Chương 1657: Nếu muốn phỏng vấn thì hãy phỏng vấn nó
Ngay khi tài khoản Weibo nổi tiếng chưa vui vẻ được bao lâu thì xảy ra một chuyện mà khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi.
Weibo nổi tiếng này bỗng dưng bị xoá.
Mà trang chủ Weibo cũng đột nhiên đưa ra một thông báo.
“Xin chào,@Tôi là đại độc miệng, lời nói và hành vi của bạn khiến cho thiên kim tiểu thư của Weibo rất không vui. Nếu bạn không hiểu chuyện của Cẩu gia thì đừng mắng chửi lung tung, thiên kim tiểu thư của giám đốc Weibo chúng tôi là fan hâm mộ Cẩu gia, vẫn luôn theo dõi Cẩu gia. Hôm nay thiên kim tiểu thư của giám đốc chúng tôi đã nói rồi, dùng quyền lực để nghiền ép bạn, xin đừng dùng weibo nữa, weibo chịu không nổi!”
Những cư dân mạng vốn còn đang tức giận, khi nhìn thấy tuyên bố chính thức này thì ai nấy đều phát điên.
“Mẹ kiếp! Lợi hại…”
“Quyền hạn thế này chơi quá đẹp rồi.”
“Nói cho anh biết, có quyền thì muốn làm gì thì làm, hơn nữa còn rất sảng khoái.”
“Đám tiện nhân này, nói là không bao giờ dùng weibo nữa, cuối cùng lại lén lén lút lút dùng, ôi, đáng đời!”
Khi tài khoản Weibo kia nhìn thấy tình huống này thì hoàn toàn chết lặng.
Đây còn là quyền tự do ngôn luận của weibo nữa hay sao? Tám trăm ngàn fan hâm mộ của tôi… hu hu hu…
Hắn không quá quan tâm đến chuyện ở trên mạng, tùy ý để trên mạng thảo luận, chuyện này bản thân cũng không đi cửa sau, Cẩu gia có thể giành được giải thưởng là dựa vào những chuyện mà nó làm đã làm cảm động người khác nên giành được.
Chính vào giữa lúc tranh cãi như vậy, ngày trao giải cuối cùng đã đến.
Trong nhà.
Lâm Phàm đang mặc lễ phục, lần này đi nhận giải mặc dù không phải là nhận cho mình, nhưng nhất định phải ăn mặc lịch sự một chút, sau đó ánh mắt nhìn về phía ghế sô pha.
“Cẩu gia, tao nói với mày bao nhiêu lần rồi, mau đi tắm rửa một chút đi, mày còn muốn đi hay không đây?” Lâm Phàm nói.
Gâu gâu!
Cẩu gia từ ghế sô pha nhảy dựng lên, sau đó liều mạng chạy vào nhà vệ sinh. Nó rất thông minh mở khóa vòi nước, chờ sau khi nước đầy thì trực tiếp nằm vào trong, thả chút sữa tắm rồi tự mình tắm rửa sạch, sau đó đứng trong phòng tắm lắc lắc bộ lông để làm sạch nước ở trên người.
Bây giờ Cẩu gia đã không còn là con chó đất bình thường nữa rồi, mà là chó thành tinh, kèm theo một số năng lực.
Lâm Phàm nhìn thời gian, cảm thấy cũng sắp đến giờ rồi, trực tiếp ngoắc tay: “Cẩu gia, đi thôi.”
Thượng Hải, lễ trao giải!
Sự bố trí ở đây giống như lễ trao giải dành cho sao ca nhạc vậy, thảm đỏ cái gì cũng có. Đối với mười nhân vật có ảnh hưởng nhất Trung Quốc mà nói, có người đã hy sinh cả mạng sống, đối diện với chuyện trang trọng như vậy lại bố trí hiện trường xinh đẹp như thế, sợ rằng sẽ cảm thấy không được tốt cho lắm.
Nhưng thực ra như vậy cũng thể hiện sự tôn trọng với những người này, bởi vì họ xứng đáng được đón tiếp long trọng như vậy.
Đám phóng viên đang chờ đợi.
Người được chọn đến, có người đích thân đến một mình, khi đối diện với màn phỏng vấn của phóng viên cũng chỉ lộ ra nụ cười, có thể có được vinh dự này họ thực sự cảm thấy rất vui.
Còn những người không đến được hay đã âm dương cách biệt đều là do người nhà đến thay. Họ đã trải qua đau thương, nay thấy mình được xã hội coi trọng thì họ cũng mừng cho người thân đã hy sinh của mình.
Không lâu sau, Lâm Phàm đích thân lái xe đưa Cẩu gia đến, sau đó dừng xe ở một bên, để Cẩu gia tự mình đi về phía sân khấu trao giải.
Đám phóng viên vừa mới phỏng vấn xong, khi nhìn thấy bóng dáng kia, hai mắt sáng lên vội vàng chạy đến.
“Lâm đại sư…”
Tranh cãi lớn nhất về giải thưởng lần này chính là có một con chó cũng đoạt giải, điều này khiến nhiều người không thể chấp nhận được. Bởi vì theo họ thấy thì chuyện này quả thực quá hão huyền, thậm chí còn có người khá kích động, cho rằng đây là một loại không tôn trọng.
Lâm Phàm nhìn thấy ngày càng có nhiều phóng viên, chỉ có thể ôm Cẩu gia trong lòng rồi vẫy tay về phía phóng viên.
“Hôm nay mấy người đừng phỏng vấn tôi, không phải tôi đến nhận giải mà là nó.” Lâm Phàm chỉ vào Cẩu gia nói: “Nếu mấy người muốn phỏng vấn thì phỏng vấn nó đi.”
Đối với đám phóng viên mà nói, lời nói này khiến họ cảm thấy rất bất lực, con chó này cũng không thể nói chuyện, họ làm sao mà phỏng vấn được chứ?
“Lâm đại sư, đối với việc chó của cậu đoạt giải, cậu có gì muốn nói hay không?” Một phóng viên phá vỡ sự ngăn cản nặng nề mà chạy về phía trước, đặt micro trước mặt Lâm Phàm dò hỏi, sau đó lại nói tiếp: “Bây giờ nhân dân cả nước đang tranh luận về chuyện này, cậu nghĩ rằng chuyện này là tốt hay xấu?”
Lâm Phàm cười: “Chuyện này cũng khó nói lắm, nhưng chờ lát nữa lúc trao giải mấy người không phải sẽ biết hay sao?”
Đám phóng viên dĩ nhiên sẽ không cứ như vậy mà buông tha: “Lâm đại sư, trên mạng có người nói là cậu thao túng giải thưởng lần này, cậu vì thú cưng của mình mà cạnh tranh giải thưởng.”
Đối với câu hỏi này, Lâm Phàm thấy mình nên nói gì đó, như thế này cũng có chút bêu xấu hắn rồi.