Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1230 - Chương 779: Xin Xuất Viện

Chương 779: Xin xuất viện

Mọi người đang tán gẫu đủ thứ chuyện trong phòng bệnh, bình thường bọn họ cũng không có việc gì, nay lại ở chung một phòng bệnh cũng coi như là có duyên, vì vậy quan hệ giữa mọi người đều rất hòa thuận.

Lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng hát.

“Ông Vương quay lại rồi này, lại còn ngâm nga hát, xem ra tâm trạng rất tốt.”

“Khi bị bệnh phải để cho tinh thần thoải mái mới tốt, tinh thần không tốt sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đó.”

Vương Hỉ Trụ tiến vào phòng bệnh chào hỏi mọi người trong phòng. Mọi người cũng không hỏi thăm tình hình thế nào, không cần nghĩ cũng biết nhất định sẽ không chữa trị được. Nếu có chữa được cũng sẽ sống như âm hồn vất vưởng, tốt nhất không nên chạm đến chuyện đau lòng của ông ta.

Ông Vương đến trước giường bệnh của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc, tâm trạng rất vui vẻ.

“Ông Vương, ông đang làm gì thế?” Mọi người hỏi.

Vương Hỉ Trụ cười cười “Thu dọn đồ về nhà chứ sao.”

Tất cả mọi người ngạc nhiên nói: “Ông không định tiếp tục chữa bệnh sao? Ông Vương, ông không được bỏ cuộc như vậy, nếu như không tiếp tục chữa trị thì ông sẽ không sống thêm được bao lâu nữa đâu”

Vương Hỉ Trụ đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên, nắm lấy tay ông ấy nghiêm túc nói: “Thật sự cảm ơn anh rất nhiều, nếu không nhờ anh thì bệnh tình của tôi sẽ không chữa khỏi được. Về sau tôi sẽ thường xuyên đến đây thăm mọi người.”

Mọi người trong phòng đều bị Vương Hỉ Trụ làm cho hoang mang, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ông Vương, đây là…”

Vương Hỉ Trụ cười nói: “Bên ngoài cổng bệnh viện không phải đang có người khám bệnh miễn phí sao, vừa nãy tôi vừa đến đó khám bệnh. Người ta thật sự là thần y đó, bệnh của tôi đã được chữa khỏi rồi, hiện giờ toàn thân đều cảm thấy thoải mái. Thần y đó nói tôi chỉ cần kiên trì uống thuốc thì không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn. Mặc dù tôi ở trong viện đã khám qua không ít bác sĩ giỏi, nhưng nếu không đến đây thì sẽ không bao giờ được gặp vị thần y bên ngoài kia. Tôi thấy mọi người cũng ra đó khám thử xem, nói không chừng bệnh sẽ được chữa khỏi đó.”

Người đàn ông trung niên sửng sốt “Ông Vương, ông không có chuyện gì chứ? Làm sao có thể... ông đã đi kiểm tra lại rồi chưa, sẽ không bị người ta lừa gạt như vậy chứ?”

Vương Hỉ Trụ khoát khoát tay nói: “Không cần kiểm tra nữa, cơ thể của tôi mà tôi lại không tự cảm nhận được sao hả? Ông nhìn mà xem.”

Nói xong, Vương Hỉ Trụ lập tức nhảy lên một cái, không những vậy còn vô cùng vui vẻ nói: “Các ông các bà xem, tôi nhảy lên nhảy xuống như vậy không ho cũng không thở gấp. Mọi người không biết chứ y thuật của vị thần y kia thật sự là lợi hại thế nào đâu, không thì mọi người đi xem thử đi.”

Cả phòng bệnh thấy tình trạng ông Vương như vậy đều hoang mang, như này quá phản khoa học rồi, sao lại như vậy được chứ. Mới đi ra ngoài không bao lâu lại tốt lên như vậy?

Vương Hỉ Trụ thu dọn xong xuôi rồi nói: “Xong hết rồi. Tôi về trước đây. Nhưng mà nói thật, mọi người đi thử đi, có khi khỏi bệnh thật đấy.”

Phòng bệnh im phăng phắc, nhất là người đàn ông trung niên kia càng thêm mơ hồ, giống như nhìn thấy quỷ. Ông ta chỉ là gợi ý cho ông Vương đi thử xem sao, không ngờ tới ông Vương lại thật sự khỏi bệnh.

Mặc dù không biết ông Vương có khỏi bệnh thật hay không, nhưng nhìn sắc mặt ông ta bây giờ quả thật tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Nhìn thấy ông Vương biến mất ngoài phòng bệnh, mọi người trong phòng đều nhìn nhau.

“Đây chắc không phải là thật chứ.”

“Không biết nữa, hay chúng ta cũng đi thử xem?”

“Nghe được đó.”

“Nếu đúng như vậy chúng ta sẽ không cần ở lại đây nữa rồi.”

……

Ở bên ngoài.

Vương Hỉ Trụ đang làm thủ tục xuất viện, đồng thời thanh toán nốt các khoản viện phí. Không để các con phải thanh toán cho mình, mà tự lấy khoản tiền đã chuẩn bị cho tang lễ ra để thanh toán. Bây giờ cơ thể đã khỏe mạnh hơn nên tâm trạng ông vô cùng cao hứng.

Y tá ngạc nhiên nói: “Chú Vương, bệnh của chú vẫn chưa hết sao lại xuất viện?”

Ông ấy vui vẻ nói: “Ai nói sức khỏe chú không tốt, bệnh của chú đã sớm khỏi rồi. Nằm viện lâu như vậy mà tình hình cũng chẳng khá hơn. Ngoài cổng bệnh viện có nơi khám bệnh miễn phí nên chú đã qua đó thử xem sao, hơn nửa giờ đồng hồ đã chữa khỏi lại còn không mất tiền. Nếu còn nằm mãi trong bệnh viện, tiền tích lũy cả đời của chú sớm cạn kiệt mất.”

Y tá nhìn ông Vương không biết nói gì cho phải: “Chú à, chú đừng để người ta lừa. Bệnh tình của chú thật sự rất nghiêm trọng, làm sao có thể lập tức chữa khỏi được. Cháu khuyên chú nên ở lại bệnh viện chữa trị, không nên sớm bỏ cuộc như vậy.”

Các y tá cũng biết hoàn cảnh của con cái ông Vương không mấy khá giá, vẫn luôn nợ tiền viện phí. Nhưng hiện tại ông ấy đã thanh toán hết số tiền thuốc còn thiếu đồng thời còn làm thủ tục xuất viện, nên họ nghĩ ông Vương đã từ bỏ việc điều trị rồi.

Bọn họ với ông Vương không thân cũng chẳng quen nhưng ở bệnh viện đã chứng kiến không ít trường hợp tự ý bỏ cuộc như vậy. Thật ra những trường hợp đó muốn điều trị khỏi bệnh cũng không phải không có hy vọng.

Vương Hỷ Trụ xua tay: “Nói các cháu cũng không hiểu, sức khỏe chú bây giờ thật sự rất tốt. Thôi được rồi, mau làm thủ tục cho chú đi. Chú phải đi rồi, để nợ tiền viện phí như vậy thật sự ngại quá. Khoảng thời gian vừa rồi cảm ơn mấy đứa đã chăm sóc chú.”

Y tá nhìn ông Vương rồi bất lực thở dài, chỉ đành đi làm thủ tục cho ông vậy.

……

Chương 780: Tin đồn lan ra

Bên ngoài bệnh viện.

Lâm Phàm vẫn đứng ở đó cùng với những người khác.

Dân chúng xung quanh vẫn cứ đứng đó không hề rời đi, cảnh tượng vừa rồi khiến họ nhìn lóa cả mắt.

Nhìn những chiếc ngân châm đang đâm trên thân người kia khiến bọn họ nhìn thôi cũng cảm thấy đau.

“Các người đến từ đâu vậy?” Người dân đứng xung quanh hỏi.

Khâu Kiệt trả lời “Chúng tôi đến từ Thượng Hải, tới đây là để khám bệnh tình nguyện, không thu bất kì khoản phí nào miễn là có thể khám được đều sẽ khám.”

Tâm trạng Trương Đồng Đồng và Khâu Kiệt lúc này đang rất kích động. Mặc dù họ không hiểu bệnh tình của ông lão vừa rồi ra sao, nhưng ông ấy lại không ngừng ho khan hơn nữa giọng ho rất nặng, rõ ràng bệnh tình không hề nhẹ. Nhưng sau khi Lâm lão sư ra tay thì bệnh tình lại chuyển biến tốt hơn, không ho nữa vả lại sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, thật sự là không thể tin nổi!

Triệu Minh Thanh ngược lại nhìn rất rõ ràng, ông cũng có biết một chút về một số tình huống liên quan. Nhưng điều duy nhất khiến ông thắc mắc là những huyệt vị này, tuy ông biết chúng có tác dụng gì, thế nhưng ông không hiểu khi kết hợp chúng lại thì có thể tạo ra tác dụng khác nhau như thế nào?

Đơn thuốc ông ta cũng xem qua rồi.

Lão sư cũng không có giữ bí mật gì cả, còn coi như chuyện đó chẳng có vấn đề gì.

Trong đó có một vài loại thuốc kì lạ, hoàn toàn khác những loại thuốc khi lão sư điều trị bệnh phổi cho ông.

Có quá nhiều vấn đề không giải thích được chất chứa trong lòng Triệu Minh Thanh. Tối nay về ông ta phải hỏi cho rõ ràng mới được.

Đồng thời Triệu Minh Thanh cũng vô cùng hưng phấn, chữa bệnh bằng trung y cần phải dựa trên thực tiễn. Có thực hành thực tiễn thì mới có thể hiểu rõ hiệu quả khi kết hợp của từng loại thuốc. Hơn nữa cơ thể con người dù biến hóa không ngừng thì bản chất vẫn là vậy, không hề thay đổi. Hiểu rõ mấu chốt của vấn đề thì mọi việc đều có thể giải quyết dễ dàng.

Lúc này, Lâm Phàm nhìn về phía cổng bệnh viện.

“Tốt, chú ý một chút, lần này số lượng người tới xem ngày càng nhiều, vì vậy mọi người nên ghi chép thật tốt.” Lâm Phàm cười nói.

Mấy người Triệu Minh Thanh nghe thấy những lời này thì nhìn về phía bên phải cổng, không khỏi đứng hình. Có rất nhiều người mặc đồ bệnh nhân đang đi tới phía họ, có người còn phải nhờ người khác đỡ thì mới đi được, nhìn là biết bệnh tình rất nghiêm trọng.

Bầu không khí tại khu điều trị nội trú của bệnh viện đang trở nên sôi sục.

“Mọi người biết tin gì chưa? Có một vị thần y đang tổ chức khám bệnh tình nguyện bên ngoài cổng bệnh viện đó, hoàn toàn không mất phí”

Một bệnh nhân bệnh tình khá nghiêm trọng, đã tiêu tốn không ít tiền để chữa bệnh nói: “Miễn phí thì có tác dụng gì chứ? Có thể chữa được bệnh của tôi sao?”

“Cũng chưa chắc đâu. Tôi vừa đi ra ngoài xem một vòng, người ở mấy phòng kia đều đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện hết rồi. Nhìn bộ dạng của họ giống như bệnh đã khỏi hoàn toàn rồi đó.”

“Thật không thế?”

“Thật mà, chính mắt tôi nhìn thấy nha.”

“Lão Vương ở phòng bệnh đó là người đầu tiên đi khám, bây giờ đã sớm xuất viện rồi. Bọn họ cũng ra đó khám, sau khi quay lại cũng đều đang làm thủ tục xuất viện đấy.”

“Đi, mau đỡ tôi đi.”

“Từ từ đã, không phải vội đâu. Việc này còn chưa truyền ra nên vẫn chưa có nhiều người ra đó khám. Đợi chúng ta khám xong rồi hẵng nói với mọi người.”

Hai người cùng phòng bệnh với Vương Hỉ Trụ vốn chỉ định qua đó khám thử xem sao. Nhưng sau khi đến họ phát hiện là được vị thần y đó khám xong, sức khỏe lập tức được cải thiện. So với tình hình lúc trước thật sự tốt hơn rất nhiều.

Điều quan trọng nhất là phương pháp này vậy mà lại có tác dụng ngay tại chỗ, có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể ngay lập tức.

Đối với bọn họ mà nói việc này quá khó tin.

Đồng thời vị thần y kia còn kê cho họ một đơn thuốc, đều là những loại thuốc rất rẻ. Chỉ cần kiên trì uống thuốc thì cơ thể sẽ hết bệnh.

Lần này Lâm Phàm chơi tương đối lớn, vốn dĩ muốn khiêm tốn một chút để hiệu quả không cần tới quá nhanh như vậy. Nhưng nghĩ lại, khiêm tốn làm cái gì chứ?

Chính mình không ăn trộm ăn cắp, chẳng lẽ người ta lại bắt được anh sao?

Tác dụng thần bí của Bách khoa toàn thư vốn đã rất tốt, hiệu quả điều trị có thể thấy ngay lập tức. Hoàn toàn khiến cho bệnh nhân cảm nhận được sự biến hóa trong chính cơ thể họ.

Cơ thể có chuyển biến tốt đương nhiên sẽ mang lại niềm vui cho những người bệnh. Làm cho bệnh nhân hạnh phúc là điều mà bác sĩ nên làm.

Triệu Minh Thanh mắt chữ a mồm chữ o, một mực không rời mắt khỏi lão sư. Có những loại bệnh mặc dù bọn họ biết khó có thể chữa được, thế nhưng ở trong tay sư phụ lại giống như đang chơi trò chơi. Dường như không hề có vấn đề gì cả, một chút khó khăn cũng không có. Trong nháy mắt đã có thể khám xong.

“Lão sư, bệnh nhân vừa rồi...” Triệu Minh Thanh muốn nói tới tình trạng của bệnh nhân vừa rồi, mặc dù không phải ung thư nhưng cũng là căn bệnh có tỉ lệ tử vong rất cao. Chỉ chữa bằng Đông y trong khoảng thời gian sau đó lại kê đơn thuốc khiến ông ta cảm thấy có chút lo lắng.

“Đừng nói gì, đứng xem là được.” Trong lòng Lâm Phàm đã có tính toán, khám bệnh cũng rất nhanh.

Chương 781: Viện trưởng ra mặt

Cầu đọc giả tặng kim phiếu!!! Truyện rớt hạng quá xá a!!!

Vỏn vẹn có 1 ngày bị đạp xuống hạng 28 huhuhu, đọc giả thương tình tặng kim phiếu cứu vớt với nha nha nha!!!

Chương 781: Viện trưởng ra mặt

Triệu Minh Thanh gật gật đầu. Tình hình hiện tại khiến cho ông ta nhức đầu hoài nghi liệu trung y có phải là tiên thuật hay không đây... Mặc dù ông ta cũng chưa đạt đến trình độ này, nhưng khi nhìn lão sư khám bệnh dường như bệnh tật gì cũng không thành vấn đề khiến ông cũng có chút sợ hãi.

Khâu Kiệt thở ra một hơi: “Bệnh nhân tới ngày càng nhiều.”

Trương Đồng Đồng gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước còn không có ai mà giờ đã có mười mấy người rồi.”

Hai người họ mặc dù không hiểu phương pháp chẩn đoán hiện tại là như thế nào, nhưng đều ghi chép lại rất cẩn thận. Theo họ thấy những ghi ghép này sẽ là bảo vật vô giá của trung y.

Bọn họ có thể đi cùng với viện trưởng và Lâm lão sư như vậy, thật sự quá tốt!

Người qua đường ngày càng nhiều, hầu như mọi người đều dừng lại để xem xem có chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng khi người ta biết được đây lại là tự nguyện khám bệnh miễn phí thì đều vô cùng ngạc nhiên!

Từ góc độ bọn họ mà nói, chuyện này có chút không giải thích được. Bên cạnh lại là Bệnh viện Nhân dân, khám bệnh thì sao không vào bệnh viện mà khám lại khám ở đây chứ, thật không tưởng tượng nổi, huống hồ lại là trung y nữa chứ.

Không phải bọn họ coi thường trung y, mà họ chỉ cảm thấy trung y không lợi hại bằng Tây y. Nếu chữa bệnh bằng trung y thì hiệu quả sẽ chậm hơn hay nói cách khác là sẽ đau đớn hơn nhiều.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Tin tức về vị thần y bên ngoài cổng bệnh viện Nhân dân tới khám chữa bệnh miễn phí đã lan truyền trong khu điều trị nội trú.

Nhiều bệnh nhân khi nghe đến đều cảm thấy bán tín bán nghi. Nhưng khi chứng kiến những bệnh nhân khi đó nhập viện cùng họ đang thu dọn đồ đạc để xuất viện thì rất sửng sốt.

Nhiều y tá của bệnh viện cũng phát hiện ra sự việc kì lạ này.

“Hôm nay có chuyện gì vậy, sao lại có nhiều bệnh nhân làm thủ tục xuất viện thế này?”

“Không biết nữa, toàn bộ bệnh nhân phòng 805 đều xuất viện cả rồi. Hơn nữa lúc đó tôi còn nhìn thấy sắc mặt họ tốt hơn lúc trước rất nhiều.”

“Tôi nghe mọi người nói có bác sĩ đang khám chữa bệnh miễn phí ở ngoài cổng bệnh viện. Có rất nhiều bệnh nhân đã qua đó khám, sau khi trở về lập tức làm thủ tục để ra viện, không muốn nằm viện nữa.”

“Không đời nào! Bác sĩ ngồi trước cổng bệnh viện khám bệnh ư? Đây là Bệnh viện Nhân dân đó, lại có thể là ai chứ?”

“Tôi cũng không rõ. Y tá trưởng đã báo cáo việc này với viện trưởng rồi, nếu cứ tiếp tục như này thì người trong khu điều trị nội trú sẽ rời đi hết mất.”

Phòng viện trưởng.

Y tá trưởng vội vã đi vào, gấp gáp nói: “Viện trưởng, không ổn rồi. Một lượng lớn bệnh nhân đã xuất viện. Tình hình cụ thể chúng tôi không biết tại sao nữa.”

Viện trưởng nghe đến đây thì cảm thấy sửng sốt: “Bệnh nhân đã ra viện gần hết rồi sao? Chẳng lẽ bệnh viện xảy ra chuyện gì?”

Y tá trưởng lắc đầu: “Không phải, hiện tại tôi cũng không rõ tình huống cụ thể. Đã có hơn mười bệnh nhân làm thủ tục ra viện, hơn nữa các bệnh nhân này trước đó bệnh tình đều rất nghiêm trọng.”

Viện trưởng trầm lặng chốc lát: “Hay họ đã từ bỏ việc điều trị rồi?”

“Không giống, nghe các y tá bên dưới nói khi bệnh nhân làm thủ tục đều rất vui vẻ, có vẻ rất phấn khởi.” Y tá trưởng trả lời.

Viện trưởng bèn nhấc điện thoại lên gọi cho bác sĩ phụ trách khu điều trị nội trú: “Bác sĩ Lý, tình hình bên ông là sao? Tại sao bệnh nhân lại ra viện hết vậy?”

Bác sĩ Lý cũng hoang mang: “Viện trưởng, tôi cũng muốn báo cáo với ông về chuyện này. Tôi nghe nói bên ngoài cổng bệnh viện của chúng ta có một nhóm bác sĩ tự xưng là khám chữa bệnh miễn phí, y thuật rất lợi hại. Rất nhiều bệnh nhân đều đã qua đó khám, khám xong khi quay lại lập tức làm thủ tục xuất viện.”

“Nhảm nhí, cho dù lợi hại đến mấy cũng có thể có hiệu quả ngay tức khắc sao? Mau kêu y tá trấn an đám bệnh nhân đó, tôi ra xem đó là ai mà lại dám ở trước cổng bệnh viện làm trò lừa đảo như vậy! Cả đám nhân viên bảo vệ ở đó nữa, tại sao không đuổi bọn họ đi!” Giọng điệu của Viện trưởng có chút tức giận.

Đây là Bệnh viện Nhân dân, sao có thể cho phép loại chuyện hoang đường như này xảy ra cơ chứ!

Nếu có vấn đề gì xảy ra thì bệnh viện của họ cũng thật là xui xẻo. Cho dù không phải nhân viên hay bác sĩ của bệnh viện bọn họ nhưng bên ngoài đều đã lan truyền loạn lên như vậy thì cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.

Trước cổng viện.

Lâm Phàm viết vào đơn thuốc: “Mỗi ngày uống 3 lần sáng trưa tối, hòa cùng 3 bát nước mỗi lần, theo tôi thì chỉ cần uống hai tuần bệnh sẽ hết hoàn toàn. Nếu như ông vẫn không yên tâm có thể cách 3 ngày lại tới bệnh viện kiểm tra một lần.”

“Không không, khi bác sĩ vừa châm cứu cho tôi thì tôi cảm thấy cơ thể đã thoải mái hẳn lên. Mới đầu nghe người khác nói tôi vẫn không tin nhưng giờ thì tin rồi. Cách dùng thuốc tôi đã nhớ kĩ rồi, mỗi ngày nhất định sẽ uống thuốc đúng giờ.” Bệnh nhân kia hào hứng nói.

Ông ta đã nằm viện được một tháng rồi, bệnh trạng tốt xấu thất thường khiến ông ta lo lắng muốn chết.

Nhưng bây giờ thì khác rồi. Ông ta thấy sau khi được vị bác sĩ này chữa trị, bệnh tật đều hết hẳn rồi.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của người bệnh. Bệnh còn chưa khỏi hẳn nên vẫn cần dùng thuốc đều đặn để điều dưỡng thân thể.

Với danh hiệu thần y do các bệnh nhân phong tặng, Lâm Phàm lại bình thản đón nhận, hắn vốn là thần y mà, chả có gì sai cả!

“Các người đang làm gì thế này?” Đúng lúc này, một giọng nói lớn và nghiêm nghị từ bên phải truyền đến.

Viện trưởng cùng với một đám bảo vệ vội vã chạy tới.

Ông ta buộc phải dừng tình huống này lại.

Chương 782: Các người sợ không kiếm được tiền sao?

Lâm Phàm nhìn người trước mắt mình sau đó lại nhìn thấy đám bác sĩ và y tá đang chạy theo đằng sau, chỉ vào người bệnh trước mặt: “Đang khám bệnh thôi mà”

“Khám bệnh? Khám bệnh gì chứ? Các người đến từ bệnh viện nào? Giấy phép đâu?” Viện trưởng giọng đanh thép hỏi.

Theo ông ta thấy, những người này rất có khả năng là kẻ lừa đảo. Những chuyện như vậy ông ta đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần, bọn chúng nắm được tâm lý người bệnh đã rơi vào đường cùng rồi nên mới có cơ hội lộng hành.

Các y tá tiến lên phía trước bắt đầu thuyết phục: “Cụ à, mau quay lại bệnh viện đi. Cụ đừng tin những người này, bệnh viện nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho mọi người.”

Bệnh nhân trả lời: “Không về. Đây thực sự là thần y nha, họ đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều bệnh nhân ở khu điều trị nội trú rồi. Hơn nữa người ta còn xuất viện hết rồi, tôi tuyệt đối sẽ không trở về đâu.”

Y tá có chút gấp gáp nói: “Không phải, những người này lai lịch không rõ ràng, mọi người đừng tùy tiện tin tưởng bọn họ.”

Viện trưởng cảnh giác nhìn ba tên nhóc trước mặt, chỉ có ông lão kia nhìn còn có vẻ đàng hoàng. Nhưng quan trọng là người khám bệnh lại không phải là ông lão kia, mà là tên nhóc này, tình huống này ngoại trừ là giả thì còn có khả năng là sự thật sao?

“Đây là giấy phép hành nghề.” Lâm Phàm rút giấy phép ra.

Viện trưởng cầm giấy phép trong tay xem xét cẩn thận, giấy phép này là thật. Nhưng cho dù như vậy ông ta cũng không thể dễ dàng tin tưởng, hiện giờ muốn có một tờ giấy phép hành nghề y cũng không phải chuyện khó khăn gì.

“Tôi không quan tâm chuyện của mấy người. Giờ tôi lập tức báo cảnh sát để họ tới xử lý, không cần biết các người là thật hay giả thì các người cũng không thể hại người bệnh như này được. Nếu làm chậm trễ thời gian chữa trị tốt nhất của người bệnh thì các người có đảm đương được trách nhiệm hay không?” Viện trưởng nghiêm khắc nói.

Các bệnh nhân chứng kiến việc này thì cảm thấy không thể khoanh tay đứng nhìn được. Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy sự biến chuyển rõ rệt của mấy người vừa rồi được vị thần y này chữa trị, nếu vị thần y này thật sự đi mất thì bọn họ biết tìm ai chữa bệnh cho đây?

“Viện trưởng, các người có thể rời đi được không? Chúng tôi tự tìm bác sĩ khám bệnh còn cần mấy người cho phép sao? Ông nói xem, tôi nằm viện điều trị đã tiêu hơn 6 vạn tệ, nhưng nhận lại được kết quả gì đây? Thay bằng nằm mãi trong viện điều trị nhưng không có tiến triển thì chúng tôi cũng phải tự tìm một con đường sống cho chính mình chứ.”

“Đúng vậy, chúng tôi cũng không bị mù, là thật hay giả trong lòng chúng tôi tự biết. Tôi chỉ là nông dân, cả đời dành dụm được bao tiền đều đưa hết cho bệnh viện của mấy người rồi. Giờ các người bảo chúng tôi quay về, bỏ lỡ cơ hội chữa bệnh lần này thì các người sẽ miễn trừ tiền thuốc men cho chúng tôi sao?”

“Haizz, thần y đừng quan tâm đến bọn họ. Những đồng tiền xương máu của chúng tôi tích lũy cả đời, bọn họ cũng vô tình tàn nhẫn lấy mất. Bây giờ thật sự có thần y tới chữa bệnh cho chúng tôi một đồng cũng không lấy, bọn họ lại ra đây tỏ vẻ quan tâm tới chúng tôi sao? Đây rõ ràng là muốn bọn tôi quay lại bệnh viện hút cạn máu bọn tôi, đến cuối cùng vẫn không chữa khỏi bệnh, khi đó chỉ có thể nằm chờ chết mà thôi.”

Lâm Phàm lúc này có chút bất lực, hắn có thể nói gì đây? Mắc bệnh hiểm nghèo thì chấp nhận tán gia bại sản để chữa trị ở bệnh viện là điều đương nhiên.

Nhưng cũng không thể nói mấy người Viện trưởng này không phải người tốt, họ cũng phải làm theo quy định mà thôi. Nói cho cùng họ vẫn cho những bệnh nhân không có tiền nợ tiền thuốc đó thôi.

Triệu Minh Thanh lúc này cũng lấy giấy phép của mình ra: “Tôi là Triệu Minh Thanh đến từ Hiệp hội Trung Y, đây là giấy chứng nhận của tôi, ngài có thể xem.”

Viện trưởng cầm lấy giấy chứng nhận của Triệu Minh Thanh, sắc mặt khẽ biến, một chứng chỉ là của Hiệp hội Trung Y, cái còn lại là của Học viện Trung Y số 1 Thượng Hải, tuyệt đối không thể là giả.

Sắc mặt ông ta dịu đi một chút: “Viện trưởng Triệu, nếu như ngài tới khoa Y học cổ truyền của bệnh viện chúng tôi để khám bệnh, chúng tôi vô cùng hoan nghênh. Nhưng đây là lại là trước cổng bệnh viện, việc này có chút không hợp lý cho lắm.”

Triệu Minh Thanh trả lời: “Có gì không hợp lí cơ chứ, bệnh viện là nơi mọi người đến khám bệnh, chúng tôi ở trước cổng bệnh viện cũng là để khám bệnh cho bệnh nhân. Mục đích giống nhau, chẳng lẽ có gì không đúng sao?”

Khâu Kiệt trẻ tuổi nóng tính, không dễ dàng kiềm chế được cảm xúc, bất mãn nói thêm: “Lâm lão sư của chúng tôi khám cho nhiều bệnh nhân như vậy một đồng cũng không lấy. Giấy chứng nhận của chúng tôi mấy người cũng xem rồi cũng đã xác thực được thân phận của chúng tôi rồi. Nếu vẫn không muốn chúng tôi ở đây khám bệnh có phải do sợ chúng tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho tất cả bệnh nhân của mấy người, mấy người sẽ không có nơi nào để kiếm tiền nữa, phải không?”

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Viện trưởng đột nhiên thay đổi, trên mặt hiện lên vẻ tức giận. Thằng nhóc này nói chuyện thật là khiến người ta tức giận mà.

Trương Đồng Đồng kéo Khâu Kiệt qua một bên, cô cũng thấy Khâu Kiệt nói như vậy có phần hơi quá đáng.

Thế nhưng Khâu Kiệt lại thấy không có vấn đề gì nên tiếp tục nói: “Tôi đã nói việc này vốn dĩ không có gì sai cả. Bệnh viện cứu người, chúng tôi cũng cứu người, chữa bệnh ở bệnh viện mất một đống tiền cũng chưa chắc đã chữa khỏi. Chúng tôi ở đây dùng trung y, dùng thuốc điều dưỡng là có thể chữa khỏi. Tại sao chúng tôi lại không thể ngồi ở đây? Muốn đuổi chúng tôi đi như vậy khẳng định là sợ chúng tôi đều chữa khỏi cho toàn bộ bệnh nhân của các người, bệnh viện các người sẽ không kiếm được tiền hay sao?”

Chương 783: Ai cho các người bày sạp ở đây

“Cậu nói vớ vẩn gì thế hả?” Nam bác sĩ đi cùng với Viện trưởng lộ rõ vẻ không vui.

Lâm Phàm ngăn cậu ta lại: “Thôi thôi được rồi, không cãi nhau nữa. Viện trưởng, ông nói xem giờ ông muốn chúng tôi làm như nào?”

Viện trưởng chân thành nói: “Tôi biết các bạn có lòng tốt. Thế nhưng đây là bệnh viện, mọi người ở đây sẽ ảnh hưởng tới việc vận hành của bệnh viện đồng thời sẽ tạo ảnh hưởng không tốt tới người bệnh. Vì vậy tôi hi vọng mọi người có thể đổi một địa điểm khác, cậu thấy có được không?”

“Đúng là hợp lý.”

Lâm Phàm gật đầu nói tiếp: “Nhưng đáng tiếc là tôi thấy như vậy không được. Hôm nay tôi sẽ tiếp tục ở đây khám bệnh. Bây giờ mời các vị quay lại bệnh viện, ông thấy thế nào?”

Mấy người Triệu Minh Thanh không nói gì, toàn bộ đều để cho lão sư xử lý.

Dù có bất cứ chuyện gì, ông ta cũng sẽ che chở cho lão sư.

Người nhà bệnh nhân lo lắng nói: “Bác sĩ mấy người không thể quay về sao? Thần y khám bệnh cho chúng tôi không lấy một hào, động đến lợi ích nên mấy người mới đuổi họ đi có phải không? Bây giờ tôi sẽ quay clip lại đăng lên mạng, để xem người ta sẽ chỉ trích mấy người ra sao!”

“Đúng rồi, tình trạng của chúng tôi ở bệnh viện của mấy người cũng không có chuyển biến khá hơn chút nào, hơn nữa tiền còn ra ào ạt như nước chảy. Mấy người có định cho chúng tôi một con đường sống không?”

“Nếu vẫn còn không đi vậy chúng tôi sẽ liều mạng với mấy người.”

Hiện giờ tinh thần của các bệnh nhân đang rất kích động. Như thể mấy người Viện trưởng không rời đi thì sẽ cùng với bọn họ chiến đấu đến cùng.

Lâm Phàm liếc người kia một cái, cười nói: “Các vị, tôi khuyên mọi người tốt nhất nên mau chóng rời đi, tôi cam đoan sẽ không có chuyện gì. Nếu có chuyện gì thì bệnh viện ở ngay bên cạnh cũng kịp thời có thể cứu chữa.”

Viện trưởng cau mày, xoay người rời đi.

Nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.

“Đi, gọi điện cho bên Quản lý trật tự đô thị.” Viện trưởng giao lại việc này cho cấp dưới, loại chuyện này ông ta cũng không cần tự mình đi xử lý, tự khắc sẽ có người tới xử lý bọn họ.

“Xong rồi, tiếp tục khám bệnh.” Lâm Phàm nói.

Sau sự viện này đám Triệu Minh Thanh cũng không bị ảnh hưởng nhiều, cần làm gì thì vẫn cứ làm.

Họ đã ghi chép cẩn thận những triệu chứng và phương pháp chữa bệnh, những ghi chép quý báu đó cũng đã đủ để khiến cho họ có thể học được nhiều thứ hơn.

Tâm trạng của các bệnh nhân hiện giờ đang rất xúc động, dường như họ đã thấy được hi vọng rằng bệnh của họ sẽ được vị thần y thiên tài này chữa khỏi.

Họ nhìn thấy những người bệnh giống như họ sau khi được thần y chữa trị thì sắc mặt lập tức tốt hơn.

Nhưng không bao lâu sau, lại có chuyện khác xảy ra.

Một chiếc xe của bên Trật tự đô thị dừng lại.

Có bốn cán bộ quản lý đô thị từ trên xe đi xuống. Bọn họ nhận được điện thoại thì lập tức chạy qua đây. Khám bệnh trước cổng bệnh viện? Đây chẳng phải là đòi “múa rìu qua mắt thợ” hay sao?

Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt, bọn họ không nhịn nổi cười, chỉ có ba tên thanh niên và một ông lão.

Chắc chắn là phải “dọn dẹp” mấy người này thôi.

“Thật là phiền quá!” Lâm Phàm đang khám bệnh cho bệnh nhân, khẽ liếc mắt đã thấy xe của đội quản lý trật tự đô thị từ xa đi đến. Chuyện này không cần nghĩ cũng biết là do bệnh viện gọi đến.

Trừ bọn họ còn có thể là ai?

“Lão sư, đội quản lý trật tự đô thị tới rồi!” Triệu Minh Thanh nói.

Lâm Phàm gật đầu: “Không cần để ý, mọi người ghi chép của mọi người!” Sau đó hắn kê xong một phương thuốc nói: “Nhớ kỹ thuốc bên trên, bởi vì bệnh tình của ông có chút nghiêm trọng, liều dùng thích hợp có thể nhiều hơn một chút, kiêng đồ ăn cay, chú ý giữ ấm, tuyệt đối không được để cảm lạnh!”

“Vâng, tôi biết rồi thần y!” Bệnh nhân trước khi đến khám vốn dĩ rất phờ phạc, lúc này đây diện mạo đã có thay đổi lớn. Tuy nói trên tinh thần không lo sợ nhưng so với trước đây đã tốt hơn mấy lần rồi. Kiểu thay đổi này chỉ cần không phải là người mù thì đều có thể nhìn ra.

“Thần y, quả nhiên là thần y!”

“Tình huống vừa rồi của anh ta chúng ta đều đã thấy, sắc mặt kia thực sự rất khó nhìn nhưng bây giờ quả thực thay đổi lớn rồi!”

“Sao không gặp được thần y sớm hơn một chút, nếu như gặp được sớm hơn chúng ta cũng không cần chịu nhiều đau khổ như vậy!”

“Có điều bây giờ cũng không muộn, ít nhất bệnh của chúng ta sau này đã có hy vọng rồi!”

...

Cho đến bây giờ, Lâm Phàm vẫn chưa gặp phải bệnh nhân ung thư, có điều nếu gặp bệnh nhân ung thư thì phải làm thế nào đây?

Nếu như trị khỏi, chẳng phải sẽ khiến người ta hoảng sợ hay sao.

Có điều, lần này là khám chữa bệnh tình nguyện, chỉ cần là có bệnh thì cho dù nó là bệnh gì đều phải chữa hết. Đợi sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, nhất định phải bàn lại vấn đề có chữa trị hay không, hơn nữa còn phải xem tình huống thế nào nữa.

“Bốp!”

Người dẫn đầu đội quản lý trật tự đô thị tới, giận dữ đập tay xuống bàn nói: “Ai cho các anh bày sạp ở đây?”

Lâm Phàm ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Minh Thanh vẫy vẫy tay: “Lấy cho tôi bốn cây ngân châm!”

Chương 784: Muốn học không?

Triệu Minh Thanh không biết là chuyện gì nhưng vẫn đem ngân châm đưa tới.

Lâm Phàm tiện tay vung lên, bốn cây ngân châm lập tức đâm vào trong huyệt vị nào đó của bốn người của đội quản lý trật tự đô thị. Trong nháy mắt bốn người trong đội quản lý trật tự đô thị không thể động đậy được.

“Làm phiền mấy anh dời mấy người này đi một chút!” Lâm Phàm bình tĩnh nói.

Những người nhà bệnh nhân đối với đội quản lý trật tự đô thị vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng lúc này bọn họ phát hiện người của đội quản lý trật tự đô thị hình như không thể động đậy. Sau đó cũng không quan tâm mà khiêng bọn họ sang một bên.

“Thần y, phương pháp của anh cũng thật lợi hại!” Những người nhà bệnh nhân kinh ngạc nói.

Lâm Phàm chỉ cười, không nói thêm gì.

Triệu Minh Thanh ngược lại trợn tròn mắt nói: “Lão sư, vừa rồi là?”

“Châm cứu điểm huyệt, muốn học không?” Lâm Phàm cười nói.

Triệu Minh Thanh gật đầu, phương pháp này quả thực quá thần kỳ. Ông ta tự biết trong y học cổ truyền có huyệt đạo, có huyệt vị, nó nhất thời có thể làm người ta hôn mê. Thế nhưng muốn cho người khác bất động quả thực chỉ ở trong tiểu thuyết mới có.

“Muốn học cũng vô dụng, bản lĩnh bây giờ của ông không thể nào học được. Có điều học tập thật tốt, sau này nói không chừng cũng có thể học được đấy!” Lâm Phàm cười nói.

Triệu Minh Thanh có chút tiếc nuối, không ngờ rằng loại kỹ năng thần kỳ này bản thân hiện tại học không được. Có điều lão sư nói bản thân học hành chăm chỉ, sau này mình cũng có thể học được, chuyện này theo ông ta thấy chính là có hy vọng.

Khi Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng nhìn thấy cảnh này trong lòng kinh hãi, không ngờ rằng năng lực của Lâm lão sư lại dũng mãnh như vậy. Lúc đầu cũng muốn hỏi một chút xem phương pháp này bọn họ có thể học hay không, thế nhưng viện trưởng Triệu cũng không thể học được thì bọn họ cảm thấy cũng không có hy vọng rồi.

Mà lúc này bốn người đội quản lý trật tự đô thị trong lòng đang rất hoảng sợ.

Bọn họ phát hiện cơ thể mình vậy mà lại không cách nào di chuyển được, đến động cũng không thể động, điều này khiến bọn họ rất sợ hãi.

Sau đó bọn họ nghĩ tới điểm huyệt trong tiểu thuyết võ hiệp, chẳng lẽ đám người mình bị điểm huyệt rồi sao?

Thật đáng giận.

Đợi chút nữa khỏi rồi, nhất định phải khiến cho tên nhóc này biết thế nào là lễ độ.

Bốn người bọn họ tuy rằng không thể động đậy được nhưng biểu cảm trên mặt có thể biểu hiện, bởi vậy bốn người đều lộ ra sắc mặt dữ tợn.

Bệnh viện.

“Viện trưởng, đội quản lý trật tự đô thị đến rồi. Nhưng những người của đội quản lý trật tự đô thị đứng ở đó căn bản không có ý định đuổi những người đó đi!” Bác sĩ luôn theo dõi tình hình vội vã báo cáo.

Tâm trạng của Viện trưởng lúc này không phải quá tốt, chuyện này khiến cho ông ta không vui. Lúc này nghe được báo cáo của bác sĩ thì vẻ mặt ngây ngẩn: “Cái gì? Đội quản lý trật tự đô thị đến rồi nhưng không đuổi bọn họ mà là đứng bên cạnh, chuyện này là sao?”

“Tôi không biết, tóm lại là bọn họ đứng ở đó, giống như là đang xem náo nhiệt vậy!” Bác sĩ nói.

Trong lòng viện trưởng tức giận, đội quản lý trật tự đô thị này rốt cuộc là có chuyện gì.

Y tá trưởng vội vàng đi vào: “Viện trưởng, không hay rồi, bệnh nhân khoa nội trú chỉ cần có thể cử động đều đi đến cổng bệnh viện rồi. Những bệnh nhân vừa rồi sau khi trở về đều trắng trợn tuyên truyền, bây giờ khoa nội trú rất nhiều người bệnh cũng đã biết, cho nên cũng đi ra ngoài cổng. Đến bây giờ đã có hai mươi bệnh nhân làm giấy xuất viện rồi!”

“Sao có thể?” Viện trưởng trợn tròn mắt. Đây rốt cuộc là chuyện gì, nếu như để nó tiếp tục phát triển như này thì bệnh viện bọn họ có còn cần tồn tại hay không chứ.

Tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy được, nếu như vẫn còn như vậy để cho truyền thông biết được sợ rằng sẽ bị cười đến rụng răng mất.

Bệnh nhân bệnh viện nhân dân Giang Ninh được đội khám chữa bệnh tình nguyện ở bên ngoài cổng khám cho khỏi bệnh, tin tức này tạo thành dư luận thì ông ta không dám tưởng tượng nó sẽ thế nào nữa.

Nhưng bây giờ chuyện này lại có gì đó không đúng, đội quản lý trật tự đô thị này đến cũng không tác dụng gì, còn có thể khiến người ta phải làm sao đây?

Nhất định phải nghĩ ra cách mới được.

...

Bốn người đội quản lý trật tự đô thị đứng một bên, bây giờ bọn họ không có bất cứ cảm giác nào. Đứng ở đó thời gian dài hai chân cũng sẽ mất cảm giác, mà bọn họ đã nhìn rõ tình huống.

Vốn dĩ sắc mặt vốn giận dữ mà biến thành dữ tợn thế nhưng hiện tại đã biến mất không thấy nữa, thay vào đó là vẻ mặt ngây ngẩn.

Bởi vì bọn họ không động đậy được, chỉ có thể đứng đó nhìn toàn bộ quá trình. Bọn họ phát hiện những bệnh nhân trước đó sắc mặt không tốt lắm sau khi trải qua trị liệu của những người này thì sắc mặt dần dần đã chuyển biến tốt lên. Loại biến đổi này khiến người ta không dám tin.

Kinh hãi!

Những người dân xung quanh càng ngày đến càng đông.

Bọn họ lại không phải là người mù, sớm đã nhìn ra nơi này có sự khác biệt, ngay từ đầu bọn họ cho rằng đây là lừa đảo. Thế nhưng những người này ở hiện trường khám và chữa bệnh, hiệu quả đến nhanh chóng, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra trong đó có có cái gì khác biệt.

Chương 785: Chăm học

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Lâm Phàm hỏi.

“Lão sư, bây giờ đã là năm rưỡi!” Triệu Minh Thanh nói.

Lâm Phàm sau khi khám xong cho bệnh nhân đang khám thì dừng lại nói: “Muộn vậy rồi sao, cũng ổn rồi, tiểu Kiệt ngày mai là bệnh viện nào?”

Khâu Kiệt nói: “Lâm lão sư, ngày mai chúng ta đến bệnh viện Giang Ninh!”

“Ừm!” Lâm Phàm gật đầu sau đó nói: “Mọi người, hôm nay khám chữa bệnh miễn phí đến đây là kết thúc, bảy giờ sáng mai sẽ ở bệnh viện Giang Ninh, ngày mai mọi người có thể qua đó. Được rồi, hôm nay cũng khám một ngày rồi chúng tôi cũng mệt rồi đều giải tán thôi!”

Những bệnh nhân dù không đồng ý, nhưng thần y đã lên tiếng, bọn họ sao có thể không nghe được.

“Thần y, ngày mai chúng tôi đợi anh!”

“Không thể không đến!”

Lâm Phàm thu dọn đồ đạc sau đó cười nói: “Yên tâm đi, ngày mai chắc chắn tới, không thể không tới được!”

Hôm nay cảm giác rất thành tựu, chính hắn cũng quên đã khám cho bao nhiêu bệnh nhân.

Đôi khi cảm giác dùng y thuật khám bệnh cho mọi người cũng thật không tồi.

Tiếp đó Lâm Phàm nhìn bốn người đội quản lý trật tự đô thị, rồi tiện tay rút kim trên người bọn họ ra. Sau đó lập tức quay người, chuẩn bị cùng bọn Triệu Minh Thanh rời đi.

“Đợi đã...” Đúng lúc này, một người trong đội quản lý trật tự đô thị mở lời, sắc mặt có chút do dự, muốn nói gì đó nhưng lại do dự.

“Sao vậy? Muốn bắt tôi sao?” Lâm Phàm hỏi.

Một trong số những người đội quản lý trật tự đô thị nói: “Không phải, tôi chỉ muốn hỏi, hai chân của mẹ tôi không thể cử động được, quanh năm chỉ nằm ở trên giường, như vậy có thể trị khỏi được hay không?”

Vẻ mặt của anh ta có chút kỳ vọng, lại dường như có chút sợ hãi, chỉ sợ thần y nói không thể chữa được, hoặc oán hận hành vi trước đó của bọn hắn.

“Chắc có thể chữa được, ngày mai đến cửa bệnh viện Giang Ninh đi. Hôm nay tôi mệt rồi, để các anh đứng cả một buổi chiều, cũng ngại quá!” Lâm Phàm xua tay, sau đó đầu cũng không quay lại, ngáp một cái xoa xoa cái cổ mà rời đi.

Buổi tối!

Khách sạn.

Lâm Phàm mệt sắp chết, nhưng đám người Triệu Minh Thanh lại đầy năng lượng, ngày hôm nay bọn họ chỉ ngồi ở đó ghi chép nội dung khám chữa bệnh.

Lâm Phàm bất lực nói: “Các người không mệt à?”

Triệu Minh Thanh lắc đầu: “Không mệt, đâu có mệt mỏi gì, năng lượng còn rất dồi dào. Lão sư, ngài nhanh chóng giảng giải một chút nội dung của ngày hôm nay đi, rất nhiều chỗ học trò không hiểu!”

Ham học hỏi thế cơ à.

“Được, vậy thì nói, có điều mười một giờ bắt buộc phải đi ngủ, mấy người có năng lượng nhưng tôi thì hết rồi!” Lâm Phàm thở dài. Những bệnh nhân hôm nay tới khám đối với hắn mà nói bệnh tình đều rất đơn giản. Thế nhưng đối với nhóm Triệu Minh Thanh mà nói thì chính là khó càng thêm khó, nếu như không có người giảng thì bọn họ không thể nào hiểu được.

Tám giờ.

Chín giờ.

Mười một giờ.

Lâm Phàm thì nói đến miệng đắng lưỡi khô nhưng nhóm Triệu Minh Thanh lại nghe thích thú say mê, trong mắt đều toả ra ánh sáng. Mỗi khi lý giải là một kiến thức nào đó, cảm xúc của bọn họ có thể nói là cực kỳ hưng phấn.

Ban đêm.

Trên mạng có video lan truyền.

Lan truyền chuyện xảy ra trước cổng bệnh viện nhân dân lúc sáng nay.

‘Thần y hiện thế’

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm.

Trên internet lại không được yên tĩnh.

Khu diễn đàn Giang Ninh.

“Tin tức của hôm nay mọi người xem chưa? Hôm qua bệnh viện nhân dân Giang Ninh có thần ý đến khám bệnh miễn phí!”

“A đù, thật hay giả vậy?”

“Thật đó, hôm qua tôi cũng ở bệnh viện nhân dân Giang Ninh, mọi người không biết chuyện gì xảy hôm qua đâu. Đa số bệnh nhân khoa nội trú của bệnh viện này, tất cả đều đã xuất viện rồi, không phải là bác sĩ chữa khỏi bệnh cho bọn họ mà là thần y trước cổng bệnh viện chữa cho khỏi rồi.”

“Con mẹ nói, nói dốc vừa phải thôi cha, Giang Ninh chúng ta từ khi nào có thần y như vậy chứ?”

“Mọi người xem, bệnh viện nhân dân Giang Ninh ra thông báo rồi này!”

Bệnh viện nhân dân Giang Ninh nói: “Hôm qua có ba nam một nữ ở ngoài cổng bệnh viện khám chữa bệnh tình nguyện. Mong các bệnh nhân đề cao cảnh giác đừng để bị lừa gạt, làm chậm trễ bệnh tình, có bệnh thì phải đến bệnh viện chính quy mới được!”

“Đánh rắm! Lão tử chính là bệnh nhân hôm qua đây, tôi ở bệnh viện trị liệu một tháng đến một chút chuyển biến tốt cũng không có. Đến chỗ thần y được châm vài châm, trong nháy mắt cơ thể tôi đã tốt lên rồi!”

“Lầu trên, anh nói có thật hay không vậy, đừng có bưng bô đó nha.”

“Bưng bô cái gì chứ, không có bằng chứng không dám nói, tôi đem cả đơn chuẩn đoán của tôi ra, cho các anh xem!”

“Vãi chưởng đúng là thật à.”

Bệnh viện nhân dân Giang Ninh.

Viện trưởng đã đến từ sớm mà không thấy dám người hôm qua, sau đó ông đi ngang qua phòng bảo vệ.

Bảo vệ nhìn thấy viện trưởng, lập tức cung kính nói: “Chào viện trưởng!”

Viện trưởng gật đầu: “Nhớ kỹ, nếu như những người hôm qua còn đến, lập tức thông báo cho tôi!”

Bảo vệ nói: “Viện trưởng, những người đó sẽ không đến nữa, tôi nghe nói bọn họ đến bệnh viện Giang Ninh rồi!”

Nghe được thông tin này, trong lòng viện trưởng không biết vì sao cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, dường như cảm thấy, nếu như những người đó hôm nay lại đến thì sợ rằng bệnh nhân của bệnh viện này đều sẽ xuất viện hết mất. Có điều sau khi nghe đến việc bọn họ đến bệnh viện Giang Ninh thì không khỏi nở nụ cười.

Chương 786: Số khổ

Đa tạ chung081994, tibun00... đã tặng kim phiếu cho truyện, cám ơn đạo hữu rất rất nhiều.

Chương 786: Số khổ

Cuối cùng cũng tiễn đám người này đi rồi.

Có lẽ ý định của họ là bắn một phát rồi lại đổi một địa điểm, chắc chắn là sợ bệnh nhân tìm đến cửa.

Có điều người đã đi rồi, ông ta cũng không muốn nói gì thêm. Bọn họ đi rồi thì thôi, mình chỉ cần giữ vững bệnh viện này là tốt rồi.

Bệnh viện Giang Ninh.

Vì để giảm bớt phiền phức, nên đám người Lâm Phàm không bày sạp ở cổng bệnh viện nữa mà là ở đối diện bên kia đường, đồng thời còn giăng thêm một băng rôn.

“Khám chữa bệnh tình nguyện, miễn phí trị liệu, không thu bất kỳ lệ phí nào, học viện trung y số 1 Thượng Hải!”

Đây là do Lâm Phàm nghĩ ra, Triệu Minh Thanh là đệ tử của mình đồng thời cũng là viện trưởng học viện trung y. Mà học viện này không ra làm sao thì trên mặt ông ta cũng không sáng lên được, chi bằng giúp ông ta đánh bóng danh tiếng một chút.

Ngẫm lại, hắn làm lão sư thật sự là không dễ dàng chút nào, không chỉ chữa bệnh mà còn phải tạo danh tiếng cho đệ tử, lão sư tốt như vậy đi đâu tìm được ra chứ.

Cho dù là đốt đèn lồng cũng không thể tìm thấy được đâu nha.

“Thần y, thần y, ngài đến rồi!”

“Chúng tôi đợi ngài cả một đêm rồi!”

Hôm qua những bệnh nhân của bệnh viện nhân dân sớm đã đến đây xếp hàng, thậm chí có người tối qua còn ở lại đây. Bọn họ sợ rằng buổi sáng không đợi được thần y, bây giờ nhìn thấy thần y trong lòng bọn họ cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Minh Thanh cười nói: “Lão sư, y thuật của ngài đã khuất phục tất cả mọi người rồi!”

Lâm Phàm bình tĩnh xua tay nói: “Khiêm tốn chút.”

Triệu Minh Thanh gật đầu tiếp thu, tình huống hiện tại khiến trong lòng ông ta cũng rất vui mừng. Ông ấy từ khía cạnh khác hiểu rõ, cho dù là Tây Y hay là Trung Y thì lão sư điều am hiểu. Thế nhưng bây giờ lão sư vẫn luôn dùng Trung y để điều trị, vô tình lại giúp Trung Y truyền bá và phát triển.

Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng trong lòng rất vui vẻ, hôm nay có thể tốt hơn nhiều so với hôm qua. Sáng sớm đến đã có rất nhiều bệnh nhân đang đợi, nhất là câu “thần y” kia. Mặc dù không phải là nói bọn họ nhưng “thần y” này chính là Lâm lão sư của bọn họ đó nha.

Tối qua, sau khi viện trưởng Triệu nghe xong giảng giải, bọn họ lại thỉnh giáo viện trưởng Triệu, kiến thức của bản thân cũng tăng lên thêm không ít.

Đồng thời, đối với chuyện Lâm lão sư là lão sư của viện trưởng Triệu, bọn họ cũng đã tiếp nhận được.

Y thuật của Lâm lão sư lợi hại như vậy, đương nhiên có thể làm lão sư của viện trưởng Triệu rồi.

Bệnh viện Giang Ninh.

Từ viện trưởng, xuống đến y tá. Bọn họ đều không biết ở cổng bệnh viện là có ai đến, họ vẫn tiếp tục bận rộn với công việc trong bệnh viện.

Một phòng bệnh nào đó.

Một vài bệnh nhân, vô thần nằm trên giường bệnh, bọn họ đã ở trong bệnh viện một thời gian dài rồi, tâm trạng đều có thay đổi rất lớn.

Mặc kệ là ai, phải ở trong bệnh viện một thời gian dài thì tâm trạng cũng đều thay đổi, sẽ cảm thấy nơi này quá ngột ngạt. Bởi vì bọn họ cảm thấy bản thân đã cận kề với cái chết rồi.

Một phòng bệnh nào đó.

Một cô gái trẻ tuổi nằm ở đó, nhan sắc mỹ miều, đôi mắt thất thần, nhưng luôn kiên cường nở nụ cười.

“Cha, mẹ, em trai, em gái mọi người đừng khóc, con sẽ nhanh khỏi lại thôi!” Cô gái có bệnh nặng trong người nhưng vẫn an ủi người nhà, ánh mắt lộ rõ sự luyến tiếc sâu sắc.

Cả nhà đều là người nông thôn, em trai, em gái đều còn nhỏ. Cô năm nay đã hai mươi bảy tuổi cũng đang dần dần đứng vững ở Giang Ninh này, có thể để cho người nhà hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp. Thế nhưng ông trời lại chơi đùa với cô, khiến cô mắc căn bệnh nặng, hơn nữa còn là loại bệnh không có cách nào trị khỏi.

“Tuệ Tuệ…” Cha mẹ nhìn con gái mình trên giường bệnh, trong lúc nhất thời không nhịn được mà khóc lên.

Liễu Giai Tuệ một diễn viên nhỏ, nhưng là người không ngại cực khổ, chuyện gì cực nhọc đều nguyện ý làm. Chân thành, chăm chỉ gây được ấn tượng tốt với đạo diễn. Do đó mà cô được nhận một vai nữ số hai trong một bộ phim truyền hình mới, dần dần cũng có chút danh tiếng. Vốn dĩ dưới cách nhìn của cô thì hết thảy mọi chuyện đang dần phát triển theo một chiều hướng tốt đẹp.

Mặc dù bây giờ kiếm không nhiều tiền, nhưng để nuôi dưỡng em trai, em gái không phải là vấn đề. Đồng thời cũng có thể để cho cha mẹ sống tốt hơn từng ngày.

“Tuệ Tuệ…” Đúng vào lúc này, từ bên ngoài phòng bệnh truyền đến một giọng nói.

Ánh mắt Liễu Giai Tuệ nhìn về phía cửa lập tức lộ ra nụ cười: “Mọi người đến rồi sao.”

Người đến là bạn thân nhất của Liễu Giai Tuệ, cũng là chiến hữu tốt trong công việc của cô. Bọn họ vẫn luôn muốn trở thành đại minh tinh cho nên vẫn luôn cần cù, nỗ lực phấn đấu dựa vào bản lĩnh của chính mình đi lên đỉnh cao sự nghiệp.

Liễu Giai Tuệ cười nói: “Mọi người khóc cái gì chứ, mình vẫn còn tốt mà?”

Những người bạn lắc đầu: “Chúng mình nghe dì nói, hôm qua cậu phải điều trị bằng trung y, cả người đều bị kim châm có phải là rất đau hay không?” Nói xong nước mắt cô lại rơi xuống.

Bọn họ đều còn rất trẻ lại xinh đẹp, vừa nghĩ đến cô bạn thân chịu đau đớn lớn như vậy, bọn họ đều cảm thấy đau lòng.

Chương 787: Còn một tia hy vọng cũng không được buông bỏ

Liễu Giai Tuệ cười nói: “Không đau, không đau một chút nào, mọi người vẫn còn có công việc, có việc thì mau chóng quay về đi!”

“Không sao, đạo diễn cũng cho chúng tôi tới thăm cậu rồi, hơn nữa đạo diễn bọn họ tối nay cũng sẽ đến thăm cậu. Cậu phải cố lên, chúng tôi luôn bên cạnh cậu!” Những người bạn nói.

Nhưng bọn họ đều biết đây là bệnh gì, cơ bản là đã không còn hy vọng nữa rồi.

“Chị Vương…” Ngoài cửa có một người phụ nữ trung niên vẫy vẫy tay về phía mẹ của Liễu Giai Tuệ.

Liễu Giai Tuệ nhìn thấy người ngoài cửa cũng gật đầu: “Chào dì!”

Khi cô nằm viện ở đây thì quen được dì dọn dẹp vệ sinh, dì ấy đối với cô rất quan tâm.

“Chị mau tới đây một chút!” Vẻ mặt của dì dọn dẹp vệ sinh có chút gấp gáp, dường như là muốn nói chuyện gì đó, nhưng ở phòng bệnh lại không tiện nói.

Mẹ của Liễu Giai Tuệ động viên con gái một chút sau đó đi về phía dì dọn dẹp vệ sinh.

“Chị Vương, tôi nói cho chị nghe chuyện này, chị tạm thời đừng nói cho người khác. Bên ngoài cổng bệnh viện chúng ta có thần y đang khám chữa bệnh tình nguyện. Nghe nói y thuật rất lợi hại nếu như không được, chị có thể đưa Giai Tuệ qua đó xem thử, có lẽ sẽ có cách đó!” Dì dọn dẹp vệ sinh nói.

Chị Vương nghe tin thì sắc mặt có chút kích động nhưng sau đó lại xám xịt nói: “Làm sao có thể có tác dụng chứ, bệnh viện cũng đã không có cách rồi!”

“Chị nghe tôi nói, tôi nghe bạn tốt của tôi làm việc ở bệnh viện nhân dân nói. Hôm qua thần y ngồi ngoài cổng bệnh viện nhân dân chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh nặng. Chuyện này trên mạng cũng có tin tức, có điều bây giờ ở đây vẫn chưa có truyền ra, chị nghe tôi, nên đưa Giai Tuệ đi thử một lần xem, nếu như có tác dụng thì sao? Hơn nữa chuyện này nếu như truyền ra đợi lát nữa chắc chắc có rất nhiều người đến, nhân lúc còn chưa có nhiều người nhanh chóng đi xem thử đi!” Dì dọn dẹp vệ sinh nói.

“Thật sao?” Chị Vương có chút không dám tin.

“Ừm, tôi còn có thể lừa chị sao? Hơn nữa tình huống Giai Tuệ chị cũng không phải là không biết, bất cứ lúc nào cũng đều có thể ra đi. Thay vì đau khổ như vậy, bây giờ có cơ hội tại sao lại không thử một lần?” Dì dọn dẹp vệ sinh biết chuyện này, ai cũng không nói. Bây giờ dì ta chỉ nói cho mẹ Giai Tuệ, dì ta cũng là thấy Giai Tuệ quá đáng thương mới làm vậy.

Một cô gái một thân một mình đến Giang Ninh phấn đấu, sống ở tầng hầm. Một ngày ăn không nổi mấy bữa cơm, không dễ gì mới có chút thành tích thế này thì lại bị bệnh hiểm nghèo. Hy vọng của một gia đình đột nhiên không còn nữa ai mà có thể chấp nhận cho được chứ.

“Tốt nhất là nhanh lên, nếu như nhiều người sợ rằng giành không được đâu!” Dì dọn dẹp vệ sinh nói.

Chị Vương suy nghĩ một chút: “Được, vậy bây giờ tôi đưa Giai Tuệ đi!”

“Ừm!”

Trong phòng bệnh

“Mẹ, dì nói gì với mẹ vậy?” Liễu Giai Tuệ miễn cưỡng hỏi.

Dì Vương lắc đầu: “Không có gì, Giai Tuệ, mẹ đẩy con ra ngoài đi dạo được không?”

“Vâng!” Liễu Giai Tuệ gật đầu, cảm giác trong phòng bệnh cô ta không phải rất thích. Trong lòng cô cũng có một loại cảm giác, chính mình có lẽ không nhìn thấy thế giới này bao lâu nữa rồi. Vào thời khắc cuối cùng này, nhìn thế giới nhiều hơn một chút, hít thở không khí trong lành thêm một chút.

“Dì, chúng con đi cùng hai người!” Những người bạn thân mở lời.

Dì Vương gật đầu một cái, Liễu Giai Tuệ cũng cười, đối với dì Vương mà nói bà ta không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào. Thế nhưng bây giờ cho dù chỉ là một tia hy vọng bà ta cũng không muốn bỏ qua.

Ngoài cổng bệnh viện.

Lâm Phàm vì để hoàn thành nhiệm vụ của Bách khoa toàn thư, có thể nói là khám và chữa bệnh hết sức mình. Hắn biết là để hoàn thành nhiệm vụ lần này có lẽ sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn. Nhưng mà không quan trọng, ảnh hưởng lớn thì ảnh hưởng lớn thôi.

Bản thân có bản lĩnh thế này, còn sợ ảnh hưởng lớn hay sao.

“Thần y!” Người của đội quản lý trật tự đô thị hôm qua cũng tới, đồng thời đẩy theo mẹ của anh ta đến.

Lâm Phàm ngẩng đầu cười nói: “Xếp hàng trước đi, sắp đến lượt rồi!” Sau đó lại cúi đầu, khám chữa bệnh cẩn thận cho bệnh nhân. Triệu Minh Thanh ở bên cạnh quan sát, Khâu Kiệt thì ghi chép tình trạng bệnh tình.

Đối với bọn họ mà nói, một ngày có lẽ sẽ trôi qua rất nhanh nhưng thu hoạch được sẽ vô cùng phong phú. Đây là khám chữa bệnh thực tiễn không phải là trên lý luận, thực tiễn chính là nơi giúp cho người ta tiến bộ nhanh nhất.

Người của đội quản lý trật tự đô thị cúi đầu nói: “Mẹ, có lạnh không?”

“Không lạnh!”

Người của đội quản lý trật tự đô thị nói: “Mẹ, mẹ đợi một lát thần y sẽ khám bệnh cho mẹ, chân của mẹ sẽ khỏi thôi!”

Anh ta nhìn người trước mặt trông còn rất trẻ, nhưng khi khám bệnh cho bệnh nhân vẻ mặt người này rất nghiêm túc. Anh ta bỗng nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, cảm thấy có chút xấu hổ. Nghĩ kỹ thì hiện tại có một vài bác sĩ biết không thể chữa trị cứ nói có thể chữa, đợi đến khi không còn cách nào nữa mới nói không còn cách chữa. Loại tình huống này anh ta đã gặp phải không ít, anh ta chỉ là một quản lý trật tự đô thị nho nhỏ, tiền lương cũng không cao. Bởi vì bệnh tình của mẹ nên tiền tiết kiệm cũng đã móc sạch.

Chương 788: Có thể chữa khỏi

Vốn đã định buông bỏ, nhưng không ngờ rằng lại gặp được thần y, điều này khiến anh ta lại có thêm hy vọng.

Nếu như hôm qua thần y không đồng ý chữa trị, anh ta bất luận thế nào cũng sẽ xin thần y tha thứ. Nhưng không ngờ rằng thần y chỉ nhìn anh ta một cái rồi tươi cười đồng ý. Nụ cười đó khiến trong lòng anh ta vẫn chưa tiêu tan.

Nhất là bây giờ nghĩ lại nụ cười kia, khiến anh ta có chút cảm giác thoải mái.

“Cảm ơn thần y!” Bệnh nhân đã chữa trị xong toàn thân rõ ràng có chuyển biến tốt, tâm trạng cũng lộ ra sự vui vẻ.

“Lấy xong đơn thuốc nhớ uống thuốc đúng giờ. Bệnh của ông vốn dĩ không quá nghiêm trọng, nhưng là bệnh thuộc loại dễ tái phát. Nếu như muốn sau này không tái phát lại thì phải uống thuốc đúng giờ nha!” Lâm Phàm nói.

“Người tiếp theo!”

Người của đội quản lý trật tự đô thị nhìn Lâm Phàm: “Thần y, đây là mẹ của tôi!”

Lâm Phàm liếc nhìn người đang ngồi trên xe lăn, sau đó nhìn về phía người của đội quản lý trật tự đô thị nói: “Thật ra tôi cũng không chuẩn bị chữa trị giúp anh, nhưng thấy anh là người hiếu thảo thôi sẽ giúp. Sau này anh nên rút kinh nghiệm, chịu khó suy nghĩ một chút.”

Người của đội quản lý trật tự đô thị nghe lời này thì sắc mặt có chút căng thẳng, nhưng nghe được vế sau anh ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm sau đó gật đầu đáp: “Thần y, tôi hiểu rồi, sau này tôi nhất định thay đổi tuyệt đối sẽ không như trước đây nữa!”

Thái độ của quản lý đô thị của thành phố này thật sự không tốt, có chút bạo lực, không giống như Lưu Hiểu Thiên.

Có điều nhìn thoáng qua diện mạo, phát hiện người này cũng có chỗ tốt, cũng có chỗ xấu. Đối với mẹ hiếu thuận mười phần đây cũng là nguyên nhân khiến Lâm Phàm đồng ý chữa trị cho, nếu như không phải là lý do này thì thực sự không đồng ý.

Triệu Minh Thanh tiến lên kiểm tra một chút tình trạng của chân: “Lão sư, cái này giống như một vài đứa nhỏ ở viện phúc lợi trẻ em sao?”

Lâm Phàm lắc đầu nói: “Không giống nhau. Đây là tự nhiên mà vậy, thân thể lão hóa gây nên, so với những đứa trẻ ở viện phúc lợi trẻ em có chút dễ dàng hơn rất nhiều!”

Những người dân xung quanh giật mình.

“Chẳng lẽ thần y chữa được cả trường hợp này luôn ư!”

“Nhìn qua thì đôi chân này có lẽ không đi lại được nữa, chẳng lẽ vẫn có thể chữa khỏi?”

Trong nhóm quần chúng có người đang livestream.

Phát livestream.

“Mọi người xem, bây giờ thần y đang chữa trị cho một bệnh nhân không thể đi lại được đó!”

Người xem livestream trong nháy mắt sôi trào.

“Thật hay không vậy, thần y này đang ở đâu vậy?”

“Bệnh viện Giang Ninh, mọi người ai có người nhà có bệnh thì mau đưa đến đây đi, bỏ qua lần này cũng không có lần sau đâu nha!”

Chuyện này trên mạng cũng gây xôn xao không nhỏ.

Có điều vẫn chưa có tin tức gì lớn, sức ảnh hưởng này chưa lớn đến vậy.

Lâm Phàm kiểm tra một lượt, đã có phương án chữa trị: “Bây giờ tôi phải châm cứu, trong lúc đó có thể sẽ có cảm giác đau, có điều đây là hiện tượng bình thường không cần quá kích động!”

Trước khi chữa trị sẽ có những tình huống tạm thời có thể xảy ra, cho nên vì để ngăn ngừa người bệnh căng thẳng nên phải nói trước một tiếng.

Người của đội quản lý trật tự đô thị căng thẳng nói: “Thần y, tình huống này của mẹ tôi, có thể chữa khỏi được không?”

Lâm Phàm gật đầu: “Có thể chữa được, anh đứng một bên nhìn là được rồi!”

Người của đội quản lý trật tự đô thị gật đầu, trong lòng rất kích động. Nếu như chân của mẹ có thể được chữa khỏi, vậy thực sự là chuyện này rất đáng vui mừng rồi.

Đồng thời đối với chuyện bản thân gặp được thần y cũng cảm thấy mình cực kỳ may mắn rồi.

“Huyệt Bách Trùng, Huyệt âm Lăng Tuyền, Huyệt Dương Lăng Tuyền, Huyệt Thừa Sơn, mấy huyệt đạo này có thể kích phát sức sống chân.” Lâm Phàm vừa chữa trị vừa giảng giải, Triệu Minh Thanh ở bên cạnh yên lặng gật đầu.

Mặc dù ông ta là một vị Trung y lão làng, nhưng ở trước mặt lão sư giống như đứa trẻ vừa mới biết đi. Phương pháp chữa trị của lão sư vô cùng kỳ diệu, nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy thì ông ta căn bản không dám tin.

Nhất là thủ pháp trị liệu thế này, ông ta căn bản không có biết đến.

Với tình huống hiện tại, nếu mà đưa cho ông ta chữa trị thì cũng chưa thể chắc chắn lắm, mặc dù ông ta biết phương pháp điều trị. Thế nhưng lúc này nhìn thấy phương pháp chữa trị của lão sư thì ông ta phát hiện cái này so với cách nghĩ của bản thân là không giống nhau. Đây là phương pháp trị liệu hoàn toàn mới, từ bên ngoài bắt đầu từng bước từng bước khơi thông vào bên trong.

“Lục phủ ngũ tạng của cơ thể con người, liên thông với các bộ phận. Nếu phổi có vấn đề không nhất định phải khám phổi, chân có vấn đề cũng không nhất định phải khám chân. Cơ thể con người kinh mạch được kết nối với nhau, một chỗ có bệnh thì rất có khả năng ảnh hưởng đến những chỗ khác.” Lâm Phàm nói.

Những người dân xung quanh có lẽ nghe không hiểu, nhưng Triệu Minh Thanh lại hiểu.

Triệu Minh Thanh nói: “Lão sư, những thứ này học trò đã rõ!”

Khâu Kiệt cùng Trương Đồng Đồng cái hiểu cái không, nhưng trong lòng đều ghi nhớ những câu nói này.

Mặc kệ là hiểu hay không nhưng cũng ghi nhớ trong lòng, đợi kiến thức đến một trình độ nhất định khi nghĩ lại câu nói này thì có thể hiểu được ý nghĩ trong đó.

Chương 789: Ung thư

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Lâm Phàm bỏ kim châm trong tay xuống nói: “Chữa trị đã kết thúc, chân của mẹ anh đã có cảm giác rồi, có thể nhẹ nhàng nhấc lên. Nhưng bây giờ vẫn chưa thể đi được, tôi kê cho anh một đơn thuốc, anh tranh thủ mua về. Sau này mỗi ngày sáng tối ngâm chân một lần, đồng thời tôi nói với anh một huyệt vị, anh sáng tối ấn cho mẹ anh một lần, chưa cần đến một tuần thì có thể tự đi lại được!”

Người của đội quản lý trật tự đô thị nghe thấy lời này nhất thời trong lòng mừng rỡ: “Thần y, cảm ơn ngài!”

Lâm Phàm xua tay: “Ừm, được rồi, người tiếp theo!”

“Hết người rồi sao?” Lâm Phàm hoài nghi ngẩng đầu lên. Phát hiện trước mặt lại là một người con gái đang ngồi trên xe lăn. Mà lúc này cô gái đang nói chuyện với người phía sau, sắc mặt có chút nghi hoặc.

Liễu Giai Tuệ lúc này có chút hoài nghi, cô không biết vì sao mẹ lại dẫn cô đến đây làm cái gì.

“Hai người có khám hay không?” Lâm Phàm hỏi.

Dì Vương lập tức bước lên trước nói: “Khám, khám…”

Dì Vương giới thiệu: “Chào bác sĩ, đây là con gái tôi, con gái tôi nó…”

Lâm Phàm lập tức cắt ngang, ánh mắt nhìn chằm chằm Liễu Giai Tuệ: “Tôi biết rồi, bà đừng nói!”

Giờ khắc này, lông mày của Lâm Phàm bỗng nhíu lại, hắn không phải là không có nghĩ qua sẽ gặp phải bệnh nhân bị ung thư, nhưng không ngờ rằng hôm nay lại gặp rồi.

Liếc mắt một cái, cũng đã biết là tình huống là gì.

Ung thư cổ tử cung.

Có điều tuổi của người này cũng chỉ mới hai mươi mấy, sao có thể mắc bệnh này.

Tình huống mắc loại bệnh này, chỉ có vài loại.

Loại thứ nhất chính là do tuổi tác lớn, loại bệnh này phổ biến ở nữ giới trên bốn mươi tuổi. Loại thứ hai là do sống phóng túng. Loại thứ ba là do hút thuốc gây ra.

(Bệnh này có vacxin ngăn ngừa rồi nha, nữ giới từ 9 - 26 tuổi là độ tuổi tiêm phòng tốt nhất, nên đi tiêm phòng càng sớm càng tốt.)

Liễu Giai Tuệ phát hiện người trẻ tuổi trước mặt vẫn luôn nhìn cô, tiếp đó thì nở nụ cười.

Những người bạn thân bên cạnh cô cảnh giác nhìn Lâm Phàm, nhẹ giọng nói với mẹ cô: “Dì, đây là…”

Dì Vương nhẹ giọng nói: “Dì biết mấy đứa muốn nói cái gì, nhưng tình huống của Giai Tuệ mấy đứa cũng không phải là không biết. Bệnh viện đã không có cách rồi, có người nói đây là một vị thần y, dù thế nào đi nữa dì cũng muốn thử một chút. Dì chỉ hy vọng Giai Tuệ có thể hồi phục lại.”

Mấy cô bạn thân không biết phải nói gì, đương nhiên bọn họ đều biết bệnh tình của Giai Tuệ, loại bệnh như này chính là kẻ thù của phụ nữ, sau khi bị bệnh căn bản là không thể chữa trị được.

Nhất là Giai Tuệ đã trì hoãn một thời gian, ung thư cổ tử cung giai đoạn đầu thường sẽ không có bất kì triệu chứng nào. Thế nhưng đến một thời gian nhất định sẽ xuất hiện đau bụng, chảy máu. Lúc đó Giai Tuệ chỉ nghĩ rằng mình rối loạn kinh nguyệt, cũng không để trong lòng.

Thế nhưng sau này tình trạng càng ngày càng không được bình thường, đến khi phát hiện thì tất cả đã quá muộn rồi.

“Duỗi tay ra, để tôi bắt mạch!” Lâm Phàm nói.

“Con gái, nghe bác sĩ đi, để bác sĩ khám cho con xem.” Dì Vương nói.

Liễu Giai Tuệ nhìn mẹ sau đó thở dài một tiếng, bây giờ bản thân cô như này cũng là tạm được. Cô biết thời gian của bản thân cũng không còn nhiều, cũng không muốn để cho mẹ tiếc nuối, sau đó đưa tay ra.

Lâm Phàm đặt tay trên mạch đập.

Hắn biết, đây là bệnh ung thư, nếu như hắn chữa khỏi thì chắc chắn sẽ gây ra một cơn chấn động. Thế nhưng bản thân không thể không khám, đây là nghĩa vụ nghề y, không sợ chút nào.

“Bác sĩ, bệnh này của con gái tôi…” Dì Vương mở lời, bà ta muốn giải thích tình trạng của con gái mình với bác sĩ, nhưng lời này còn chưa nói xong thì lại bị Lâm Phàm cắt ngang.

“Bà không cần nói nữa, tôi biết là bệnh gì!” Lâm Phàm ngẩng đầu nói.

Dì Vương ngơ ngác, người khác cũng ngơ ngác.

Triệu Minh Thanh không đạt được trình độ chỉ nhìn tướng mạo là có thể đoán được bệnh của một người như Lâm Phàm. Ông ta cần phải chẩn đoán bệnh mới có thể phỏng đoán ra rốt cuộc là vấn đề gì.

“Lão sư, không phải là có vấn đề gì đó chứ?” Triệu Minh Thanh thấy sắc mặt của lão sư có chút nghiêm trọng thì lo lắng hỏi.

Lâm Phàm nhẹ giọng nói: “Ung thư cổ tử cung!”

“Hả?’ Triệu Minh Thanh sửng sốt, dường như có chút không dám tin. Ông ta không phải là không tin cô gái trước mắt bị ung thư cổ tử cung, mà là thấy bộ dạng của lão sư giống như là muốn trị liệu căn bệnh này.

“Lão sư, có thể chữa trị?” Triệu Minh Thanh cẩn thận hỏi, không dám to tiếng.

Đây không phải là bệnh nhỏ, cũng không phải là bệnh lạ, mà nó là bệnh ung thư.

Nếu như lão sư thực sự chữa trị khỏi, điều này e rằng sẽ mang tới phiền phức.

Cái này không phải là chuyện gì xấu, nhưng mà sau này sẽ mang tới rất nhiều phiền toái không thôi.

Lâm Phàm gật đầu, lời không nói nhiều nhưng ý rất rõ ràng, chắc chắn là có thể chữa được.

Triệu Minh Thanh khiếp sợ nhìn lão sư, ông ngẩng đầu nhìn bệnh nhân và người nhà, tuổi bọn họ đều còn rất trẻ. Thân là bác sĩ, đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu. Thế nhưng ông ta biết, nếu như cứu thì kết quả sẽ rất phiền phức.

Chương 790: Khám hay không?

“Lão sư…” Triệu Minh Thanh dự định nhắc nhở Lâm Phàm, tạm thời đừng chữa trị mà nên hẹn với người nhà thời gian thích hợp rồi đơn độc trị liệu. Thế nhưng lời còn chưa kịp nói thì Lâm Phàm đã xua tay nói: “Được rồi, chỗ này không cần ghi chép nữa, bây giờ năng lực của mọi người căn bản là không thể chạm tới được!”

“Vâng!” Triệu Minh Thanh gật đầu.

Lâm Phàm cũng có chút do dự, nhưng sau đó cũng không còn do dự nữa. Hắn sợ cái gì chứ, dù sao mình lợi hại như vậy, không phục cũng không được.

“Mọi người đang làm gì vậy?” Lúc này, một bác sĩ trung niên mặc áo trắng đi tới. Ông ta chính là bác sĩ trị liệu chính của Liễu Giai Tuệ, khi đến phòng bệnh kiểm tra tình trạng bệnh nhân thì phát hiện không có người. Sau đó ông ta bắt đầu đi tìm, về sau khi biết được bệnh nhân đang ở cổng bệnh viện thì ông tự mình đi đến.

Nhất là khi nhìn thấy người nhà Giai Tuệ dẫn bệnh nhân tới đây, hình như là muốn cho người khác chữa trị, chuyện này khiến ông ta có chút không vui. Đồng thời cảm thấy đám người nhà của bệnh nhân thật sự là quá tuỳ tiện, vì căn bệnh này mà cứ chạy loạn, căn bản là không có điều tra kỹ lưỡng gì cả.

“Chủ nhiệm Thân!” Đám người dì Vương thấy người đến thì lập tức khách sáo nói.

Đây là bác sĩ trị liệu chính của con gái, luôn phụ trách bệnh tình của con gái bọn họ. Tuy nói vẫn không có chuyển biến tốt, nhưng đối với bác sĩ bọn họ đương nhiên sẽ không dám đắc tội rồi.

“Mọi người đang làm gì vậy?” Bác sĩ Thân hỏi, sau đó ánh mắt quét đến chỗ Lâm Phàm: “Các anh là ai, ở bệnh viện nào? Sao lại đến đây khám bệnh!”

Lâm Phàm có chút buồn bực, lại là chuyện gì nữa đây. Hôm qua bày sạp ở bên cạnh bệnh viện bị kiếm chuyện thì cũng đúng, đành chấp nhận. Thế nhưng hôm nay bày sạp ở đối diện mà, sao giờ lại có bác sĩ đến kiếm chuyện nữa rồi?

“Khám bệnh!” Lâm Phàm tùy ý nói: “Các người có khám không?”

Lúc này Dì Vương có chút do dự, bác sĩ trị liệu chính đang ở đây, nếu như bà ta nói là khám bệnh thì sợ rằng sẽ khiến cho vị bác sĩ trị liệu chính này tức giận. Sau này, sợ rằng sẽ không còn tận tâm như vậy, cho nên bà ta vẫn do dự tạm thời chưa đưa ra quyết định.

“Khám bệnh? Lấy chứng nhận của các anh ra, ở đối diện bệnh viện Giang Ninh mà khám bệnh cho bệnh nhân, các anh có phải là tìm sai chỗ rồi không?” Bác sĩ Thân lạnh lùng nói tiếp: “Còn nữa, các anh là trung y sao?”

Lâm Phàm gật đầu: “Đúng, chính là trung y, có vấn đề gì không?”

Bác sĩ Thân bỗng nở nụ cười, mà bên trong nụ cười này còn có chút ý khinh thường, giống như là xem thường y thuật của trung y vậy.

“Mẹ…” Đúng lúc này, trên trán Liễu Giai Tuệ toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trong nháy mắt biến thành trắng bệch, cô giơ một bàn tay lên muốn nắm lấy tay của mẹ mình.

Dì Vương vội vàng nói: “Con gái, con sao vậy?”

Tình huống lúc này của Liễu Giai Tuệ giống như là lên cơn đau nhức, đau đến chết đi sống lại, gần như là muốn mạng của cô. Trong trường hợp này chỉ có thể dùng thuốc để giảm bớt đau đớn, thế nhưng những loại thuốc này đều rất đắt tiền, đều là thuốc nhập khẩu. Mà cả nhà dì Vương vì muốn để cho con gái mình không phải chịu cảm giác đau đớn, cho dù đắt mấy đi nữa thì bà cũng phải mua.

Nhưng mà cũng có lúc Liễu Giai Tuệ không muốn phụ thuộc vào thuốc, đối với cô mà nói, khi đã biết mình sắp chết rồi thì dùng thuốc như vậy sẽ chỉ làm lãng phí tiền bạc.

Nhóm bạn của Liễu Giai Tuệ lúc này rất lo lắng, bọn họ đều không biết nên làm thế nào, ánh mắt nhìn về phía bác sĩ.

Những người dân xung quanh nhìn thấy tình huống này cũng có chút kinh ngạc: “Thần y, cô gái này rốt cuộc là bị làm sao?”

“Bệnh phát tác rồi!” Lâm Phàm nói.

Bác sĩ Thân nói: “Mau đưa về viện tiêm thuốc giảm đau!”

Lúc này, những người dân nói: “Đến bệnh viện ít nhất cũng phải mất mười phút, thần y ở đây nên để thần y khám giúp đi, làm gì phải đi xa như vậy!”

“Đúng đó!”

“Thần y, anh xem cô gái này cũng rất đáng thương đó, anh mau giúp một chút đi!”

Những người dân đều rất nhiệt tình, nhất là khi nhìn thấy cô gái đau đớn như vậy. Nếu như bọn họ có năng lực chắc chắn sẽ tiến lên giúp đỡ cô gái này rồi.

Lâm Phàm chỉ đành lắc đầu, tiếp đó vươn tay ấn vào phần bụng.

Bác sĩ Thân nhìn thấy cảnh này, lập tức đưa tay ngăn cản: “Anh làm cái gì vậy?”

Thế nhưng ông ta làm sao có thể ngăn được Lâm Phàm: “Sức cũng mạnh đó…”

Người của đội quản lý trật tự đô thị cao to ngay lập tức kéo bác sĩ Thân ra sau, nói: “Đứng một bên đi, vướng tay vướng chân như thế đừng làm cản trở thần y khám bệnh. Các người không chữa trị được còn không để cho thần y chữa trị sao!”

“Còn đứng ở đấy làm cái gì? Còn không đi tôi đánh ông bây giờ!”

Người của đội quản lý trật tự đô thị trợn mắt nhìn, giống như là người này nếu mà không đi thì anh ta sẽ đánh cho một cú.

“Khụ khụ…” Lâm Phàm ho nhẹ một cái.

“Thần y, tôi chỉ doạ ông ta một chút thôi.” Người của đội quản lý trật tự đô thị cười nói. Thần y chính là ân nhân của anh ta, đương nhiên anh ta sẽ không dám làm càn, sau đó lại trừng mắt nhìn bác sĩ Thân một cái: “Còn không cút đi!”

Bác sĩ Thân nhíu mày: “Các anh… các anh sẽ hối hận.”

Chương 791: Đang chém gió hay là đang chữa bệnh?

Hỗ trợ thần bí từ Bách khoa toàn thư, cộng thêm huyệt vị có thể tăng hiệu quả làm dịu nên đã khiến sắc mặt của Liễu Giai Tuệ dần hồi phục trở lại, loại cảm giác đau đớn này cũng nhanh chóng biến mất.

Những người dân xung quanh đều kinh ngạc.

“Lợi hại, như vậy là không còn đau nữa sao?”

“Cái này còn lợi hại hơn nhiều so với thuốc giảm đau, vừa rồi bác sĩ kia còn nói phải tiêm thuốc giảm đau. Mũi tiêm này bao nhiêu tiền chứ, thần y đúng là thần y nha!”

Đối diện với những lời khen ngợi này, Lâm Phàm rất thản nhiên, căn bản không có để trong lòng. Việc này trong mắt hắn thực sự là quá bình thường, đây chỉ là một phương pháp nhỏ mà thôi.

Dì Vương vẫn còn chưa phản ứng lại, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Bà ta không ngờ tới cơn đau đớn của con gái lại có thể được người trước mắt này giải quyết dễ dàng như vậy.

Điều này vượt qua ngoài dự liệu của bà ta.

“Thần y!” Dì Vương có chút kích động nói, bà ta dường như đã nhìn thấy hy vọng.

Lâm Phàm giơ tay lên nói: “Đừng nói gì, trong lòng tôi có tính toán!”

Liễu Giai Tuệ ngây người nhìn Lâm Phàm, cô phát hiện người thanh niên bình tĩnh trước mắt này, vậy mà chỉ cần dùng tay ấn vào bụng mình thì đã có thể giải quyết được cảm giác đau đớn mà bình thường mình phải đối mặt.

Thật không thể tin được, thực sự không thể tưởng tượng được.

“Bác sĩ, tôi muốn sống, có hy vọng không?” Liễu Giai Tuệ mở lời hỏi. Cô thực sự muốn sống, cô có quá nhiều luyến tiếc, người nhà, bạn bè, thực sự là quá nhiều. Thậm chí đến cả tình yêu cô cũng chưa có cảm nhận qua.

Nếu như cứ như vậy rời đi, trong lòng cô thực sự rất tiếc nuối.

Lâm Phàm cười, nhìn vào mắt Liễu Giai Tuệ nói: “Cô gái kiên cường, cuộc đời sau này sẽ rất hạnh phúc.”

Liễu Giai Tuệ nghe xong, không khỏi gật đầu.

Triệu Minh Thanh một bên nói: “Lão sư, cần học trò giúp gì không?”

Lâm Phàm lấy bút ra viết một tờ đơn: “Lấy ra chín mươi chín ngân châm cho tôi!”

Bệnh tình này có chút phức tạp, cần tốn một chút thời gian. Hơn nữa, không thể trong ngày chữa trị khỏi được, cái này cần châm cứu phối hợp với thuốc Trung y, đây là việc điều trị lâu dài.

Có điều, giai đoạn điều trị sau này sẽ không cần đến mình nữa, chỉ cần dùng thuốc Trung y điều dưỡng là được.

Liễu Giai Tuệ nhìn ngân châm trong tay bác sĩ, cảm thấy có chút căng thẳng.

“Bác sĩ, nhiều ngân châm như vậy, đợi lát nữa sẽ cắm ở đâu vậy?”

“Cô có phải là diễn viên điện ảnh không?” Lâm Phàm cười hỏi, mà khi đối phương không chú ý thì ngân châm đã cắm vào trong huyệt vị của đối phương rồi.

“Sao anh lại biết?” Liễu Giai Tuệ ngạc nhiên hỏi. Còn chưa có cảm giác thấy kim đã cắm vào người mình.

Có điều đối với nhóm bạn thân của Liễu Giai Tuệ mà nói, họ không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh. Bọn họ tận mắt nhìn thấy ngân châm dài và nhỏ đã cắm lên người Liễu Giai Tuệ, hơn nữa còn cắm vào sâu hơn một nửa.

“Tôi tự biết!” Lâm Phàm đưa tay ra, lại có một cây châm nữa được cắm lên.

Liễu Giai Tuệ kinh ngạc nói: “Bác sĩ, ngân châm rất dài vừa rồi đâu rồi?”

Lâm Phàm chỉ chỉ: “Không phải là đang ở trên người cô sao.”

Liễu Giai Tuệ cúi đầu, phát hiện đùi mình, bỗng nhiên bị cắm một cây ngân châm sắc mặt lập tức có chút thay đổi. Nhưng lại không có cảm giác được một chút đau đớn nào, giống như chưa từng xảy ra.

Nhóm người dì Vương nhìn thấy hành động của thần y cũng không khỏi thán phục, bọn họ cảm thấy vị thần y này không giống với những bác sĩ mà bọn họ đã gặp, hình như không có để bụng bất cứ chuyện gì.

Những bác sĩ họ từng gặp qua, người nào khi tiến hành điều trị cũng đều lộ ra vẻ mặt bất lực. Khiến cho người ta có loại cảm giác là bệnh đã vô phương chữa trị, cũng chỉ có thể thử một lần.

Nhưng tình huống bây giờ làm cho bọn họ tràn đầy hy vọng.

“Cô vẫn chưa có người yêu sao.” Lâm Phàm cười nói, tiếp tục châm cứu. Động tác cực kỳ lưu loát, không có một chút ngừng nghỉ. Nhất là trong lúc thi châm thì tốc độ rất nhanh, khiến người ta choáng ngợp nhưng khi nhìn kỹ thì ngân châm đã cắm vào trên người rồi.

Liễu Giai Tuệ lắc đầu: “Chưa có đâu.”

Lâm Phàm cười nói: “Bệnh này khỏi rồi thì cô có thể suy nghĩ xem, có điều đừng tìm người tuổi rồng, cùng tuổi với cô không hợp đâu!”

Liễu Giai Tuệ bật cười một tiếng, nói: “Bác sĩ, anh còn biết xem tướng hay sao?”

Lâm Phàm lại châm một cây ngân châm nữa, sau đó rất nghiêm túc gật đầu: “Cô gái nhỏ quả nhiên thông minh, chuyện này cũng bị cô nhìn ra!”

Người xung quanh nhìn tình huống này, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Đây là đang khám bệnh hay là đang chém gió vậy, trò chuyện cũng vui vẻ quá rồi.

Nhóm bạn của Liễu Giai Tuệ cũng nở nụ cười: “Thần y, người theo đuổi Giai Tuệ của chúng tôi rất nhiều đó nha, nhưng mà đều bị chúng tôi cấm cửa, đa phần đều không hợp yêu cầu.”

Lâm Phàm mỉm cười, tốc độ càng ngày càng nhanh. Mặc dù ung thư cổ tử cung sinh trưởng ở một bộ phận nhưng trên thực tế thuộc về bệnh toàn thân, cũng không phải chữa trị tập trung ở một bộ phận là có thể khỏi.

Nếu như ở giai đoạn đầu, gặp được một vị đại sư Trung y chân chính, ngược lại có thể dùng thuốc trung y để từ từ điều giải. Đề cao năng lực tiêu độc của cơ thể, tự nhiên có thể giết chết những nguyên nhân gây bệnh này, nhưng mà người biết trung y chân chính thì khó cầu.

Đồng thời khi biết mình mắc loại bệnh này, chắc chắn đã sợ đến gần chết, chỉ muốn tìm một bệnh viện lớn, bác sĩ giỏi để chữa trị. Nhưng kết quả cuối cùng chính là khiến cơ thể và tinh thần bị suy kiệt, cho dù là sớm chữa khỏi nhưng khả năng tái phát cũng là rất lớn.

Chương 792: Phóng viên đánh hơi đến

Bệnh viện.

Bác sĩ Thân đã quay phòng làm việc, sắc mặt tức giận đến đỏ bừng, không biết là đang suy nghĩ điều gì, càng nghĩ ông ta càng thấy tức giận. Hơn nữa người ta ở đối diện bệnh viện, chứ không phải ở trong bệnh viện nên ông ta có thể có cách gì đây?

“Bỏ đi, tùy bọn họ, đợi đến khi hối hận rồi thì bọn họ sẽ biết kết quả là gì?”

Sau đó, bác sĩ Thân đi xem xét các phòng bệnh khác, xem các bệnh nhân khác của mình đã phục hồi như thế nào.

Có điều khi đến phòng bệnh, ông ta ngẩn cả người, bên trong đều trống rỗng không có một ai, thế là ông ta vội vàng đi hỏi y tá: “Người của khu nội trú đâu rồi?”

Y tá lắc đầu đáp: “Không biết nữa, vừa rồi những bệnh nhân như ong vỡ tổ mà đi ra ngoài, chúng tôi có hỏi bọn họ. Thế nhưng bọn họ giống như là có việc gì đó rất gấp, không ai trả lời chúng tôi cả.”

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Bác sĩ Thân có chút không thể hiểu được.

Đúng lúc này, có ba bệnh nhân ở đằng xa theo sự chỉ dẫn của người nhà nhanh chóng đi thẳng về phía thang máy.

Bác sĩ Thân tiến lên hỏi: “Mọi người định làm gì vậy?”

Người nhà nói: “Chúng tôi nghe nói bên ngoài cổng bệnh viện có thần y đến khám chữa bệnh, rất nhiều người đều đã đi xem. Còn có một vài người khám khỏi rồi, đều đã xuất viện. Cho nên chúng tôi cũng muốn đi xem!”

“Đợi đã!” Bác sĩ Thân ngăn lại: “Mọi người không thể tin những lời đồn đó được, những chuyện như vậy là không có căn cứ, bệnh viện chúng tôi mới thực sự đáng tin cậy!”

“Anh mau lui ra đi, còn tin các anh, tin các anh tiền cũng hết mẹ rồi. Người ta đi khám đều được chữa khỏi rồi, chỉ có chúng tôi là ngốc nghếch ở đây chờ đợi, mau nhanh thôi, không là không kịp mất!” Những bệnh nhân thúc giục.

Bác sĩ Thân thấy cảnh này, tức giận giậm chân nói: “Những người này rốt cuộc là sao vậy, đều bị ma nhập hết rồi sao. Không được, chuyện này nhất định phải mau chóng báo lên cấp trên, chuyện này thật sự là khó lường mà.”

Bên ngoài.

Khi những bệnh nhân nhìn thấy thần y chữa bệnh cho cô gái trước mắt này có chút lâu, cảm thấy tò mò nên hỏi: “Thần y, cô gái này bị bệnh gì vậy?”

Lâm Phàm cười nói: “Bệnh vặt mà thôi!”

Hắn không nói là ung thư cổ tử cung, nếu như nói như vậy còn có thể sẽ dọa cho những người này phát khiếp mất. Dù sao, loại bệnh thế này mà còn có thể chữa được thì thật sự là quá vô lý rồi.

Những bệnh nhân rõ ràng không tin, hỏi: “Bệnh vặt mà sao thần y lại khám lâu như vậy nè.”

“Người ta xinh đẹp tôi khám lâu một chút cũng không được hay sao?” Lâm Phàm vui vẻ nói.

“Ha ha…” Lúc này, tất cả những bệnh nhân xung quanh đều nở nụ cười. Bọn họ không ngờ thần y khi khám bệnh nghiêm túc như vậy, mà nói chuyện lại tấu hài đến thế.

Liễu Giai Tuệ có chút ngượng ngùng cười.

Nhóm bạn thân ở bên cạnh ồn ào.

Sau khi rút ngân châm trên người Liễu Giai Tuệ ra, Lâm Phàm kê đơn thuốc sau đó nhìn về phía dì Vương nói: “Đơn thuốc này bà cầm lấy, đợi lát nữa đi mua thuốc, tự mình sắc thuốc một ngày bốn lần. Sáng trưa tối thêm buổi sáng sớm nữa, còn nữa, ngày mai còn phải đến gặp tôi châm cứu thêm một lần nữa. Địa điểm thì bà nói chuyện với người thanh niên kia, ngày mai chúng tôi phải đến bệnh viện khác chữa trị rồi.”

Dì Vương nhận lấy đơn thuốc rồi bảo vệ cẩn thận, sau đó ánh mắt nhìn về phía con gái, nhất thời kinh ngạc có chút không dám tin: “Sắc mặt này…”

Lâm Phàm cười nói: “Có phải là chuyển biến tốt rồi không?”

“Đúng…đúng…” Dì Cương vội vàng gật đầu, chuyện này đúng là không dám tin mà.

Những bệnh nhân xung quanh cũng đều kinh ngạc nói:

“Đúng vậy, sắc mặt của cô gái này đột nhiên tốt lên rồi, gương mặt hồng hào không giống như người có bệnh!”

“Thần y, y thuật của anh đúng là quá lợi hại rồi.”

“Y thuật này quá tuyệt, hiệu quả lại nhanh chóng, so sánh với vừa rồi đúng là hai người khác biệt đó nha!”

Lâm Phàm mỉm cười, cứ nói đùa. Đứng đầu chính là thuật châm cứu đó nha, công thêm sức mạnh thần bí của Bách khoa toàn thư nếu còn không có hiệu quả, hắn có thể phát trực tiếp ăn phân luôn cho rồi.

Mà đúng lúc này, phía xa có một nhóm người đến.

Những người này đều vác máy quay đến, chỉ về phía Lâm Phàm: “Chính là bọn họ…”

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi bất lực: “Con mẹ nó, phóng viên lại đến rồi!”

Hắn sợ nhất chính là phóng viên.

Quả thực chỗ nào bọn họ cũng có thể nhúng tay vào.

Đối với những chuyện kì dị như này, các phóng viên giống như có linh cảm của chó săn mồi, dường như “khứu giác” của họ có thể đánh hơi được những bí mật từ trước cả khi người khác biết đến nó.

Mặc dù tin này trên mạng có vẻ như không quá hot, nhưng họ biết rằng nếu tin này được tung ra nhất định có thể làm dư luận dậy sóng.

Khám chữa bệnh miễn phí tại cổng một bệnh viện lớn.

Hành động này xuất phát từ mục đích gì?

Đây chính là hành động muốn đối nghịch với bộ máy y tế.

Hơn nữa, thật sự lại có người được chữa khỏi bệnh, tỷ lệ người bệnh xuất viện vào ngày hôm đó đạt mức cao nhất trong lịch sử. Mặc dù không rõ việc này là thật hay không, thế nhưng chỉ cần bọn họ đi tới hiện trường quan sát là có thể biết được.

Các bệnh nhân nhìn thấy phóng viên tới nên cũng có chút hiếu kì, họ chưa bao giờ thấy nhiều phóng viên như vậy.

Chương 793: Phỏng vấn thần y

“Mọi người nhìn xem, phóng viên cũng đến rồi kìa.”

“Chắc bọn họ tới đây là muốn phỏng vấn thần y đó.”

“Y thuật của thần y này lợi hại như vậy cũng nên được quảng bá rộng rãi.”

Triệu Minh Thanh nhìn sang bên phía phóng viên: “Lão sư, phóng viên đến rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lâm Phàm vui mừng: “Cứ nổ thoải mái, có thể nổ như nào thì cứ làm.”

Triệu Minh Thanh sửng sốt, có chút đứng hình, bắt ông thổi phồng lên sao? Thao tác này có vẻ lợi hại à nha.

Rất nhanh.

Các phóng viên đã bao vây xung quanh Lâm Phàm, cẩn thận nhìn: “Thần y là ai nha? Ai là thần y thế?”

Các phóng viên đều chưa nhìn thấy vẻ ngoài của thần y như thế nào. Ở đây ngoài trừ ba thanh niên trẻ tuổi còn có một ông lão. Ông lão nhìn khí chất có vẻ không tệ, có vẻ giống thần y nhất. Nhưng mà có chút không đúng, nếu ông lão này là thần y thì hiện giờ ông ta đang làm gì vậy? Trong tay còn đang cầm giấy bút ghi chép gì đó, là sao?

Còn chàng thanh niên kia lại đang bình tĩnh bắt mạch cho người bệnh, không thấy có chút ngạc nhiên nào khi nhìn thấy phóng viên bọn họ.

Các bệnh nhân chỉ vào Lâm Phàm nói: “Thần y là anh ấy, đây mới là thần y.”

Các phóng viên chuyển ánh mắt về phía Lâm Phàm, họ cảm thấy rất ngạc nhiên, không dám tin chàng trai trẻ này lại chính là vị thần y trong truyền thuyết.

Ngay lúc này, trong đầu bọn họ chợt hiện lên một bức tranh.

Mấy người này có thể thật sự là kẻ lừa đảo.

Phóng viên bọn họ thích nhất là điều gì? Chắc chắn là lừa đảo rồi, chỉ có kẻ lừa đảo mới có thể khơi lên những cuộc tranh cãi của dư luận.

Phóng viên: “Xin chào, xin hỏi anh có phải là vị thần y chữa bệnh miễn phí ở cổng bệnh viện đang được lan truyền trên mạng kia không?”

Theo lối suy nghĩ của những người bình thường, chắc chắn là thần y sẽ khiêm tốn nói mình không phải thần y hay gì cả, mà chỉ muốn làm một việc có ích cho xã hội, nhưng Lâm Phàm có phải người bình thường không?

Đương nhiên là không rồi.

Lâm Phàm không ngại ngùng gật đầu: “Đúng, tôi chính là thần y chữa bệnh miễn phí đây.”

Xung quanh trở nên xôn xao.

Các phóng viên ngơ ngác nhìn nhau, người này hình như có chút không bình thường. Nhưng cũng không sao, tin hot như này là điều mà bọn họ muốn.

Phóng viên: “Nghe nói hôm qua các anh hành nghề ở Bệnh viện nhân dân Giang Ninh, có rất nhiều bệnh nhân đã xuất viện cùng ngày. Xin hỏi có phải do y thuật của anh thật sự có hiệu quả nên đã chữa khỏi bệnh cho họ rồi đúng không?”

“Đúng thế.” Lâm Phàm không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục chăm chú chữa bệnh cho bệnh nhân: “Đồng chí phóng viên này, anh có thể hỏi vấn đề gì đó thực tế hơn được không? Vấn đề anh vừa hỏi cũng có thể đi hỏi người khác mà, hiện tại tôi đang rất bận. Nếu anh có chuyện quan trọng có thể tùy ý nói, bản thân tôi cũng khá có thiện cảm với các phóng viên.”

Các phóng viên sửng sốt, không nghĩ rằng anh chàng này lại kiêu ngạo như vậy nha.

Vậy nhưng vẫn có một số phóng viên đã bắt đầu đi phỏng vấn những người bệnh đang xếp hàng.

“Anh không tới bệnh viện mà lại ra đây để khám bệnh, xin hỏi lý do là gì vậy?” Phóng viên hỏi.

Người được hỏi là một người đàn ông trung niên, cơ thể nhìn có chút yếu ớt, lúc này mới cười nói: “Đương nhiên là bởi vì thần y này chữa bệnh quá giỏi chứ sao nữa.”

Phóng viên đó tiếp tục hỏi: “Anh làm sao biết được anh ta là thần y? Là tận mắt nhìn thấy hay sao? Hay do anh nghe thấy mọi người đồn như thế? Anh nên biết rằng lời đồn rất có thể không phải là sự thật. Phóng viên chúng tôi đã chứng kiến rất rất nhiều câu chuyện tương tự rồi. Có một số lời đồn về những câu chuyện vô cùng kì diệu, nhưng thực chất lại không đúng như vậy.”

Người đàn ông trung niên trả lời: “Chính mắt tôi đã nhìn thấy đó.”

Ế? Phóng viên ngạc nhiên, câu trả lời này thật sự không đúng với những gì họ nghĩ. Trong suy nghĩ của họ, người đàn ông trung niên này chắc là đã nghe được tin đồn từ người khác.

Thế nhưng lại không ngờ tới người này lại nói chính mắt mình nhìn thấy, chuyện này...

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Các vị phóng viên, tôi biết các bạn có thể sẽ không tin cậu bác sĩ này thật sự là thần y. Nhưng không sao, chúng tôi tin là được. Trước đó vị thần y này đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người, sắc mặt của họ trong nháy mắt đã khá hơn, giống như uống thuốc tiên vậy. Tôi thấy mấy người ở một bên phỏng vấn là được. Đừng quấy rầy thần y chữa bệnh nha, anh ấy đang rất bận đó.”

Các phóng viên chết lặng, bọn họ vậy mà lại bị người khác dạy dỗ ngược lại.

Họ chuyển ánh mắt nhìn sang vị thần y đang ngồi chữa bệnh kia, đột nhiên không biết nên nói gì.

Cho đến buổi tối.

Lâm Phàm dừng lại động tác, ngẩng đầu lên nói: “Xong rồi, buổi trị liệu hôm nay đến đây là kết thúc. Ngày mai chúng tôi sẽ khám bệnh tại bệnh viện Phúc Bảo Giang Ninh. Những bệnh nhân hôm nay chưa được chữa trị ngày mai sẽ tiếp tục.”

Sau đó lập tức đứng dậy và đi thẳng tới phía xe buýt.

Những bệnh nhân đang xếp hàng cũng thông cảm cho Lâm Phàm, anh ấy đã khám bệnh cả ngày hôm nay nên nhất định là rất mệt mỏi rồi.

Các phóng viên cũng ngây ngốc đứng đó cả buổi chiều, giống như nhìn thấy quỷ. Trong mắt bọn họ, những bệnh nhân được chữa trị thì bệnh tình đúng là có tiến triển rõ rệt, nhất là nhìn sắc mặt họ là có thể biết được.

Mọi người nhìn nhau, trong lòng không khỏi kích động.

Đây có vẻ là tin thực sự lớn đó nha.

Hơn nữa còn không phải tin tức bình thường.

Chương 794: Ông chủ nhỏ lại là thần y?

Bảy giờ rưỡi tối.

Tin nóng trong ngày!!!

Người dẫn chương trình lên sân khấu nói: “Tin tức đầu tiên chúng tôi muốn đưa tới quý vị ngày hôm nay là câu chuyện kỳ lạ xảy ra tại cổng Bệnh viện Nhân dân Giang Ninh. Một nhóm bốn người tình nguyện tại cổng bệnh viện khám chữa bệnh miễn phí. Điều tôi muốn nói chính là tại sao họ lại tổ chức trước cổng một bệnh viện lớn như thế?

Hãy cùng xem một số bức ảnh ở hiện trường. Tuy số người không nhiều, chỉ có ba nam một nữ, hai người nam và một người nữ chỉ giống như sinh viên đại học. Hơn nữa họ còn không mặc trang phục bác sĩ, việc này có vẻ như không phù hợp với yêu cầu về mặt hình thức...”

Tin tức này rất nóng hổi, hơn nữa người dẫn chương trình cũng là một MC nổi tiếng.

Có rất nhiều người đã xem tin tức này, sau khi xem xong thì không nhịn được cười, bất đắc mà dĩ lắc đầu.

Trên mạng cũng nổ ra những cuộc tranh luận kịch liệt.

“Đây đúng là đòi múa rìu qua mắt thợ mà.”

“Não của bọn họ chứa cái gì thế??? Lại dám ngồi trước cổng bệnh viện lớn để chữa bệnh??? Đây đúng là không coi bệnh viện Nhân dân Giang Ninh ra gì mà.”

“Thấy tin này làm tôi cười chết mất.”

“Nhìn là biết lừa đảo rồi. Chọn ngồi trước cổng bệnh viện thì cũng hợp lý đấy. Nếu xảy ra vấn đề gì lập tức có thể đưa người ta vào bệnh viện cấp cứu nha.”

“Ha ha.”

...

Ngày hôm sau.

Trên mạng đột nhiên nổi lên một cơn bão lớn.

Toàn bộ các trang mạng đều viết về bản tin thời sự ngày hôm qua, đưa ra bình luận về vị bác sĩ thần kì kia.

“Xuất hiện thần y tại Bệnh viện Giang Ninh, chữa trị cho hàng chục người, có hiệu quả ngay lập tức.”

“Thật sự là Thần y? Hay chỉ là Kẻ lừa đảo? Tôi nghĩ rằng thật sự là Thần y.”

“Nỗi xấu hổ của bệnh viện, bệnh viện lớn chính quy vậy mà không bằng nổi một người.”

“TIN SHOCK!!! Thần y tái thế, đảm bảo chữa khỏi mọi loại bệnh.”

...

Người đi làm hoang mang khi đọc tin tức trên điện thoại.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

“Chuyện gì thế này? Hôm qua không phải mới phê bình người ta sao? Hôm nay lại bắt đầu ca ngợi như vậy?”

“Biên tập cũng vô đạo đức quá. Nội dung bên trong thì tâng bốc người ta lên tận mây nhưng tiêu đề lại quá dễ gây hiểu lầm.”

“Như này là đang vả một cái bạt tay thật mạnh vào chương trình Bản tin thời sự hôm nay đây mà.”

Vị thần y này thật sự giỏi như vậy sao? Chưa từng gặp qua người dám ở trước cổng bệnh viện khám bệnh.”

“Lần đầu tiên gặp trường hợp này, đúng là ngầu quá đi.”

Nhóm biên tập “Bản tin thời sự hôm nay”.

Sắc mặt người dẫn chương trình tối hôm qua có vẻ khó chịu, hôm qua anh ta vừa phê phán hành vi kia vậy mà hôm nay lại bị đám đồng nghiệp kia tát vào mặt.

Tối qua khi đưa tin chuyện này, anh ta đều không có một chút nể nang gì, còn khẳng định bọn họ là kẻ lừa đảo lại còn kêu gọi mọi người không nên tin. Thế nhưng tình hình hôm nay lại có chút kì lạ.

Ánh mắt các đồng nghiệp xung quanh nhìn anh ta cũng có gì đó không đúng.

Sau đó anh ta đi về phòng làm việc của mình xem có chuyện gì đang diễn ra.

Trong phố Vân Lý.

Điền Thần Côn đang xem tin tức, đột nhiên dừng lại, kinh ngạc thốt lên: “Má ơi, gặp quỷ.”

Triệu Chung Dương nghi hoặc quay đầu qua xem: “Thần Côn, ông sao thế, mới sáng sớm đã la ầm ĩ cái gì vậy?”

Điền Thần Côn chỉ vào điện thoại, trên mặt tràn đầy sự ngạc nhiên: “Mọi người mau xem tin tức đi, tên nhóc kia đã chạy tới Giang Ninh rồi kìa.”

Đám người Ngô U Lan nhất thời sửng sốt, lập tức mở điện thoại lên. Khi nhìn thấy tin tức thì cũng trợn tròn mắt.

Khám bệnh tình nguyện? Đây là...

Tất cả mọi người hoang mang không dám tin chuyện này lại là sự thật. Đang yên đang lành tự dưng tên nhóc kia lại nghĩ ra chuyện đi khám bệnh tự nguyện này...

Quái lạ.

Mấy ông chủ cửa hàng xung quanh cũng đổ xô đến sau khi đọc được tin này.

“Ông chủ nhỏ thật sự đi Giang Ninh khám bệnh tình nguyện rồi sao?”

“Mẹ nó, hành tung vị này xuất quỷ nhập thần, suy nghĩ lại không giống người thường, cậu ta làm sao lại nghĩ đến việc đi khám bệnh tình nguyện này chứ.”

“Ai biết được, nói không chừng đây là nhất thời nghĩ tới nha.”

Mọi người bàn tán một lúc cuối cùng đành rút ra kết luận, đây chính là muốn nổ tanh bành nha.

Trên Weibo.

“Đệt, tôi tìm thấy Lâm đại sư rồi.”

“Trời ơi, ông chủ nhỏ vậy mà lại là thần y sao???”

“Lầu trên nói nhăng cuội gì thế hả, vẫn đang ngủ mơ sao, ông chủ nhỏ sao lại là thần y được.”

“Mấy người tự đi xem tin tức đi, trên mạng người ta đang lan truyền ầm lên kìa. Cái gì mà chữa được bách bệnh, ông chủ nhỏ biết khám bệnh từ bao giờ vậy???”

“Mẹ kiếp, là sự thật đó. Lâm đại sư từ bao giờ lại nghịch thiên như vậy, từ khi nào lại chạy đi khám bệnh cho người ta rồi? Ai tới giải thích cho tôi người này là đang muốn làm gì đi????”

“Ha ha vui thật đấy. Theo dõi weibo Lâm đại sư quả là đúng đắn, mỗi lần đều là có chuyện thú vị xảy ra nha.”

“Tôi chỉ muốn hỏi một câu, Lâm đại sư còn có gì là không biết hay không? Nhưng mà đại sư không hổ là đại sư nha. Có thể nhận danh xưng đại sư này người ta đúng là có bản lĩnh thật sự đó.”

Chương 795: Thật sự là quá thần kỳ

Bệnh viện Phúc Bảo Giang Ninh.

Các bác sĩ giờ đang như ong vỡ tổ, không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Vị thần y đang được đồn đại trên mạng kia chạy tới bệnh viện của chúng ta rồi.”

“Tin này tôi đã sớm biết, bệnh nhân ở khu điều trị nội trú đang chạy qua đó hết rồi.”

“Người này rốt cuộc là từ nơi nào tới? Đây chính là đang đánh vào bộ mặt của bệnh viện chúng ta đó.”

“Viện trưởng nói sao?”

“Không biết nữa, nhưng đã có người qua báo cáo với Viện trưởng rồi.”

Phòng làm việc của Viện trưởng.

Một ông lão đang nghe các bác sĩ báo cáo, khẽ gật đầu.

Một vị chủ nhiệm khoa gấp gáp nói: “Viện trưởng, ngài nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào? Người kia hiện giờ đang ở cổng bệnh viện của chúng ta, rất nhiều bệnh nhân hiện đang qua đó rồi. Nếu tình trạng này vẫn tiếp tục sẽ tạo ảnh hưởng không tốt.”

Viện trưởng Tất không lộ ra vẻ gì khác thường: “Chủ nhiệm Chu, tôn chỉ của bệnh viện chúng ta là gì?”

Chủ nhiệm Chu trả lời: “Đương nhiên là tận tâm tận lực cứu chữa cho bệnh nhân, cố gắng hết sức để phục hồi sức khỏe cho bệnh nhân.”

“Vậy không phải là đúng rồi sao, sức khỏe của bệnh nhân hồi phục đối với bệnh viện của chúng ta có ảnh hưởng gì không tốt hay sao? Nếu người đó thật sự là thần y, với người bệnh đó là chuyện tốt. Thôi được rồi, anh đi cùng với tôi qua đó xem xem rốt cuộc vị thần y đó lợi hại như nào, Nếu như là trò lừa gạt thì tôi sẽ nghiêm khắc xử lí.” Viện trưởng Tất nghiêm túc nói.

Chủ nhiệm Chu: “Viện trưởng, có cần gọi thêm người đi cùng không?”

“Không cần thiết, anh đi cùng tôi là được rồi.” Viện trưởng Tất trả lời.

Bệnh viện nhân dân và bệnh viện Giang Ninh đều chịu ảnh hưởng không nhỏ từ sự việc lần này. Hầu hết các bệnh nhân ở khu điều trị nội trú đều đã xuất viện, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử từ khi hai bệnh viện này thành lập.

Viện trưởng Tất cũng cảm thấy tin đồn về vị thần y thiên tài kia thật có chút ảo tưởng.

Ông ta tin người kia có thể khám bệnh, thế nhưng lại có hiệu quả quá nhanh như vậy là điều không thể nào.

Ngoài bệnh viện.

Lần này quả thật có rất nhiều bệnh nhân đang đứng xếp hàng. Sự việc lần này ầm ĩ như vậy khiến cho danh tiếng của Lâm Phàm sớm đã lan truyền khắp nơi.

Nhiều người biết thần y đang khám bệnh tại bệnh viện Giang Ninh vì vậy khi nghe tin thì lập tức chạy tới đây.

Triệu Minh Thanh ngạc nhiên: “Lão sư, đông người quá.”

Lâm Phàm cười: “Đã sớm đoán được, đừng quá căng thẳng.”

Điều này quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn chỉ cần nghiêm túc làm là được. Nếu còn không tạo dựng được danh tiếng cho mình vậy thì đúng là gặp quỷ rồi nha.

Hôm nay cũng có khá nhiều người tới khám bệnh.

Hắn nhất định phải cố hết sức, chữa bệnh, điên cuồng chữa bệnh.

Viện trưởng Tất và chủ nhiệm Chu đứng trong đám đông, không hề thu hút sự chú ý của những người khác. Viện trưởng khi nhìn thấy người được xưng tụng là thần y chỉ là một chàng trai trẻ thì sắc mặt lập tức có chút thay đổi.

Trên mặt ông ta hiện lên chút kinh ngạc kèm theo một chút nghi hoặc, hơn nữa còn cau mày thật chặt. Ông ta cảm thấy việc này có hơi không đáng tin.

Nhưng sau khi đứng xem một lúc.

Suy nghĩ của ông ấy đã có sự thay đổi, rất đỗi ngạc nhiên thậm chí có chút không dám tin vào chuyện này.

Trong mắt ông ta, động tác của vị thần y trẻ tuổi này rất dứt khoát nhanh nhẹn, hành động cẩn trọng không cẩu thả.

Phương pháp khám bệnh này hình như là của trung y.

Viện trưởng Tất tỉ mỉ quan sát sắc mặt người bệnh, thân là Viện trưởng nên y thuật của ông ta đương nhiên rất tốt. Khi vẫn chưa thăng chức làm Giám đốc bệnh viện, ông chính là bác sĩ điều trị chính được tín nhiệm nhất tại bệnh viện. Mặc dù không học qua trung y nhưng nhìn sắc mặt bệnh nhân là ông ta có thể hiểu được.

Thế nhưng sau khi được vị thần y này chẩn trị bệnh, sắc mặt của bệnh nhân có sự biến chuyển rất rõ rệt. Ông cảm thấy điều này thật khó mà tin được.

Ông ấy công tác tại bệnh viện nhiều năm như vậy đã gặp qua rất nhiều bác sĩ, cũng đã có gặp một vài bác sĩ giỏi với những sở trường chuyên môn khác nhau. Nhưng đó là ở môi trường bệnh viện chuyên nghiệp nên điều này có thể hiểu được.

Vậy mà khung cảnh đang ở trước mắt lại khiến ông không thể lí giải nổi, thật sự khó bề tưởng tượng được.

“Viện trưởng, đây thật sự là quá thần kì. Cho dù là trung y thì người bệnh cũng không thể biến chuyển nhanh như vậy chỉ với một lần châm cứu.” Chủ nhiệm Chu nghi hoặc nói.

Viện trưởng Tất gật đầu: “Đúng là vậy, có điều tình hình cụ thể chúng ta cũng không biết rõ, hoặc là thật sự có sự biến chuyển thần kì như vậy.”

Chủ nhiệm Chu hơi cau mày nhìn Triệu Minh Thanh: “Viện trưởng, hình như tôi đã gặp người này trong một cuộc hội thảo về Trung y và Tây y, thế nhưng không thể nhớ ra là ai.”

Viện trưởng Tất: “Tôi đi qua đó hỏi một chút. Bước đầu chứng kiến thì vị thần y này quả thật là danh bất hư truyền, y thuật rất lợi hại. Từ đầu cho tới giờ cũng chỉ dựa vào châm cứu đã có thể khiến cho tình trạng của người bệnh biến chuyển lớn như vậy. Điều này bệnh viện chúng ta không làm được.”

Chủ nhiệm Chu không nói gì thêm nhưng cũng đồng ý với lời nói của Viện trưởng, họ thật sự không thể làm được việc này.

Chương 796: Viện trưởng nể phục

Lâm Phàm đang chẩn đoán bệnh cho bệnh nhân, cho tới bây giờ hắn mới chỉ gặp duy nhất một người bệnh mắc ung thư. Thế nhưng chỉ có họ mới biết được, những người khác không hề biết tới việc này.

“Chào bác sĩ.” Đúng lúc này, viện trưởng Tất tiến tới chào hỏi bọn họ.

Lâm Phàm chỉ gật gật đầu không nói gì. Thế nhưng Triệu Minh Thanh khi nhìn rõ người đến thì ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: “Đã lâu không gặp, viện trưởng Tất. Tôi là Triệu Minh Thanh đến từ Hiệp hội Trung Y, chúng ta đã gặp nhau ở Hội nghị trao đổi Trung y và Tây y lần trước.” Triệu Minh Thanh cười nói.

Hội nghị trao đổi giữa Trung y và Tây Y thường xuyên được tổ chức, hội nghị thường mời những bác sĩ Trung y và Tây y nổi tiếng trong nước tới thảo luận. Trên mạng có tin đồn Trung y và Tây y không hợp nhau, điều này thực ra có chút không đúng. Mỗi phiên họp họ sẽ thảo luận về cách kết hợp cả hai phương pháp để có thể tạo ra tính hữu dụng cao hơn, từ đó nâng cao chất lượng khám chữa bệnh, mỗi lần diễn ra hội nghị đều thành công tốt đẹp.

Viện trưởng Tất có chút xấu hổ, người ta biết ông nhưng ông lại không nhớ ra người ta là ai, cũng không thể trách ông ta được. Dù sao hai người cũng không ở cùng một thành phố. Hơn nữa, hội nghị vừa rồi có rất nhiều người tới tham gia, làm sao ông có thể nhớ hết tất cả mọi người được cơ chứ.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi, anh Triệu.” Viện trưởng Tất mỉm cười. Đương nhiên ông không thể biểu hiện ra ngoài là ông không biết người ta là ai được. Nếu không người ta lại nghĩ ông khinh thường họ: “Anh Triệu, vị này là...?”

Dù sao bây giờ cũng gặp được người quen rồi nên có vẻ sẽ dễ nói chuyện hơn.

Triệu Minh Thanh cười nói: “Vị này là ân sư của tôi. Tôi đã làm lễ bái sư, xin được gia nhập vào môn hạ của lão sư, cùng lão sư học về trung y.”

Viện trưởng tỏ vẻ ngạc nhiên trong chốc lát, trong lòng tuy có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng thêm tin tưởng đối với cậu thanh niên trẻ tuổi này. Vị “thần y” được đồn thổi trên mạng này quả là danh xứng với thực, không phải kẻ lừa đảo.

Nếu là người bình thường thì họ có thể sẽ không tin nhưng ông ta thì có. Không phải do Lâm Phàm có vẻ bề ngoài khiến người khác dễ dàng tin tưởng mà do Triệu Minh Thanh cũng là một người có tiếng nói trong ngành Trung y, khiến cho ông ta lại cam tâm tình nguyện bái sư vậy thì y thuật của chàng trai này chắc chắn rất tốt.

Chủ nhiệm Chu ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, mà chỉ để ở trong lòng.

Viện trưởng Tất nhìn về phía chủ nhiệm Chu nói: “Gọi người mang một thùng nước khoáng và mang theo vài tấm bạt che nắng qua đây để che nắng cho mọi người đi.”

Chủ nhiệm Chu gật đầu: “Tôi biết rồi, viện trưởng.”

Lâm Phàm đang kê đơn thuốc cho bệnh nhân chợt dừng lại, sau đó nhìn về phía viện trưởng Tất mỉm cười: “Viện trưởng Tất, ngài là người đầu tiên giúp đỡ chúng tôi kể từ khi chúng tôi thực hiện chương trình khám bệnh tình nguyện này đó.”

“Ha ha” Viện trưởng Tất không nhịn được bật cười nói: “Thần y, những lời này của cậu thật là, cùng là chữa bệnh cho bệnh nhân thì ở đâu cũng giống nhau. Cậu giúp tôi, tôi giúp đỡ cậu, hai việc này không có gì khác biệt cả. Nếu không thì tới bệnh viện chúng tôi khám bệnh đi, ít nhất điều kiện cũng hơn là các cậu ngồi ngoài này.”

Lâm Phàm xua tay: “Không cần đâu, việc khám bệnh tình nguyện này nên khám ở bên ngoài thì tốt hơn, viện trưởng Tất cung cấp ô che nắng cho chúng tôi là đủ rồi.”

Viện trưởng Tất cười: “Lần này thần y tới đây chữa bệnh đối với bệnh nhân là chuyện tốt. Để tôi thông báo cho các bệnh nhân trong bệnh viện để bọn họ qua đây, anh thấy thế nào?”

Lúc này trong lòng Lâm Phàm cảm thấy rất vui, đây là lần đầu tiên có người chủ động đưa bệnh nhân tới cửa cho hắn. Hắn biết là bác sĩ cũng có người này người kia, có người chỉ đơn thuần muốn chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân mà không màng đến bất kì danh lợi nào.

“Được, hôm nay có bao nhiêu bệnh nhân chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức chữa bệnh cho bấy nhiêu người.” Lâm Phàm cười nói.

Sau đó, viện trường Tất chỉ đứng phía sau quan sát. Ông ấy cũng có tìm hiểu về Trung y nên cũng không quá mơ hồ. Phương pháp chữa bệnh của Lâm Phàm khiến ông cảm thấy có hơi không hiểu nhưng khi xem Lâm Phàm khám bệnh, ông cũng dần dần hiểu rõ hơn về phương pháp trung y này.

Triệu Minh Thanh vẫn đang miệt mài ghi chép, lần này ông ta thu hoạch được không ít kiến thức bổ ích. Sau khi cùng lão sư khám cho không ít bệnh nhân, đồng thời tự mình cũng chắt lọc kiến thức, ông ta cũng đã hiểu rõ được những thứ mà trước đây ông ta không hiểu được.

Viện trưởng Tất hỏi: “Thần y có tìm hiểu về Tây y không?”

Lâm Phàm bình tĩnh trả lời: “Trung y và Tây y mỗi phương pháp đều có thế mạnh riêng, tính ra thì tôi cũng đạt được chút thành tựu nhỏ về Tây y. Nếu như viện trưởng Tất có thắc mắc gì có thể tìm tôi, tôi sẵn sàng chia sẻ với viện trưởng.”

Viện trưởng Tất ngạc nhiên, phát hiện chàng trai này không hề có chút khiêm tốn nào, sau đó bật cười nói: “Y thuật của thần y quả khiến cho người ta khâm phục.”

Triệu Minh Thanh nói một bên: “Lão sư cũng rất giỏi Tây y.”

“Tránh đường.”

Đúng lúc này, xảy ra một việc khiến người ta thấy không hài lòng.

Chương 797: Người này không dễ chọc

Một nhóm đàn ông cao to đẩy những người bệnh đang xếp hàng sang một bên, mở ra một đường đi tới phía trước.

Các bệnh nhân trên mặt lộ ra vẻ khó chịu thế nhưng nhìn thấy những người đàn ông cao to vạm vỡ như này chỉ có thể sợ hãi đứng tránh một bên, tức giận nhưng không dám nói ra.

Lâm Phàm khẽ cau mày, có chút không vui. Hắn không biết những người này muốn làm gì, lập tức nhìn thấy phía trước có một người đàn ông trung niên ngồi xe lăn đang được người khác đẩy tới đây sau đó đỡ xuống.”

Viện trưởng Tất nhíu mày nhìn người mới tới, nói nhỏ bên tai Lâm Phàm: “Thần y, đây là Giám đốc Công ty Phát triển Nhà đất Giang Ninh, mắc chứng bệnh loạn dưỡng cơ nghiêm trọng. Đã khám qua không ít bệnh viện cũng không chữa khỏi. Lúc trước có chữa trị tại bệnh viện chúng tôi, bác sĩ điều trị chính của bệnh viện nói tình hình không khả quan lập tức bị hắn cho người đánh một trận. Là nhân vật rất có địa vị, hắc đạo bạch đạo đều có nhúng tay.”

(Bệnh loạn dưỡng cơ là tình trạng các cơ bị yếu do bệnh lý tiến triển, dần dần dẫn đến teo cơ và các biến chứng nguy hiểm như: khó nuốt, rối loạn nhịp tim, cản trở hô hấp, biến dạng cột sống,… Hay nói đơn giản là bệnh teo cơ.)

Lâm Phàm lắc đầu, không nghĩ tới hắn chỉ khám bệnh tình nguyện mà cũng có thể gặp phải những người như này, thật sự quá kì lạ.

“Chúng mày làm gì thế? Không biết lịch sự à?” Vũ Đào mắng. Mấy tên to con xung quanh cúi đầu, mặc cho người đàn ông trung niên đang ngồi trên xe lăn kia khiển trách, một câu cũng không dám mở mồm.

Vũ Đào chính là Giám đốc công ty Phát triển Nhà đất. Thế nhưng năm ngoái đột nhiên mắc chứng bệnh teo cơ này, hiện giờ đi lại có chút khó khăn. Cũng có đi khám không ít bệnh viện trong ngoài nước nhưng đều không có tiến triển. Điều này khiến ông ta có chút lo lắng.

Hôm nay lại thấy trên báo nói có một vị thần y đang khám bệnh tình nguyện nên lập tức qua xem.

Rất nhanh, Vũ Đào được người đẩy tới trước mặt Lâm Phàm, trên mặt mang theo nụ cười: “Thần y, anh xem bệnh của tôi có thể chữa khỏi không?”

“Phiền anh để người của anh đi ra ngoài. Nếu muốn khám bệnh thì mời anh xếp hàng.” Lâm Phàm nói.

Vũ Đào ngạc nhiên, chợt cười lớn: “Xếp hàng? Việc này đối với tôi là chuyện không có khả năng xảy ra.” Sau đó hắn ta nhìn về phía các bệnh nhân kia: “Tôi không xếp hàng đấy, các người có ý kiến gì không?”

Các bệnh nhân chưa từng gặp qua những chuyện như này, nhất là những người đàn ông to lớn này khiến bọn có có chút sợ hãi. Hơn nữa nhìn những chiếc xe con đang đậu bên kia thì biết loại người này họ không nên đắc tội.

Tất cả mọi người đều đứng im không nói lời nào, nhưng trong lòng thì rất tức giận.

Nhưng cũng chỉ thầm mắng trong lòng mà không dám nói gì.

“Thần y, tôi xem tin tức nói y thuật của anh rất lợi hại. Anh xem bệnh của tôi có thể chữa không, tiền không quan trọng, anh cần bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu.” Vũ Đào mặc dù không thể di chuyển, thế nhưng từ trên người hắn ta tỏa ra một luồng khí áp bức mạnh mẽ khiến người ta không có can đảm từ chối.

Lâm Phàm mặt không cảm xúc nói: “Chúng tôi khám bệnh tình nguyện, không lấy tiền.”

“Ha ha, không sao. Anh có thể chữa khỏi bệnh cho tôi đã là chuyện tốt, tiền không thành vấn đề. Tôi chỉ hỏi có thể chữa hay không thôi?” Vũ Đào cười. Đối với hắn tiền không là gì cả, quan trọng nhất là có sức khỏe.

Giờ hắn chỉ cần biết đối phương có thể chữa khỏi bệnh cho hắn hay không.

“Có thể chữa được.” Lâm Phàm nói.

Vũ Đào nghe thấy câu nói này lập tức hưng phấn, trên mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết: “Được, được. Thần y, chỉ cần anh chữa khỏi bệnh cho tôi, anh muốn cái gì tôi lập tức đưa anh cái đó. Điều kiện ở đây không tốt, hay là anh đi với tôi đi. Chỉ cần anh chữa được bệnh cho tôi nhất định tôi sẽ không để anh hối hận.”

Viện trưởng Tất bất lực lắc đầu, tình hình này còn có thể làm gì khác nữa. Bọn họ chỉ là bác sĩ, so với phường trộm cướp cứng đầu này bọn họ cũng không thể làm chủ được quyết định của mình.

Hơn nữa bác sĩ cũng có đạo đức nghề nghiệp, không phân biệt bệnh nhân, chỉ cần chữa được bệnh thì đều cố hết sức để cứu chữa.

Nhưng câu nói của Lâm Phàm đã khiến cho viện trưởng Tất phải choáng váng.

Lâm Phàm cười: “Tôi có thể nói cho ông biết, căn bệnh này của ông tôi có thể chữa khỏi, hơn nữa còn rất dễ dàng. Thế nhưng tôi không muốn chữa cho ông! Phiền ông rời đi cho, tôi còn phải chữa cho các bệnh nhân khác.”

Tâm trạng Vũ Đào đang vui vẻ thì nghe thấy những lời này, còn cảm thấy hình như mình nghe nhầm, vẻ mặt dường như không thể tin nổi: “Anh nói gì?”

Lâm Phàm nhấn mạnh từng chữ: “Tôi nói tôi không muốn chữa bệnh cho ông! Bệnh của ông mặc dù có chút kì lạ, thế nhưng với tôi lại rất đơn giản. Tiếc là ông khiến cho tôi cảm thấy không vui nên tôi không muốn chữa cho ông, vậy đó!”

Viện trưởng Tất nghe vậy cảm thấy có chút căng thẳng, khẽ chạm vào người Lâm Phàm: “Đừng như vậy, người này không dễ chọc.”

Ông ta thân là viện trưởng nên đương nhiên không sợ những chuyện như này. Nhưng đối phương là người có khả năng sẽ giở trò bẩn thỉu, việc này bất kể như nào cũng sẽ gây nên phiền phức không đáng có.

Đặc biệt là những thể loại người như này đã lăn lộn ở ngoài xã hội lâu như vậy nên quen biết đủ loại người. Những người như này muốn gây khó dễ cho nhóm bác sĩ là chuyện đơn giản như đan rổ.

Chương 798: Mặc kệ hắn giở trò gì tôi cũng không sợ

Lâm Phàm phất phất tay tỏ vẻ không sao. Loại người này hắn đã gặp nhiều rồi, còn phải sợ bọn chúng làm gì mình sao.

Đã nói không chữa là sẽ không chữa, không có lí do gì cả.

Sắc mặt Vũ Đào cũng dần dần thay đổi, trở nên âm trầm, hung ác nói: “Anh thật sự không chữa?”

Lâm Phàm gật đầu, ý trên mặt chữ, không chữa.

Vũ Đào hít sâu một hơn, sắc mặt dần trở nên hòa hoãn: “Thần y, vừa rồi là tôi không đúng, tôi có thể xếp hàng chờ.”

Tình trạng hiện giờ đã khiến cho hắn không chịu nổi, mong muốn duy nhất của hắn bây giờ là có thể chữa được bệnh. Tên nhóc này có thể chữa khỏi bệnh cho hắn thì hắn nhận sai một lần cũng không sao.

Nhưng chữa được bệnh rồi thì nhất định phải cho tên nhóc này biết tay.

Có thể làm cho Vũ Đào thừa nhận hắn sai chỉ có thể là do cơ thể hắn có vấn đề, gấp gáp cần được người ta giúp đỡ cứu chữa.

Viện trưởng Tất không nói gì thêm chỉ một mực đứng xem. Con đường đi của họ và tên Vũ Đào kia không giống nhau. Bọn họ tuy không nhiều tiền như Vũ Đào nhưng trên phương diện y học họ lại là người có địa vị, Vũ Đào hắn dù có cố gắng cả một đời cũng không thể sánh được.

Thế nhưng, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, gió tầng nào sẽ gặp mây tầng đó.

Ở trong xã hội này, cho dù anh học cao biết rộng đến đâu, có tài giỏi đến mức độ nào thì khi gặp những loại người không từ thủ đoạn như này cũng chỉ có thể thừa nhận bản thân xui xẻo mà thôi.

Lâm Phàm lắc đầu: “Tôi không chữa. Cho dù ông có đứng xếp hàng thì khi tới lượt ông tôi cũng sẽ không chữa. Con người ông không biết điểm dừng lại còn vô đạo đức, chỉ giỏi lừa gạt người khác, không có việc xấu nào không làm. Bây giờ ông có thể giàu có thế nhưng cũng chỉ là vận may ngắn ngủi mà thôi. Ông mắc loại bệnh này là do ông trời đang trừng phạt ông, nếu như tôi có cứu được ông thì không phải là đang đối nghịch với ông trời hay sao, tôi đây không rảnh để làm chuyện nhảm nhí như vậy. Phiền ông rời đi cho!”

Mọi người đều ngạc nhiên, không ai nghĩ rằng vị thần y này lại có thể nói trắng ra như vậy, cơ hồ là không để cho người ta chút mặt mũi nào.

Người bình thường sợ là sẽ bị Lâm Phàm nói như vậy khiến cho tức chết, thậm chí đây lại còn là người có tính cách hung bạo, động một chút là có thể ra tay đánh người.

Vũ Đào lúc này thật sự bị chọc tức đến mức thở hổn hển, ánh mắt cũng trở nên hung tợn: “Anh nhất định không chữa?”

Lâm Phàm nhếch miệng: “Đầu ông có bệnh hả? Tôi đã nói không chữa là không chữa, chẳng lẽ lỗ tai của ông cũng có vấn đề?”

“Anh là bác sĩ, nếu anh không chữa bệnh cho tôi thì tôi sẽ kiện anh.” Vũ Đào tức giận nói.

Lâm Phàm xòe tay ra: “Hoan nghênh. Tùy ông, ông cảm thấy vui là được.”

“Mày... mày...” Vũ Đào tức không thở nổi, chỉ có thể lặp lại ba lần “Được... Được... Được.” Hắn ta không nghĩ tên nhóc này lại dám không lưu lại cho mình chút thể diện nào.

Vũ Đào hỏi lại lần nữa : “Mày không biết tao là ai sao?”

Lâm Phàm cũng hỏi vặn lại: “Thế ông có biết tôi là ai không? Cũng không lên trên mạng nghe ngóng một chút, fan của tôi có hàng vạn người, mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng có thể dìm chết ông đấy.”

Triệu Minh Thanh bất lực che mặt, lão sư dù sao cũng là thần y đó nha. Nói năng có thể đừng tùy ý như vậy được không.

Khâu Kiệt cùng với Trương Đồng Đồng không nhịn được cười, Lâm lão sư đúng là vui tính thật đấy.

Các bệnh nhân đứng xung quanh trong lòng vui mừng, thần y trâu bò thật, đứng trước mặt cường hào cũng nhất quyết không chịu khuất phục.

Quả là một thần y có cá tính.

“Đi!” Vũ Đào tức giận quát. Nhưng chuyện này ông ta nhất định không thể bỏ qua.

Lâm Phàm nhìn Vũ Đào đang rời đi, không khỏi bật cười. Tên này có quỳ xuống cầu xin hắn cũng sẽ không chữa. Dù sao hắn cũng là một thần y có liêm sỉ nha, làm sao loại người nào cũng có thể chữa trị cho chứ.

“Người tiếp theo.” Lâm Phàm cũng không quan tâm đến mấy chuyện như này, chuyên tâm chữa bệnh, phải nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của Bách khoa toàn thư mới được.

Hiện tại hắn đang rất mong chờ kiến thức ở trang 11, không biết sẽ như thế nào.

Viện trưởng Tất lo lắng: “Thần y, anh cẩn thận một chút. Người này có thù tất báo, sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.”

Lâm Phàm gật đầu: “Không sao. Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn. Mặc kệ hắn ta giở trò gì tôi cũng không sợ.”

Những phóng viên hôm qua hôm nay lại đến.

Lần này bọn họ đã chuẩn bị kĩ lưỡng, biết được thần y khám bệnh ở bệnh viện Phúc Bảo Giang Ninh. Khi họ tới hiện trường thì phát hiện Viện trưởng của bệnh viện Phúc Bảo Giang Ninh lại đang đứng ở bên cạnh, điều này đã thu hút sự chú ý của họ.

“Viện trưởng Tất, xin hỏi ngài có suy nghĩ gì về vị thần y thiên tài này?”

Đây cũng là lần đầu tiên các phóng viên nhìn thấy có một vị Viện trưởng đi ra chào hỏi thần y, hơn nữa dường như bầu không khí giữa bọn họ cũng có vẻ không tệ.

Viện trưởng Tất cười nói: “Cũng không có suy nghĩ gì cả, thế nhưng y thuật và kiến thức về trung y của vị thần y này lại khiến tôi vô cũng khâm phục. Tôi thân là viện trưởng của bệnh viện Phúc Bảo, anh ấy lại có thể tới bệnh viện của chúng tôi tổ chức khám bệnh tình nguyện, chúng tôi đương nhiên sẽ hỗ trợ cậu ấy hết sức có thể.”

Bình Luận (0)
Comment