Chương 1894: Mời anh lên đồn
Phố Vân Lý!
Lâm Phàm nằm ở đó, đột nhiên điện thoại vang lên.
Khi nhìn thấy là số điện thoại lạ thì khẽ nhíu mày, không biết là ai gọi điện thoại đến.
Nghe điện thoại.
Không đợi Lâm Phàm nói gì, đầu dây bên kia đã truyền đến một âm thanh.
“Anh là Lâm đại sư đúng không, tôi nói cho anh biết, anh sẽ gặp xui xẻo đó. Anh là tên khốn kiếp, tôi sẽ chém chết anh.”
“Bị thần kinh à.”
Lâm Phàm trực tiếp tắt máy, sau đó suy nghĩ một chút lại cầm điện thoại lên, bấm số.
Điện thoại được kết nối.
“Anh chính là tên muốn chém chết tôi đúng không, bây giờ tôi đang ở phố Vân Lý. Tôi sẽ ngồi đây đợi anh, đến đây chém chết tôi đi.” Lâm Phàm nói, hắn không ngờ rằng lúc này vậy mà lại có người gọi điện thoại đến muốn giết mình.
Nghĩ kỹ một chút cũng hiểu được rốt cuộc là ai làm.
Chính mình động chạm đến lợi ích của ai thì chỉ cần nghĩ một chút cũng biết rồi.
“Tên khốn kiếp, tao cảnh cáo mày, tốt nhất là thành thật một chút nếu không không ai cứu được mày đâu.” Đầu dây bên kia lại có giọng nói truyền đến.
Lâm Phàm cười: “Tôi không thành thật được, cũng không cần có người cứu tôi, bây giờ tôi đang ở phố Vân Lý, anh mau đến đây chém chết tôi đi. Nói cho tôi biết, rốt cuộc anh có đến hay không?”
“Mày đợi đấy cho tao.”
“Ừm, tôi đợi anh.”
“Mày đừng tưởng rằng tao đang nói đùa với mày.”
“Ừm, tôi không coi là anh đùa với tôi, tôi coi anh nói đều là thật.”
“Con mẹ mày, mày đừng quá kiêu ngạo.”
Tút tút!
Người ờ đầu dây bên kia trực tiếp cúp điện thoại, lộ ra vẻ rất tức giận.
Ngô U Lan nghi hoặc hỏi: “Anh Lâm, điện thoại vừa rồi là ai gọi cho anh vậy?”
Lâm Phàm nhún vai: “Tôi cũng không biết nữa, cũng không biết là ai gọi điện thoại đến bảo tôi phải cẩn thận chút, còn muốn chém chết tôi. Có điều tôi bảo anh ta đến chém thì cứ đến, cũng không biết đối phương có đến hay không.”
Điền Thần Côn bất đắc dĩ nói: “Haizz, con người bây giờ thật là quá thô bạo, đang yên đang lành lại muốn chém giết người ta. Có điều tên này cũng rất có dũng khí, nếu như thực sự dám đến đây chém cậu, tôi ngược lại bội phục hắn là một tên hảo hán.”
Triệu Chung Dương nói: “Thần Côn, con người ông cũng thật là không biết nói chuyện, nếu như anh Lâm bị chém chết, sau này ai trả lương cho ông.”
Điền Thần Côn cười lên: “Đùa thôi mà, ai dám chém chết hắn Thần Côn tôi trồng cây chuối ăn phân.”
Ngược lại Ngô U Lan lo lắng hỏi: “Anh Lâm, chuyện này không sao chứ?”
“Có chứ.” Sắc mặt Lâm Phàm nghiêm túc nói: “Vừa rồi, tôi đã nhận được sự uy hiếp của người khác, tính mạng bị uy hiếp nghiêm trọng. Chuyện này nhất định phải báo cảnh sát, nhờ cảnh sát giúp đỡ.”
“Ủa?”
Ngô U Lan sững sờ giống như không hiểu anh Lâm nói là có ý gì, nhưng đúng lúc này cô ta đã hiểu được.
Trong lúc đó anh Lâm gọi điện thoại: “Alô, đồng chí cảnh sát à? Tôi vừa nhận được một cuộc gọi uy hiếp, có người nói muốn chém chết tôi, bảo tôi phải cẩn thận chút. Bây giờ tôi đang rất sợ hãi, tôi đang phải đối mặt với sự nguy hiểm tính mạng, tôi đã ghi âm cuộc gọi lại rồi. Đúng, đợi chút nữa tôi gửi bản ghi âm cho anh, còn số điện thoại của đối phương cũng sẽ gửi cho anh.”
“Tôi tên là Lâm Phàm, chứng minh thư nhân dân của tôi là…”
Đầu dây bên kia hiển nhiên là cũng sững sờ: “Anh là Lâm đại sư…”
“Ừm, là tôi, vừa rồi tôi vừa nhận được sự uy hiếp đến tính mạng.” Lâm Phàm nói.
“Được, chúng tôi sẽ điều tra xem số điện thoại này là ở đâu, còn cả người đứng tên số này.”
Công ty chân tay giả nào đó.
Một giám đốc điều hành cao cấp, sau khi gọi điện thoại xong tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
“Mẹ nó, tên họ Lâm này, một ngày không gây chuyện cả người không thoải mái hay sao. Còn trèo lên đầu mình, thực sư là muốn tìm cái chết mà. Ông đây hôm nay không dọa chết mày, tao sẽ đổi sang họ của mày.”
“Chân tay giả hoàn mỹ, đây là muốn hại chết người ta không phải sao, con mẹ nó, càng nghĩ càng tức.”
Một người đàn ông hói đầu nào đó sắc mặt lộ vẻ hung ác. Đối với việc Lâm đại sư cản trở đường tài lộc này, ông ta có sự phẫn nộ không nói ra được bằng lời. Nếu như không phải là tại tên này, thì ngành chân tay giả của bọn họ sao có thể trở nên như thế này được cơ chứ.
Ting ting!
Đúng lúc này, tiếng điện thoại vang lên, vừa nhìn màn hình vậy mà lại là 110.
Thần kinh à, cảnh sát gọi điện thoại cho mình làm gì.
Nghe điện thoại.
“Alô, xin hỏi là Triệu Đại Hải đúng không? Mời anh lập tức đến đồn cảnh sát của chúng tôi một chuyến, chúng tôi phải tiến hành điều tra với anh.”
“Làm gì, tôi không phạm tội.”
“Có người tố cáo anh gọi điện thoại uy hiếp tính mạng của người khác, yêu cầu anh phối hợp điều tra.”
“Tôi không phạm tội, tôi đi làm cái gì chứ?”
“Mời anh chiều nay đến đồn cảnh sát một chuyến để làm việc với chúng tôi, nếu như thực sự chờ anh phạm tội vậy thì một mạng người đã không còn nữa rồi.”
“Con mẹ nó, tôi...”
Triệu Đại Hải ngơ ngác, chuyện này là chuyện mẹ gì vậy, gọi một cuộc điện thoại nói một chút lời hung ác chẳng nhẽ không được sao?