Chương 1483: Hoàn thành nhiệm vụ
Ở bên ngoài, vẻ mặt của những bác sĩ đưa bệnh nhân đến thì vô cùng mong đợi nhìn ngóng vào trong phòng.
Đối với bọn họ thì chỉ cần đợi một chút nữa sẽ có thể nhìn thấy Lâm đại sư, nhưng khi thấy Triệu Minh Thanh bước ra thì cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng mà họ cũng đi nhanh về phía trước.
“Triệu Viện trưởng! Phương thuốc nghiên cứu chế tạo thế nào rồi?” Bác sĩ hỏi.
Triệu Minh Thanh khoát tay nói: “Đến lúc biết thì sẽ biết thôi.”
Ông ta nói một câu từ chối.
“Bệnh nhân thì đi vào với tôi, còn bác sĩ không cần vào.”
Vốn dĩ, những bác sĩ kia định đi vào xem thử nhưng nghe nói như thế thì cũng có chút thất vọng, lần này không được đi vào thì cũng đáng tiếc thật.
Thật sự, bọn họ chỉ muốn đi vào xem thử rốt cuộc bên trong như thế nào. Dù sao đây cũng là nơi đầu tiên nghiên cứu ra phương thuốc.
Mười người bệnh nhân đều mang hy vọng mà đến đây, bọn bọ hy vọng nhanh chóng hồi phục, đặc biệt ngay bây giờ hy vọng đang ở ngay trước mặt thì càng khiến bọn họ hưng phấn vô cùng.
Khi đi vào phòng nghiên cứu.
Những bệnh nhân này lập tức bịt mũi lại vì mùi thuốc Trung y trong phòng thật sự quá nặng, hơn nữa khi nhìn đến những loại thuốc đang chồng chất ngay chân tường, bọn họ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tình hình bây giờ là thế nào đây?
Chính là vô cùng rối loạn.
Thật sự khiến người ta cảm thấy không chịu nổi.
“Lâm đại sư......” Khi những bệnh nhân nhìn thấy Lâm Phàm thì tất cả mọi người đều kêu to. Hiện tại trong mắt bọn họ, Lâm đại sư chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ.
Lâm Phàm cũng dừng tay lại, sau đó quan sát bọn họ một cách kỹ càng. Những bệnh nhân này đã rơi vào tình trạng vô cùng nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, ốm sắp không nhìn ra hình người nữa rồi. Nhưng mà hiện tại có thể tự mình chậm rãi đi vào thì cũng xem như kỳ tích.
“Tất cả nằm xuống đi.” Lâm Phàm nói.
Nhờ sự giúp đỡ của Triệu Minh Thanh mà toàn bộ những bệnh nhân này đều nằm xuống......
Lâm Phàm cho bệnh nhân nuốt vào hết viên đan dược này đến viên đan dược khác.
Triệu Minh Thanh ở bên cạnh nhìn tình hình trước mắt. Khi thấy những bệnh nhân kia dần dần phát sinh biến hóa, ông ấy không khỏi kinh ngạc, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Lão sư?" Ông muốn hỏi nguyên nhân trong này là gì.
“Suỵt!” Lâm Phàm nắm lấy tay một bệnh nhân, chậm rãi cảm thụ biến hóa trong cơ thể bệnh nhân. Tuy rằng đan dược không thể chuyển hóa thành phương thuốc nhưng hắn muốn biết, rốt cuộc đan dược xảy ra biến hóa như thế nào ở trong cơ thể người bệnh.
Lông tóc mới bắt đầu mọc lên.
Sắc mặt tái nhợt dần dần hồng nhuận.
Ngoại trừ việc Lâm Phàm đang dò xét thì hắn đồng thời cũng đang chờ đợi lời nhắc nhở của nhiệm vụ.
Mỗi một bệnh nhân đều phát ra loại thanh âm thoải mái, họ đều đến giai đoạn cuối nên thân thể vô cùng đau đớn. Nhưng bây giờ họ lại cảm thấy thân thể vô cùng thoải mái, đây là cảm giác thoải mái mà họ chưa từng có.
Lúc này, nội tâm Lâm Phàm ngưng lại. Hắn cảm giác được, rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được đan dược đã xảy ra biến hóa gì trong cơ thể của bọn họ.
Hắn lập tức nở một nụ cười, thì ra là như vậy, thì ra phương thuốc bây giờ còn kém một chút như vậy.
Triệu Minh Thanh nhìn thấy lão sư lộ ra nụ cười tự tin, cảm thấy hình như lão sư đã có lòng tin tuyệt đối đối với phương thuốc mới.
"Tôi khỏe rồi, bây giờ tôi cảm thấy thân thể vô cùng thoải mái." Các bệnh nhân hét lên.
Tuy rằng vẫn rất suy yếu, nhưng bọn họ thật sự cảm nhận được thân thể có biến hóa.
Cái vẻ mặt hưng phấn này làm cho họ cảm thấy mình đã khôi phục hoàn toàn.
"Lâm đại sư, có phải chúng tôi khỏe rồi không?" Các bệnh nhân phấn khích hỏi.
Lâm Phàm gật gật đầu: "Ừm, đã khỏi rồi, thân thể đang dần khôi phục lại. Tuy nhiên hiện giờ thân thể mọi người còn có chút suy yếu, sau khi trở về cần tĩnh dưỡng một thời gian đó nha.”
Nghe lâm đại sư nói, tất cả mọi người đều hưng phấn lên.
Ngay từ đầu, khi bọn họ mắc bệnh này cũng đều đã tuyệt vọng, loại tuyệt vọng này chỉ có tự mình trải nghiệm mới có thể cảm thụ được.
Nhưng bây giờ, loại tuyệt vọng này đột nhiên biến thành hy vọng khiến họ không biết phải nói gì.
Đối với các bệnh nhân mà nói, Lâm đại sư chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ.
"Cám ơn ngài, Lâm đại sư..." Các bệnh nhân kích động muốn quỳ xuống với Lâm Phàm. Tuy rằng họ đều lớn hơn Lâm Phàm nhưng vào giờ phút này, họ cảm thấy chỉ có thể như thế mới thể hiện được hết lòng biết ơn của mình.
Lâm Phàm chỉ có một mình, không ngăn được họ nên cũng tùy ý họ.
Đột nhiên.
Nhiệm vụ đã được hoàn thành.
Trong lòng hắn có chút chờ mong, rốt cuộc sẽ là gì đây?
Về phần phân loại kiến thức tu tiên, hắn cũng chỉ là nghĩ qua. Còn có thể mở ra phân loại này hay không thì khả năng rất là thấp, cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
"Nhiệm vụ dùng đan dược giúp mười người thoát khỏi bể khổ hoàn thành."
"Mở ra trang kiến thức thứ hai mươi. Bởi vì là trang kiến thức thứ hai mươi nên kích hoạt lựa chọn ngẫu nhiên."
Nhìn thấy chú ý này, hắn có chút ngây người, lựa chọn ngẫu nhiên?
Điều này có nghĩa là gì?
Luôn cảm thấy có chút không ổn nha.