Chương 1553: Đại hội chém gió
“Trần Bảo Quốc, bộ phim tiếp theo ông lại diễn vai nữa nhé?” Trước đây còn gọi là Trần lão sư cũng đã xem như khách khí lắm rồi, bây giờ thì lại gọi thẳng tên. Mặc dù Trần Bảo Quốc có ảnh hưởng rất lớn trong giới, nhưng đối với người đầu tư như ông ta mà nói thì cũng chỉ vậy mà thôi.
Trần Bảo Quốc cười xua tay, uyển chuyển từ chối: “ Không được đâu, tôi cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe không theo kịp nữa, định chuẩn bị nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Tham gia bộ phim này chẳng qua chỉ là trả ơn mà thôi, bây giờ ân tình đã trả rồi nên cũng không còn suy nghĩ gì nữa.
“Thôi được.” Dương tổng gật đầu, sau đó chợt nhớ ra Vương tổng có ý với nữ số hai này, ánh mắt nhìn về phía Ngô Hoán Nguyệt nói: “Đạo diễn Chu, tôi thấy diễn viên này không tệ, ngược lại có thể tiếp tục hợp tác làm nữ số hai trong bộ phim tiếp theo được chứ.”
Ngoại trừ Ngô Hoán Nguyệt, những nữ số hai khác nghe vậy đều vô cùng ngưỡng mộ, ánh mắt rực lửa nhìn Dương tổng, trong lòng cầu nguyện: chọn tôi, chọn tôi đi.
Những nữ số hai đó đều biết rằng, loại đầu tư thế này, vốn khởi đầu đều là một trăm triệu nhân dân tệ, đều là những tác phẩm lớn. Nếu như được tham gia diễn xuất thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn trong tương lai.
Nếu có thể ‘nhất pháo’ mà nổi tiếng thì càng cầu mà không được.
Đạo diễn Chu là một người có nhiều kinh nghiệm, sao có thể không hiểu ý của lời nói này chứ? Nhưng mà ông ta không nhận lời, bởi vì ông ta biết phía sau Ngô Hoán Nguyệt cũng có người chống lưng. Tập đoàn Đông Hán rất nổi tiếng ở Thượng Hải, nghe nói quan hệ giữa Ngô Hoán Nguyệt và Lâm đại sư cũng không đơn giản, nhưng thắm thiết đến mức nào thì cũng chỉ là tin đồn trong giới, không ai biết được.
Tạ Thanh cau mày, có chút không vui: “Dương tổng, hôm nay bộ phim này vừa đóng máy, bây giờ nói chuyện này thì hơi sớm, chờ xong việc rồi nói sau đi.” Sau đó chỉ vào một nữ số hai trong đó: “Cô, đi lấy nước đến đây, tôi khát rồi.”
Nữ số hai bị gọi tên trong lòng rất khó chịu, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo địa vị của người ta cao hơn mình, chỉ đành ngoan ngoãn đi lấy nước.
Rất nhanh, nữ diễn viên kia đã lấy nước đến, cung kính đưa qua: “Chị Tạ, nước đến đây.”
“Ừ.” Tạ Thanh không nhúc nhích môi, phát ra một tiếng rồi nhận lấy nước.
Lúc nữ diễn viên này chuẩn bị đưa nước cho Ngô Hoán Nguyệt thì lại bị Tạ Thanh cắt ngang.
“Nước của tôi hơi có mùi, đưa chai đó cho tôi đi.” Nữ diễn viên này có chút lúng túng, sau đó thu tay lại rồi đưa chai nước vốn định cho Ngô Hoán Nguyệt đưa cho Tạ Thanh.
“Tôi đi lấy chai khác.”
Ngô Hoán Nguyệt lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không khát.”
Bầu không khí tại hiện trường có chút quái dị, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được mùi thuốc súng ẩn chứa trong đó là vì cái gì.
Trong lòng đạo diễn Chu hiểu rõ nhưng không nói gì. Lúc ở đoàn làm phim mọi người đều khá coi trọng Ngô Hoán Nguyệt, đối với Tạ Thanh, ngược lại có rất ít người dám chủ động nói chuyện, chủ yếu là vì đối phương quá cao ngạo, coi trời bằng vung.
Hơn nữa kỹ năng diễn xuất của Ngô Hoán Nguyệt rất tốt, được khen ngợi rất nhiều.
Tạ Thanh tâm tư đố kỵ tương đối lớn, dĩ nhiên là không thích Ngô Hoán Nguyệt rồi.
Xung quanh đoàn làm phim đang thu dọn đồ đạc, tất cả mọi người đều tìm chủ đề vây quanh ba người họ. Một số diễn viên thì đang vây quanh Tạ Thanh, còn đạo diễn Chu và một số người phụ trách đoàn làm phim đi cùng với hai người Dương tổng và Vương Tuân vẫn luôn tươi cười trò chuyện với nhau.
Ngô Hoán Nguyệt và Trần Bảo Quốc ngược lại dường như bị phớt lờ, yên lặng đứng đó lắng nghe giống như không khí vậy.
“Đạo diễn Chu, anh cần phải xây dựng quan hệ tốt với Vương tổng, bộ phim tiếp theo Vương tổng chiếm tỉ lệ đầu tư lớn, đây là phim của xưởng phim lớn, khi quay chắc chắn sẽ rất nổi." Dương tổng nói.
Đạo diễn Chu: “Vâng, vâng, nhất định sẽ rất nổi, bây giờ phim của xưởng phim lớn đúng là rất nổi.”
(Xưởng phim lớn ở đây độc giả có thể hiểu là xưởng phim như Marvel, DC, Pixa…)
Vương Tuân cười nói: “Nổi hay không thì không biết, nhưng xưởng phim lần này hợp tác quả thực rất lớn. Bản quyền truyền hình điện ảnh này đã tốn đến 50 triệu rồi, vốn đầu ước tính phải tốn ít nhất là 1 tỷ. Hơn nữa còn phải mời một số diễn viên lớn đến để cổ vũ, cố gắng tạo nên một bộ phim hay nhất vào năm sau.”
Dương tổng cười nói: “Bộ phim này vừa ra mắt, diễn viên muốn được tham gia diễn xuất chắc phải tranh nhau vỡ đầu mất thôi."
Mọi người xung quanh đều rất kỳ vọng, cảm thấy thế này đúng là quá bá đạo rồi. Bây giờ là thời đại của các xưởng phim lớn, các bộ phim truyền hình dài tập nổi tiếng trên mạng cũng đều là của họ chứ đừng nói đến phim điện ảnh, nếu có thể tham gia diễn xuất thì quả thực quá khủng khiếp.
Tạ Thanh trong lòng vô cùng đắc chí, nhẹ giọng hỏi: “Dương tổng, tôi làm nữ chính thật sao?”
Dương tổng: “Đương nhiên rồi, đã nói là nữ chính thì chắc chắn là nữ chính, sự nỗ lực của cô tôi biết, đối với diễn viên giỏi thì tôi sẽ không bao giờ bỏ qua.”
Mọi người đều rất ngưỡng mộ Tạ Thanh, mặc dù rất nhiều người không hề thích Tạ Thanh. Nhưng làm nghề này, lúc nên buông thể diện xuống thì vẫn nên buông xuống.
Không ít người vây quanh, từng câu từng câu gọi chị Thanh nịnh nọt ngọt xớt.
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú, hào quang bao phủ.