Chương 1412: Có gì đó sai sai
Từ Phi Nguyên uống nhiều rượu, lời nói ra cũng tự nhiên và nhiều hơn: “Thật ra, hai món ăn này không phải do tôi nghĩ ra, mà do một quán ăn nhỏ làm. Có một lần, đúng lúc tôi đi công tác trở về, đói quá nên đã tìm bừa một quán ăn nhỏ để giải quyết bữa cơm. Chính lần đó đã khiến tôi tìm được bảo bối thực sự, hai món ăn đó đã được nâng cấp rất nhiều. Sau này tôi có nói chuyện cùng với chủ quán, rằng sẽ mở một nhà hàng khác, muốn mời chủ quán đó về làm đầu bếp cho tôi hoặc mua lại bí quyết nấu ăn.”
“Mọi người đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?”
Kim Vân Dân cười nói: “Có phải là anh cưỡng ép cướp đoạt của họ không vậy?”
Đối với những người làm ăn như họ, nếu có thể nói chuyện bình thường thì nói chuyện, nếu đối phương không đồng ý thì dùng đủ mọi thủ đoạn để bắt ép.
“Không có! Tôi thấy bên bọn họ đăng tuyển người, lập tức cử đầu bếp bên chúng tôi đến đó học. Mấy chuyện sau đó, chắc mọi người cũng đoán được rồi!” Từ Phi Nguyên cười đáp.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, ông ta đều cảm thấy bản thân quá thông minh.
“Chiêu này được đấy! Học được tay nghề nấu ăn của họ, lại không mất vốn. Đây chính là cuộc mua bán không tốn một đồng!” Hà Thừa Hàn bật cười, ông ta cảm thấy cái tên này rất thông minh.
Từ Phi Nguyên khiêm tốn khoát tay: “Cũng bình thường thôi, chiêu này cũng chỉ là thủ đoạn thương nghiệp bình thường. Vị đầu bếp kia sau khi học việc ở quán ăn nhỏ đó được một tháng, mỗi ngày đều suy nghĩ nghiên cứu ra món mới. Tất cả món ăn nghiên cứu đó đều trở thành bản độc quyền của nhà hàng chúng tôi.”
“Vậy quán cơm nhỏ kia không đăng ký độc quyền sao?” Có người hỏi.
Từ Phi Nguyên cười nói: “Mấy người ở quán cơm nhỏ thì sao hiểu được thế nào là độc quyền? Hiện tại, có hai món ăn này, các nhà hàng nằm trong chuỗi công ty của tôi đã dần dần mở rộng thị trường. Hơn nữa, còn bắt đầu tiến hành mở rộng hình thức như đóng gói, hút chân không,... Như vậy, có thể bán được ở nhiều nơi ngoài nhà hàng, doanh thu cũng khá ổn.”
Tất cả mọi người đều hâm mộ. Họ không ngờ vận khí của người này lại tốt đến vậy. Ăn một bữa cơm cũng có thể tìm được con đường làm giàu. Chuyện này thật sự rất khó gặp.”
Lâm Phàm chen miệng nói: “Nếu vậy thì quán ăn nhỏ kia biết buôn bán thế nào?”
Hắn không quen nhìn mấy kiểu hành động này.
Sắc mặt mấy người Hà Thừa Hàn cũng biến đổi. Bọn họ đều biết rõ, Lâm đại sư thích chất là quản mấy chuyện bất bình, không thích kết giao với mấy kẻ chuyên làm xằng làm bậy.
Mấy lời bọn họ vừa nói, cũng chỉ là mấy lời chém gió.
Nhưng Từ Phi Nguyên lại không cảm nhận được, trước mặt mọi người vẫn cố bày tỏ sự quyết tâm của bản thân.
“Chuyện này cũng không còn cách nào khác, làm ăn chính là như vậy. Sau này khi tôi lấy được giấy phép độc quyền, sẽ cấm bọn họ buôn bán hai món ăn này. Nếu họ muốn bán thì phải trả tiền, nếu họ không nghe thì kiện thôi. Dù sao mọi chứng cứ cũng nằm trong tay tôi, kết quả cũng không cần nghĩ, chắc chắn bên tôi sẽ thắng.”
Lâm Phàm nhíu mày, hắn cảm thấy người này rất âm hiểm.
Trần Xương Thịnh phát hiện Lâm đại sư không vui, chắc không đồng ý với những hành động của Từ Phi Nguyên. Vì vậy vội vàng chạm nhẹ một cái vào người bạn của mình, để người này biết ý không nên nói nữa.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Chúng ta bàn về vấn đề khác đi.” Trần Xương Thịnh nói tránh đi.
Lâm Phàm gõ ngón tay xuống mặt bàn: “Từ tổng, tên của hai món ăn này là gì vậy?”
Trần Xương Thịnh thấy Lâm đại sư hỏi chuyện này, biết chắc có chuyện không lành, sau đó nhìn về phía Vương Minh Dương.
Nhưng Vương Minh Dương lại lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng, bảo hắn đừng quản nhiều.
Mấy người Hà Thừa Hàn cũng không nói chuyện mà liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đều cảm nhận được tâm trạng không vui của Lâm đại sư, nhịn không được lại đưa mắt nhìn về phía Trần Xương Thịnh, không hiểu vì sao lại dẫn kiểu người như vậy đến đây.
Bọn họ thấy, người này quả thật hơi hèn.
Một xí nghiệp lớn như vậy lại đi bắt nạt một quán cơm nhỏ, nói ra đúng là quá mất mặt.
Từ Phi Nguyên cười nói: “À, hai món ăn này, một món gọi là ‘Kính rương đậu hũ’, món còn lại gọi là ‘Thịt quả anh đào’. Hương vị của hai món này thật sự rất tuyệt. Lần sau, nếu có cơ hội tôi chắc chắn sẽ mời mọi người nếm thử hai món này.”
Lâm Phàm nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Vương Minh Dương chăm chú nhìn sắc mặt của người anh em mình, lúc nhận thấy người này thay đổi sắc mặt, hắn thầm nghĩ ‘toi rồi!”
Đó chính là khúc nhạc dạo trước khi nổi cơn tức giận của người anh em này.
Lúc này, Lâm Phàm lấy di động ra, bấm gọi một số điện thoại.
“Phiền mọi người yên lặng một chút, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.” Lâm Phàm nhìn mọi người nói.
Giờ khắc này, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối.
“Kha, dạo này thế nào? Ổn cả chứ?” Lâm Phàm bình tĩnh hỏi.
Đầu dây bên kia điện thoại yên lặng một chút, sau đó cười nói: “Tốt lắm! Còn cậu thì sao? Dạo này ở Thượng Hải thế nào? Tôi xem tin tức, thấy bảo cậu đi Đông Bắc, có ổn không vậy?”
“Không có chuyện gì đâu, tôi cũng về Thượng Hải rồi, dạo này buôn bán thế nào?” Lâm Phàm hỏi.