Chương 1659: Là bạn tốt của con người
Phố Vân Lý!
Các chủ cửa hàng ai nấy đều đã thỏa thuận, không quay về mà là tụ tập lại với nhau. Bởi vì quá nhiều người nên phân tán đến các cửa hàng khác nhau để xem chương trình.
Mặc dù buổi tối là giờ cao điểm, nhưng vì Cẩu gia, hôm nay ngừng kinh doanh cũng đáng.
“Chao ôi, ông chủ nhỏ và Cẩu gia khi nào mới ra sân khấu vậy?”
“Vội gì chứ, cứ từ từ xem, không thấy chương trình sắp sửa bắt đầu rồi sao?”
“Ha ha, không ngờ phố Vân Lý chúng ta lại là Cẩu gia giành được giải thưởng, kỳ thực tôi thấy ông chủ nhỏ cũng có thể giành được giải thưởng này.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, với những chuyện mà ông chủ nhỏ đã làm được thì giành được giải thưởng vốn không thành vấn đề, nhưng rất có thể là để sang năm đi. Tổ chương trình nói không chừng cũng đang nghĩ đột nhiên chọn cả hai người thì có chút không hợp lý, cho nên để đến sang năm.”
“Cũng có khả năng này.”
“Suỵt! Trước tiên đừng nói chuyện, chúng ta tập trung xem đi, tôi chờ đến mức hơi nóng lòng rồi, không biết lúc nào mới được lên sân khấu đây.”
Một số khách du lịch vừa đến phố Vân Lý mua đồ cũng rất tò mò khi nhìn thấy hầu hết các cửa hàng trên con phố này đều đóng cửa. Khi nhìn thấy một nhóm ông chủ cửa hàng đang tụ tập trong một cửa hàng, họ vừa định hỏi có kinh doanh hay không nhưng lại bị người ta trực tiếp từ chối.
Đây là lần đầu tiên họ đi dạo phố mà lại gặp người bán hàng kỳ lạ như vậy, cũng không biết nên nói gì.
Trong bệnh viện.
Chu Quân bị Cẩu gia cắn cho nằm viện dưỡng thương, bây giờ đang xem video trên điện thoại, cũng là chương trình trao giải cho mười người có ảnh hưởng nhất Trung Quốc, trong miệng cũng không ngừng chửi bới mắng mỏ.
“Chó chết, chỉ với mày mà cũng có thể giành giải thưởng. Mẹ nó, tốn bao nhiêu tiền của tao rồi?”
Sau khi anh ta bị Cẩu gia cắn, lửa giận trong lòng cũng không thể kiểm soát được, chỉ muốn hung hãn giết chết con chó này. Cha anh ta sai người xử lý đám chó này, ai mà ngờ con chó này lại còn có thân phận như thế p, khi anh ta biết được thì cũng sững sờ.
Cả người tức giận mà xem phát sóng trực tiếp, anh ta muốn xem con chó này vì sao lại được vinh danh như vậy.
Hiện trường!
Lâm Phàm cùng người dẫn chương trình trao đổi một lúc, sau đó người dẫn chương trình cũng đi ra ngoài.
“Cẩu gia, lần này mày thật lợi hại!” Lâm Phàm cười nói, nghĩ đến những ảnh hưởng mà sau này Cẩu gia mang lại, trong lòng hắn cũng có chút tò mò, không biết sẽ như thế nào.
Không lâu sau bên ngoài truyền đến âm thanh, mở tivi phía sau hậu trường lên, bên trong tivi chính là tình hình của hiện trường.
Lúc này, một người đàn ông trung niên dẫn chương trình từ sau hậu trường đi đến và bắt đầu đọc lời khai mạc, hiện trường yên tĩnh cũng đang yên lặng chờ đợi.
Lâm Phàm ngồi ở hậu trường nhìn, trong lòng cũng ngưng trọng lại. Ở đây, hiện ra chính là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong lòng người.
(Xin đính chính với độc giả lại một xíu, đây là giải thưởng giành cho mười người có hành động cảm động nhất. Mong độc giả thông cảm vì sai sót này)
Người đầu tiên giành giải thưởng là một ông lão mài dao, đã bảy tám mươi tuổi rồi, sống ở một thị trấn nhỏ. Nguồn thu nhập hàng ngày là dựa vào mài dao, có khi một ngày không kiếm được đồng nào, có khi một ngày kiếm được tám chín tệ.
Trong một lần khi biết một nơi nào đó gặp nạn, ông lão đã lập tức quyên góp toàn bộ số tiền tiền kiệm hơn một nghìn tệ của mình, giao nó cho tổ chức từ thiện.
Mặc dù tiền không nhiều, nhưng tấm lòng như vậy đúng là hiếm có.
Thời gian trôi qua, Lâm Phàm vẫn luôn ngồi đó quan sát, trong lòng có rất nhiều cảm xúc. Lúc này một nhân viên công tác đi vào thông báo.
Lâm Phàm đứng dậy gọi Cẩu gia: “Cẩu gia, đi thôi, đến lượt mày rồi.”
Trước tivi, trong lòng tất cả mọi người đều có một suy nghĩ, đó là sắp đến lượt con chó.
Hiện trường.
Những khán giả luôn ngồi trên khán đài lúc này bắt đầu xì xào bàn tán, trước khi đến đây, họ cũng biết rằng lần này sẽ trao giải cho một con chó. Điều này đối với họ có vẻ khó tin, thậm chí còn nói không thể chấp nhận được.
Có người chuẩn bị rời đi, không phải là vì họ không tôn trọng chương trình, mà là cảm thấy tổ chương trình xem họ như là khỉ mà chơi đùa.
Chín người đạt giải thưởng ở trước mặt, những việc mà họ làm khiến người khác rất cảm động, đúng là rất bội phục. Nhưng bây giờ còn lại vị cuối cùng, lại chỉ có thể làm cho họ cười ha ha mà thôi.
Người dẫn chương trình nhìn thấy tình huống này cũng bất lực, khi họ biết chuyện này thì cũng sững sờ, còn cho rằng chương trình có sự sai sót nào đó, sau đó mới biết hóa ra tất cả đều là thật.
“Qua nhiều năm như vậy, mọi người từ các ngành các nghề đều đã đến đây, nhưng lần này lại có một vị khác thường giành được giải thưởng. Nó không thể nói chuyện nhưng lại có thể hô lên âm thanh trung thành, nó không ăn sơn hào hải vị, nhưng trong lòng nó bất kỳ món ăn nào cũng đều như sơn hào hải vị.”
“Là bạn tốt của con người, cũng là đối tác trung thành nhất của con người.”
“Biển lửa vô tình chúng ta đều biết né tránh, đối với những con vật càng nhạy cảm như chúng thì càng có thể cảm nhận được sự khủng khiếp của biển lửa. Nhưng không, dựa vào cơ thể yếu ớt của mình xông vào hỏa hoạn, không đếm xỉa đến sự nuốt chửng của cơn lửa mà một đường lao thẳng tới hiện trường vụ cháy, toà nhà này cao hai mươi mấy tầng, mồm ngậm đứa trẻ sơ sinh, che chở cho đứa bé an toàn đến khi xuất hiện trước tầm mắt của mọi người. Dùng chính cơ thể yếu ớt của mình để cứu một mạng người, càng là cứu vớt cả một gia đình. Cho dù toàn thân cháy đen cũng không chút sợ hãi, cuối cùng rời đi dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.”
Người dẫn chương trình đang đọc thông điệp cũng sững sờ, chuyện gì vậy? Bản thông điệp này rốt cuộc đang nói về người hay là con chó kia?
Mà trên màn hình lớn, lúc này cũng đang chiếu video Cẩu gia dũng cảm lao vào lửa hồi năm ngoái, cũng không biết là ai đã quay lại.
Những người vốn chuẩn bị rời đi cũng đứng ở đó, ngây người nhìn cảnh tượng hiện ra trong video trên sân khấu.
Cái này…
Đồng thời ở trước tivi, một số người vốn chuẩn bị xem trò cười cũng ngây ngốc.
“Mẹ kiếp! Thật hay giả vậy?”
“Không biết nữa, nhưng chắc là thật.”
“Con chó này dũng cảm như vậy, thực sự đã cứu đứa bé ra ư.”
“Mẹ nó, lông cũng bị cháy rụi rồi, con chó này thật là dũng cảm nha.”
...