Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1617 - Chương 1617 - Cả Làng Điều Biết

Chương 1617 - Cả làng điều biết
Chương 1617 - Cả làng điều biết

Chương 1617: Cả làng điều biết

Giảng giải những thứ này, đối với Lâm Phàm tới nói thì chỉ là trò trẻ con mà thôi, đây cũng chỉ là một vài loại phương thức dưỡng sinh dễ làm ở bên trong Trung y, thuộc một trong những bài dưỡng sinh hằng ngày.

Không quá nửa giờ sau, Lâm Phàm cảm giác đã nói xong mọi thứ thì dừng lại, không còn tiếp tục giảng giải nữa.

Thế nhưng đối với nhóm người này mà nói thì họ lại nghe say sưa ngon lành, cảm giác nói rất có lý, vẫn còn muốn tiếp tục nghe tiếp.

Thế nhưng Lâm đại sư không tiếp tục nói nên bọn họ cũng có chút tiếc nuối.

Nếu như Lâm đại sư mở khóa học này thì bọn họ nguyện ý mỗi ngày tới đây nghe giảng.

Bên ngoài phòng họp.

Lâm Phàm, nói “Lưu đồn trưởng, chuyện này làm phiền anh rồi.”

Lưu Hiểu Thiên gật đầu, đáp: “Yên tâm đi, chuyện này là chức trách của chúng tôi, bây giờ tổ chức bán hàng đa cấp mọc lên như nấm, bình thường đều giấu mình ở trên mạng hoặc là trong những căn hộ chung cư rất khó bắt được, cũng chỉ có thể dựa vào quần chúng tố cáo mà thôi.”

“Lần này số tiền bị lừa còn chưa biết được, nhưng mà chắc chắn chúng tôi sẽ dùng hết khả năng để truy hồi lại số tiền này.”

Lâm Phàm gật đầu, nói: “Vậy được rồi, tôi cũng không làm chậm trễ anh phá án nữa.”

Lưu Hiểu Thiên vẫy tay với Lâm Phàm sau đó thì rời đi trở về cục cảnh sát để bắt đầu tiến hành tra xét những người vừa mới bị bắt, đồng thời truy hồi số tiền đã bị lừa gạt.

. . . . . .

Bây giờ Lâm Phàm còn một chuyện quan trọng hơn phải làm, đó chính là đi cảm ơn vị Liễu tổng xinh đẹp kia một chút.

Lần này nếu không phải có Liễu tổng sớm gọi điện thoại tố cáo, chỉ sợ lão Vương sẽ còn bị lún sâu vào cái động này một thời gian dài nữa.

Rất nhanh hắn đã tìm được Liễu Nhiếp.

Lâm Phàm một mặt ý cười, nói: “Liễu tổng à, lần này thật đúng là phải cảm ơn cô nhiều rồi nha.”

Liễu Nhiếp nhìn Lâm Phàm, nói: “Không cần cảm ơn, về sau có cơ hội thì giới thiệu thêm khách tới đây là được.”

“Ha ha, Liễu tổng à, cô đúng là không có gì là không cần mà, thậm chí một điểm khách sáo cũng không có.” Lâm Phàm cười nói.

Liễu Nhiếp nói: “Không thể khách sáo với Lâm đại sư anh được. Khách sáo với anh thì sẽ là bị tổn thất nặng nề.”

Lâm Phàm khoát tay, nói: “Được được, Liễu tổng nói rất đúng, về sau có cơ hội lại nói, tôi đi trước đây.”

Liễu Nhiếp nhìn bóng lưng Lâm Phàm rời đi, sau đó cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, trở về làm nốt công việc của mình.

Phố Vân Lý!

Lâm Phàm trở về cùng ông Vương.

Ông Trần và chị Hồng không biết chuyện vừa xảy ra, cho nên bọn họ khi gặp ai thì cũng kể lại tình huống của ông Vương. Sự tình cứ tiếp diễn như vậy, cho nên hiện tại toàn bộ người trong Phố Vân Lý đều biết ông Vương bị người ta lừa gạt đến tổ chức bán hàng đa cấp .

Đối với bọn họ mà nói, chuyện này quả thức khiến cho bọn họ lo lắng. Nhớ tới những người trước kia bị lừa gạt đến tổ chức bán hàng đa cấp thì đều có kết quả vô cùng thê thảm.

Nhưng mà cũng may có ông chủ nhỏ giải quyết rồi. Bọn họ tin tưởng, chỉ cần ông chủ nhỏ xuất thủ thì không có chuyện gì là không giải quyết được.

“Ông chủ nhỏ về rồi .”

Lúc này, có người nhìn thấy hai bóng người đi tới, vô cùng vui vẻ nói.

“Lão Vương cũng quay về rồi, xem ra sự tình đã giải quyết.”

“Thực sự đúng là dọa người mà, thế nhưng cũng may là có ông chủ nhỏ ở đây, bằng không thì thật sự là không biết nên làm sao bây giờ.”

“Đi, chúng ta cùng đi xem một chút.”

Ở phía xa.

Lão Vương phát hiện đoàn người đang đi về mình, trong lòng không khỏi nghi hoặc, hỏi: “Ông chủ nhỏ, đây là thế nào? Thật sự không có người biết chuyện này đó chứ?”

Lâm Phàm nhìn tình huống trước mắt, thì than thở trong lòng, cũng thật không dám xác định đáp: “Hẳn là không có người biết đâu...”

Lão Vương lộ vẻ mặt nghi hoặc, nếu như không biết vậy thì đám người trong phố đang làm gì vậy

Nhưng mà trong lòng vẫn ôm một tia may mắn, có thể đoàn người thật sự không biết gì cả, bọn họ chỉ là chạy tới đây bởi vì có chuyện gì muốn nói mà thôi.

Nhưng rất nhanh, tia may mắn trong lòng này trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Ông Trần vỗ bờ vai của hắn, nói: “Lão Vương à, bình thường ông thông minh như vậy, sao lại bị lừa đến tổ chức bán hàng đa cấp như vậy?”

Chị Hồng, nói: “Đúng vậy đấy, đoàn người chúng tôi đều lo lắng muốn chết, may mắn có ông chủ nhỏ cứu được ông từ cái ổ đó ra, về sau nhất định phải cảnh giác một chút đó.”

Ông Lương, nói: “Lão Vương, bị vố này rồi về sau phải biết nhìn xa trông rộng hơn đó nha, đừng để lại bị gạt như vậy nữa đâu đó.”

Đám người vây quanh bên người ông Vương, mồm năm miệng mười nói.

Mà ngay từ đầu Lâm Phàm vốn dĩ vẫn đang điên cuồng nháy mắt với mọi người, nhưng cuối cùng hắn đành từ bỏ. Cái ánh mắt ra hiệu này cũng vô dụng, bọn họ căn bản còn chẳng thèm nhìn hắn.

Bình Luận (0)
Comment