Chương 1402: Giả vờ giả vịt
Tần gia đứng dậy, vội vàng hòa giải, nói: "Đừng kích động, Tiểu Lục không có ý này. Bữa tiệc hôm nay nhất định phải khiến Lâm đại sư uống cho thoải mái. Tiểu Lục còn không mau đổi ly rượu khác cho Lâm đại sư, có chuyện gì chờ lát nữa rồi nói sau, giờ phải uống cho Lâm đại sư vui vẻ trước đã."
"Lâm đại sư đừng để ý, tôi chỉ nói một chút mà thôi. Đến đây, chúng ta tiếp tục uống." Lục gia nở nụ cười, vội vàng cầm ly rượu mới, rót đầy cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Lục gia có chút bất mãn, lập tức cầm ly rượu lên uống cạn sạch ba ly liên tiếp, sau đó buông ly rượu xuống nói: "Ở Thượng Hải, ông mà như vậy sẽ làm cho người ta rất khó chịu, bây giờ tôi đã uống ba ly, ông xem ông phải làm thế nào?”
"Hả?" Lục gia ngây người, đàn ông Thượng Hải như hổ vồ vậy sao? Ba ly liên tiếp, cái này có vẻ lạ à nha.
Tuy nhiên nhìn biểu cảm hiện giờ của Lâm đại sư, rõ ràng là nếu ông ta không uống thì chuyện này không thể nói tiếp được nữa.
Quên đi, dù sao cũng là uống rượu trắng, cũng chưa chắc ai hơn ai, chẳng lẽ mình còn có thể sợ chắc?
Uống!
Phòng phát sóng trực tiếp.
"Mẹ kiếp! Thế này cũng quá con mẹ nó dữ dằn luôn rồi. Lâm đại sư cũng biết uống quá nha.”
"Cảm động, Lâm đại sư đây là đang dùng mạng để nói chuyện à."
“Má nó, nhưng Lâm đại sư livestream như vậy có khi nào bị đối phương phát hiện hay không?”
"Ha ha, phát hiện cái rắm, đây chỉ là phát sóng trực tiếp trên mạng, ngoại trừ vài người biết thì làm gì có ai biết.”
......
Mắt thấy Lục gia uống liền ba chén, trên mặt Lâm Phàm lộ ra tươi cười, ôm bả vai Lục gia nói: "Tốt lắm, vậy mới đúng chứ. Lục gia, tiếp nào, chúng ta tiếp tục, lát nữa lại cùng nhau đi tắm rửa một chút. Chỉ có cùng nhau đi tắm thì tình cảm này mới có thể sâu hơn được.”
Lục gia cười nói: "Được, tốt, bất quá đẳng cấp tắm rửa quá thấp, vừa vặn tôi biết có mấy minh tinh mới đến Đông Bắc, đợi lát nữa tôi gọi điện thoại cho các cô ấy tới đây, hai người chúng ta cho Lâm đại sư bay một chút."
"Cái này quá khách khí rồi. Không được, chúng ta nhất định phải đi một lần. Còn nữa, đừng gọi Lâm đại sư nữa, quá xa cách, gọi Lâm huynh đệ là được." Lâm Phàm vừa nghe xong, hai mắt đã sáng lên. Đương nhiên, đây cũng chỉ là giả vờ mà thôi.
Nhưng Lục gia và Tần gia lại nhìn ra vẻ hưng phấn của Lâm Phàm, trong lòng không khỏi nở nụ cười. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cho dù Lâm đại sư này có lợi hại hơn nữa thì cũng khó có thể chống cự được.
Phụ nữ bình thường có lẽ không lọt vào mắt.
Nhưng các ngôi sao hay minh tinh điện ảnh thì khác.
Có được cái tiếng là đè ngôi sao dưới thân, loại cảm giác này chỉ có trải qua, mới có thể cảm nhận được điều tươi đẹp đấy.
Đương nhiên, Lục gia cũng đã tưởng tượng ra cảnh tượng vừa làm vừa mở phim của nữ minh tinh ra xem, hình tượng trong phim thanh thuần thánh khiết lại không thể xâm phạm.
Khi so sánh với hiện trường sẽ có cảm giác vô cùng khác biệt.
"Được, Lâm huynh đệ, chúng ta đúng là không đánh không quen biết, chúng ta lại uống thêm một chén nào." Lục gia nở nụ cười. Theo ông ta thấy, hiện giờ đã hoàn toàn nắm chắc được tên họ Lâm này rồi.
Giờ phút này, ông ta cũng cảm thấy Tần gia nói đúng là rất có lý. Cảm giác bớt một kẻ thù, thêm một người bạn thế này đúng là không tệ.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Chủ lực uống rượu chính là Lục gia và Lâm Phàm, Tần gia thì uống tương đối ít, nhưng cũng phải được nửa lít rồi.
Ba chai rượu vang rỗng được đặt trên bàn.
Ngón tay Lục gia ấn huyệt thái dương, sắc mặt đỏ bừng, có lẽ đêm nay uống quá nhiều rồi.
Lâm Phàm giả vờ say rượu, gào to: "Lục gia, tôi thật sự bội phục ông, vậy mà lại nghĩ đến việc bỏ ma túy vào trong những miếng thịt thối rữa kia, ông nói xem ai có thể phát hiện ra được chứ?"
Lục gia tự hào đắc ý nhưng cũng oán giận nói: "Thì tôi cũng nghĩ như vậy nhưng lại đụng phải Lâm huynh đệ, cứ như vậy bị cậu phát hiện rồi. Nếu sớm quen biết với Lâm huynh đệ rồi hòa giải thì làm gì còn những chuyện này.”
"Ba mươi mấy kg lập tức bị nước cuốn trôi, cậu nói xem, trong lòng tôi đau đớn biết bao nhiêu."
Sau khi uống rượu thì lỡ lời, cho dù là ông ta có trâu bò đến đâu cũng khó có thể áp chế được. Dưới tác dụng của rượu, cho dù là người trầm mặc ít nói cũng sẽ trong nháy mắt nói thành lời.
Kể cả có là con gái rụt rè đi nữa thì trong nháy mắt cũng sẽ biến thành người phóng đãng.
Nhìn xem xã hội hiện tại, có bao nhiêu lão đại vì say rượu lỡ lời mà bị người ta bắt được nhược điểm.
“Khụ khụ.” Tần gia ho nhẹ một tiếng, ý bảo Tiểu Lục chú ý nói chuyện.
Thế nhưng Lục gia đang trên đà thể hiện, làm sao hiểu được ý tứ này, đầu óc đều bắt đầu đau như búa bổ.
"Tần gia, sao ông lại ho? Đến đây, chúng ta hai người uống một chén. Tuy rằng tuổi của ông lớn hơn tôi không ít nhưng trên bàn rượu không phân biệt anh và tôi, đến..." Lâm Phàm nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn.