Chương 1555: Rất có đạo lý
Ba chữ Lâm đại sư như đánh vào trái tim họ, một số diễn viên phụ cũng vô cùng kinh ngạc.
Ngô Hoán Nguyệt đến hiện trường chủ động giới thiệu: “Anh Lâm, vị này là đạo diễn Chu, trong quá trình quay phim đặc biệt quan tâm đến tôi.”
Lâm Phàm nhìn đạo diễn Chu, lập tức cười tiến lên phía trước: “Đạo diễn Chu, xin chào, Hoán Nguyệt không gây phiền phức gì cho ông chứ?”
Nhìn thấy Lâm đại sư đưa tay ra, trái tim nhỏ bé của đạo diễn Chu đều nhảy dựng lên. Như vậy là rất khách sáo, hai tay ông ta nắm lấy tay Lâm Phàm nói: “Nào có, nào có! Kỹ năng diễn xuất của Hoán Nguyệt rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất tốt, rất để tâm đến công việc. Nếu sau này có thể gặp được diễn viên giống như Ngô Hoán Nguyệt thì công việc của tôi sẽ rất nhẹ nhõm.”
Lâm Phàm cười khẽ: “Vậy thì tốt, có thể nhận được lời đánh giá tốt của ông thì quá tốt rồi.”
Ngô Hoán Nguyệt tiếp tục giới thiệu: “Anh Lâm, vị này là Trần Bảo Quốc, Trần lão sư. Ông ấy nói muốn giới thiệu em với Hoàng Tú Phương lão sư, để em học diễn xuất cùng bà ấy.”
Ánh mắt Lâm Phàm nhìn về phía Trần Bảo Quốc, khuôn mặt đầy ý cười: “Trần lão sư, quen biết, quen biết, từ nhỏ tôi xem phim của ông mà lớn lên đó nha.”
Trần Bảo Quốc tuy đã là một cựu diễn viên, địa vị rất cao, nhưng ở trước mặt Lâm Phàm thì cũng không dám phô trương, lập tức bắt tay nói: “Lâm đại sư khách sáo rồi, những tác phẩm được lưu giữ trong viện bảo tàng của cậu tôi đã xem rất nhiều lần rồi, mỗi lần đi xem đều có một loại cảm giác rất khác nhau.”
Đối với Trần Bảo Quốc mà nói, ông ấy quả thực bị tác phẩm của Lâm Phàm làm cho kinh ngạc, có thể gọi là tác phẩm đỉnh cao trong Quốc họa, là bậc thầy trong các bậc thầy.
Hơn nữa Lâm đại sư trước mặt này không chỉ riêng địa vị cao trong Quốc họa, mà ở phương diện khác càng làm cho người khác kính nể.
Một bậc thầy về Trung y và Tây y.
Bậc thầy Trung y giúp nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc chữa bệnh máu trắng, chính phương thuốc này được nghiên cứu ra đã không biết cứu được bao nhiêu người rồi.
Danh hiệu thực sự quá nhiều, nhiều đến mức khiến người ta cảm thấy có chút sợ hãi.
Có lúc ông ấy cũng nghĩ, một người tuổi còn trẻ như vậy làm sao có thể đạt được thành tựu cao như thế. Để so sánh giữa người với người thì quả thực khiến người ta tức muốn chết.
“Ha ha, nào có! Nhưng Hoán Nguyệt thì phiền ông giúp đỡ rồi, nếu cần gì thì Trần lão sư trực tiếp nói với tôi là được.” Lâm Phàm cười nói.
Trần Bảo Quốc: “Hoán Nguyệt là diễn viên mới rất tài năng, kiểm soát nhân vật rất tốt. Tôi cũng cảm thấy nếu như thông qua sự chỉ điểm chuyên nghiệp, có lẽ sẽ giúp ích rất nhiều cho sau này.”
Lâm Phàm vuốt ve sau đầu Ngô Hoán Nguyệt, cười nói: “Không ngờ còn nhận được nhiều đánh giá tốt như vậy, xem ra quả thực là rất cố gắng.”
Động tác thân mật như vậy, Ngô Hoán Nguyệt chẳng những không có cảm giác không thoải mái, ngược lại còn ngượng ngùng.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này cũng vô cùng kinh ngạc, những lời đàm tiếu bỗng bốc cháy hừng hực. Xem ra quan hệ giữa Ngô Hoán Nguyệt và Lâm đại sư quả thực là không bình thường.
Nhìn có vẻ như không phải người yêu, nhưng cũng không khác người yêu là mấy.
Dương tổng ngược lại không ngờ quan hệ giữa Ngô Hoán Nguyệt và Lâm đại sư lại thân mật như vậy. Trước đây còn muốn giúp Vương tổng giành lấy người, bây giờ nghĩ lại thì thấy thật may là không biểu hiện quá rõ ràng, nếu không thì coi như xong đời thật rồi.
Mặc dù bây giờ Lâm đại sư khuôn mặt đầy ý cười, có vẻ vô hại với con người và động vật, nhưng đừng để bị vẻ bề ngoài giả dối này của hắn mê hoặc.
Nghĩ đến Thanh Châu, nghĩ đến chuyện ở Đông Bắc thì trái tim ông ta lại đập thình thịch.
Nhất định người này mà đã nổi điên thì sẽ là người vô cùng tàn nhẫn.
…
“Lâm đại sư, xin chào!” Dương tổng vội vàng tiến lên, lấy ra một tấm danh thiếp sau đó hai tay đưa lên: “Tôi là nhà đầu tư của Kim Bảo, Dương Thái Sơn. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Lâm Phàm nhìn người trước mặt, tùy ý nhận lấy danh thiếp, liếc mắt nhìn rồi đút vào túi: “Dương tổng, quả đúng là lần đầu gặp nhau.”
“Đúng, đúng! Tôi nghe danh Lâm đại sư đã lâu, trong lòng vô cùng mong đợi, chỉ hy vọng có thể được gặp Lâm đại sư, không ngờ sẽ gặp trong trường hợp như vậy, quả thực là nhờ phúc của cô Ngô.” Dương tổng luôn giữ tư thế rất thấp, đồng thời cũng thay đổi cách xưng hô với Ngô Hoán Nguyệt, trực tiếp gọi là cô Ngô.
Mặc dù loại thay đổi nhỏ này là rất bình thường, nhưng trong lòng mọi người đều đã biết rõ.
Đặc biệt là đối với những tiểu minh tinh này mà nói, trong lòng càng nắm phần chắc hơn.
Trước kia yên lặng nhìn mấy người khoác lác, bây giờ đại lão tài giỏi hơn đã đến, ai cũng không khoác lác tiếp được nữa mà đều phải sợ hãi.
Nhưng mà họ thực sự ngưỡng mộ và ghen tỵ với Ngô Hoán Nguyệt vì có một người chống lưng lớn như vậy.