Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1486 - Chương 1486 - Công Bố Phương Thuốc Lên Weibo

Chương 1486 - Công bố phương thuốc lên weibo
Chương 1486 - Công bố phương thuốc lên weibo

Chương 1486: Công bố phương thuốc lên weibo

Trong phòng nghiên cứu bao nhiêu ngày, cả người đều hôi thối nhưng sự hôi thối này thật sự đáng giá.

Hắn cũng không ngờ rằng, sau khi bản thân nghiêm túc vậy mà lại lợi hại như vậy. Trên thế giới này, không có bệnh nào không chữa được, chỉ là bởi vì thời đại chưa đến, trình độ chữa trị chưa tới.

Nhưng với y thuật của mình, chinh phục những bệnh này thì quả thực cũng không phải là chuyện gì khó.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là nghĩ mà thôi.

“Lão sư, bây giờ phương thuốc cũng nghiên cứu ra rồi, phương thuốc này lão sư muốn xử lý như nào?” Triệu Minh Thanh hỏi.

“Công bố thôi!” Lâm Phàm nói.

“Hả?” Triệu Minh Thanh ngơ ngác, có chút không hiểu.

Lâm Phàm: “Ông xem đi, tôi đã tính rồi, ba phần liệu trình này, dựa theo giá trị của thuốc Trung y mà tính thì khoảng tầm hơn hai nghìn, chỉ cần mua dược liệu là có thể ở nhà tự sắc uống.”

“Lão sư, tối qua học trò nghe nói là người của sở y tế hình như nhìn trúng phương thuốc này.” Triệu Minh Thanh nói.

Lâm Phàm: “Bọn họ đến làm cái gì? Không phải là muốn quản lý phương thuốc đó chứ?”

Triệu Minh Thanh gật đầu: “Ừm, chính là ý đó.”

“Ha ha.” Lâm Phàm cười nói: “Không cần quản lý, khi tôi nghiên cứu điều chế, tôi đã quyết định rồi. Chỉ cần nghiên cứu điều chế ra sẽ lập tức công khai, thuốc Trung y mà thôi ai mà không biết sắc chứ, cần bọn họ quản lý làm cái gì. Cuối cùng làm ra một đống vấn đề, đừng tưởng tôi không biết, dược phẩm này lợi nhuận rất lớn, chắc chắn 100% đều là vì lợi ích của bọn họ.”

“Cái này giá gốc là hơn hai nghìn, vậy đấu giá xong khi đến bệnh viện, còn không phải là nhảy lên mấy trăm ngàn sao?”

Triệu Minh Thanh gật đầu, lão sư nói quả thật cũng không có gì sai, ông ta trong giới Trung y lâu như vậy, những con đường nhỏ ở đây ông ta đều biết cả.

Ví dụ một loại thuốc xuất xưởng chỉ có giá vài đồng, thương nhân dược phẩm đấu thầu, lại thông qua các chuyên gia dược phẩm đấu giá, đều có thể nhận được cái giá mười mấy đồng. Khi đến tay người dùng thì là giá nào nữa đây? Nghĩ chút thôi cũng thấy đáng sợ rồi.

“Được rồi, các phóng viên bên ngoài có thể cũng đã đợi lâu rồi, ông ra ngoài đi, tôi đăng phương thuốc lên Weibo.” Lâm Phàm nói.

Triệu Minh Thanh gật đầu: “Lão sư, vậy tôi ra ngoài trước nhé.”

Mở Weibo.

Lâm Phàm bắt đầu sắp xếp lại ngôn từ, lần này suy cho cùng cũng đã giải quyết hoàn hảo. Hắn thề với trời, sau này nhất định cẩn thận từng li từng tí, không bao giờ bốc phét nữa.

Nhìn xem, đây chính là hậu quả của việc đó mà ra, hiện tại hắn có chút không chịu nổi nữa rồi.

Mặc dù có chút như chịu tội, nhưng khi nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc này, cảm giác thỏa mãn lúc này cũng sắp khiến hắn bùng nổ rồi.

Mười ngón tay nhanh chóng cử động, từng chữ từng chữ được gõ ra.

Phương thuốc cuối cùng chữa bệnh máu trắng.

Cách điều trị: Trung y

Dược liệu của liệu trình thứ nhất, dược liệu của liệu trình thứ 2, dược liệu liệu trình thứ 3,…

Mỗi bước hắn đều viết hết sức chi tiết, hắn còn sợ rằng bởi vì mình quá căng thẳng mà viết sai, nếu như thực sự như vậy thì đúng là bi kịch.

Bên ngoài.

Khi Triệu Minh Thanh đi ra, phóng viên ở bên ngoài, những giám đốc công ty dược, chủ nhiệm sở y tế, tất cả đều kích động.

Các sinh viên trong trường khi nhìn thấy viện trưởng đi ra thì cũng dừng bước, bọn họ không biết rốt cuộc là như thế nào. Hơn nữa, thấy bộ dạng rối bời của viện trưởng cũng khó có thể tưởng tượng trong khoảng thời gian này viện trưởng và Lâm đại sư rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, hay do là chịu đựng áp lực quá lớn mà ra.

Mặc dù bọn họ không tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng biết chuyện này đối với viện trưởng và Lâm đại sư mà nói thì áp lực nhất định là rất lớn, dù sao cũng có vô số người đang chờ đợi phương thuốc.

Triệu Minh Thanh nhìn thấy cổng trường vây quanh nhiều người như vậy, cũng không khỏi thở dài một tiếng. Ông ta biết những người này đều đến là vì phương thuốc chữa bệnh máu trắng.

“Viện trưởng Triệu, viện trưởng Triệu...” Người ngoài cửa cao giọng hét. Bọn họ đều muốn hỏi xem chuyện này rốt cuộc là sao rồi.

“Triệu Minh Thanh, qua đây nè...” Chủ nhiệm sở y tế gọi thẳng tên. Xét về vai vế ông ta còn cao hơn Triệu Minh Thanh rất nhiều.

Triệu Minh Thanh có chút mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi cho tốt. Trong quá trình nghiên cứu chế tạo, ông ta một chút mệt mỏi cũng không cảm nhận được, toàn cơ thể đều tràn đầy sức lực. Mà tại thời khắc phương thuốc ra đời, hòn đá trong lòng như được rũ bỏ, thay vào đó chính là cảm giác vô cùng mệt mỏi.

Đến cổng trường.

Phóng viên vội vàng hỏi: “Viện trưởng Triệu, xin hỏi ông đã nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc rồi sao?”

Đây là vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết, lúc này không khí hiện trường vô cùng yên tĩnh, không một ai nói chuyện. Ánh đèn flash nhấp nháy đều muốn ghi lại cảnh này.

Hiện tại lúc này, tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng, nếu như vẫn chưa nghiên cứu điều chế ra thì sợ rằng nỗi thất vọng là điều chắc chắn.

Nhưng nếu như là nghiên cứu chế tạo ra, vậy thì thực sự là quá ghê gớm.

Bình Luận (0)
Comment