Chương 1306: Không thể coi thường cẩu gia
Lâm Phàm: “Vậy thì tốt. Sợ quá đi mất, những người đó như bị điên vậy.”
Điền Thần Côn ghen tị nói: “Trên mạng nói Cẩu gia sẽ được trao giải thưởng vì hành động dũng cảm đó đấy, có thật không nhỉ?”
Lâm Phàm cười: “Sao có thể có chuyện này được. Đều là phóng viên họ thổi phồng lên thôi.”
“Vậy thì được.” Điền Thần Côn gật đầu: “Cậu nói xem nếu như thật sự được giải thưởng, có phải là cả đời họ Điền tôi đây ngay cả một chú chó cũng không sánh bằng hay sao?”
Lâm Phàm cũng rất để ý đến vấn đề này.
Nói thật lòng thì, e là không sánh bằng thật.
Nhưng chắc chắn hắn không thể nói ra được, nếu không sẽ có rất nhiều người đau lòng đó.
Đột nhiên.
Lâm Phàm còn chưa thả lỏng được bao lâu, một việc tồi tệ đã xảy ra.
Một nhóm nữ sinh từ đằng xa gấp gáp chạy tới: “Cẩu gia trong cửa hàng này nè.”
Những người này có vẻ như đều đã đi làm, bọn họ rất thích chó. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Cẩu gia đã hoàn bị mê đắm rồi. Thế nên dù đây không phải đường đi làm của bọn họ nhưng họ vẫn cố tình đi đường này chỉ để được gặp Cẩu gia thôi.
“Lâm đại sư, chúng tôi có thể gặp Cẩu gia không?” Một cô gái dè dặt hỏi.
Lâm Phàm còn có thể nói gì nữa đây: “Cứ tự nhiên.”
Lúc này, các cô gái thi nhau xông đến sờ Cẩu gia đang nằm dưới đất.
“Đẹp trai quá đi!”
“Dễ thương quá đi mất thôi!””
“Chào em, Cẩu gia...”
Cẩu gia cũng lim dim hai mắt nằm hưởng thụ, để cho những cô gái đó tùy ý xoa xoa sờ sờ.
Điền Thần Côn nhìn thấy các cô gái này cũng khá trẻ tuổi bèn tiến lên trước hỏi: “Xin chào, chú chó này trông cũng dễ thương đấy chứ nhỉ.”
“Vâng, rất dễ thương.” Các cô gái gật đầu.
Điền Thần Côn cười ha hả nói: “Về sau nếu các em muốn đến gặp Cẩu gia thì cứ đến. Hoặc có thể để lại cách liên lạc như wechat hay gì đó, tôi có thể đăng vài bức ảnh ngày thường của Cẩu gia cho các em xem.”
“Vậy thì tốt quá, giờ chúng em phải đi làm rồi, không thể thường xuyên tới đây.” Các cô gái đó cũng không nghĩ nhiều, bèn đưa tài khoản wechat cho ông ta.
Lâm Phàm nhìn thấy cảnh tượng này thì không biết nói gì hơn.
Không khỏi nghĩ đến một chuyện.
Hiện giờ có không ít người trẻ ngay đến cả bản thân cũng không nuôi được, còn nuôi một chú chó vô cùng dễ thương. Đi tới đâu cũng đều ôm theo, e là cũng chỉ là để câu dẫn mấy em gái nhỏ này thôi.
Lại nghĩ đến độ tuổi của Điền Thần Côn, con mẹ nó thật mất mặt quá đi!
Sau khi các cô gái rời đi, trong lòng Điền Thần Côn vẫn thấy lâng lâng, vui sướng không thể tả.
Sau đó cứ lượn lờ trước mặt Triệu Chung Dương khoe khoang: “Thấy chưa, thấy chưa, muốn thoát kiếp FA thì chỉ có thể chủ động tấn công thôi.”
Triệu Chung Dương khinh thường liếc nhìn Điền Thần Côn: “Thần Côn, giờ tôi mới phát hiện ra hóa ra ông già mà không nên nết như vậy đó. Đã từng này tuổi rồi mà vẫn thích gặm cỏ non, không sợ bị người ta mắng chết hay sao?”
Điền Thần Côn phản bác lại: “Thì làm sao nào, tôi cũng không lừa của ai không cướp của ai. Tình yêu thì làm gì có giới hạn, ai ra quy định là người lớn tuổi thì không được yêu người ít tuổi nào? Tôi không có ý nói cậu, nhưng cậu còn có suy nghĩ nhỏ nhen như vậy thì cả đời này tiếp tục làm chó độc thân đi. Đến khi tôi thoát ế rồi thì đến lượt cậu phải ghen tị với tôi đó.”
Triệu Chung Dương tỏ vẻ ghét bỏ: “Tôi cũng sợ ông quá cơ!!”
Lâm Phàm liếc nhìn Cẩu gia: “Nhìn mày chắc giờ đang rất thỏa mãn đấy nhỉ? Lần này lập được công lớn, chắc là sung sướng lắm phải không?”
“Gâu!”
Cẩu gia vui vẻ kêu lên, nó là chú chó của chính nghĩa đó. Giờ phải đi làm nhiều chuyện tốt hơn mới được, còn có rất nhiều người hâm mộ đang chờ nó đó.
Đúng lúc Cẩu gia đang chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài làm việc.
Một đoàn người từ xa tiến đến.
Lâm Phàm nhìn thấy tình hình này, sửng sốt: “Cmn lại cái gì nữa vậy, vẫn chưa xong sao?”
“Mấy người là...” -Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.
Một người đàn ông trẻ tuổi lập tức bước đến bắt tay Lâm Phàm: “Lâm đại sư, thật sự vô cũng biết ơn anh. Thú cưng của anh đã cứu mạng con trai tôi.”
Lâm Phàm hiểu rồi, hóa ra là nhà người ta đến đây để cảm ơn.
“Không có gì, tôi cũng không ngờ tới nó lại dũng cảm như vậy.” Trước mặt người ngoài vẫn nên khen ngợi Cẩu gia một câu. Dù sao Cẩu gia được khen ngợi cũng khiến hắn được mát lòng mát dạ một phen.
Lúc này, người mẹ trẻ cũng quỳ xuống xoa đầu Cẩu gia, vẻ mặt vô cùng xúc động: “Cảm ơn chú chó nhỏ nhé. Em chính là ân nhân của cả gia đình chị đó.”
Người đàn ông cũng lấy đồ để trong túi ra: “Lâm đại sư, chút quà nhỏ này tặng cho Cẩu gia. Đây là tấm lòng của nhà tôi, nếu không có nó thì đứa trẻ vừa ra đời của chúng tôi e là đã không còn trên đời này nữa rồi.”
Cái này...
Người đàn ông lấy ra một chiếc cờ thưởng cùng với một phong bao lì xì.
Lâm Phàm xua tay: “Lì xì này thì không cần đâu, tôi chỉ thay mặt Cẩu gia nhận chiếc cờ này thôi.”
Các chủ cửa hàng cũng đang túm tụm xung quanh.
“Chậc chậc, không thể coi thường cẩu gia được đâu nha.”