Chương 1539: Mượn tiền
Mục đích lần này ông ta qua đây chính là như vậy, nói rõ chuyện này với Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn. Mà quyết định này cũng không phải do một mình ông ta đưa ra, mà là thông qua hội nghị thảo luận, cuối cùng mới được quyết định.
Vương Minh Dương và những người khác nhìn nhau, bọn họ nhìn Trần Thạch trên sân khấu với ánh mắt kỳ lạ. Thông thường khi đối mặt với sự việc tương tự, có lẽ họ sẽ chấp nhận mà không có ý nghĩ khác.
Nhưng anh ta biết yêu cầu mà người anh em của mình chọn lựa giáo viên là gì, cũng như việc quản lý viện phúc lợi này thế nào, anh ta đều biết.
Bây giờ phía bộ giáo dục lại trực tiếp vào cuộc, muốn tiến hành thống nhất mô hình với trường khác. Điều này đã tạo nên xung đột với quan niệm của người anh em của mình.
Lâm Phàm trực tiếp mở miệng nói: “Thật ngại quá, lãnh đạo Trần, chuyện này tôi nghĩ ông đến đây là vô ích rồi. Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn chúng tôi sẽ không tiến hành mô hình hóa, việc chiêu sinh giáo viên cũng sẽ do tôi phụ trách, còn về phần thống nhất thì quên đi.”
Trần Thạch sửng sốt, ngược lại không ngờ Lâm đại sư sẽ từ chối, sau đó vội vàng nói: “Lâm đại sư, cậu có thể suy nghĩ thật kỹ, chuyện này tuyệt đối không có điểm gì xấu cả. Đồng thời còn có thể lấy được hỗ trợ tài chính từ phía chính phủ, đối với việc học tập sau này của những đứa trẻ, tuyệt đối chỉ có lợi chứ không có hại.”
Lâm Phàm xua tay: “Được rồi! Đừng nói nữa, tôi không có hứng thú gì với chuyện này cả. Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn cứ theo ý muốn của tôi mà làm, không cần bất kỳ sự giám sát của bất cứ ban ngành nào.”
Hắn từ chối như vậy chủ yếu là vì cảm thấy một khi chuyện được làm quá phức tạp thì kết quả cuối cùng sẽ khó mà kiểm soát được.
Giáo viên là điều quan trọng nhất đối với Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn. Nếu như giao cho bọn họ quản lý hoặc chọn lựa, vậy thì đến lúc đó bản thân sẽ khó mà kiểm soát được.
Có học thức nhưng không có nhân phẩm, việc trẻ em bị trừng phạt về thể xác không phải là không có, hắn không muốn nhìn thấy loại chuyện thế này xảy ra trong viện phúc lợi.
Trần Thạch trong lòng hơi tức giận, vị Lâm đại sư này vậy mà lại không biết điều như thế, sau đó ông ta cố nén sự tức giận trong lòng, nói: “Lâm đại sư…”
Nhưng đáng tiếc, Lâm Phàm hoàn toàn không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào, trực tiếp xua tay nói: “Được rồi, chuyện này không cần nói nữa, tôi sẽ không đồng ý. Kế hoạch sau này của Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn đã quyết định rồi, không cần mấy người phải nhọc lòng. Lãnh đạo có gì nói tiếp không, hay là…”
Ý tứ rất rõ ràng, có gì muốn nói thì nói nhanh cho xong, nếu không có thì đi xuống thành thực mà chờ đợi.
Cũng không biết tên này đến đây là để làm gì, còn muốn quản lý Viện phúc lợi của hắn, quả là đang nằm mơ.
Đối với bọn họ mà nói, chủ yếu là nhìn thấy Lâm Phàm đang quản lý Viện phúc lợi trẻ em. Nếu như sau khi tiếp nhận quản lý, dĩ nhiên sẽ để Lâm Phàm làm hiệu trưởng đời thứ nhất. Đồng thời, dùng chuyện này để làm bàn đạp phát triển cùng thăng tiến.
Nhưng Lâm Phàm rõ ràng là không có ý hợp tác.
“Lâm đại sư, kỳ thực là cần phải suy nghĩ thật kỹ, sau này kinh phí cần để phát triển thực là con số thiên văn. Chúng tôi cũng chỉ là muốn để Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn tiếp tục phát triển, chứ không nhìn thấy nó nửa đường chết yểu.” Trần Thạch nói.
“Kinh phí?” Lâm Phàm có chút hỏi chấm, câu hỏi này làm cho người khác hơi khó hiểu: “Lãnh đạo Trần, kinh phí thì thực sự không cần ông nhọc lòng làm gì. Thế này đi, tôi thử cho ông xem thì ông sẽ biết ngay thôi.”
“Các vị đang ngồi ở đây, tôi muốn nói với mọi người là tôi đang cần 10 triệu, thời hạn hoàn lại không không xác định, cũng không có lãi, cũng không có phiếu nợ nốt. Ai nguyện ý cho mượn thì xin mời giơ tay.”
Trần Thạch đứng trên sân khấu có chút khó hiểu, không biết lời này của Lâm đại sư là có ý gì.
Xoạt xoạt!
Dưới sân khấu, một rừng cánh tay giơ lên.
“Ôi, Lâm đại sư sa ngã rồi, 10 triệu mà cũng lên tiếng như vậy.”
“Như vậy là xem nhẹ tình cảm của chúng tôi rồi, hơi thất vọng rồi đó nha.”
“Chúng ta trong lòng cậu ấy chỉ đáng giá 10 triệu thôi sao. Không thú vị, thực sự không thú vị.”
Hà Thừa Hàn bọn họ lắc đầu, tỏ vẻ bất lực, vừa tiếc nuối vừa thất vọng, đương nhiên tất cả đều chỉ là giả vờ.
Tất cả mọi người ở đây ai mà không có vốn liếng, bọn họ ngoan ngoãn ngồi ở dưới lắng nghe Lâm Phàm nói, đó là bởi vì bọn họ chịu phục.
Về phần Trần Thạch, bọn họ thực sự không để trong lòng, từ trong những lời này bọn họ cũng nghe ra được một chút ý tứ.
“Vậy 50 triệu đi, xin mời giơ tay.” Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Có một nhóm ít người bỏ tay xuống.
Những người bỏ tay xuống đó đều tỏ vẻ bất lực: “Không phải chúng tôi không muốn, mà là tôi không có nhiều tài sản như vậy, không có cách nào cho mượn được.”
“Đúng, đúng, tôi cũng vậy.”