Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1889 - Chương 1889 - Không Hiểu Chuyện

Chương 1889 - Không hiểu chuyện
Chương 1889 - Không hiểu chuyện

Chương 1889: Không hiểu chuyện

Vương Minh Dương và bí thư Trần đã đạt được thỏa thuận.

Mà hắn cũng không quản chuyện này, hắn chỉ đăng ký bằng sáng chế của mình, chuyện còn lại đều giao cho Vương Minh Dương.

Lúc này, các ông chủ cửa hàng đều vây quanh Lâm Phàm.

"Ông chủ nhỏ, cậu còn chưa giải quyết chuyện trên mạng nữa sao?" Ông Lương hỏi, ông ta đã biết chuyện của viện phúc lợi Nam Sơn. Sau khi biết chuyện này, trong lòng của ông ta cũng rất kích động không nghĩ tới thật sự có ngày này.

"Nhanh thôi, không bao lâu nữa là có thể giải quyết rồi." Lâm Phàm cười nói.

Chỉ là hiện tại hắn đang có một chuyện khá đau đầu, đó chính là tại sao hiện tại nhiệm vụ của bách khoa toàn thư vẫn chưa có nhắc nhở là đã hoàn thành. Chẳng lẽ phải làm đến nơi đến chốn, sao khi kết thúc mọi chuyện thì mới tính là hoàn thành được sao?

Nếu là như vậy thì e rằng hắn phải chờ thêm một thời gian nữa rồi.

Buổi chiều.

Khi Lâm Phàm theo dõi tình huống trên Weibo, lúc này đã có một chuyện làm hắn không thể tưởng tượng được đã xảy ra.

Các phóng viên xông tới từ bốn phương tám hướng. Hiện tại bọn họ rất tò mò đối với chuyện nghiên cứu của Lâm đại sư, cũng không biết kết quả cuối cùng của chuyện này sẽ là như thế nào.

Lâm đại sư biến mất một thời gian dài như vậy đã làm bọn họ chờ rất lâu. Hiện tại bọn họ cũng đang nghĩ xem chân tay giả hoàn mỹ này rốt cuộc là trông như thế nào.

Nếu không có kết quả chính xác thì bọn họ thực sự không thể bình tĩnh được.

"Lâm đại sư, anh có thể để chúng tôi phỏng vấn một chút không?" Các phóng viên khiêng máy quay, đứng ở bên ngoài hét lên. Đối với chuyện này, bọn họ thật sự rất tò mò.

Tình huống trên Weibo, bọn họ cũng đều thấy. Bọn họ cảm thấy, trước khi có thành phẩm thì mọi chuyện vẫn còn khó mà nói được.

Lâm Phàm nhìn phóng viên ở bên ngoài, trong lòng cũng thở dài. Thật sự là đám người này quá điên cuồng rồi. Chuyện mới xảy ra không bao lâu mà đã giết tới tận cửa rồi, thật sự là đủ trâu bò.

Chỉ là nếu không cho họ đáp án thì nhất định cũng không được.

"Được! Có vấn đề gì thì mọi người cứ hỏi đi." Lâm Phàm nói.

Một nam phóng viên giơ tay lên, rất hưng phấn nói: "Lâm Đại Sự, xin hỏi chân tay giả hoàn mỹ đã nghiên cứu xong chưa?” Lúc này tất cả các phóng viên đều đang chờ đợi. Đây chính vấn đề mà bọn họ quan tâm nhất lúc này.

Lâm Phàm gật đầu: “Đã nghiên cứu xong rồi.”

Một phóng viên khác hét lên: "Lâm đại sư, nếu đã nghiên cứu xong thì có thể cho chúng tôi xem không?"

Lâm Phàm bất lực xua tay: “Sản phẩm này đã được sử dụng hết rồi, tạm thời chưa có thành phẩm mới cho mọi người xem.”

"Hả?"

Các phóng viên sửng sốt, lộ vẻ không dám tin. Trong mắt bọn họ thì nói thế này cũng quá giả rồi.

Chỉ là quan hệ giữa bọn họ và Lâm đại sư không giống bình thường, cho nên nhất định sẽ không vì thế mà cho rằng Lâm đại sư đang khoe khoang, khoác lác.

"Lâm đại sư, vậy xin hỏi khi nào sản phẩm có thể ra mắt công chúng vậy?" Các phóng viên hỏi.

Lâm Phàm: “Rất nhanh sẽ có thể ra mắt.”

Phóng viên: “Lâm đại sư, xin hỏi chân tay giả hoàn mỹ này thật sự chỉ có giá là ba nghìn thôi sao? Những công ty chân tay giả khác đều cho rằng số tiền này còn không đủ để họ trả chi phí sản xuất.”

Lâm Phàm lắc đầu: “Bọn họ có đủ hay không tôi không biết, dù sao sản phẩm của tôi thì giá như vậy cũng đủ rồi. Giá chi phí của tôi cũng chỉ hơn hai ngàn mà thôi, còn tại sao lại bán giá ba ngàn thì đó cũng là bởi vì tôi vẫn cần một chút thu nhập để duy trì chi phí sản xuất và vận chuyển. Nếu như không vì vậy thì tôi đã bán chúng theo giá vốn rồi.”

Các phóng viên nghe được lời này của Lâm đại sư, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Bọn họ tin tưởng lời Lâm đại sư nói, có lẽ Lâm đại sư thật sự không hề có ý định kiếm tiền từ chuyện này.

Nhưng chi phí chỉ hơn hai ngàn mà đã nghiên cứu ra chân tay giả hoàn mỹ, mà lại bán ba ngàn, thật sự là lợi hại như vậy sao?

"Lâm đại sư, anh cho rằng chân tay giả hoàn mỹ của mình so với những chân tay giả khác trên thị trường thì như thế nào?" Một phóng viên hỏi.

Tuy nhiên, khi phóng viên này đưa ra câu hỏi này thì các phóng viên khác đột nhiên nhìn chằm chằm vào nhau, dường như có chút tức giận.

"Mẹ kiếp! Đây là người của nhà nào, sao lại hỏi vấn đề như vậy?"

"Có phải anh tới đây để gây sự hay không? Lâm đại sư nghiên cứu chân tay giả hoàn mỹ, thế mà anh lại hỏi so với những sản phẩm khác trên thị trường thì như thế nào, anh làm như vậy là muốn làm khó Lâm đại sư sao?”

Đối với các phóng viên mà nói, bọn họ đã thân quen với Lâm đại sư, hơn nữa còn đặc biệt thích Lâm đại sư. Hiện tại lại có phóng viên hỏi vấn đề gây tranh cãi này, đây không phải là làm Lâm đại sư phải khó xử sao?

Nếu như nói tốt hơn những sản phẩm khác trên thị trường thì chính là đắc tội tất cả những công ty sản xuất sản phẩm đó.

Nếu như nói không sánh bằng thì không phải là để Lâm đại sư thừa nhận sản phẩm của mình là đồ không tốt sao?

Đối với vấn đề này, bọn họ thực sự rất khó chịu, cảm thấy người này tới đây là để bới móc mọi chuyện.

Thật đúng là cho rằng đang hỏi thăm người khác sao?

Bình Luận (0)
Comment