Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1254 - Chương 1254 - Anh Kim Van Xin

Chương 1254 - Anh Kim van xin
Chương 1254 - Anh Kim van xin

Chương 1254: Anh Kim van xin

Giờ khắc này, Anh Kim còn không chịu buông tha, lập tức gọi điện thoại cho Lục gia.

"Cứu tôi, cứu tôi đi! Nếu không tôi thật sự xong đời rồi." Anh Kim không thèm để ý đến hình tượng mà bật khóc nức nở. Bà ta không thể xong đời như vậy, nếu không bà ta sẽ không còn gì cả.

Đồng thời bà ta cũng luyến tiếc tất cả những gì mà mình đang có bây giờ. Ở trong giới này, bà ta muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, sao có thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ như vậy chứ?

Lục gia không nói gì, bởi vì vừa rồi ông ta cũng bị cảnh cáo. Ông ta không nghĩ tới tên kia lại thật sự dám trắng trợn tung ra đoạn ghi âm kia như thế.

Ở Đông Bắc này ông ta cũng không phải là người duy nhất nắm quyền quyết định. Hiện tại xảy ra chuyện này đã làm ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người cho nên làm sao ông ta còn tâm trạng để quân tâm đến chuyện Anh Kim còn có thể tiếp tục ở lại giới ca hát hay không chứ.

Cuối cùng, Anh Kim cúp điện thoại, bà ta đã nhận được câu trả lời, đó chính là Lục gia cũng hết cách.

Lúc này chỗ dựa lớn nhất sau lưng bà ta lại đang sụp đổ, không thể trợ giúp, bà ta không biết nên đi tìm ai giúp bây giờ?

Lúc này, Anh Kim trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Phàm, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Điện thoại được kết nối.

Anh Kim: ”Lâm đại sư, tôi cầu xin cậu, tôi sai rồi được chưa? Cậu xóa đoạn ghi âm đó đi được không? Tôi không thể không có những thứ này.”

Lâm Phàm: ”Anh Kim lão sư, tôi không biết bà đang nói gì.”

“Cầu xin cậu! Cậu bảo tôi làm gì cũng được! Tôi cầu xin cậu hãy xóa đoạn ghi âm đấy đi. Chuyện này là tôi sai, có được không?” Mặc dù trong lòng Anh Kim oán hận nhưng hiện tại bà ta chỉ có thể cúi đầu, nếu không ai cũng không cứu được bà ta.

Lâm Phàm: ”Đoạn ghi âm này không thể xóa. Tôi bị xã hội đen uy hiếp, chuyện này nhất định phải để bọn họ lộ ra ngoài ánh sáng. Chỉ là không nghĩ tới người này lại là người quen của Anh Kim lão sư nha.”

Anh Kim rốt cuộc không nhịn được gào lớn: ”Tên họ Lâm kia, mày thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt có phải hay không? Nếu tao mất tất cả thì tao cũng sẽ không để mày được sống tử tế!”

Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Được rồi! Tôi chờ bà ở phố Vân Lý.”

Sau đó lập tức cúp máy.

"Cmn!" Anh Kim điên cuồng mắng chửi.

Phố Vân Lý.

Lâm Phàm cười xấu xa. Trong lòng hắn rất vui vẻ. Đối mặt với những phần tử tà ác này, hắn tuyệt đối sẽ không cúi đầu, bởi vì hắn chính là Lâm đại sư được người ta yêu thương đấy.

Điền Thần Côn say sưa hóng chuyện trên Weibo, sau đó quay đầu nói: "Tôi nói này, thằng nhóc cậu cũng quá độc ác rồi đó. Chuyện này chơi lớn rồi, cậu cũng không sợ bị đánh chết sao.”

Lâm Phàm ha hả một tiếng: ”Với thực lực của tôi, nếu có người có thể đánh chết tôi thì tôi cũng nhận.”

“Trâu bò!” Điền Thần Côn giơ ngón tay cái lên. Thái độ không chút lo sợ này của Lâm Phàm thật sự làm ông ta hâm mộ. Nếu trước đây ông ta mà có bản lĩnh thế này thì sao còn phải bày sạp xem bói cho người ta trên vỉa hè chứ?

Ngô U Lan lo lắng hỏi: "Anh Lâm, thật sự không sao đấy chứ? Lục gia kia em biết, trước kia ông ta từng tìm cha em xem bói. Ở Đông Bắc cũng được xem là một người rất lợi hại.”

Lâm Phàm: ”Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì cả!”

Triệu Chung Dương vẫn mở livestream: ”Các anh em, mọi người có nghe thấy không? Lâm đại sư của chúng ta chính là bá đạo như vậy, cho dù đối phương có trâu bò thì cũng không hề sợ hãi.”

“Lợi hại, Lâm đại sư của tôi.”

"Lâm đại sư chính là thần tượng của tôi, chỉ xin Lâm đại sư nói hai câu."

Triệu Chung Dương đưa điện thoại di động cho Lâm Phàm: ”Anh Lâm, anh nói với mọi người hai câu đi.”

Bởi vì Triệu Chung Dương luôn phát sóng trực tiếp trong cửa hàng Lâm Phàm cho nên hiện tại Triệu Chung Dương đã hoàn toàn trở thành người livestream được xem nhiều nhất vì sự tồn tại của Lâm Phàm. Hơn nữa bình thường cậu ta cũng hay livestream tình hình của Cẩu gia nên lại càng hấp dẫn vô số fan hâm mộ.

Lâm Phàm nhận lấy điện thoại di động, xuất hiện trước ống kính: ”Các anh em, tôi là Lâm đại sư, mọi người có nhớ tôi không?"

“Nhớ! Nhớ muốn chết đi được!”

"Ngay cả ngủ tôi cũng nhớ đến Lâm đại sư, buổi sáng thức dậy, quần lót cũng ướt."

"Thấy Lâm đại sư tiếp tục gây chuyện, trong lòng tôi cũng yên lòng."

......

Lâm Phàm cười: ”Hiện tại tình huống trên mạng không yên ổn lắm, chỉ là tôi không sợ. Mọi người nói xem, tôi bị người ta uy hiếp như vậy thì làm sao có thể nhịn chứ? Chúng ta cùng sống dưới cùng một lá cờ đỏ, có vô số đại lão chính nghĩa bảo vệ chúng ta. Đối mặt với những phần tử tà ác này, mục đích của tôi chính là kéo quần lên chính là làm."

“Lợi hại!"

"Nghe đại sư nói một câu còn hơn đọc sách mười năm."

"Không sai! Chúng ta sống dưới cờ đỏ, là người kế nhiệm tương lai, làm sao có thể bị những tên hề nhảy nhót này uy hiếp được chứ?”

"Vì chính nghĩa, chúng ta nhất định phải thống nhất mặt trận với Lâm đại sư."

Bình Luận (0)
Comment