử, hôm nay cậu sẽ dạy mình món gì?”
Hắn phát hiện ra tinh thần của Bạch Kha hôm nay rất tốt, xem ra chính là người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái. Sau đó hắn cười nói: "Hôm nay tôi dạy cậu một món ăn nổi tiếng, đó là món thịt kho anh đào."
“Thịt kho anh đào? Món ăn làm từ anh đào sao?"Bạch Kha sửng sốt, không hiểu rõ.
(Món này là thịt kho đông pha đó đọc giả.)
Trải qua việc món ăn 'đậu phụ hộp', hắn biết kiến thức có trong bách khoa toàn thư thì nơi này không có. Bởi vậy sau khi trở về, hắn cũng thử tìm kiếm về món thịt kho anh đào này, phát hiện thật sự là không có. Món ăn thuộc về bách khoa toàn thư thì ở nơi này chính là một món ăn mới.
Thức ăn trong thư viện của bách khoa toàn thư này, có món ăn ở đây có, có món ăn ở đây không, cũng thật sự là kỳ quái.
Nhưng hắn cũng không để ở trong lòng, chỉ cần nấu ngon là được, quản nhiều như vậy làm gì?
Lâm Phàm cười nói: "Không phải anh đào, chỉ là tên gọi món ‘thịt kho anh đào’ mà thôi. Món ăn này hơi khó một chút so với 'đậu phụ hộp', tuy nhiên nó hơn ở chỗ già trẻ đều thích, hơn nữa ăn cùng với cơm có thể nói là một món ăn rất ngon và đẹp mắt."
Bạch Kha nghe nói xong đã gấp không chịu nổi.
Cậu ta thật sự muốn học nhiều món ăn hơn nữa, thế nhưng cậu ta biết là Phàm tử cũng có chuyện của mình. Cậu ấy có thể dạy cho mình hai món ăn đã phải tạ ơn trời đất rồi, cho nên tất nhiên cậu ta không dám suy nghĩ quá nhiều.
Bên trong nhà bếp.
Khi Lâm Phàm làm ra một phần món “thịt kho anh đào”, Bạch Kha và Tiểu Yến đều bị mùi hương trước mắt làm cho khiếp sợ.
'Đậu phụ hộp' đã quá ngon rồi thế mà bọn họ không nghĩ tới, lúc ‘thịt kho anh đào’ ra lò, mùi thơm kia thật sự khiến bọn họ không thể chịu đựng được. Nhất là khi từng miếng thịt giống như những quả anh đào tươi sáng rực rỡ, cũng không biết làm thế nào mà làm được như vậy.
"Mình cảm thấy món ăn này rất khó nấu." Bạch Kha lẩm bẩm.
Lâm Phàm cười nói: "Cũng không quá khó đâu, có mình dạy cậu thì sẽ rất đơn giản thôi."
Bạch Kha nhìn Lâm Phàm, trong lòng cũng vui vẻ hơn. Đúng vậy, mình có Phàm Tử, hơn nữa Phàm Tử còn có thể dạy mình, vậy thì cho dù có khó hơn nữa thì đó cũng không phải là vấn đề.
Chương 397: Tìm được mục tiêu mớiMón 'thịt kho anh đào' này có vẻ ngoài rất đẹp, độ khó tuy nói không quá lớn nhưng khó khăn hơn so với 'đậu phụ hộp' rất nhiều. Nếu như là đầu bếp bình thường dạy học trò thì chỉ cần tương đối là được. Nhưng người dạy Bạch Kha lại chính là Lâm Phàm, là đại sư phụ nghiêm túc làm cho người ta có chút sợ hãi, có thể giày vò Bạch Kha đến phát điên.
"Không được, quá nát, làm lại."
"Màu sắc không đúng, không được đẹp , làm lại."
"Làm lại."
"Làm lại."
......
Hai chữ "làm lại" này toát ra từ trong miệng Lâm Phàm không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần đối với Bạch Kha chính là một loại tra tấn. Làm món này quả thực còn khủng bố và khó khăn hơn so với lúc làm 'đậu phụ hộp.
Lâm Phàm nghiêm túc nói: "Cậu muốn làm tốt món ăn này, việc làm nước sốt là cái quan trọng nhất trong những cái quan trọng. Nó không được quá loãng, loãng sẽ bọc được thịt, nó cũng không thể quá đặc , quá đặc sẽ làm cho hương vị trở nên kém đi. Phải khống chế tốt tỷ lệ đường và giấm, nếu quá ngọt thì sẽ ngấy mà quá chua thì không ngon, cậu phải nhớ kỹ điểm này."
Bạch Kha cảm thấy áp lực rất lớn, sau đó gật đầu đáp: "Hiểu rồi."
“Ừm, lầm lại một lần nữa, dù sao cũng không vội, hôm nay không được thì ngày mai làm tiếp."
Món ăn này sẽ được hoan nghênh hơn cả món 'đậu phụ hộp', bởi vậy Lâm Phàm tuyệt đối nghiêm khắc đối với Bạch Kha. Món ăn này, nhất định phải làm đến cực hạn.
Đương nhiên, cực hạn này cũng chỉ là đối với người bình thường mà thôi, chứ nếu muốn làm đến trình độ của Lâm Phàm, cơ bản chính là người ngốc nằm mơ.
Tiểu Yến ở một bên nhìn, thấy đau lòng cho Bạch Kha nhưng trong lòng vẫn rất muốn cười. Tối hôm qua Bạch Kha tự hào nói rằng anh ấy chính là thiên tài, món ăn gì đi nữa thì chỉ cần một ngày là có thể học được. Nhưng hiện tại, sợ là hôm nay học không được rồi, cứ chèn ép anh ấy một chút cũng tốt.
Đến giữa trưa.
Lại có vài thực khách đến, tất cả đều là thực khách ngày hôm qua đến. Bọn họ đưa theo người nhà đến thưởng thức món “đậu phụ hộp” kia. Thế nhưng họ lại phát hiện cửa hàng này hôm nay không đón khách. Tuy nhiên khi biết được lại sắp có món ăn thứ hai chuẩn bị làm ra, bọn họ cũng rất tò mò.
Lâm Phàm nhìn Bạch Kha đầu đầy mồ hôi: "Nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa rồi tiếp tục.”
Bạch Kha lắc lắc cổ tay, cả một buổi sáng bận rộn, hai tay sắp không còn khí lực nữa rồi.
10 phút sau.
"Tiếp tục đi.”
Lâm Phàm nói.
Bạch Kha gật gật đầu, tự động viên chính mình, nhất định có thể thành công.
Lâm Phàm cảm giác chuyện có ý nghĩa nhất khi trở về nhà, đó chính là dạy cho Bạch Kha hai món ăn này. Bạch Kha là bạn bè tốt của hắn, đương nhiên hắn hy vọng bạn của mình có thể sống càng ngày càng tốt hơn.
Hơn nữa kiến thức thu được từ bách khoa toàn thư, hắn cũng không có cách nào lợi dụng được. Bây giờ có thể trợ giúp được bạn bè, trong mắt Lâm Phàm thì đây là một chuyện khiến người ta vui mừng.
Cho đến 9 giờ tối.
Bạch Kha vô lực ngồi một chỗ, ánh mắt chờ mong nhìn Lâm Phàm, cậu ta đã quên mình làm được bao nhiêu phần, nhưng không có lần nào thành công, toàn bộ đều thất bại.
Lâm Phàm nhìn Bạch Kha: "Cậu đã có tiến bộ rất lớn rồi, chỉ dựa vào hương vị hiện tại để đối phó với thực khách bình thường thì không có vấn đề gì. Nhưng chúng ta không chỉ theo đuổi như vậy, vấn đề duy nhất của cậu bây giờ chính là vấn đề nguyên liệu phụ. Tuy nhiên cũng không cần gấp, làm thêm vài phần nữa thì cảm giác sẽ tới, hương vị đương nhiên cũng sẽ đi lên.”
Bạch Kha gật gật đầu: "Được, mình sẽ cố gắng, hôm nay không được thì mình tin ngày mai nhất định có thể được.”
Lâm Phàm cười nói: "Hôm nay chúng ta kết thúc ở đây đi, ngày mai lại tiếp tục.”
Về phần Lâm Phàm thấy, hóa ra việc làm thầy giáo dạy học cho người khác lại sảng khoái như vậy.
Thậm chí hắn nghĩ đến một chuyện, mục tiêu cuộc sống của hắn là gì? Từ sau khi có được bách khoa toàn thư, hắn phát hiện tiền tài cũng không phải là cầu còn không được như trước. Người trước kia không tiếp xúc được giờ cũng đã dần dần được tiếp xúc. Hơn nữa hắn cũng không có dã tâm lớn, cái gì mà làm ăn lừa ta gạt người, hắn không muốn dính đến. Hắn chỉ muốn mỗi ngày đều vui vẻ vui vẻ, tự do tự tại, vô ưu vô lo.
Mà lúc dạy cho Bạch Kha, hắn nghĩ đến một chuyện, đó chính là những đứa nhỏ trong viện phúc lợi trẻ em kia.
Có cơ thể đầy đủ nhưng từ nhỏ không có ai giáo dục, lớn lên chúng rất dễ dàng đi lạc lối. Còn những đứa trẻ tàn tật, nếu không có một kỹ năng gì thì lớn lên sẽ rất khó để tồn tại trong xã hội.
Bây giờ hắn có kỹ năng, lại có thể dạy ra kỹ năng đó, ví dụ như nấu ăn hay là kỹ năng Bát Quái Chưởng.
Học tập Bát Quái Chưởng có thể giúp thân thể khỏe mạnh, còn học nấu ăn có thể để cho bọn chúng biết nấu ăn, sau này sẽ trợ giúp cho cuộc sống của bọn chúng rất nhiều.
Nhưng chuyện này phải suy nghĩ kỹ hơn một chút mới được, có đôi khi suy nghĩ thì đơn giản nhưng khi thực hiện lại rất khó khăn.
Trong viện phúc lợi trẻ em, không thiếu những đứa trẻ khuyết cả hai cánh tay. Bọn chúng không học được nấu ăn, mà tạm thời hắn cũng không có năng lực dạy bọn chúng các kiến thức khác.
Xem ra hắn cũng phải tiếp tục cố gắng mới được.