Chương 1492: Hiểu ý của lãnh đạo
Cô gái nhìn vào điện thoại, phát hiện tin tức mà Ngô Hoán Nguyệt xem có liên quan đến Lâm đại sư, cô ta biết Ngô Hoán Nguyệt có mối quan hệ bất thường với Lâm đại sư, bởi vì những bài mà Ngô Hoán Nguyệt hát đều do Lâm đại sư sáng tác. Toàn bộ đều là do người này sáng tác ra, đây là điều mà không ít người ngưỡng mộ.
Hơn nữa hậu trường công ty cũng rất hùng mạnh, đối với Ngô Hoán Nguyệt cũng hết sức ủng hộ, còn về quy tắc ngầm gì đó thì hoàn toàn là không có khả năng.
Cô gái nói: “Hoán Nguyệt, lần sau có thể giới thiệu một chút về Lâm đại sư với tôi được không?”
Cô ta cũng đã xem tin tức gần đây, cũng vô cùng bội phục Lâm đại sư, quả thực người này quá giỏi.
Ngô Hoán Nguyệt không thân với cô ta cho lắm, sau đó mặt đầy ý cười khách sáo nói: “Để lần sau, nếu có cơ hội.”
Đây là từ chối khéo, cô sẽ không giới thiệu cô gái này với Lâm Phàm.
Đặc biệt là cô gái này vừa nhìn là biết muốn có quan hệ với anh Lâm.
Sau đó cũng không nói gì thêm, cúi đầu xem tin tức, trong mắt lộ ra vẻ ái mộ.
…
Sở Y tế.
Mọi người lại bắt đầu cuộc họp.
Nhưng mà cuộc họp lần này bầu không khí tại hiện trường hơi ngột ngạt, giống như một con sư tử đực sắp thức tỉnh, từ đó cơn thịnh nộ bộc phát ra làm cho người ra run sợ.
“Sự việc bây giờ là như vậy, phương thuốc chữa bệnh đã được công khai rồi, rất nhiều bệnh viện đã lên tiếng phản đối.”
“Lâm đại sư này rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy, lại công khai phương thuốc ra như thế, chẳng lẽ hắn ta không biết phương thuốc này quan trọng như thế nào sao?”
“Bây giờ phàn nàn những thứ này cũng vô dụng, phương thuốc đã công khai, mỗi bệnh nhân mắc bệnh máu trắng đều có thể tự mình mua thuốc để điều trị. Đối với họ thì bệnh viện đã chẳng còn tác dụng gì nữa rồi.”
…
Mọi người thảo luận, oán trách, không biết Lâm đại sư rốt cuộc là muốn như thế nào, cứ như vậy mà công khai phương thuốc khó khăn lắm mới nghiên cứu chế tạo ra, hắn ta muốn chứng tỏ điều gì vậy chứ?
Lúc này, một vị lãnh đạo mở miệng nói: “Nghe nói giấy phép hành nghề y của Lâm đại sư chưa thông qua sát hạch.”
“Đúng vậy, bởi vì Triệu Minh Thanh là học trò của hắn ta, cho nên bộ môn bên đó không có sát hạch, trực tiếp cấp giấy chứng nhận cho hắn.”
Vị lãnh đạo này thần sắc bình tĩnh, nâng tách trà lên: “Tư tưởng của Triệu Minh Thanh không hợp tiêu chuẩn…”
Lời nói ý vị thâm trường như vậy lọt vào tai tất cả mọi người phía dưới, ai nấy đang nghiền ngẫm, vị lãnh đạo này có lẽ là tức giận rồi.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này có thể không tức giận sao được, đừng nói là lãnh đạo, mà ngay cả trong lòng bọn họ cũng đều rất tức giận.
Không thể tưởng tượng nổi, thực sự là không thể tưởng tượng nổi.
“Được rồi, cuộc họp kết thúc ở đây.” Vị lãnh đạo cũng không muốn nói gì thêm, chuyện này đã công khai, còn có thể làm gì nữa?
Sau khi công khai, tất cả giá trị đều không còn sót lại chút gì, nghĩ tiếp nữa quả thực có thể làm cho bản thân phát bệnh.
Sau khi cuộc họp kết thúc.
Mọi người đều xúm lại thảo luận, dường như đang nghiền ngẫm câu nói cuối cùng của vị lãnh đạo kia rốt cuộc là có ý gì.
“Tư tưởng của Triệu Minh Thanh không hợp tiêu chuẩn.”
Câu này có chút hàm ý, Triệu Minh Thanh là người trong hệ thống. Hơn nữa còn là viện trưởng của học viện Trung y, địa vị khá cao.
Đồng thời còn tham gia vào nghiên cứu chế tạo phương thuốc chữa bệnh máu trắng lần này.
Nhưng mà vị lãnh đạo nói ra lời nói này, hiển nhiên là có ý bất mãn với Triệu Minh Thanh.
Công việc hàng ngày của bọn họ không phải là làm cho tốt công việc, mà là cẩn thận nghiền ngẫm từng lời nói của những vị lãnh đạo này. Bởi vì theo bọn họ thấy thì công việc làm tốt đẹp đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có nghiền ngẫm rõ ràng lời nói của lãnh đạo mới có thể từng bước thăng chức.
Một tầng lại một tầng, ý của lời nói này đã có sự thay đổi.
“Lãnh đạo nói rồi, tư tưởng của Triệu Minh Thanh không đúng.”
“Triệu Minh Thanh làm cho lãnh đạo không vui, cần phải chèn ép ông ta.”
“Lãnh đạo cho rằng Triệu Minh Thanh không thích hợp với vị trí hiện tại, cần điều động một chút.”
Mọi người đều đang nghiền ngẫm, cuối cùng nghiền ngẫm ra ý tứ, cũng chính là kết quả cuối cùng.
…
Phố Vân Lý!
Lâm Phàm không đến sớm, làm sao có thể vừa mới làm ra một việc lớn như thế rồi lại bình thản đi bán bánh kếp chứ? Nhất định là phải nghỉ ngơi cho thật tốt thư giãn một chút, có lẽ những người dân đó cũng có thể hiểu được cho hắn.
Đối với tin tức trên mạng hắn đại khái cũng xem qua một lượt, cảm giác bản thân có hơi xốc nổi. Đồng thời cũng âm thầm bội phục, không ngờ mình lại lợi hại như vậy, coi tiền như cặn bã, lá gan nhỏ này cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nhưng mà bỏ đi, cũng đã công khai rồi thì còn có thể thế nào nữa, cũng đỡ cho mình không ít phiền toái.
Chỉ là lần này mở ra kiến thức thuộc phân loại lớn, điều này cũng khiến người ta có chút mong đợi. Kiến thức câu cá, chẳng lẽ là bắt mình đi câu cá hay sao?