Chương 1942: Hoàn cảnh quá đáng thương
Trong một căn phòng xa xôi nào đó, một người đàn ông trung niên vẻ mặt hốc hác nhìn điện thoại. Khi thấy weibo của Lâm đại sư, trong lòng ông ta đột nhiên trở nên run rẩy, dường như không muốn nghĩ nữa, hoặc là sợ thất bại.
“Cha ơi, con đói rồi.” Một cô bé bốn tuổi kéo áo của người đàn ông trung niên, nhỏ giọng nói.
“Được rồi, ngoan, bây giờ cha đi nấu cơm.”
Trong nhà rất đơn giản, không có nhiều đồ đạc, chỉ có một chiếc tivi, một chiếc giường, và có một phòng bếp nối liền với căn phòng.
Căn phòng này cách xa thành phố, thuộc vùng ngoại ô, cơ bản có rất ít người.
“Vâng. Vậy con ra ngoài cửa ngồi một lát ạ.” Cô bé nói.
“Đi đi, chú ý an toàn đấy, đừng chạy lung tung.” Người đàn ông trung niên nói.
Cô bé ngồi ngoài cửa nhà nhìn về phía xa xăm rồi lại nhìn bầu trời, sau đó cúi đầu nghịch búp bê vải trong tay.
Đúng lúc này, bên đường có mấy đứa trẻ chạy qua, khi nhìn thấy cô bé ngồi ở ngoài cửa thì dừng lại hét to: “Có muốn chơi cùng không?”
Cô bé đang nghịch búp bê vải nghe thấy có người gọi mình thì ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to lấp lánh sắc màu hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên có một bạn nhỏ chủ động gọi cô bé, chỗ ở trước đây không có người muốn chơi cùng. Mỗi khi bạn nhỏ qua đây tìm mình đều sẽ bị cô chú vừa hung dữ vừa xấu tính đến kéo về, sau đó còn mắng mình.
Chỉ là đã mắng cái gì thì cô bé cũng không nhớ nữa.
“Được.” m thanh non nớt tràn đầy sự vui thích, rất vui vẻ.
Sau đó bốn bạn nhỏ vây lại một chỗ, chơi đùa với bùn và đồ chơi trong tay.
Lúc này có một người đàn ông lái xe điện đến, nhìn thấy cảnh này lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng lái xe về phía xa xa, giống như đã nhìn thấy chuyện gì đó rất kinh khủng.
Người đàn ông đang ngồi trong nhà nấu cơm trưa, đột nhiên nghe thấy tiếng mắng chửi bên ngoài thì vội vàng thả đồ trong tay xuống, vội vã chạy ra ngoài.
Khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì lập tức sững sờ, sau đó nhanh chóng ôm lấy đứa con gái đang khóc vào lòng.
Lúc này, cha mẹ của ba đứa trẻ bên ngoài đang bịt tai con mình lại.
“Cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được chơi với nó, con có phải không nghe lời nữa không?”
Thậm chí cảm xúc kích động trực tiếp đánh vào mông của con mình.
“Cái thằng ranh con này, mày muốn chết phải không? Nó mắc bệnh AIDS đấy, nếu truyền cho mày thì không ai cần mày nữa đâu.”
“Trương Nhất Quân, ông trông con kiểu gì vậy? Không biết con nhà ông bị bệnh sao? Lại còn để nó chơi với con của chúng tôi, có phải cố ý muốn lây bệnh cho con chúng tôi không?”
“Quá đáng thực sự, có thể rời khỏi đây được không? Ở đây chúng tôi không hoan nghênh anh.”
“Đúng là thứ hại người mà, sống thế nào mà lại mắc căn bệnh này.”
Nghe những lời mắng chửi này, Trương Nhất Quân không vui cũng không buồn, nói cách khác là ông ta đã quen rồi.
“Các người không được mắng cha tôi!” Cô bé khóc lóc hét to.
“Viên Viên ngoan.” Trương Nhất Quân vỗ đầu con gái, sau đó nhìn về phía những cha mẹ kia: “Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi! Sau này tôi nhất định sẽ trông coi cho tốt.”
Những vị phụ huynh này hùng hổ chửi bới, nhưng cũng rất sợ, sau đó ai nấy đều kéo con mình nhanh chóng rời khỏi đây, giống như đang tránh ôn thần vậy.
Phía xa xa có âm thanh truyền đến.
“Sau này còn dám đến nó nữa, xem cha có đánh gãy chân con không.”
Sau đó còn có tiếng khóc của trẻ con truyền đến.
Trương Nhất Quân thở dài, ôm lấy con gái đi về phía căn nhà.
Viên Viên nói: “Cha, bệnh AIDS là gì vậy ạ?”
Hốc mắt Trương Nhất Quân hơi đỏ lên: “Không có gì, bệnh nhỏ thôi, sẽ sớm khỏi thôi mà, không cần lo lắng.”
Đối với những đứa trẻ, chúng nào biết đây là bệnh gì, nhưng đối với Trương Nhất Quân đây căn bệnh thế kỷ. Ông ta từng có một gia đình hoàn hảo, nhưng nó đã hoàn toàn tan vỡ.
Năm năm trước, ông ta có một gia đình hoàn mỹ. Hai vợ chồng học cắt tóc, sau đó mở một cửa tiệm, vì giá cả hợp lý nên kinh doanh rất thuận lợi, gia đình cũng trở nên hạnh phúc. Sau đó, một chuyện vui đã xảy ra, vợ ông ta đã mang thai.
Đối với ông ta, gia đình sẽ càng hạnh phúc và viên mãn hơn.
Nhưng chuyện khủng khiếp cuối cùng cũng xảy ra.
Vợ của mình lúc đó vì muốn chăm sóc cơ thể khi mang thai nên đã đến một bệnh viên địa phương để truyền máu, lúc đó không có gì bất thường.
Nhưng sau khi con gái chào đời không lâu, cơ thể vợ xuất hiện những triệu chứng không đúng, sau đó thì đến bệnh viện xét nghiệm máu.
Sau khi có kết quả, chuyện khiến họ bàng hoàng đã xảy ra.
Dương tính HIV.
Bởi vì vợ ông ta mới sinh con, cho nên ông cũng chưa từng ở chung phòng và không bị lây nhiễm. Thế nhưng càng đáng tiếc hơn là ngay cả đứa con gái mới sinh ra cũng mắc phải căn bệnh này.
Qua xét nghiệm, bác sĩ xác định rằng vợ ông ta mắc căn bệnh kinh khủng như vậy là do truyền máu trong bệnh viện mà ra.
Họ từng rơi vào cuộc tố tụng pháp lý kéo dài, không ngừng thu thập chứng cứ và đưa bệnh viện ra toà.