Thời điểm người người cảm thấy bất an thì tình nghĩa có là gì, nhất định phải tự giữ lấy mình mới được.
Triệu Lỵ vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Mặc dù cô ta bị Lâm Phàm thuyết phục nhưng cô ta cũng không ngốc.
Nếu bản thân thực sự làm như vậy, e là cũng không dễ dàng sống được đến lúc đó.
Nhưng tên này nói cũng có lý, đúng là Anh Kim đang làm quan hệ công chúng, tuy hiệu quả không rõ rệt nhưng nếu một ngày nào đó quan hệ công chúng thành công, e rằng cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình cô ta.
Đến lúc đó, ai có thể giúp cô ta?
Lưu Anh Đông từ trong bóng tối bước ra, “Cậu ta nói thể nào?”
Triệu Lỵ lắc đầu: “Không nói gì cả.”
Tốt hơn là đừng nên nói chuyện này nữa, sau khi quay về sẽ suy nghĩ kỹ lại một chút.
Chuyện này ở trong giới cũng không phải là không có, trường hợp đâm sau lưng anh chị em vài nhát cũng rất nhiều.
Chỉ là đối tượng được đưa vào lần này có chút lợi hại, hơn nữa vẫn là người thành công trong giới ca hát, Anh Kim.
Nếu như không loại bỏ cái nồi thì e rằng bản thân cũng sẽ gặp bi kịch, nhất định phải suy nghĩ kỹ, không thể quá sơ suất.
Lúc này đầu Triệu Lỵ hơi đau, chỉ muốn nhanh chóng quay về cẩn thận suy nghĩ kỹ lại.
……
Lâm Phàm từ trên xe đi xuống, ngâm nga một bài hát, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Nhưng bỗng lúc này tình hình có vẻ không ổn lắm.
Phía trước có hơn chục người đàn ông to lớn đang nhìn hắn, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía hắn không mấy thiện cảm.
Người đến chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.
Lúc này Lâm Phàm đang suy nghĩ, đối phương đến chắc chắn không có ý tốt gì.
Đối phương có hơn mười mấy người đang đi về phía hắn.
Trong đó có một người đàn ông ánh mắt vênh váo hung hăng, khóe mắt dài mỏng trông giống như một kẻ nham hiểm, e là người cầm đầu trong đám.
“Cậu là Lâm Phàm?” Người đàn ông hỏi.
Lâm Phàm: “Phải, là tôi, mấy người là ai?”
Người đàn ông, nói: “Bọn tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cậu phải nhớ kỹ, không nên dây dưa vào người không nên dây dưa, cậu hiểu ý của tôi chứ?”
Lâm Phàm lắc đầu, nói: “Không hiểu lắm.”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Lâm Phàm: “Đúng là không biết tốt xấu.”
Lâm Phàm cũng muốn chơi đùa cùng đối phương, bất đắc dĩ nói: “Người anh em, anh nên nói rõ ràng một chút, tôi dây vào nhiều người như vậy nào biết được ai không nên dây vào, anh không nói rõ ràng khiến tôi rất khó xử đấy.”
Lúc này, người đàn ông hận không thể cho cái tên này vài cái tát.
Nhưng mệnh lệnh mà gã nhận được là không được ra tay, chỉ uy hiếp đe dọa đối phương, cho hắn biết không được phép nói lung tung.
Tình huống này rất đơn giản, bọn hắn cũng từng làm không ít chuyện thế này.
Trước đây chỉ cần bọn hắn xuất hiện thì đám người kia ai cũng bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, hận không thể quỳ xuống cầu xin làm cháu.
Lúc này, ánh mắt người đàn ông dữ tợn, vẻ mặt cực kỳ hung ác, nói: “Tôi nói lại lần nữa, cậu nghiêm túc một chút cho tôi, nếu không tôi sẽ đánh gãy chân của cậu đấy.”
Lâm Phàm: “Tôi rất nghiêm túc, mấu chốt là anh cho tôi cái tên cụ thể, nếu không thì tôi làm sao biết được là ai?”
Đám đàn em đứng sau người đàn ông cũng ngây ngẩn cả người.
Bọn hắn không ngờ lại có người kiêu ngạo như vậy, bọn hắn nhiều người như vậy mà còn có thể giữ được bình tĩnh, dường như có gì đó không đúng lắm.
Người đàn ông nắm lấy cổ áo Lâm Phàm, dữ tợn nói: “Con mẹ nó, cậu có phải là muốn tìm cái chết hay không? Tôi nói cho cậu biết, sau này nói chuyện thì nên suy nghĩ một chút, có những người cậu đụng vào không nổi đâu. Nếu để tôi biết cậu còn dám nói bậy thì tôi có thể bảo đảm sẽ khiến cậu chết cũng không biết chết như thế nào!”
“Thô lỗ như vậy làm gì chứ? Tôi đoán thử xem nào, mấy người là do Anh Kim phái tới đúng không?” Lâm Phàm hỏi.
Sắc mặt người đàn ông hơi đổi, cũng không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.
Bọn họ từ Đông Bắc chạy đến đây chỉ để cảnh cáo tên này.
Đồng thời nhận được mệnh lệnh đó là không được ra tay.
Cho dù nói thế nào thì bây giờ Lâm Phàm cũng là người của công chúng, nếu như lúc này bị người ta giáo huấn, e là không cần nghĩ cũng biết sẽ liên lụy đến ai.
Nhưng uy hiếp lại không như vậy, xã hội này có ai không sợ phiền phức, đặc biệt là người của công chúng thì lại càng sợ bị người ta nhắm đến.
Cho nên trong tình huống bình thường, chỉ cần uy hiếp một chút thì hiệu quả cũng vẫn rất tốt.
“Đừng nói nhiều như vậy, tôi chỉ muốn cậu hãy nhớ kỹ, sau này ăn nói cẩn thận một chút!” Người đàn ông nổi giận nói, ánh mắt hung ác thực sự là có chút dọa người.
Đúng lúc này, Lâm Phàm lấy điện thoại ra.
“Cậu định làm gì?” Người đàn ông hỏi.
Lâm Phàm bình tĩnh nói: “Anh uy hiếp tôi, chắc chắn là phải báo cảnh sát rồi.”
“Con mẹ nó, là mày tự tìm cái chết!” Người đàn ông không thể nhịn được nữa, giơ tay lên chuẩn bị tát Lâm Phàm một cái.
Lâm Phàm cười, hoàn toàn không để mắt đến những tên này: “Tôi thấy là mấy người tự tìm cái chết thì đúng hơn!”
Chương 1249: Hốt gọn một mẻLúc này, Lâm Phàm tiến lên một bước, tung chiêu ném qua vai khiến tên đàn ông đập thật mạnh xuống đất.
Đám người xung quanh nhìn thấy cảnh này lập tức trợn mắt há hốc mồm, sau đó tức giận mắng một tiếng rồi lao về phía Lâm Phàm.
Ánh mắt Lâm Phàm khẽ đảo một cái, trên người của đám người này vậy mà lại có vũ khí!
Nhưng mà không sao, với Lâm Phàm mà nói thì đám người này đều chỉ là cặn bã.
Đối phó với đám người này, tự nhiên không cần vận dụng đến kiến thức phân loại võ hiệp làm gì. Bát Quái Chưởng có thể dễ dàng đối phó với bọn họ rồi.
Ngay lập tức tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Những tên đàn ông cao lớn này đều bị đánh gục trên mặt đất.
Đặc biệt là tên cầm đầu vẻ mặt càng khiếp sợ hơn, bọn hắn nhiều người như vậy mà đểu không thể làm gì được đối phương.
Sao có thể như vậy!
“Mấy người có bị thiểu năng hay không? Đến gây phiền phức cho tôi thì cũng phải nghe ngóng nghề nghiệp của tôi một chút chứ, tôi là phó chủ tịch Hiệp hội võ thuật Thượng Hải, không ngờ mấy người lại ngu ngốc tới đây tìm cái chết, tôi hỏi mấy người có phải là bị ngốc hay không?”
Lâm Phàm lắc đầu thở dài, cũng không phí lời, trực tiếp bấm một dãy số.
“Alo, đồn trưởng Lưu à, tôi bị tập kích ở dưới bãi đỗ xe, đối phương khoảng hơn chục người. Hơn nữa trên người còn có vũ khí, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt rồi, anh mau qua đây đi.”
Bọn họ không ngờ tên này thực sự báo cảnh sát, có người muốn bò dậy để trốn thoát, nhưng Lâm Phàm sao có thể để bọn họ rời đi như vậy được chứ, trực tiếp đạp lần nữa cho bọn họ nằm trên mặt đất.
Một cuộc gọi chắc là vẫn chưa được, sau đó lại bấm gọi thêm mấy cuộc gọi nữa.
“Báo giải trí Thượng Hải phải không? Tôi là Lâm đại sư, tôi ở dưới bãi đỗ xe gặp phải đám người bất hợp pháp tấn công, mấy người tới đây xem một chút đi.”
“Báo ngôi sao, tôi là……”
“Báo nhân dân…”
“Tuần san giải trí…”
Liên tục gọi điện, Lâm Phàm gọi hơn chục nhà báo, nhất định phải làm lớn chuyện này lên mới được.
Giao cho cảnh sát cũng không phải là phong cách của hắn, biết rõ đối phương là do Anh Kim phái tới thì nhất định phải trả lại một món quà cho thật đàng hoàng, nếu không còn tưởng rằng hắn bị ngốc thật.
Quả nhiên, một lúc sau.
Người đến sớm nhất quả nhiên vẫn là đám phóng viên.
Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy hiện trường, tất cả đều đứng hình, sau đó bấm ‘tách tách’ máy ảnh trong tay, quay chụp lại tình cảnh hiện trường.
“Lâm đại sư, đây là chuyện gì vậy?”
“Lâm đại sư, đám người này từ đâu tới, tại sao bọn họ lại muốn tấn công anh?”
Đám phóng viên đều hưng phấn, bọn họ cảm thấy bên trong nhất định có tin tức lớn.
Lâm Phàm lộ ra vẻ mặt vô tội nói: “Tôi cũng không biết, tôi mới từ chương trình ‘Giọng ca nội lực’ quay về thì bị đám người này vây quanh, bọn họ bảo tôi phải thành thật một chút và đừng nói lung tung nữa, tôi cũng không biết đây là chuyện gì.”
Phóng viên: “Lâm đại sư, xin hỏi gần đây anh có đắc tội với ai không?”
Câu hỏi của phóng viên này rất khó hiểu, không nói đến Anh Kim, mà là để Lâm Phàm tự mình trả lời, đồng thời cũng cho Lâm Phàm một cơ hội để khoác lác.
Lâm Phàm âm thầm ấn một cái like cho vị phóng viên này.
Làm rất tốt!
Không uổng công hắn đối tốt với bọn họ.
Lâm Phàm im lặng một lúc, rồi nói: “Mấy người nói xem, cả đời Lâm Phàm tôi chưa từng xích mích với người khác, vẫn luôn thuyết phục người khác bằng lý lẽ, lấy đức báo ân, chính nghĩa, lương thiện, cho nên chưa từng đắc tội với ai cả. Nhưng bởi vì gần đây học viên của tôi từng gặp chuyện mờ ám nên tôi chủ động truy tìm chân tướng sự thật, chỉ sợ là đã đắc tội với người ta rồi.”
“Nếu phải tính đến thì có lẽ là đã đắc tội với Anh Kim.”
Quả nhiên, lời vừa nói ra, đám phóng viên càng hưng phấn hơn, sau đó hướng máy quay vào đám đàn ông cao lớn nói: “Mấy người có phải là do Anh Kim phái đến tìm Lâm đại sư báo thù hay không?”
Người đàn ông, “Không phải, không phải!”
Vừa mở miệng đã mang đậm hương vị Đông Bắc.
Đám phóng viên kinh ngạc nói: “Nghe giọng của mấy người hình như là người Đông Bắc, Anh Kim không phải là chị cả ở Đông Bắc hay sao?”
“Đúng vậy, chuyện này xem ra tám chín phần phần là phải rồi.”
“Có lý!”
Lâm Phàm ở bên cạnh cười nhìn hết thảy, chuyện này quả nhiên phát triển theo ý nghĩ của hắn.
Sảng khoái!
Cũng không biết sau khi ngày mai tin tức được đưa ra thì sẽ có chuyện gì xảy ra.
Đồng thời trong lòng cũng thầm nghĩ.
Anh Kim, tôi không hủy hoại bà thì quả thật là tôi phí công vô ích!
Đám đàn ông đến uy hiếp Lâm Phàm đều trợn tròn mắt.
Bọn họ không ngờ tên này lại âm hiểm như vậy, không chỉ gọi cảnh sát mà con mẹ nó còn chủ động gọi phóng viên tới.
Đây rõ ràng là chiêu trò đã được sắp xếp kỹ lưỡng!
Không lâu sau.
Lưu Hiểu Thiên đưa theo một đội cảnh sát đến.
“Lâm đại sư, cậu không sao đấy chứ?” Lưu Hiểu Thiên vội vàng chạy đến, nhìn thấy bên ngoài có một nhóm người vây quanh thì mới đầu còn tưởng lại xảy ra chuyện rồi, lúc phát hiện ra là phóng viên thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Còn về Lâm đại sư có xảy ra chuyện hay không thì khả năng này là rất nhỏ.
Chương 1250: Lục giaNgười khác không biết năng lực của Lâm đại sư, chứ anh ta làm sao có thể lại không biết?
Đây quả thực là một con khủng long bạo chúa di động hình người, dũng mãnh đến đáng sợ.
Lâm Phàm cười nói: “Đồn trưởng Lưu, tôi có thể có chuyện gì được cơ chứ, nhưng mà anh phải xem thử xem có quen đám người này hay không?”
Đám đàn ông này nhìn thấy cảnh sát đến thì hoảng loạn tột độ, mồ hôi chảy không ngừng, lần này bọn hắn đến Thượng Hải mục đích chính là cho tên này một lời khuyên và chỉ muốn hù dọa đối phương mà thôi.
Hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc ra tay.
Nhưng ai mà ngờ rằng đối phương lại giỏi như vậy, có thể đánh bại toàn bộ đám người bọn họ.
Lần này những người đến đây, ai cũng đều không phải tầm thường, hai ba người đàn ông hoàn toàn không có cách nào đến gần, nhưng khi đối mặt với người trước mặt này quả thực là không đáng nhắc đến, điều này chứng tỏ tên này phải mạnh đến mức nào.
Lưu Hiểu Thiên nhìn đám người đang nằm trên mặt đất, với con mắt chuyên nghiệp nhiều năm của anh ta, vừa nhìn là có thể thấy được đám người này đều không phải là hạng người tốt gì, nhìn trông giống xã hội đen. Nếu đi trên đường thì chính là đối tượng thường bị cảnh sát điều tra.
“Đều còng hết lại cho tôi, đưa về thẩm tra!” Lưu Hiểu Thiên vung tay nói.
Lâm đại sư là bảo bối của đồn cảnh sát bọn họ, mặc dù không phải nhân viên công chức, nhưng người trong cục có ai không biết đến Lâm đại sư cơ chứ?
Chính nghĩa, lương thiện, tuyệt đối không ức hiếp người khác.
Đám người này đúng là bị mù rồi, vậy mà lại dám đến Thượng Hải hành hung Lâm đại sư, không dọn dẹp sạch sẽ thì chức đội trưởng này anh ta cũng không làm nữa.
Đám phóng viên chụp ảnh hiện trường.
“Lâm đại sư, anh có thể nói rõ một chút tình hình lúc đó không?” Một phóng viên hỏi.
Bên cảnh sát cũng muốn ghi âm lại, đương nhiên cũng ở một bên nghe.
Lâm Phàm sắp xếp lại lời nói: “Chuyện là thế này, sau một ngày làm việc nên tôi rất mệt mỏi, vì vậy chuẩn bị quay về nhà nghỉ ngơi. Thế nhưng vừa xuống xe thì bị đám người này chặn lại, bọn họ uy hiếp tôi, hỏi tôi có phải muốn chết hay không. Nếu tôi còn nói lung tung thì sẽ cho tôi biết chết cũng không biết chết như thế nào. Lúc đó tôi vừa nghe thì cảm thấy đám người này không phải người tốt. Quả nhiên, cũng không biết vì sao đám người này lại ra tay, mọi người đều biết, tôi là phó hội trưởng Hiệp hội võ thuật Thượng Hải nên phải có năng lực tự vệ.”
“Vốn dĩ cũng không định làm gì bọn họ, nhưng không ngờ bọn họ lại mang theo vũ khí, là một công dân tuân thủ pháp luật, sao có thể buông tha những phần tử nguy hiểm này được chứ? Vì vậy tôi đã trực tiếp hạ gục bọn họ sau đó báo cảnh sát.”
……
Đám phóng viên chăm chú lắng nghe.
Tin tức lớn, đây tuyệt đối là tin tức lớn!
Nếu lộ ra ngoài ánh sáng, nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Lưu Hiểu Thiên, nói: “Đưa bọn họ đi!”
Phóng viên ở đây, Lưu Hiểu Thiên cũng không thể biểu hiện quá thân mật với Lâm Phàm để tránh bị viết lung tung.
Bọn họ thân là nhân viên công chức rất khó chịu với đám phóng viên này, bọn họ thân là cảnh sát cũng rất bất lực. Nhưng mà lúc rời đi, bọn họ vẫn gật đầu với Lâm Phàm, ý tứ rất rõ ràng, chính là nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.
Lưu Hiểu Thiên và đám người đó rời đi.
Đám phóng viên đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, bọn họ đều vội vàng quay về viết bản thảo.
Lúc này, Lâm Phàm cảm giác thế giới này đang trở nên thật tươi đẹp, mọi thứ thật sảng khoái.
Những tên này mặc dù không phải người luyện võ, nhưng sức lực mạnh đến đáng sợ, hiển nhiên không phải là những tên lưu manh bình thường. Ngoại trừ Anh Kim ra thì vẫn còn có người đã tự rước thêm phiền phức cho bản thân.
Tại văn phòng một nơi nào đó ở Đông Bắc.
“Tình hình đám Hắc Hùng bên đó thế nào rồi?” Một người đàn ông trung niên nhìn người đàn ông đứng ở trước mặt nói.
“Tạm thời không biết, nhưng mà chắc chắn sẽ không có chuyện gì, đám Hắc Hùng bọn họ có khả năng đánh nhau tốt nhất ở đây, cũng là những người có tính cảnh giác cao nhất, cảnh cáo một nhân vật nhỏ bé của công chúng hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Người đàn ông trung niên, “Chuyện xảy ra với Anh Kim không dễ giải quyết, chỉ có thể ra tay từ gốc, phải để hắn ta thành thực một chút.”
“Nếu hắn ta ở Đông Bắc thì đâu cần phải phiền phức như vậy!”
Người này nói thật, nếu như Lâm Phàm ở Đông Bắc thì cho dù giỏi cỡ nào cũng sẽ phải quỳ xuống.
Nhưng tên này lại ở Thượng hải, ở đó làm gì cũng khó, nếu không sẽ là dẫn lửa lên thân.
Cho nên cũng chỉ là uy hiếp và cảnh cáo, sẽ không ra tay.
Đột nhiên có một tên đàn em xông vào: “Lục gia, xảy ra chuyện rồi, Hắc Hùng bọn họ bị cảnh sát đưa đi rồi!”
Lục gia còn chưa kịp mở miệng, sắc mặt người đàn ông bên cạnh đã thay đổi: “Sao có thể?”
Chương 1251: Có phải tình nhân hay không?“Hoàn toàn là sự thật! Vừa rồi tôi gọi điện cho bọn họ, nghe máy chính là cảnh sát. Tôi nói là tôi thu tiền thuê nhà, sau đó cảnh sát nói với tôi rằng bọ họ phạm tội cho nên bị giam rồi.” Tên đàn em thận trọng nói.
“Với kinh nghiệm của bọn họ, sao có thể bị cảnh sát bắt đi được chứ? Đây là chuyện không có khả năng!” Người đàn ông nói.
“Anh Thiên, tôi nghe nói Lâm đại sư đó rất lợi hại, là phó hội trưởng Hiệp hội võ thuật Thượng Hải, liệu có phải đám Hắc Hùng đã rơi vào tay hắn ta hay không?”
“Không thể nào, đám Hắc Hùng bọn họ ai cũng đều là cao thủ, cho dù đối phương có thể đánh thì cũng không thể nào đánh thắng mười mấy người bọn họ được!” Anh Thiên không dám tin nói.
Lục gia biểu hiện rất kỳ quái, nói: “Được rồi, đừng nói nữa, xem ra chúng ta đều đã xem nhẹ Lâm đại sư đó rồi.”
Anh Thiên thần sắc căng thẳng, đám người này là do gã ta đề cử. Vốn dĩ đám Hắc Hùng này đều là giang hồ bên đường, không sợ chết, thủ đoạn bá đạo, chỉnh đốn được không ít tên thủ lĩnh nhỏ. Cuối cùng bị Hắc Hùng thu nhận, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, gã ta sợ Lục gia sẽ trách tội.
“Lục gia ngài yên tâm, bọn họ nhất định sẽ không nói lung tung, điểm này tôi có thể bảo đảm. Hơn nữa tôi có thể bảo đảm rằng bọn họ tuyệt đối không có ra tay, trước đó tôi đã liên tục căn dặn với bọn họ rằng chỉ được uy hiếp, không được ra tay.”
Lục gia gật đầu, nói: “Tôi tin tưởng ánh mắt nhìn người của cậu, giúp tôi gọi điện thoại.”
Cầm lấy điện thoại.
Lục gia bấm một dãy số.
Thượng Hải.
Lâm Phàm vừa về đến nhà, nằm trên ghế sô pha thư giãn tâm tình.
Chuyện này đã đến lúc kết thúc rồi, chỉ cần chờ tin tức ngày mai phát ra mà thôi.
Nhưng hắn không ngờ Anh Kim lại tàn nhẫn như vậy, thế nhưng lại tìm người đến uy hiếp hắn, xem ra là đã đến bước đường cùng rồi chăng?
Đinh đinh.
Lúc này điện thoại vang lên.
“Alo, ai vậy?” Nhìn thấy cuộc gọi xa lạ hắn cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp nhấc máy.
“Lâm đại sư, xin chào! Tôi nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó, kỳ thực chúng ta có thể trở thành bạn bè.”
“Sao ông lại nói khó hiểu như vậy, ông là ai?” Lâm Phàm sao có thể không biết kẻ gọi cho hắn là ai, ngoại trừ phía Anh Kim thì còn có thể là ai chứ?
“Người trên đường đều gọi tôi là Lục gia, Lâm đại sư, chuyện của Anh Kim hãy nhường một bước, coi như Lục gia tôi nợ cậu một ân tình. Sau này cậu đến Đông Bắc, tôi sẽ đích thân tiếp đón cậu, nếu sau này có xảy ra chuyện gì thì tôi tuyệt đối sẽ không từ chối giúp đỡ, cậu thấy thế nào?”
Lâm Phàm cười, nói: “Ông là người chống lưng cho người đàn bà lắm chuyện Anh Kim đó sao?”
“Không phải, chỉ là bạn bè thôi.”
“Hừ, ông lừa quỷ chắc, có phải là nhân tình không?” Lâm Phàm hỏi.
“Lâm đại sư, cậu hỏi hơi nhiều rồi nhỉ?” Lục gia âm thầm khó chịu, nhưng chuyện này thì thực sự không coi đối phương ra gì cả.
“Tôi cứ hỏi đấy, ông nói đi, có phải là tình nhân hay không? Nếu ông không trả lời thì tôi cúp máy đây, chuyện sau đó chúng ta cũng không cần nói nữa.” Hắn thích lắm chuyện đấy, không hỏi rõ ràng thì trong lòng không thông suốt.
Người ở đầu bên kia trầm mặc một lúc.
“Phải, bây giờ được rồi chứ?” Lục gia trả lời.
Lâm Phàm, nói: “Thừa nhận sớm có phải tốt rồi hay không, nhưng mà tôi cũng bội phục ông thật, khẩu vị lại nặng như thế. Tôi thấy khẩu vị của ông cũng chẳng ra làm sao cả, nói đi, có chuyện gì?”
Lục gia đang ở Đông Bắc xa xôi, nghe thấy lời này lập tức nổi giận, hận không thể giết chết cái tên này.
……
Lục gia hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại, sau đó mở miệng nói.
"Lâm đại sư, dù sao có thêm một người bạn cũng tốt hơn là có thêm một kẻ địch. Anh Kim là bạn của tôi, tôi hy vọng cậu có thể cho tôi một chút mặt mũi mà bỏ qua chuyện này đi. Sau đó tôi sẽ tặng cho cậu món quà coi như cảm ơn, cậu thấy thế nào?"
Ông ta không phải sợ Lâm đại sư này, mà là không muốn để chuyện này tiếp tục phát triển.
Nếu như tên này ở Đông Bắc thì ông ta dám đảm bảo rằng trong vòng một giờ, nhất định sẽ dạy cho hắn biết cách làm người là như thế nào.
"Tôi thấy chuyện này không hay lắm." Lâm Phàm lắc đầu nói, hắn không quá để mắt tới.
Vẻ mặt Lục gia tức giận nói: ”Cậu có ý gì?”
Lâm Phàm cười nói: "Không có ý nghĩa gì cả, chỉ là muốn làm bạn của Lâm Phàm tôi thì cũng không phải dễ dàng như vậy. Nếu ông dễ dàng làm bạn với tôi như vậy, vậy không phải tôi kết bạn quá tùy tiện rồi sao? Như thế thì quá rẻ mạt rồi, ông không nghĩ như vậy sao?”
Đầu dây bên kia im lặng.
"Này, sao ông không nói chuyện? Có phải lời tôi nói có sức sát thương quá rồi không?” Lâm Phàm tiếp tục hỏi: ”Ông đừng để trong lòng, tính tôi thẳng thắn như vậy đấy. Mặc dù tôi nói năng có chút chua ngoa nhưng lòng tôi lại mềm như đậu hũ vậy, ông đừng quá để ý. Chỉ là nếu ông có để ý thì cũng không sao cả, dù sao tôi cũng không có tốn cái gì. ”
Chương 1252: Có gan đến đây mà xử tôi nàyLúc này Lục gia cảm thấy mình đang bị đùa bỡn, nên giọng điệu cũng dần dần trở nên nghiêm khắc.
"Lâm đại sư, cậu nói đi, rốt cuộc cậu muốn như thế nào thì mới chịu bỏ qua? Cậu cứ nói một điều kiện đi." Lục gia hỏi.
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi: "Ông thật sự là Lục gia ở Đông Bắc, là một thế lực rất trâu bò sao?”
Lục gia: ”Đúng vậy! Chỉ cần Lâm đại sư đồng ý, sau này khi cậu đến Đông Bắc thì có thể tung hoành thoải mái. Cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng có tôi đứng ra xử lý.”
"Không, không, không phải tôi nói mình muốn làm gì thì làm, chỉ là tôi có chút nghi ngờ. Ông nói ông trâu bò như vậy mà tôi chỉ là một người bình thường, nhưng ông lại sợ một người bình thường như tôi thì ông nói xem, làm sao tôi có thể tin ông rất lợi hại được cơ chứ?" Lâm Phàm cười hỏi.
"Cmn, cậu đang lấy tôi ra làm trò đùa sao?" Lục gia không thể nhịn được nữa: ”Sao cậu lại không biết điều như vậy? Tôi đang nói chuyện với cậu, mọi người mỗi người lui một bước, biển rộng trời cao, cậu thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cậu sao? ”
Lúc này, Lâm Phàm nở nụ cười: ”Như vậy mới đúng chứ, đúng không? Ông nói ông là lão đại, sao có thể không kiêu ngạo như vậy được chứ? ”
"Chỉ là tôi cũng nói cho ông biết, tôi còn lâu mới sợ ông, có gan thì đến đây mà xử tôi này."
"Ông cũng đừng quá kiêu ngạo, thật sự cho rằng Đông Bắc là của ông sao. Fan hâm mộ chính nghĩa của Lâm Phàm tôi có đến hàng ngàn, hàng vạn người. Chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng thì có thể trực tiếp đẩy ngã ông, ông có tin hay không?"
Lục gia: ”Cmn!!!”
Lâm Phàm: ”Thằng cha mày!”
Lục gia: ”Mày thật sự muốn chết sao?”
Lâm Phàm: ”Đúng vậy, tôi chỉ muốn chết, mau đến chơi tôi đi!”
Lục gia: ”Mày...mày...”
Lâm Phàm: ”Đừng có mày, mày gì cả, có gan thì cứ tới tìm tôi chơi, không có gan thì đừng có mà ngông cuồng. Tôi, Lâm đại sư ở phố Vân Lý ngồi chờ ông đến! Cúp máy đi! Vừa rồi nói chuyện với ông rất tốt, tôi đã ghi âm rồi, hẹn gặp lại trên weibo.”
Lục gia: ”Cmn, mày dám.... ”
Tút tút!
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng báo máy bận.
Trong phòng, Lục gia nổi giận đập bình rượu trước mặt, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, trong lòng như đang có một ngọn lửa như thiêu như đốt. Từ trước đến nay, ông ta chưa từng gặp được một người nào lại không biết điều như vậy.
Mềm cứng đều không chịu, lại còn rất kiêu ngạo.
“Lục gia, chuyện của chị Anh Kim phải làm sao bây giờ?”
Bọn họ ở một bên đều đã nghe thấy hết. Thật không nghĩ tới đối phương lại lì lợm, âm hiểm như vậy, vậy mà lại ghi âm cuộc gọi này, hắn thật sự không sợ bị trả thù sao?
Hay là trẻ trâu, không biết trời cao đất dày là gì?
Chỉ là thấy vẻ mặt Lục gia âm trầm, bọn họ cũng không biết có phải Lục gia đã có biện pháp giải quyết chuyện này hay không.
......
Thượng Hải.
Trong lòng Lâm Phàm rất thoải mái. Nếu đã chơi như vậy thì cứ làm mọi chuyện lớn hơn một chút là được rồi.
Cái gì mà Lục gia hay không Lục gia, có quan hệ rắm gì với hắn. Hắn nhanh chóng đưa đoạn ghi âm lên Weibo, chỉ là hiện tại thời cơ vẫn chưa chín muồi, nhất định phải đợi tin tức ngày mai được công bố cái đã.
Một đêm trôi qua.
Lục gia vẫn luôn chú ý weibo. Ông ta đợi mãi cũng không thấy đối phương đăng đoạn băng ghi âm đấy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Xem ra tên nhóc này cũng biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Chỉ là sau khi kể chuyện này cho Anh Kim nghe thì trên mặt Anh Kim đầy vẻ hoảng sợ, không ngừng kêu to là sắp xảy ra chuyện rồi.
Sau đó, Anh Kim nhanh chóng sử dụng hết năng lực của mình để mua tin tức từ các phóng viên, nhưng chuyện này sao có thể xảy ra được chứ?
Cho dù bà ta có trâu bò hơn nữa thì cũng vô dụng bởi vì Lâm Phàm đã thông báo cho tất cả các phóng viên của Thượng Hải rồi.
Hơn nữa đối với một số trang tin tức cỡ lớn thì căn bản không để Anh Kim vào mắt, cho nên tin tức lớn như vậy thì làm sao họ có thể không để lộ ra ngoài cơ chứ?
Ngày hôm sau!
Trên mạng xuất hiện một trận sóng to gió lớn.
"Trong lòng Anh Kim nảy sinh sự hận thù, ban đêm phái người đến uy hiếp Lâm đại sư."
"Sốc! Hơn mười người đàn ông vạm vỡ tập kích Lâm đại sư vào ban đêm, Lâm đại sư kêu to thoải mái....”
"Vạch trần thân phận đen tối của Anh Kim."
"Rốt cuộc thực lực của Lâm đại sư mạnh cỡ nào mà có thể khiến Anh Kim kêu to không chịu nổi.”
Những phương tiện truyền thông này rất thành thạo trong việc đặt tên tiêu đề của tin tức. Chỉ với những tiêu đề này đã có thể làm cho người ta liên tưởng đến những thứ đen tối.
Mà khi các cư dân mạng mở những tin tức này ra thì lại hoàn toàn khiếp sợ.
"Mẹ kiếp! Không ngờ con mụ này lại tàn nhẫn như vậy, tìm người đến uy hiếp Lâm đại sư. ”Đọc chương dịch mới nhất tại: vipTruyenGG.com
"Bà ta không phải là kẻ ngốc đó chứ? Lâm đại sư là ai, bà ta không biết sao? Thực lực kia quả là quá thô bạo rồi.”
"Cười chết đi được! Hơn mười người đàn ông vạm vỡ lại bị một mình Lâm đại sư giải quyết, hiện tại còn đang bị nhốt ở đồn cảnh sát."