Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1432 - Chương 1432 - Thần Côn Có Trái Tim Rất Ấm Áp

Chương 1432 - Thần Côn có trái tim rất ấm áp
Chương 1432 - Thần Côn có trái tim rất ấm áp

Chương 1432: Thần Côn có trái tim rất ấm áp

Trong khoảng thời gian này, những người đứng xếp hàng đều dần quen biết nhau. Thi thoảng một vài người trong số họ không tới xếp hàng, mọi người xung quanh còn hỏi han ân cần.

“Ơ, sao nay không thấy ông Vương đến nhỉ?”

“Hình như ông Lý cũng không đến thì phải?”

Đây giống như một nơi tụ tập trao đổi. Nếu may mắn mua được bánh kếp thì đây chính là một niềm hạnh phúc ngoài ý muốn.

Hiện tại, có rất nhiều người đầu cơ trục lợi, bán lại với giá cao. Hầu như những người này mua được bánh kếp đều không ăn mà giữ lại để bán, chắc chắn sẽ có được một khoản lời.

Những chuyện như vậy rất khó gặp, có nhiều người quá mê món bánh kếp này, một ngày không ăn sẽ cảm thấy không thoải mái.

Hơn nữa, việc buôn bán của các cửa hàng khác trong phố Vân Lý cũng ngày càng tốt. Mỗi khi kết thúc xếp hàng, không ít người sẽ tiến đến các cửa hàng khác để mua một chút đồ.

Vì vậy có thể nói, chuyện một cửa hàng chống đỡ kinh doanh của cả con phố khiến ai ai cũng phải nể sợ.

Cũng có rất nhiều thương nhân bên ngoài muốn mở cửa hàng ở phố Vân Lý. Nhưng đáng tiếc, số lượng cửa hàng ở đây đã đầy, không còn thừa để cho bọn họ thuê nữa.

Còn có trường hợp, có người tặng quà cho nhà đầu tư Phố Vân Lý để đi cửa sau cũng không hiếm, nhưng mà nhà đầu tư kia cũng không dám nhận.

Đối với bọn họ, Lâm đại sư chính là một người có thể mang lại tài phú. Ai dám cam đoan, nếu quả thật làm chuyện mờ ám xua đuổi một vị chủ cửa hàng nào ở đây, khiến cho Lâm đại sư nổi giận. Chỉ sợ đến lúc đó, không chỉ ăn chửi mà có thể còn bị tẩy chay trả mặt bằng. Đến lúc đó thì có khóc tiếng mán cũng không cứu vớt được.

Nhìn lại một chút những chuyện đã qua, cái phố Vân Lý chân chính lúc trước giờ đã thành bộ dạng gì? Chẳng còn có ai lui tới nữa.

Tình trạng có thể nói là vô cùng thê thảm.

Hơn nữa, Lâm đại sư của bây giờ cũng không còn là Lâm đại sư của trước kia nữa, địa vị đã cao hơn rất rất nhiều, người bình thường thật sự không dám làm loạn.

Giữa trưa.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Lâm Phàm nằm ở một bên, uống chén trà do tự tay Ngô U Lan pha, trong lòng rất đắc ý.

“Anh Lâm, anh đang chờ ai vậy?” Ngô U Lan đi tới sau lưng Lâm Phàm, mười ngón tay nhấn nhẹ bên huyệt thái dương của Lâm Phàm, từ từ xoa nắn.

Lâm Phàm thoải mái nhắm hai mắt: “Đang đợi cô bạn sinh viên kia tới. Không phải khuôn mặt cô ấy bị hỏa hoạn phá hủy sao? Anh đang suy nghĩ sẽ giúp cô ấy lấy lại nhan sắc trước kia.”

Ngô U Lan sững sờ: “Có thể lấy lại được nhan sắc lúc đầu sao?”

Lâm Phàm cười nói: “Có lẽ là được.”

Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy chắc chắn 100%.

Có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này hay không thì phải xem việc này hoàn thành được bao nhiêu phần trăm.

Nhưng dù sao, bạn học Kim Thiện Bình này cũng đã chịu đựng đủ loại đau khổ rồi. Nếu là người có ý chí mềm yếu, chỉ sợ đã sớm rơi vào trầm cảm, tự ôm lấy mình. Nhưng cô gái này lại khác, vẫn dũng cảm đến trường đi học, điều này cũng đủ chứng minh cô ấy có mình tinh thần rất kiên cường.

Chỉ là bị người khác kỳ thị trong thời gian dài, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng có có lúc sụp đổ.

Ngô U Lan: “Nếu có thể chữa khỏi được thì thật sự rất tốt!”

Lâm Phàm thoải mái nằm đó: “Dùng thêm chút lực đi, như vậy sẽ thoải mái hơn.”

“Được!” Ngô U Lan gật đầu, lực trên tay cũng tăng thêm một chút.

Dù sao trong lòng cô đã sớm đưa ra quyết định, đời này sẽ vì Lâm Phàm. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng cô mà thôi, cô sẽ không nói chuyện này ra cho bất kỳ ai khác.

Một lúc sau.

Một bóng dáng lén lén lút lút xuất hiện, trang bị đầy đủ, bọc kín cả người.

Kim Thiện Bình đến phố Vân Lý, trong lòng vừa kích động vừa khẩn trương, cô không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.

“Lâm đại sư.” Nhìn thấy bóng người nằm ở một bên trong cửa hàng, Kim Thiện Bình nhỏ giọng gọi.

Không cần nhìn cũng biết người tới là ai.

Lâm Phàm cười nói: “Vào đi.”

Ngô U Lan nghi ngờ hỏi: “Anh Lâm, cô ấy chính là Kim Thiện Bình à?”

Lâm Phàm gật đầu: “Đúng vậy, để cô ấy vào đây trước đi đã.”

Kim Thiện Bình không dám gặp mọi người với bộ dạng thật, bởi cô ấy lo mọi người nhìn thấy sẽ sợ hãi. Bình thường lúc ở trường học, cô ấy rất ít khi ra ngoài, nếu có cũng là vì đi mua đồ dùng hàng ngày.

Bởi vì điều kiện gia đình không tốt, nên cô ấy cũng muốn đi làm thêm. Nhưng thật sự rất khó xin được việc, vì không một ai muốn thuê cô hết.

Khuôn mặt của cô quá đáng sợ, ông chủ sợ khuôn mặt đó sẽ dọa khách hàng làm ảnh hưởng không tốt đến tình hình kinh doanh của cửa hàng nên đã từ chối.

Mấy người Điền Thần Côn cũng tò mò nhìn, mặc dù họ đã nhìn thấy ảnh của Kim Thiện Bình ở trên mạng, nhưng bản chất con người thì lại chưa.

Với tính cách của Điền Thần Côn, chắc chắn sẽ nhìn chính diện. Giống như hiện tại, nhìn thẳng nhưng vẫn rất bình tĩnh, không có biểu hiện thần sắc gì bất thường.

Có lẽ Điền Thần Côn muốn tạo cảm giác thoải mái cho Kim Thiện Bình, để cô ấy không cảm thấy tự ti vì bản thân không giống người khác, không muốn cô ấy phải khổ sở.

Không thể không nói, mặc dù bộ dạng Điền Thần Côn thô kệch, nhưng con người lại rất ấm áp.

Bình Luận (0)
Comment