Chương 1521: Chịu không nổi dư luận
Trong lúc nhất thời, chuyện này đã dấy lên cuồng phong bão táp trên mạng.
Còn những người phỏng vấn, lúc thành công đã chia sẻ tâm trạng vui vẻ đó lên vòng bạn bè và weibo, hy vọng sẽ nhận được lời chúc của người khác.
Nhưng bây giờ xảy ra chuyện này, có không ít người đã bị đào ra.
Giang Tuệ chính là một trong số đó, trên Weibo của cô chỉ có mấy trăm người theo dõi nhưng trong một đêm đã tăng lên hơn một trăm ngàn. Đương nhiên, những người này đều đến mắng chửi trút giận vào Giang Tuệ.
Ban đầu dòng trạng thái của cô chỉ có mười mấy người bình luận, nhưng hôm nay lại có tận mấy chục ngàn người bình luận.
Chỉ là những bình luận này đều không phải chúc mừng mà là mắng nhiếc cô.
"Ứng tuyển thành công cơ đấy, không phải bán rồi sao."
"Còn dịch vụ thì sao? Có phải sướng lắm đúng không?”
"Ứng tuyển lão sư không dễ dàng, thân thể cô chắc là mệt lắm nhỉ.”
"Con nhóc thối, có biết cái gì gọi là công bằng hay không?"
"Ha ha, còn đăng ảnh chụp, nhìn dáng vẻ này của cô cũng chẳng ra làm sao, sao lại được nhận chứ?"
"Cái này còn cần phải nói à, nhất định là kỹ thuật tốt đó. Dù sao thì tắt đèn rồi ai còn nhìn mặt chứ, kỹ thuật tốt mới quan trọng nhất."
Một hai ngày nay Giang Tuệ vẫn đang chuẩn bị, bởi vì ứng tuyển vào viện phúc lợi nên cô cảm thấy mình nếu không cố gắng, là không coi trọng công việc này.
Cô đã biết mình sẽ dạy những đứa trẻ sáu hoặc bảy tuổi, chúng vẫn còn nhỏ tuổi vì vậy cô cần một giáo trình hợp lý.
Vì vậy cô đã thu thập rất nhiều tài liệu, phát triển bản thân toàn diện hơn để đối mặt với những thách thức sắp tới.
Công việc có chút mệt mỏi nên lúc cô muốn đăng trạng thái trên Weibo một chút lại phát hiện số người theo dõi trên Weibo mình lại trở nên cao như vậy.
Mà dòng trạng thái cô đăng lúc trước, số lượng bình luận lại lên tới hai mươi ngàn.
Cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc mở ra, cô ngẩn cả người, có chút không thể tin được.
Các loại bình luận nhục mạ làm cho cô thấy choáng váng, đôi mắt dần dần ngấn nước mắt, cô cũng không biết những người này tới từ đâu, rốt cuộc là vì sao.
......
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm nhìn Weibo, nhíu mày, hắn không ngờ mình giữ im lặng khiến sự tình chẳng những không giảm nhiệt mà còn ngày càng hot một cách khó hiểu.
"Anh Lâm, không hay rồi." Triệu Chung Dương kinh hô một tiếng, vẻ mặt có chút tức giận, dường như cũng rất căm phẫn.
"Làm sao vậy?" Lâm Phàm hỏi.
Triệu Chung Dương vội vàng cầm điện thoại di động tới, nói: "Anh Lâm anh xem đi, toàn bộ những người bị rớt này đều đứng ra kể lại chuyện mình gặp phải, khiến cho cư dân mạng đồng tình. Hơn nữa còn kéo chuyện này lên những giáo viên được chúng ta tuyển dụng, hiện tại weibo của các cô ấy đều bị người ta nhục mạ khắp nơi, có chút không khống chế được nữa.”
Lâm Phàm sửng sốt, sau đó hắn thấy có chút tức giận: "Rốt cục những người này muốn làm gì?”
"Tôi đã không nói rõ ràng chuyện này là bởi vì không muốn bon họ bị tổn thương. Thế nhưng hiện tại hết người này đến người khác nhảy ra, biến chính mình trở thành kẻ yếu thế, lại còn gây rắc rối cho người khác, con mẹ nó, thật ghê tởm mà."
Hiện tại hắn cũng không hiểu được rốt cuộc những người này làm sao vậy, chẳng lẽ thật sự cho rằng mình là kẻ vô tội hay sao?
Hơn nữa còn từng người một bước ra, tìm phóng viên giải thích tình huống, nói bản thân đáng thương như thế.
Thực sự là có chút quá đáng mà.
Lâm Phàm không do dự, hắn đứng dậy.
"Anh Lâm, anh đi đâu vậy?" Triệu Chung Dương hỏi.
Lâm Phàm ngồi không yên, hắn tự trách mình quá thiện lương nên để cho kẻ khác được nước lấn tới.
"Còn có thể đi đâu, tôi đi đến viện phúc lợi, phát video ra ngoài. Vốn dĩ tôi còn không muốn để cho bọn họ bị thương tổn lần thứ hai. Hiện tại lại như này, vậy tôi cũng sẽ không nói nhảm với bọn họ nữa, tất cả đều là do họ tự chuốc lấy." Lâm Phàm phẫn nộ nói.
Triệu Chung Dương nói: "Anh Lâm, em đi với anh.”
Đối với những người bị đánh trượt, trong lòng họ đã khó chịu sẵn, nhất là trình độ học vấn cao thì họ càng cảm thấy tức giận. Dựa vào cái gì mình không được chọn, mà nếu đã như vậy thì cũng sẽ không để cho các người dễ chịu.
Còn một số ít khác lại cảm thấy biện pháp bú fame này không tệ, ngược lại có thể hấp dẫn một đống người theo dõi weibo của mình, cho nên cả đám đều nhảy ra.
Có cái gì nói cái đó, dù sao tất cả mọi người đều giống nhau.
Tại Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Hàn Lục vẫn luôn chú ý tin tức trên mạng, khi tin tức này xuất hiện, anh ta lập tức cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhưng Lâm đại sư cũng không đứng ra nói gì nên anh ta cũng không tiện nói.
Nhưng hiện tại tình huống phát triển đến mức này, càng ngày càng không thích hợp, anh ta cảm giác nếu như không nói ra chân tướng thì chỉ sợ sẽ càng tổn thương đến nhiều người vô tội.
"Hàn Lục..." Đúng lúc này, Lâm Phàm và Triệu Chung Dương vội vàng chạy tới.
Hàn Lục nhìn thấy người tới, anh nói: "Lâm đại sư, việc này..."