Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 2006 - Chương 2006 - Lại Là Ca Khúc Kinh Điển

Chương 2006 - Lại là ca khúc kinh điển
Chương 2006 - Lại là ca khúc kinh điển

Chương 2006: Lại là ca khúc kinh điển

Hôm sau!

Phố Vân Lý!

Lúc đến cửa hàng, hắn không ngờ Vương Minh Dương đã đợi sẵn rồi.

"Anh đến đây sớm như vậy làm gì, bộ không có việc gì làm sao?" Lâm Phàm bước vào cửa hàng, ngạc nhiên hỏi.

Hắn không ngờ anh ta lại đến sớm như vậy, cái tên Vương Minh Dương này thật đúng là chăm chỉ mà.

Biểu cảm trên mặt Vương Minh Dương rất đặc sắc. Không đợi Lâm Phàm ngồi xuống đã chen đến bên cạnh, hai mắt phát sáng.

"Người anh em, tôi biết hôm qua cậu sáng bài hát xong rồi, cho nên hôm nay tôi tới đây thật sớm để mang bài hát về để Hoán Nguyệt luyện tập thật tốt, dù sao cũng không thể uổng phí tấm lòng của cậu được."

Anh ta thật sự rất kinh ngạc, hai mươi phút sáng tác ra ba bài hát, người khác không tin nhưng anh ta có thể không tin sao?

Cho dù có nói ngày mai là ngày tận thế thì anh ta cũng tin tưởng người anh em của mình vô điều kiện.

"Cái tên này." Lâm Phàm lấy ra vài tờ giấy, đặt lên bàn: “Đây, đừng để mất đó, chính là nó."

Vương Minh Dương nhìn thấy tờ giấy đầy tiếng Anh trên bàn thì nở nụ cười, sau đó nhận lấy: “Đừng lo lắng, chỉ cần tôi cầm thì không thể mất được."

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng làm được chuyện lớn, sau đó lặng lẽ ghé vào tai Lâm Phàm.

"Nhưng mà người anh em này, cậu nói thật cho tôi biết đi, không phải cậu đã nói cậu không biết tiếng Anh rồi sao, rốt cuộc là cậu viết bài hát này như thế nào vậy?"

Rất tò mò, thật sự tò mò đó! Mặc dù người anh em của anh ta là một người toàn năng nhưng trong lòng anh ta vẫn muốn biết chuyện này.

"He he, muốn biết không?" Lâm Phàm mỉm cười, câu hỏi này nếu muốn giải thích thì có chút phức tạp.

Chỉ là bình thường hắn đều không muốn giải thích những vấn đề phức tạp như vậy.

"Ừ ừ!" Vương Minh Dương điên cuồng gật đầu, nhất định là muốn biết, dù sao là người thì cũng đều tò mò cả.

"Thật ra, tôi nói tiếng Anh rất tốt." Lâm Phàm khẽ nói.

"Thôi." Vương Minh Dương giơ ngón tay lên, vẻ mặt đầy hoài nghi: “Lại không thành thật rồi! Tôi đã xem bảng điểm của cậu trên Internet rồi. Nhưng thôi quên đi, không hỏi nữa, giờ tôi phải quay lại chuẩn bị bài hát này thật tốt."

"Đi đi!” Lâm Phàm mỉm cười xua tay, hắn không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này, chủ yếu là vì chuyện này cũng không quan trọng.

Tới vội vàng, đi cũng vội vàng, không dừng lại chút nào.

Đối với Vương Minh Dương mà nói, thời gian chính là vàng là bạc. Cuộc thi đấu quốc tế sắp tới rồi, không thể tiếp tục trì hoãn thời gian được.

Trước hết phải lấy bài hát ra, hơn nữa Hoán Nguyệt cũng phải luyện tập các bài hát. Điều này cũng mất thời gian để rèn luyện hơn nữa còn phải mất một chút thời gian.

Điền Thần Côn lén lén lút lút xông tới.

"Tôi nói này, cậu thật sự đã viết được ba bài hát chỉ trong vòng hai mươi phút sao?"

Ông ta có chút không tin, mặc dù ông ta không hiểu về việc này lắm nhưng ông ta đã đọc tin tức trên mạng, mọi người nói điều này có phần không thực tế, vì vậy ông ta cũng cảm thấy có chút tò mò.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Đó là đương nhiên! Chiều hôm qua không phải vừa viết đó sao? Buổi tối tôi vẫn có thể viết tiếp. Nhanh lên đi, một lát nữa mọi người lại tới mua bánh đấy.”

Tập đoàn Đông Hán.

Vương Minh Dương đỗ xe trong gara, vội vàng mang theo bài hát đi lên lầu. Nhân viên đi ngang qua nhìn thấy giám đốc Vương đang mỉm cười thì cũng chào hỏi.

"Này, giám đốc Vương sao anh lại vui vẻ như vậy thế." Nữ nhân viên lễ tân tò mò hỏi.

Nam nhân viên hơi mũm mĩm ở bên cạnh đoán: "Chắc hẳn là bài hát mới của Lâm đại sư làm giám đốc Vương vui vẻ như vậy."

"Không phải anh nói Lâm đại sư không biết tiếng Anh sao? Làm sao lại có thể sáng tác bài hát vậy?”

"Đừng nghĩ tới chuyện này nữa, Lâm đại sư là ai chứ? Anh ấy chỉ trêu mấy người mà thôi, thế mà lại thật sự tin như vậy sao?"

Vương Minh Dương đến văn phòng, nóng lòng muốn gọi cho Ngô Hoán Nguyệt và một số chuyên gia âm nhạc đến.

Khi mọi người đến, Vương Minh Dương lắc lắc bài hát trong tay: “Bài hát đã tới tay, lát nữa có thể bắt đầu cuộc họp."

Chuyên gia âm nhạc vội vàng bước về phía trước, lấy tờ giấy lên và bắt đầu nhìn.

Mặc dù biết Lâm đại sư rất mạnh nhưng lần này lại làm người ta cảm thấy rất hồi hộp. Nếu giám đốc Vương đã mang bài hát về, vậy ông ta nhất định muốn là người đầu tiên nhìn thấy.

Sau đó, ông ta ngân nga giai điệu, như thể đắm chìm trong cảm giác này.

Vương Minh Dương cũng rất mong chờ, không biết sẽ như thế nào.

Anh ta rất tin tưởng Lâm Phàm, đồng thời cũng hy vọng hắn được người khác công nhận.

Những chuyên gia âm nhạc này đều là những người được anh ta bỏ ra rất nhiều tiền để thuê, trình độ kỹ thuật rất tốt.

"Ôi trời! Mẹ ơi!"

Đột nhiên, một chuyên gia âm nhạc thốt lên.

Vương Minh Dương đang chờ đánh giá, bị giọng nói này dọa sợ tới mức gần như không thể ngồi vững được.

"Tình huống như thế nào?" Câu cảm thán này thật khủng khiếp, anh ta nhất định phải hỏi thăm rõ ràng.

"Thật tuyệt vời!"

Ngay sau khi ông ta nói xong, một chuyên gia âm nhạc khác cũng đã bị sốc.

Trước khi Vương Minh Dương kịp hỏi thì vẻ mặt của chuyên gia âm nhạc kia đã đỏ bừng, như thể ông ta đã uống một loại thuốc nào đó.

Bình Luận (0)
Comment