Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1301 - Chương 1301 - Không Thể Giấu Được

Chương 1301 - Không thể giấu được
Chương 1301 - Không thể giấu được

Chương 1301: Không thể giấu được

Điều quan trọng nhất là, làm thế nào mà nó có thể đưa đứa bé ra ngoài, hơn nữa đứa bé lại vẫn còn sống sót. Trong thế giới quan của bọn họ, điều này là không thể nào.

Đối với loại tin tức như này, nếu như đổi chú chó kia thành người, không chừng có thể lên top 10 được tìm kiếm là nhiều nhất rồi. Nhưng đây lại là một chú chó, nên đã trực tiếp leo lên top 1 rồi.

Vô số người khi nhìn thấy tin tức này thì đều ngây người.

Nhất là chỉ cần lên baidu tìm kiếm một chút thôi thì sẽ có rất nhiều tiêu đề về sự việc này hiện ra.

“Một chú chó dũng cảm xông vào đám cháy, an toàn cứu em bé thoát ra ngoài.”

“Chấn động!!! Một chú chó vườn Trung Hoa xông vào đám cháy, một vào một ra. Nguyên nhân là gì?”

“Toàn quốc đang tìm kiếm chú chó vườn Trung Hoa dũng cảm.”

...

Hội những người yêu chó.

“Mọi người chia sẻ đi, xem đây có phải là giống chó mà bọn họ hay ăn thịt không?”

“Tôi đọc tin tức này xong thì thấy vô cùng kích động đến mức không nói nên lời. Thực sự vô cũng thích chú chó nhỏ dũng cảm này, nó đã dũng cảm lao vào đám cháy và cứu em bé ra ngoài.”

“Nhìn ở hiện trường thì tôi cũng muốn khóc luôn. Mọi người nhìn xem, vốn dĩ là chú chó trắng trẻo sạch sẽ, sau khi ra ngoài thì đã trở nên đen thui rồi. Hình như chân nhỏ cũng bị thương nữa.”

“Sau đó thế nào rồi? Có ai biết chú chó giờ đang ở đâu không?”

“Không biết nữa, sau khi chú chó cứu được em bé ra ngoài thì lập tức rời đi. Không ai biết nó ở đâu cả.”

Hơn nữa còn xảy ra chuyện còn điên cuồng hơn.

Có người đã thành lập một hội hâm mộ chú chó anh dũng này. Trong hội này, thành viên đều là những người đã trở thành fan não tàn của chú chó sau khi xem video.

“Cần vị trí hiện tại của chú chó. Chỉ cần có người biết tôi sẽ hậu tạ 10 ngàn.”

“Một chú chó vô cùng dũng cảm, tôi muốn nhận nuôi nó.”

“Hiện tại số người muốn nuôi chú chó này rất nhiều, thông minh có nhân tính như vậy, lại biết cứu người. Chỉ sợ là tất cả mọi người đều muốn cướp nó về nuôi.”

Phố Vân Lý!

Lâm Phàm dắt theo Cẩu gia cùng xuất hiện trên phố. Nhưng khi vừa đến trước cửa tiệm thì đột nhiên hắn thấy có gì đó kì kì.

Ngô U Lan ngạc nhiên kêu lên: “Anh Lâm, chú chó xuất hiện trên tin tức có phải là Cẩu gia không?”

Điền Thần Côn cũng nghi ngờ nhìn chằm chằm, ông ta không ngờ con chó này lại dũng mãnh như vậy. Nếu không xem tin tức thì thật sự là không nhìn ra nổi.

Lâm Phàm không biết nói gì: “Không phải mọi người đều đoán được rồi đấy sao?”

Sau khi được xác nhận.

Ngô U Lan không thể kìm được lập tức chạy tới ôm lấy Cẩu gia nhìn trái nhìn phải: “Em đã nói rồi mà, không biết hôm qua Cẩu gia đã phải trải qua những gì sao lại bẩn như thế được, lại còn bị thương nữa. Hóa ra nó chính là chú chó anh hùng đã xông vào đám cháy cứu em bé ra ngoài.”

“Gâu gâu”

Cẩu gia đắc ý sủa.

Theo Lâm Phàm thấy, nếu như không nhờ Đồ ăn chính nghĩa cho thú cưng thì với thân hình của Cẩu gia nhất định là đi vào nhưng sẽ không thể đi ra được. Nếu ra ngoài được thì chắc chắn lúc đó sẽ biến thành chó thui rồi.

Triệu Chung Dương kích động lấy điện thoại ra: “Bây giờ trên mạng đều đang điên cuồng tìm kiếm tung tích Cẩu gia. Nếu tôi livestream nói với tất cả mọi người thì có quá ghê gớm không, haha.”

“Thôi, ngàn vạn lần đừng làm như vậy. Chuyện này đừng tuyên truyền quá rộng rãi không thì sẽ rất phiền phức.” Lâm Phàm vội vàng nói. Trời đất, nếu như để những người đó biết Cẩu gia chính là chú chó dũng mãnh xông vào đám cháy đó thì không phải họ sẽ biến phố Vân Lý này trở nên chật đến mức một con kiến cũng không chui lọt sao.”

Đến lúc đó không tránh khỏi việc phải bỏ trốn mất thôi.

Lâm đại sư chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh bình lặng, nào muốn gặp nhiều chuyện phiền phức như vậy đâu chứ.

Đúng lúc này.

Các chủ cửa hàng xung quanh lũ lượt kéo đến.

Ông Lương nhìn Cẩu gia, vẻ mặt đăm chiêu: “Hôm qua tôi nhìn Cẩu gia toàn thân đen xì, giống như là bị đốt cháy vậy. Chú chó xuất hiện trên bản tin hôm nay chắc không phải nó đâu nhỉ.”

Lâm Phàm xấu hổ cười cười: “Lão Lương, chắc chắn là ông nhìn nhầm rồi. Nhìn nó như này ông thấy giống lắm sao?”

“Gâu gâu”

Cẩu gia không nhịn được nữa, việc tốt nó làm mặc dù không lưu lại danh tính, thế nhưng cũng không thể vô duyên vô cơ phủ nhận toàn bộ như vậy được chứ. Rõ ràng là nó làm mà, nhất định phải thừa nhận mới được.

Ông Lương: “Ông chủ nhỏ xem này, Cẩu gia bắt đầu thừa nhận rồi, tôi thấy chắc chắn là Cẩu gia đó.”

Chị Hồng cũng đã tới: “Ông chủ nhỏ, có phải là Cẩu gia làm không?”

Ông Trần: “Đúng đấy, hôm qua chúng tôi đều thấy toàn thân Cẩu gia đều đen như mực vậy, khẳng định chắc chắn là Cẩu gia luôn.”

Lâm Phàm thấy không giấu nổi nữa rồi, bất lực nói nhỏ: “Suỵt, mọi người nói nhỏ thôi. Chuyện này đừng đem đi rêu rao, không tốt lắm.”

Bình Luận (0)
Comment