Chương 1525: Đại hoàn đan
"Lễ khai trương?" Lâm Phàm khẽ sờ cằm, ngược lại bắt đầu có chút suy tư. Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này, theo hắn nghĩ thì chính là mua chút pháo rồi đốt là được rồi.
Nhưng hiện tại nghe mọi người đều chờ mong như vậy, ngược lại hắn cho rằng có lẽ phải làm một chút rồi.
Dù sao đây chính là viện phúc lợi của mình, tuy rằng bọn họ rất khiêm tốn, nhưng thời điểm nên khoa trương vẫn phải khoa trương một chút.
"Ông chủ nhỏ, rốt cuộc có làm lễ khai trương hay không?" Mọi người lại hỏi lại.
Lâm Phàm không chút do dự đáp: "Làm chứ, nhất định phải làm rồi. Nhưng hiện tại còn chưa xây xong, chờ xây xong tôi sẽ thông báo cho mọi người, phải làm một nghi thức thật náo nhiệt mới được.”
......
Ngày hôm sau!
Tại Phố Vân Lý.
Người dân xếp hàng mua bánh kếp càng ngày càng nhiều, nhất là hiện tại, danh tiếng của Lâm Phàm càng lúc càng lớn. Ở Thượng hải không ai là không biết cửa hàng này của Lâm đại sư.
Đối với rất nhiều người mà nói, Lâm đại sư này có chút quái dị, rõ ràng đã có danh tiếng lớn như vậy nhưng còn mở một cửa hàng nhỏ vậy, thật sự kỳ quái.
Hơn nữa còn chỉ bán mỗi bánh kếp, nghề phụ tiềm năng chính là xem bói.
Có thể nói, vô cùng quái dị.
......
Điền Thần Côn ngồi ở cửa hút thuốc nhìn càng ngày càng có nhiều người đến trong lòng ông ta cũng rất thương cảm. Trong mắt ông ta những người này đều là tiền, vốn dĩ rất dễ kiếm nhưng lại không có cách nào cả. Bởi vì thằng nhóc này thực cứng đầu, mỗi ngày chỉ bán mười phần bánh kếp thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ.
Nhưng cũng phải nói, từ sau khi đi theo thằng nhóc này, ông ta cảm giác cuộc sống của mình trở nên rất thú vị, khác sao với trước kia rất nhiều.
Nhưng thằng nhóc này lại không cách nào thoát ế, điều này khiến ông ta thấy hơi thất vọng.
Xem ra mọi chuyện sau này còn phải để ông ta tự cố gắng.
Buổi trưa.
Lâm Phàm làm xong tất cả mọi việc, hắn cầm cần câu rồi lái xe rời đi, chuẩn bị đi câu cá.
"Các người trông cửa hàng, tôi đi ra ngoài." Hắn phát hiện cảm giác câu cá thật đúng là không tệ, có thể làm cho nội tâm người ta hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nhưng cái này có chút bó tay, đến giờ hắn vẫn không có câu được đồ vật truyền kỳ gì đó, câu lên đồ vật cũng có chút không hiểu thấu, đúng là bó tay bó chân.
Triệu Chung Dương nhìn thấy anh Lâm muốn ra ngoài câu cá, cậu ta cũng nhất thời hứng thú, sau đó cứ dính lấy hắn nói: "Anh Lâm, dẫn tôi đi cùng với, tôi câu cá rất lợi hại đó.”
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Triệu Chung Dương một cái, khẳng định không thể dẫn tên này đi theo. Hắn đi câu, lỡ mà câu được một con quái vật lớn, chỉ sợ có thể dọa chết cậu ta.”
"Đi cái gì mà đi, mau coi chừng cửa hàng, tôi đi đây."
Hắn cũng không nói gì thêm mà đi thẳng.
Điền thần côn ngồi ở cửa cười ha ha một tiếng: "Này tên nhóc kia, còn muốn lười biếng à, cuộc sống của lão đại, cậu không trải nghiệm được đâu.”
Điền Thần Côn vẫn còn ý kiến với Triệu Chung Dương, vô cùng để ý, trong lòng ông ta còn nhớ kỹ chuyện xảy ra thời gian trước. Bởi vậy chỉ cần bắt được cơ hội, ông ta nhất định sẽ chọc tức đối phương một hồi.
"Tôi nói này Thần côn, bây giờ ông đang làm phiền tôi đấy." Triệu Chung Dương đã sớm cảm giác được Thần côn sinh ra sát ý với mình.
Nhưng cậu ta cũng không có để ở trong lòng, mình chính là người nắm trong tay tài nguyên.
Chỉ cần mình hơi chút lộ ra một chút, cậu ta dám cam đoan Thần côn lập tức sẽ ôm chặt đùi mình.
......
Bên bờ sông.
Lúc này Lâm Phàm chọn một nơi tương đối tốt, xung quanh không có ai, cũng không ai đi ngang qua nơi này, vậy thì hắn có thể yên lặng câu cá.
Hắn mắc mồi, quăng lưỡi câu rồi ngồi đó lặng lẽ chờ đợi.
Mặt nước rất yên ả nên hắn không biết lúc này sẽ câu được cái gì, đồng thời trong lòng cũng rất nghi hoặc, những thứ này rốt cuộc là như thế nào, hắn có cảm giác có chút không thích hợp.
Đột nhiên, hắn cảm thấy cần câu di chuyển một chút, gương mặt chợt lộ ra nụ cười.
Đến rồi, lần này đến tương đối nhanh.
Thật đúng là không biết lúc này sẽ câu được cái gì.
Nhưng hắn ngược lại thật sự hy vọng có thể câu được thảo dược, hiện tại đã tích lũy được hai loại thảo dược, đều là những nguyên liệu luyện đan tốt nhất. Chỉ là chủng loại quá ít nên còn chưa thể luyện chế ra đan dược mà hắn muốn.
"Tới đây, để cho mình nhìn một chút, rốt cuộc lại muốn cho mình thứ gì tốt." Lâm Phàm hết sức chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, vội vàng kéo cần câu.
"Ôi, thứ gì đây?" Trong tầm mắt có một thứ đen xì, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trông nó giống như một thứ tốt, nhưng hắn cũng cảm thấy không giống lắm.
Khi cầm đồ vật trong tay, lông mày hắn nhíu lại, thứ đồ gì vậy? Giống như lại là đan dược.
Hắn có thể cảm giác được trong viên đan dược này, có một cỗ lực lượng.
"Đại Hoàn Đan, gia tăng sáu mươi năm công lực..."