Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1615 - Chương 1615 - Hốt Gọn Một Mẻ

Chương 1615 - Hốt gọn một mẻ
Chương 1615 - Hốt gọn một mẻ

Chương 1615: Hốt gọn một mẻ

Lúc này, Mã lão sư lại bắt đầu thổi phồng: “Tôi là đại sư đầu bảng của hiệp hội Trung y, mà hẳn mọi người cũng biết một người gần đây rất hot ở trên mạng là Lâm đại sư đúng không? Anh ấy cũng ở trong hiệp hội, có một lần tôi và Lâm đại sư uống trà nói chuyện phiếm, tôi đã nói với anh ấy chuyện này. Lúc đó anh ta bất chợt vỗ đùi hô to rằng, người có thể nghĩ ra biện pháp tu luyện kiểu này quả thực là thiên tài.”

“Thậm chí, còn chủ động cùng tôi tiếp tục nghiên cứu thảo luận biện pháp hô hấp tu luyện tâm đắc này......” Mã lão sư nói rất là thong dong, giống như tất cả đều là thật.

Ánh mắt ông ta luôn nhìn phía dưới, nhìn xem từng khuôn mặt mong đợi, cũng cảm giác chính mình nắm trong tay toàn thế giới.

Nhưng đột nhiên, ông ta phát hiện một khuôn mặt rất là loá mắt, cứ một mực hấp dẫn ánh mắt của ông ta. Khi nhìn kỹ hơn một chút, trái tim ông ta đột nhiên nhảy lên.

Lâm Phàm đứng ở nơi đó, không ngừng gật lấy gật để, ra hiệu đối phương tiếp tục, nói rất tốt.

Mã Hữu Dân là thành viên hiệp hội Trung y, đương nhiên cũng biết Lâm đại sư là người nổi danh nhất hiệp hội. Sự nghiệp bình thường gặp nhiều gian nan trắc trở, không có tương lai phát triển, cho nên ông ta mới đi tham gia cái hội lùa gà này.

Nhưng lúc này, khi hắn nhìn thấy Lâm đại sư, trong lòng bắt đầu có chút luống cuống.

Trong mắt ông ta, Lâm đại sư một mặt đầy ý cười mà nhìn mình, còn gật đầu một cái với mình, tựa như là nói tiếp đi, tôi đang lắng nghe đây.

Ừng ực.

Lời nói của ông ta bắt đầu có chút lắp bắp.

Chu lão sư đứng một bên có chút nghi hoặc nhìn Mã Hữu Dân. Chuyện gì xảy ra vậy? Những lời này đã nói không biết bao nhiêu lần, làm sao có thể bị cà lăm như vậy.

Mà đúng lúc này, một màn khiến cho Chu lão sư khiếp sợ đã xảy ra.

Lời nói của Mã Hữu Dân lập tức xoay chuyển: “Các vị các học viên thân mến, những thứ tôi vừa mới nói đều là điều xằng bậy. Phân tử thần bí không hề tồn tại, chúng tôi ở đây chính là để lừa tiền các vị. Mã Hữu Dân tôi lừa gạt nhiều năm như vậy, trong lòng cũng chịu đủ giày vò, không muốn tiếp tục lừa mọi người nữa. Những thứ này, cái gì mà bình hoa, dây chuyền phật cũng chỉ là thứ đáng mười mấy đồng nhưng mà bán cho mọi người đến mấy chục ngàn. Cho nên mọi người hãy cảnh giác, chớ có để bị lừa.”

Chu lão sư nghe xong lập tức tức giận nói: “Mã lão sư, anh nói nhăng nói cuội gì đấy!”

Mã Hữu Dân không để ý Chu lão sư, mà chỉ vào bà ta nói: “Bà ta là người đứng sau một màn này, mỗi lần mời tôi tới, chỉ cần tôi có thể lừa gạt mọi người mua đồ thì tôi có thể nhận được hoa hồng 20%. Cho nên trong chuyện này, tất cả đều không liên quan đến tôi.”

Phía dưới các thành viên trợn tròn mắt, giống như tưởng mình đang nghe nhầm.

Chu lão sư sắc bén quát: “Ông ta bị điên rồi, mau lôi ông ta xuống nhanh lên.”

Mã Hữu Dân lập tức đi xuống đài, đi tới trước mặt Lâm Phàm, tôn kính nói: “Lâm đại sư, tôi thực sự vô tội. . . . . .”

“Lâm đại sư?”

Tất cả mọi người khi nghe nói như vậy đều quay đầu, nhìn chằm chằm người đang đứng ở nơi đó.

Ông Vương càng là sững sờ, nói: “Ôi ông chủ nhỏ, cậu đến lúc nào thế.”

Lâm Phàm, nói: “Tiếp tục đi, tôi thấy ông nói thuyết trình không tệ, cảnh sát còn đang ở bên ngoài chờ ông đấy.”

Lạch cạch!

Mã Hữu Dân nghe nói như thế, lập tức bị dọa đến mức ngã uỵch xuống mặt đất.

Mà Chu lão sư càng luống cuống, vội vàng chạy về phía cửa ra vào, nhưng lúc đẩy cửa ra lại phát hiện cảnh sát đã đứng đầy bên ngoài.

Lưu Hiểu Thiên một mực nghiêng lỗ tai đang nghe trộm, sau đó nhìn thấy Chu lão sư: “Bài giảng của mấy người đúng là lắm triết lý giáo điều, quả thực nghe không hiểu. Nhưng mà không sao, trở về cục cùng chúng tôi từ từ giảng bài cũng được đó nha.”

. . . . . .

Chu lão sư và Mã Hữu Dân ngây người. Quả báo này tới quá nhanh, nhanh đến nỗi bọn họ không thể phản ứng kịp.

Nhất là Mã Hữu Dân, ông ta cũng không biết Lâm đại sư xuất hiện ở đây từ lúc nào.

Đồng thời cảm giác cũng không đúng lắm, Lâm đại sư nổi danh như vậy mà những thành viên này chẳng lẽ cũng là đồ đần mà không nhìn thấy hắn hay sao?

Nổi danh như vậy, lại là một người sống sờ sờ ở đây, chẳng lẽ trong mắt mấy người này chỉ có phân tử thần bí thôi sao, đến nỗi không nhận ra người đứng người mắt này là ai?

Nếu như sớm biết một chút, cũng sẽ không có những chuyện thế này.

Nhóm cảnh sát nhanh chóng giải những nhân vật mấu chốt lên xe.

Lưu Hiểu Thiên đến trước mặt Lâm Phàm, nói: “Ông chủ nhỏ, lần này thế mà lại nhờ cậu giúp chúng tôi tóm gọn tổ chức bán hàng đa cấp này rồi.”

Lâm Phàm, nói: “Thực ra một chủ cửa hàng trong phố Vân Lý của tôi cũng bị lừa gạt đến đây, cho nên tôi chắc chắn phải đến giải quyết một chút. Thế nhưng điều khiến tôi không nghĩ tới chính là hiệp hội Trung y vậy mà lại có dạng người thế này. Biết rõ là lừa gạt người ta mà còn tham gia vào, đây không phải là một vết nhơ đáng xấu hổ của hiệp hội Trung y sao.”

Bình Luận (0)
Comment