Chương 1795: Anh muốn thế nào?
"Lãnh đạo, làm sao bây giờ?" Một nhân viên hỏi.
Bây giờ họ cũng rất hoang mang lo sợ, trước đó chính là do chính họ kiểm tra mà giờ xảy ra chuyện như thế này, nếu như điều tra thì sợ là họ không chịu nổi.
Lãnh đạo im lặng phút chốc, nói: “Công bố tin tức và xin lỗi đi, bởi vì đây là lỗi sai của chúng ta, do quá tin tưởng công ty sữa Thiên Thư dẫn đến xảy ra chuyện này.”
Nhưng mà sếp ơi, nếu chúng ta nói những lời như vậy thì khẳng định sẽ bị cư dân mạng mắng chết.”
Vị lãnh đạo trừng mắt nhìn tên vừa nói: “Cậu muốn bị dân mạng mắng chết hay là định đem chuyện này giấu đi hả? Nếu như việc này là do chính chúng ta kiểm tra ra thì có lẽ sẽ cân nhắc ảnh hưởng chung, âm thầm giải quyết chuyện này. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy Lâm đại sư hắn không có chứng cứ sao?”
Nhân viên công tác thắc mắc: “Nếu như Lâm đại sư có chứng cứ thì tại sao đến giờ vẫn chưa công bố?”
“Ngu ngốc, thật là ngu hết thuốc chữa! Lâm đại sư đây là đang chờ chúng ta tỏ thái độ đó biết chưa? Chúng ta là tổng cục kiểm tra chất lượng, nếu như đến chúng ta cũng không thể kiểm tra ra thì cậu đoán xem sự tình sẽ thế nào? Về sau người dân làm sao dám tin tưởng chúng ta nữa. Cho nên, nhanh đi đăng thông báo đi!” Lãnh đạo vội vàng nói, sau đó lại thở dài: “Mặc dù tôi chưa từng quen biết Lâm đại sư nhưng không ngờ rằng Lâm đại sư có thể nghĩ nhiều như vậy, nếu sau này có cơ hội nhất định phải đến trước mặt cậu ấy cảm ơn.”
Các nhân viên đang công tác nghe được câu nói này đều gật đầu một cái. Thì ra là thế, đồng thời họ cũng vô cùng cảm kích Lâm đại sư, không ngờ hắn thế mà cũng để ý đến cảm thụ của họ.
Nhưng nếu để Lâm đại sư biết, hắn tuyệt đối sẽ nói, mẹ nó mấy người nghĩ nhiều quá rồi, tôi cũng chỉ vừa cầm được kết quả giám định mà thôi!
Trụ sở của công ty sữa Thiên Thư.
"Mẹ nó, mấy người..." Người phụ trách có liên quan nhìn tờ kết quả kiểm tra trước mặt thì vẻ mặt đỏ bừng, trong mắt đầy vẻ tức giận.
Các nhân viên run rẩy, không dám nhìn thẳng vào lãnh đạo. Lúc này ai dám lên tiếng thì chính là tự tìm đường chết mà.
"Chuyện này…Chúng tôi cũng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy." Nhân viên công tác nhỏ giọng nói. Chuyện này không thể trách bọn họ được, muốn trách thì chỉ có thể trách bọn họ quá xui xẻo.
Nhưng kể cũng kỳ lạ, trước kia công ty của bọn họ chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, sao bây giờ lại xảy ra chứ?
Rốt cuộc là quá trình xảy ra vấn đề, hoặc là do bộ phận nào xuất hiện tình huống tham ô, dẫn đến sản phẩm cuối cùng xảy ra vấn đề?
"Không nghĩ tới? Vậy tại sao không nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra? "Lãnh đạo nổi giận lớn tiếng hét lên, hận không thể ăn tươi nuốt sống mấy tên trước mắt này.
Đột nhiên, ông ta nhận ra rằng bọn họ đang tự đào hố chôn mình.
Không được! Nhất định phải nhanh chóng cứu vãn lại nếu không thật sự sẽ không kịp.
Ông ta không rảnh quan tâm đến tâm trạng của những nhân viên này mà nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho Lâm đại sư.
Lâm Phàm đang thao tác trên điện thoại, chuẩn bị gửi kết quả kiểm tra này lên mạng thì lúc này điện thoại lại vang lên nên hắn cũng chỉ có thể bắt máy.
"Này, ai vậy?"
Giọng điệu của người bên kia điện thoại nhỏ nhẹ giống như là đã biết mình làm sai: “Lâm đại sư, xin chào! Tôi là Mã Quốc Phú của công ty sữa Thiên Thư. Chuyện này là lỗi của chúng tôi, là do chúng tôi đã làm việc quá sơ ý. Hiện tại chúng tôi sẽ lập tức cho người đi thu hồi lại những sản phẩm đã được đưa ra thị trường, ngài thấy như vậy có được không?”
Lâm Phàm nghe được những lời này, đột nhiên nở nụ cười: “Vấn đề này… ông làm khó tôi rồi.”
Hiện tại Mã Quốc Phú rất bất lực nhưng cho dù ra sao thì ông ta cũng phải bình tĩnh lại, quyết không thể để chuyện này làm sụp đổ: “Lâm đại sư, ngài cho chúng tôi một cơ hội đi! Sai sót này cũng là điều chúng tôi không thể tưởng tượng được. Hay là như vậy đi, chúng tôi biết gần đây ngài bị mọi người trên mạng làm phiền, chúng tôi nguyện ý bồi thường tổn thất tinh thần, chỉ hy vọng Lâm đại sư có thể giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho chúng tôi lần này.”
“Chuyện này chúng ta tự mình giải quyết, ngài xem có được không?”
"Không được!" Lâm Phàm lập tức từ chối.
Mã Quốc Phú ở đầu dây bên kia sửng sốt: “Lâm đại sư, ngài cũng là nhân vật của công chúng, chúng tôi dù sao cũng là một công ty lớn. Sau này thể nào cũng sẽ có lúc chúng ta phải liên hiện, ngài có cần thiết phải làm như vậy hay không?"
“Có! Chuyện này thật sự rất cần thiết. Huống hồ tôi không phải là nhân vật của công chúng gì cả, tôi chỉ là một người mở cửa hàng bình thường, chỉ là may mắn được nhiều người biết đến mà thôi." Lâm Phàm nói.
"Cậu..." Hiện tại Mã Quốc Phú cũng không biết nên nói cái gì, nhưng hiện tại điểm yếu của mình lại bị đối phương bắt được, nếu cứ cứng rắn thì nhất định sẽ không giải quyết được vấn đề gì.
“Ngài nói đi, ngài rốt cuộc muốn thế nào?”