Chương 1613: Giá cả để sau
“Vậy bao giờ ông lại lên lớp nữa vậy?” Lâm Phàm hỏi.
Ông Vương, nói: “Buổi chiều còn một bài giảng, buổi học này thì lại vô cùng quan trọng, có lão sư chuyên nghiệp đến hiện trường giảng bài. Tôi còn phải trở về ôn tập một chút, nếu không hiểu bài chỉ sợ buổi chiều bị gọi lại không biết nói gì thì chết.”
Không đợi Lâm Phàm nói thêm cái gì, ông Vương thu thập sách vở một chút rồi rời khỏi.
Lâm Phàm chuyển đầu qua, nhỏ giọng nói: “Đã nghe chưa, lần này lão Vương giống như đã hãm sâu đến độ không rút ra được rồi.”
Ông Trần, nói : “Ông chủ nhỏ, vậy làm sao bây giờ?”
Chị Hồng, nói: “Ai, cái ông Vương này, bình thường là người khôn khéo như thế, sao càng lúc càng lú lẫn thế này, bị ngươi ta lừa gạt đến ngu người như vậy thế cơ chứ.”
Lâm Phàm nói: “Việc này trước tiên hai người hãy cứ đi cảnh cáo cho những người khác, xế chiều nay tôi sẽ đi xem sao, chắc chắn phải cứu lão Vương ra khỏi cái động không đáy này mới được? Nếu còn cứu không ra, vậy thì thực sự là hết cứu.”
Ông Trần và Chị Hồng lập tức gật đầu, đúng là như thế. Bọn họ không nghĩ tới lão Vương lại bị cuốn vào một động đa cấp, thực sự là quá đáng sợ mà. Nếu như chuyện này không phải là sớm phát hiện, đợi đến lúc thật sự phát hiện mình bị lừa gạt, vậy coi như quá là bi thảm.
. . . . . .
Buổi chiều!
Khách sạn Đông Nguyệt.
Ông Vương đã đến phòng họp từ sớm, đồng thời số đông cũng đã đến hiện trường từ rất sớm. Đối với bọn họ mà nói, nếu như nghe thiếu mất một phần nội dung vậy thì coi như đó là một tổn thất vô cùng nặng nề.
Liễu Nhiếp đứng ở xa xa để nhìn, cảm giác những người này thật sự là điên cuồng, thậm chí đếm sơ sơ qua một chút, thế mà lại có hơn một trăm người ở hiện trường.
Hội tâm linh giao lưu.
Người phụ trách là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc rất là hoạt bát, tóc ngắn, phong thái giống như một người chuyên làm việc lớn.
“Giảng viên đã tới chưa vậy?”
Trợ giảng nói: “Sắp tới rồi, đang ở trên đường.”
“ Ừm, vậy là tốt rồi, chuẩn bị những tài liệu kia một chút, chờ sau khi bài giảng kết thúc thì để cho các học viên mua sắm một chút.” Người phụ nữ trung niên nói.
Học phí chỉ là nguồn thu nhỏ, nguồn kiếm tiền chính vẫn là dựa vào những tài liệu này, hoặc những đồ vật phụ trợ.
Dựa vào sự trầm mê của mấy học viên này, một thứ đồ vật chỉ đáng mấy chục đồng có thể bán được hơn mấy ngàn, thậm chí hơn cả mấy chục ngàn cũng không phải là chuyện không thể.
“Đã chuẩn bị xong.” Trợ thủ gật đầu, bọn họ lập nên lớp học này, muốn tẩy não người khác thành công thì trước tiên phải tẩy não thành công chính mình. Nếu không thì sao có thể để người ta tin tưởng được cơ chứ.
Cho nên bây giờ, các cô cũng đang cố gắng cảm thụ năng lượng thần bí ở xung quanh.
Nhưng mà thật đáng tiếc, vẫn là không có cảm nhận được gì. Thế nhưng họ cũng không dễ dàng từ bỏ, chỉ cho rằng đây là công lực của bản thân còn chưa đủ mà thôi.
Trong phòng họp rộng lớn.
Một đám học viên yên lặng ngồi đợi.
Mà trong đó, Lâm Phàm ngồi ở một chỗ, vận dụng kiến thức võ hiệp để khiến cho người khác không để ý mình, chút công phu này vẫn phải có.
Hắn muốn nhìn xem, chương trình học lợi hại như thế đến cùng là giảng cái thứ gì.
Đột nhiên, tất cả thành viên đều đứng lên, hướng về cửa ra vào hô: “Chu lão sư......”
Chu lão sư gật đầu, ra hiệu mọi người im lặng.
“Tất cả mọi người ngồi xuống đi.”
Trên giảng đường phía trước, người phụ nữ được xưng hô là Chu lão sư đứng ở bảng vẽ trước mặt, sau đó chỉ vào nội dung phía trên.
“Hôm nay thứ chúng ta sẽ học chính là làm thế nào để hấp thụ hiệu quả hơn các phân tử bí ẩn xung quanh chúng ta.”
Đám người vỗ tay, rất là chờ mong.
Ánh mắt Lâm Phàm đảo khắp phòng, phát hiện ông Vương ngồi ở một nơi khác, lúc này đang tập trung tinh thần lắng nghe. Bộ dạng này giống như chỉ cần nghe thiếu một chữ sẽ là một tổn thất nặng nề vậy.
Trong lòng hắn cũng thật bất đắc dĩ, ông ta đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn tin tưởng những thứ đồ chơi này.
Chu lão sư giảng giải một đống triết lý lớn lao cao cả. Lâm Phàm nghe có chút không hiểu, nhưng mà hắn phát hiện những thành viên này lại nghe một cách say sưa ngon lành. Có những người còn ghi lại lời giảng vào một quyển sổ, giống như hoàn toàn hiểu rõ đối phương đang nói cái gì.
“Chẳng lẽ trí thông minh của mình quá thấp hay sao?” Trong lòng Lâm Phàm kinh ngạc, người khác đều nghe nhập thần như thế, thế nhưng vì sao hắn lại không có nghe hiểu gì vậy chứ.
“Bây giờ tôi xin đề cử mấy loại đồ vật có công hiệu giúp cơ thể chúng ta hấp thụ được càng nhiều phân tử thần bí cho mọi người.” Chu lão sư nói, sau đó ra hiệu cho trợ giảng đem mấy thứ đồ vật lên.
Đầu tiên là một cái bình hoa, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay.
Chu lão sư, nói: “Căn cứ vào khoa học đã chứng minh, loại bình hoa này có tác dụng cực kỳ tới những từ trường bí ẩn kia, có thể giúp cải biến từ trường xung quanh thân thể, thế nhưng hiệu quả vẫn hơi thấp. Những học viên đã nghe qua hai khóa thì có thể mua được rồi.”
“Còn giá cả thì sau hẵng nói đi.”