Chương 1308: Kế hoạch đón Tết
Những người đó đương nhiên cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Bây giờ là thời đại của PR quảng cáo, ai nổi tiếng thì đều là tấm vé bảo đảm có thể kiếm được bộn tiền.
Cẩu gia lại hot như vậy, đương nhiên sẽ có người hướng sự chú ý tới nó rồi.
Dù sao thì cũng không ngủ được nữa, Lâm Phàm dậy luôn sau đó đi tới đường Vân Lý.
Phố Vân Lý.
Ngô U Lan: “Anh Lâm, có chuyện gì vậy?”
Lâm Phàm đáp lại: “Còn có chuyện gì nữa, không phải đều là do các đạo diễn và quản lý muốn mời Cẩu gia quay phim đóng quảng cáo kiếm tiền sao? Tôi đã thẳng thừng từ chối hết rồi, sớm biết vậy đã không đăng số điện thoại lên mạng. Thật đúng là rước bực vào người.”
Ngô U Lan cười: “Đây không phải là điều quá bình thường sao. Cẩu gia hot như vậy, chắc chắn sẽ gây sự chú ý cho rất nhiều người.”
Lâm Phàm lắc đầu: “Thôi không nói nữa, chỉ tổ bực mình thêm.”
Vài ngày sau.
Độ hot của Cẩu gia dần dần hạ nhiệt. Trên mạng cũng không còn rầm rộ những bài báo về Cẩu gia nữa, thế nhưng những người hâm mộ của Cẩu gia vẫn cuồng nhiệt như vậy. Tuy là so với trước kia thì số người cũng đã giảm bớt, so với trước kia quả thật đã bình thường hơn rất nhiều.
Những người tới đây đa số đều chỉ để nhìn Cẩu gia một cái, thuận tiện chụp một bức ảnh cùng với Cẩu gia mà thôi.
Đối với những yêu cầu nhỏ này thì hắn cũng không có cách nào để từ chối cả.
Sáng hôm sau.
Lâm Phàm nằm dài trên ghế, vẻ mặt có vẻ như vô cùng thoải mái, những ngày này trôi qua không còn gì nhàn nhã hơn.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
“Cha, có chuyện gì vậy?”
Ông Lâm hét lên: “Con định bao giờ mới về nhà đây? Sắp đến tháng hai rồi, định cứ mãi ở Thượng Hải như vậy sao?”
Lâm Phàm nghe xong thì bất lực. Năm nay hắn cũng mới chỉ về nhà có một chuyến, người trong nhà còn đợi hắn về đón năm mới nữa chứ.
Chớp mắt đã sắp đến tháng hai rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.
Nếu như trước đây thì hắn chắc chắn sẽ về nhà. Nhưng năm nay hắn lại tiếp quản Viện phúc lợi trẻ em nên chỉ có thể ở lại đây đón năm mới. Nhưng nếu hắn ở lại thì cha mẹ chắc chắn sẽ không vui.
“Cha, nếu cha mẹ cùng tới Thượng Hải đón năm mới thì thế nào?” Lâm Phàm hỏi dò.
Ông Lâm nói: “Đi Thượng Hải làm gì? Con không về nhà nữa sao? Không định đi chúc tết họ hàng trong nhà sao?”
Lâm Phàm: “Cha, không phải thế.Cha cũng biết đó, không phải con đã tiếp nhận một Viện phúc lợi trẻ em ở Thượng Hải hay sao? Con nghĩ như này, ba với mẹ cùng qua đây, chúng ta sẽ đón tết cùng bọn trẻ ở Viện phúc lợi. Cha xem, những đứa trẻ này cũng rất đáng thương, cô đơn lẻ loi một mình như vậy. Những ngày lễ như này chúng cũng rất muốn được hưởng không khí của gia...”
Còn không đợi Lâm Phàm nói xong, ông Lâm đã cắt ngang, hơn nữa giọng điệu còn rất khen ngợi: “Xem ra tên nhóc thối nhà chúng ta một năm nay cũng đã trưởng thành lên không ít. Được rồi, cha với mẹ ở đâu đón năm mới cũng vậy, chỉ hi vọng cả nhà chúng ta quây quần cùng nhau đón tết là được. Giờ cha sẽ bàn bạc lại với mẹ con, năm nay sẽ đón Tết ở Thượng Hải. Thế nhưng mùng Hai tết bắt buộc phải về nhà một chuyến để đi chúc tết người lớn trong nhà. Nếu không mọi người lại nói ra nói vào thì mệt lắm.”
Lâm Phàm mỉm cười: “Được ạ, vậy cha mẹ cứ tính toán.”
Sau khi trò chuyện một lúc thì hai cha con cúp máy.
Lâm Phàm rất vui, vì cha già nhà mình lại có lòng khoan dung như vậy.
Ngô U Lan: “Anh Lâm, năm mới anh không về Trung Châu nữa sao?”
Lâm Phàm: “Ở lại Thượng Hải rồi. Nhưng mùng Hai tết vẫn phải về nhà một chuyến, em với cha em thì sao?”
Ngô Thiên Hà cười: “Tôi chỉ có một cô con gái này thôi, cũng chả có họ hàng thân thích gì. Ở đâu đón Tết mà chả như nhau.”
Điền Thần Côn cũng lên tiếng: “Tôi cũng vậy, cũng chả có nơi nào để đi.”
Triệu Chung Dương: “Tôi phải về quê, nếu không mẹ tôi sẽ đánh gãy chân tôi mất.”
Lâm Phàm: “Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa. Còn tận mười mấy ngày cơ mà, gấp gáp làm gì.”
...
“Lâm đại sư.” Lúc này, Lưu Hiểu Thiên bỗng xuất hiện ở ngoài cửa tiệm.
Lâm Phàm kêu lên: “Đội trưởng Lưu, cơn gió nào đưa anh tới đây vậy?”
Lưu Hiểu Thiên cũng không khách khí trực tiếp ngồi xuống. Ngô U Lan đưa cho anh ta một tách trà: “Còn có thể là cơn gió nào chứ, đương nhiên là cơn gió tốt rồi. Không phải nói chứ Lâm đại sư này, chó của cậu lợi hại thật đấy. Lần này tôi qua thăm nó tiện nói với cậu chuyện này luôn.”
Lâm Phàm: “Có chuyện gì vậy?”
Đối với Lưu Hiểu Thiên, ân nhân cả đời này của anh ta là ai chứ? Đương nhiên là Lâm đại sư rồi.
Anh ta thăng tiến được nhanh như vậy tất cả đều là nhờ vào Lâm đại sư. Tuy giờ anh ta đã lên tới chức Cục phó rồi, nhưng vẫn để cho mấy người Lâm đại sư gọi anh ta là đội trưởng Lưu.
Xưng hô như vậy có cảm giác thân mật hơn một chút.