Chương 1290: Ông phải nói rõ cho tôi
Lâm Phàm hơi lúng túng, hóa ra bản thân đã hiểu nhầm người ta rồi: “Ngại quá, vừa rồi tôi nói chuyện có hơi to tiếng. Nhưng tôi đúng là có nhận xem bói đoán mệnh, cái này thì chứng minh thế nào?”
Tiểu Triệu: “Lâm đại sư vẫn chưa hiểu sao. Nếu là đoán mệnh, chắc chắn không thể trình bày như thế được. Nhưng nếu nói là nghiên cứu văn hóa Kinh Dịch thì không thành vấn đề. Bây giờ có rất nhiều cửa hàng mở dịch vụ đoán mệnh, cũng có rất nhiều loại giấy tờ chứng nhận, đều được dùng cho việc nghiên cứu các loại văn hóa.”
“Hóa ra là vậy!” Lâm Phàm đã hiểu, không ngờ còn có thể chơi như vậy. Cũng tốt! Làm chứng nhận sớm một chút cũng đỡ xuất hiện mấy chuyện phiền phúc sau này: “Vậy cần những thứ gì?”
Tiểu Triệu cười nói: “Chỉ cần bản sao của thẻ căn cước là được, sau đó đăng ký một số tờ đơn, chờ làm xong giấy chứng nhận thì chúng tôi sẽ báo lại cho Lâm đại sư ngay.”
“Được! Vậy làm phiền các anh rồi!” Lâm Phàm cười đáp. Hắn chưa từng nghĩ còn có cả chuyện này. Nhưng hắn dám chắc, người tố cáo hắn chính là lão già Hoàng Quốc Huy kia.
Cũng không ngờ bên phía Công Thương sẽ giúp hắn nghĩ biện pháp xử lý giấy chứng nhận, đây đúng là chuyện ngoài ý muốn.
Dù sao thì suy nghĩ một chút hắn cũng đã hiểu.
Mặc dù lão già Hoàng Quốc Huy này lợi hại, nhưng không phải là người Thượng Hải. Trong khí đó, bản thân hắn lại là tấm gương tốt của thành phố, sao có thể để người khác bôi nhọ được.
Dù điều này khiến Hoàng Quốc Huy không thoải mái thì lão còn có thể làm gì được? Mọi người đều làm việc đều dựa theo quy củ, cũng không có ai vượt quyền. Mà dù có thì bản thân hắn cũng không sợ.
Mọi thứ đều đã được giải quyết xong.
Tiểu Triệu cầm giấy tờ nói: “Lâm đại sư, vậy tôi đi trước đây, khoảng tầm hai ngày là sẽ xong giấy chứng nhận.”
“Được! Làm phiền cậu rồi!” Lâm Phàm cười nói.
Tại tòa nhà Công Thương.
Tiểu Triệu trở về: “Lãnh đạo, Tôi và Lâm đại sư đã bàn giao xong việc, giấy tờ văn kiện cũng đã cho người đi làm rồi ạ.”
Người phụ trách: “Ừ! Rất tốt! Chờ đến khi làm xong giấy chứng nhận, báo cho Lâm đại sư đến lấy là được.”
Sau khi Tiểu Triệu rời đi, người phụ trách vội vàng gọi điện cho Hoàng Quốc Huy.
“Hoàng tổng, làm phiền ngài rồi. Tôi muốn báo với ngài một chút về công việc, đã có kết quả điều tra rồi.”
Bên kia đầu điện thoại, Hoàng Quốc Huy cười lạnh.
Ông ta đi tìm tên này nhờ xem cho một quẻ, ai ngờ hắn ta không thèm nể mặt mũi, thái độ còn rất ngang ngược. Nếu ông ta không cho tên đó một bài học thì chỉ sợ tên đó không biết ‘trời cao đất rộng’ là gì.
Dựa vào thân phận tỉ phú của mình, gọi cho người phụ trách sở Công Thương một cuộc điện thoại là đã có thể giải quyết rồi.
Cửa hàng sẽ tạm dừng kinh doanh để nhận tiến hành điều tra.
Sau đó, ông ta lại nhờ bên phía truyền thông đưa tin, dưới sức ép của dư luận, để xem tên kia còn có thể tiếp tục kinh doanh bằng cách nào.
“Kết quả thế nào rồi?” Hoàng Quốc Huy mong đợi hỏi.
Người phụ trách: “Cái này đúng là phải cảm ơn Hoàng tổng rất nhiều. Nếu không có Hoàng tổng nhắc nhở, chúng tôi cũng không rõ là hắn đã có giấy phép kinh doanh. Cho nên tôi cử nhân viên công tác đến cửa hàng trao đổi một chút, đồng thời đã giúp hắn làm giấy phép hành nghề. Sau này coi như đã có chứng nhận thì có thể hành nghề kinh doanh, không vi phạm quy định nữa.”
Lúc đầu, Hoàng Quốc Huy vẫn còn rất chờ mong, nhưng đợi đến lúc nghe xong, lại phát hiện có chỗ không ổn.
“Cái gì? Không đúng! Hắn đi tuyên truyền mê tín như vậy thì lấy đâu ra giấy phép kinh doanh?”
Người phụ trách cười đáp: “Có lẽ Hoàng tổng vẫn chưa biết, đoán mệnh chính là một dạng thuyết pháp đại chúng, tất nhiên không hợp pháp. Nhưng trong luật pháp cũng đã quy định, đây cũng được xem như là một loại kinh doanh thuộc về phương diện nghiên cứu văn hóa Kinh Dịch.”
“Đây là sơ xuất do bên Công Thương, để Hoàng tổng phát hiện ra. Về sau, chúng tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân, sẽ không để chuyện không giấy phép kinh doanh như vậy phát sinh một lần nữa. Được rồi! Tôi không quấy rầy thời gian quý báu của Hoàng tổng nữa.”
Hoàng Quốc Huy cũng không ngốc. lúc này, lão làm sao có thể không rõ, phía sở Công Thương này chính thức đứng về phe của Lâm đại sư. Nghĩ đến đây, lão cười lạnh đáp: “Tốt! Tốt lắm! ...”
Người phụ trách: “Cảm ơn Hoàng tổng đã khen ngợi. Sau này, nếu Hoàng tổng đến Thượng Hải lập công ty, toàn thể phía sở Công Thương chúng tôi vô cùng hoan nghênh.”
Lạch cạch!
Hoàng Quốc Huy trực tiếp cúp máy, không thèm nói thêm một câu.
Được! Được lắm! Tức chết lão rồi!
Người phụ trách nhìn điện thoại, không nhịn được cười to.
Hắn sao không hiểu suy nghĩ của lão già Hoàng Quốc Huy chứ! Muốn gây rắc rối cho Lâm đại sư sao? Đúng mà nằm mơ!
Đây là chuyện không bao giờ xảy ra.
Chuyện này chính là lợi dụng chức vị quyền lợi, phạm vào quy định. Hơn nữa, sao hắn phải làm khó Lâm đại sư cơ chứ? Đây chính là tấm gương người tốt việc tốt của Thượng Hải đó.
Dù sau này lão già Hoàng Quốc Huy đó có trả thù hay không, hắn cũng không quan tâm.
Lãnh đạo Thượng Hải không giống như các thành phố hay tình thành khác, sẽ không bao giờ xoay quanh dỗ ngọt mấy loại xí nghiệp gia như này.
Ở Thượng Hải, muốn đợi thì đợi, còn không thì thôi.
Các xí nghiệp phát triển ở Thượng Hải, không biết có bao nhiêu bên tranh nhau sứt đầu chảy máu chỉ vì một mảnh đất.
Tập đoàn xí nghiệp có rất nhiều, nhưng người như Lâm đại sư lại chỉ có một.
Chỉ người có văn hóa mới hiểu được.
Mà bên phía Hoàng Quốc Huy, lúc lão chuẩn bị phát tiết lửa giận, thì cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra.
“Hoàng Quốc Huy, hôm nay ông phải nói rõ cho tôi!” Một người đàn bà trung niên xông vào.