Đầu tháng độc giả tặng ít kim phiếu cho truyện nhé, cám ơn nhiều lắm lắm!!
Chương 1298: Cẩu gia bị ngược đãi sao?
Người đàn ông trẻ tuổi lập tức ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Cẩu gia Nicholas, cảm kích nói: “Cám ơn mày nhé, chó con. Thật sự thật sự rất cảm ơn mày!”
Người đàn ông bật khóc, anh ta không ngờ con mình lại được một chú chó cứu.
Nếu không được nhìn thấy tận mắt, anh ta chắc chắn sẽ không tin đây là sự thật.
Bộ lông vốn dĩ trắng sáng như tuyết của Cẩu gia nay đã đen như mực. Nó nằm rạp trên đất, liếm liếm móng vuốt. Sau đó đứng lên, sủa vài tiếng về phía đám người đang vây xung quanh, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, người đàn ông trẻ tuổi vội lấy điện thoại di động ra, nói: “Chó con có thể chụp cùng đứa bé nhà tôi một tấm được không? Mạng của bé là do mày cứu, đợi sau này đứa bé lớn lên, nó sẽ nhớ mãi ơn cứu mạng này.”
Cẩu gia nghe hiểu, sủa mấy câu như đáp lời.
Lúc này, người mẹ trẻ đặt đứa bé xuống, Cẩu gia tiến lên cắn lấy túi bao, đứng tại chỗ.
Xoạt xoạt!
Một tấm hình đã được chụp xong, Cẩu gia đặt đứa bé xuống, nhìn sắc trời một chút thấy đã không còn sớm. Nó cũng không đợi người dân xung quanh hoan hô khen ngợi đã vội vàng rời khỏi nơi này.
Người đàn ông trẻ tuổi muốn ngăn Cẩu gia lại. Anh ta muốn nhận nuôi chú chó này, thế nhưng anh ta chưa kịp mở lời thì Cẩu gia đã chạy mất dạng.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều khắc ghi hình bóng đó.
Bọn họ quay mặt nhìn nhau.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ chắc chắn sẽ không tin đây là sự thật.
Mà tất cả phóng viên có mặt ở hiện trường lúc đó đều đã ghi lại hết toàn bộ sự việc.
Phố Vân Lý!
Lâm Phàm đứng chờ ở cửa, ánh mắt hướng về phía xa xăm.
“Con chó chết dẫm này chạy đi đâu rồi không biết, cả ngày không thấy bóng dáng đâu. Có khi nào bị người ta chế biến thành lẩu rồi không nhỉ?”
Lâm Phàm vừa chửi xong thì bỗng có một bóng dáng nhỏ bé đang chạy đến từ phía xa.
“Gâu gâu”
Âm thanh của Cẩu gia vang lên, nhưng khi những chủ cửa hàng và người qua đường nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của chú chó thì ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên. Con chó hoang này chạy từ đâu đến vậy?
Cũng khó trách họ không nhận ra. Bộ dạng của cẩu gia bây giờ ngay đến Lâm Phàm cũng không nhận ra được.
Bẩn khiếp người.
Cẩu gia nhanh chóng chạy về trước cửa tiệm, có vẻ như chẳng quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
“Gâu gâu”
Cẩu gia đứng trước mặt Lâm Phàm vui vẻ sủa hai tiếng.
Lâm Phàm tức điên: “Mày nói cho tao biết mày vừa chạy đi đâu về thế hả? Sao lại biến thành bộ dạng này rồi, không phải mày vừa lăn bùn về đấy chứ?”
“Gâu gâu” Có vẻ như Cẩu gia đang muốn khoe với Lâm Phàm là nó vừa làm chuyện tốt.
Đột nhiên, tâm hồn Lâm Phàm và Cẩu gia dường như có thần giao cách cảm, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.
Lâm Phàm tỏ vẻ đã biết hết mọi chuyện, nhưng cũng không biết nói gì hơn.
Con chó chết dẫm này lại vừa làm được một chuyện tốt?
Đây còn là Cẩu gia Nicholas mà hắn nuôi nữa sao?
Lúc trước rõ ràng chỉ là một chú chó chỉ biết nằm thở một chỗ, chuyện gì cũng không muốn làm.
Mà khi biết được Cẩu gia lao vào đám cháy cứu đứa bé dưới sự chứng kiến của mọi người, hắn cũng không biết nên nói gì.
Thế nhưng nó cũng làm rất tốt đấy chứ, nhưng hắn tuyệt đối không thể để nó quá đắc ý được. Nhìn bộ dạng vui vẻ này của nó đi, trông rất gợi đòn.
“Còn không nhìn lại xem khả năng của mình đến đâu đi, mày muốn nghịch thiên đấy à? Sao lúc đó không trực tiếp nhảy xuống từ tầng 21, rồi ở trên không trung xoay tròn 360 độ, sau đó vững vàng đáp đất để người ta nhìn thấy mày đi? Cho người ta tóm sống mày, thuận tiện giải phẫu nghiên cứu một chút luôn?”
Miệng Lâm Phàm nói vậy nhưng thực ra trong lòng hắn cũng đang rất ngạc nhiên.
Hắn không ngờ Cẩu gia lại dũng cảm như vậy.
Nó không chỉ nhanh nhẹn hơn, khỏe mạnh hơn, thậm chí khả năng chống lại lửa cũng mạnh hơn nữa.
Xem ra trang kiến thức thuần dưỡng thú này cũng không có vô dụng.
Đồng thời, điều khiến cho Lâm Phàm không giải thích được đó là thức ăn chính nghĩa lại có thể đã mang lại cho nó tác dụng vô cùng tốt như thế.
“Trời ơi, con chó này sao vậy, sao lại biến thành bộ dạng này?” Điền Thần Côn cũng sửng sốt khi nhìn thấy Cẩu gia, đây là con chó trắng mà ông ta biết đấy à?
Ngô U Lan ngồi xuống kiểm tra một hồi: “Anh Lâm, hình như lông của Cẩu gia bị đốt cháy rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế? Còn cả cái chân này nữa, hình như cũng bị bỏng rồi.”
Nghe Ngô U Lan nói, lại nhìn vẻ ngoài của Cẩu gia, Lâm Phàm chỉ biết bất lực thở dài, trừng mắt nhìn Cẩu gia Nicholas.
“Mày còn giả bộ làm cao nữa hả, U Lan, đi lấy nước tắm cho nó đi, lấy cả kéo cắt mảng lông bị cháy đi nữa.” Lâm Phàm nói.
“Vâng.” Ngô U Lan không chần chừ lập tức chạy đi lấy đồ, Cẩu gia dù sao cũng được coi là thành viên trong nhóm bọn họ. Đi ra ngoài một chuyến khi trở về đã biến thành như này, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Cô nghĩ đây chắc chắn là có ai đã ngược đãi nó rồi. Cẩu gia thông minh như thế chắc chắn nó sẽ không tự làm chính mình bị thương đâu.
Chỉ là không biết rốt cuộc là ai lại đi ngược đãi một chú chó như vậy chứ.