Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1490 - Chương 1490 - Giá Trị Chính Là Để Bệnh Nhân Hồi Phục

Chương 1490 - Giá trị chính là để bệnh nhân hồi phục
Chương 1490 - Giá trị chính là để bệnh nhân hồi phục

Chương 1490: Giá trị chính là để bệnh nhân hồi phục

“Mẹ nó! Bây giờ tôi cũng không biết nên nói cái gì.”

“Tôi cũng vậy, cả cuộc đời này tôi thực chưa từng phục ai, nhưng mà bây giờ tôi thực sự quá bội phục Lâm đại sư rồi. Đây hoàn toàn không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.”

“Ha ha, tôi đã nói mà, thần tượng của tôi có thể như các người nói được sao? Trước tiên là ai nói Lâm đại sư sẽ trở thành một nhà tư bản thì mời đứng ra đây, tôi sẽ đánh vỡ mồm người đó.”

“Lâm đại sư nói lời này mẹ nó quá… xin hãy tha thứ cho tôi, tôi quá kích động nên không biết nói cái gì rồi.”

“Mẹ nó, mua hết những dược liệu này tổng cộng còn chưa đến hai, ba nghìn tệ. Đây rốt cuộc là giá cả gì vậy, mới chỉ bằng giá cả của bó rau cải trắng.”

“Đúng vậy, mắc bệnh máu trắng nếu không có thuốc chữa thì tốn mấy triệu tệ là còn ít. Bây giờ Lâm đại sư lại nói chỉ cần hơn hai nghìn tệ là có thể chữa khỏi, tôi không phải là đang nằm mơ đấy chứ!”

Weibo hoàn toàn nổ tung.

Tất cả mọi người đều vào weibo của Lâm đại sư để kiểm tra phương thuốc.

Bệnh viện các nơi.

Những bệnh nhân mắc bệnh máu trắng chịu đủ đau đớn, người thân cũng bất lực. Thậm chí có những gia đình vốn đã nghèo khó, thực sự không thể lo nổi chi phí chữa bệnh nữa rồi.

Đột nhiên!

Trong bệnh viện vang lên những tiếng kinh hô.

“Mọi người mau xem weibo của Lâm đại sư đi, phương thuốc được nghiên cứu chế tạo ra rồi.”

“Mau liên hệ với trung tâm dược liệu trên weibo đi.”

“Căn bệnh này đã không còn là bệnh nan y nữa rồi, chỉ cần tốn hơn hai nghìn tệ là có thể chữa khỏi, còn chờ gì nữa!”

Lúc đầu chỉ có vài người theo dõi weibo của Lâm Phàm, nhưng sau khi bài viết này xuất hiện, những người theo dõi đều ngạc nhiên, tin tức này cũng được lan truyền trong bệnh viện.

Lúc các bác sĩ biết được chuyện này thì lập tức mở weibo ra xem, khi nhìn thấy nội dung trên weibo, bọn họ đều sững sờ.

Hô to không dám tin.

Theo bọn họ thấy đây hoàn toàn là chuyện không có khả năng.

Người vẫn luôn phụ trách cung cấp dược liệu cho Lâm Phàm, lúc này nhìn thấy bài viết thì cảm động mà bật khóc.

Anh ta không ngờ Lâm đại sư lại để số điện thoại của mình ở trên đó, thậm chí còn quảng cáo cho nhà máy sản xuất dược liệu của bọn họ, điều này khiến anh ta cảm thấy khó mà tưởng tượng được.

Trong lòng vô cùng cảm kích.

Cảm thấy việc cung cấp dược liệu cho Lâm đại sư đúng là đáng giá.

Hơn nữa anh ta cũng không ngờ rằng Lâm đại sư lại trả cho anh ta món quà lớn như vậy, sau đó cũng không nhiều lời vội vàng triệu tập nhân viên bắt đầu phối thuốc, người gọi điện mua thuốc thực sự quá nhiều, hiện tại đều làm không kịp.

……

Lâm Phàm cùng Triệu Minh Thanh tách ra rời đi, còn về những người vẫn còn ở học viện, hắn thực sự không muốn quan tâm nữa.

Bây giờ mệt đến sắp ngất rồi, chỉ muốn quay về ngủ một giấc thật ngon.

Lái xe, hóng gió, trong lòng vô cùng thoải mái.

Ting ting!

Vương Minh Dương gọi đến.

Lâm Phàm nghe điện thoại: “Sao vậy, xem weibo rồi à?”

Bây giờ Vương Minh Dương thực sự không biết nên nói gì, nói người anh em của mình ngốc sao? Anh ta là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Nhưng nếu hắn không bị ngốc thì sao lại có thể trực tiếp đăng một phương thuốc quan trọng như vậy lên weibo chứ!

Đây chính là làm không công rồi.

“Người anh em, tôi phục cậu thật rồi, sao cậu lại suy nghĩ phóng khoáng như vậy chứ?” Vương Minh Dương cảm thán nói.

“Lời này là có ý gì?” Lâm Phàm hỏi.

Vương Minh Dương: “Thì là phương thuốc đó, cậu không phải là không biết tầm quan trọng của phương thuốc này đấy chứ? Cậu cứ như vậy mà công khai nó sao?”

Lâm Phàm cười nói: “Chắc chắn rồi, không công khai không lẽ giữ lại đốt?”

“Không phải, sao cậu không giữ lại để tự mình sản xuất, giá trị trong đó rất lớn đó.” Vương Minh Dương cũng không biết phải nói gì nữa, nhưng mà cho dù người anh em của mình làm gì thì anh ta cũng đều đồng ý.

Phải cùng một mặt trận với hắn.

Lâm Phàm: “Biết chứ, giá trị không phải là để những người mắc bệnh hồi phục lại sức khỏe hay sao?”

Vương Minh Dương đỏ mặt: “Được rồi, được rồi, người anh em rất giỏi, tôi chỉ có thể nói, cậu là đỉnh nhất…”

Lâm Phàm: “Nói thật với anh, tôi thực sự không quan tâm đến tiền. Huống hồ cho dù là có thực sự quan tâm đến tiền thì tôi cũng không dựa vào phương thuốc mà độc quyền kinh doanh kiếm tiền. Trước khi nghiên cứu thì tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu nghiên cứu chế tạo ra thì nhất định sẽ công khai miễn phí, sau đó thì sở Y tế có đến tìm tôi, tôi càng chắc chắn suy nghĩ của mình hơn.”

Vương Minh Dương đối với người anh em mà anh ta bội phục sát đất này đã không còn gì để nói nữa rồi. Hơn nữa cảm thấy người anh em này nói thật mẹ nó có lý, thực sự không phản bác gì lại được.

“Được rồi tôi cúp máy đây, mệt lắm rồi, tôi sắp không chịu nổi nữa.” Lâm Phàm nói.

Sau khi cúp máy, Lâm Phàm trực tiếp tắt điện thoại, hôm nay nhất định phải ngủ một giấc thật ngon, cho dù trời có sập xuống cũng không liên quan gì đến hắn.

……

Bình Luận (0)
Comment