Chương 2028: Tôi sẽ bảo vệ mọi người
Abigail tò mò hỏi: “Tôi muốn biết, ba bài hát này đều là do cô tự mình viết sao?”
Ngô Hoán Nguyệt lắc đầu: “Không phải, là một người rất quan trọng với tôi viết cho tôi, sau khi tôi ra mắt thì tất cả những bài hát đều do anh ấy viết.”
Xôn xao!
Abigail không ngờ lại có người có tài hoa như vậy.
Mà các khán giả trong phòng livestream cũng kích động.
“Mẹ kiếp! Ngô Hoán Nguyệt tỏ tình với Lâm đại sư.”
“Tình cảm thật mãnh liệt, quả đúng là tình cảm mãnh liệt, không ngờ lại nghe được lời này.”
“Mẹ nó! Đây rốt cuộc là họ đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu tiếng Anh, mong đại ca nào giải thích với.”
“Lầu trên ơi, anh ngốc à? Không phải có người nói rồi hay sao, Ngô Hoán Nguyệt tỏ tình với Lâm đại sư đó.”
Abigail rất tò mò: “Vậy người rất quan trọng với cô có đến hiện trường không?”
Ngô Hoán Nguyệt gật đầu: “Có, đang ở sau sân khấu.”
Mà Lâm Phàm đang nhìn màn hình cũng chỉ đành mỉm cười.
Lúc này, nhân viên công tác đi đến mới hắn lên sân khấu.
Khán giả dưới sân khấu đều rất tò mò, không biết người có thể viết ra bài hát như vậy rốt cuộc là ai.
Lúc này, khi ánh đèn chiếu vào Lâm Phàm, hiện trường lại xôn xao, không ngờ người viết ra bài hát như vậy lại trẻ như vậy.
“Chào các vị giám khảo và khán giả.” Lâm Phàm cười nói.
“Là cậu ấy, là cậu ấy…” Lúc này, Lauren kinh ngạc đứng dậy.
Abigail cười: “Lauren, cho dù gặp được đại sư sáng tác, cũng không cần hưng phấn như vậy chứ.”
Lauren lắc đầu: “Không phải, cậu ấy là Lâm đại sư của Trung Quốc, vị đại sư đã đánh bại bệnh máu trắng và HIV-AIDS. Đồng thời còn có chế tạo chân tay giả hoàn mỹ, thứ mà thằng nhóc nhà tôi bây giờ đang dùng chính là cái này.”
Câu nói này phát ra từ micro.
Khán giả ở hiện trường đều đứng dậy, nếu muốn hỏi họ ngưỡng mộ ai nhất ở Trung Quốc thì nhất định sẽ chọn Lâm đại sư đầu tiên.
Abigail há to miệng, không ngờ lại lại là nhân vật lớn như vậy.
“Lâm đại sư…”
Khán giả dưới sân khấu đều hò reo, rất hưng phấn.
Lâm Phàm cười và vẫy tay về phía khán giả ở dưới sân khấu.
Phòng livestream.
“Không ngờ Lâm đại sư lại nổi tiếng như vậy.”
“Đùa à, nhất định là nổi tiếng rồi, cũng không xem thử xem Lâm đại sư đã làm bao nhiêu chuyện, sao có thể đùa được.”
“Đúng vậy, đã thật! Tôi vẫn thích nhìn thấy tình huống Lâm đại sư làm người ta kinh ngạc. Bổn đại sư không chỉ biết đánh bại bệnh tật, ngay cả viết bài hát cũng đều là đỉnh cao.”
“Ha ha ha…”
Hôm sau, trên máy bay.
Đêm qua giành được quán quân khiến Ngô Hoán Nguyệt hưng phấn cả nửa ngày. Mà Ngô Hoán Nguyệt không muốn nhận chiếc cup này, mà là dành cho Lâm Phàm coi như là một món quà.
Lâm Phàm cũng không nói gì, nếu đã cho mình thì hắn đành phải nhận lấy thôi.
“Vui như vậy sao, cả một đêm rồi đó nha.” Lâm Phàm nhìn Ngô Hoán Nguyệt ngồi bên cạnh cười nói.
Ngô Hoán Nguyệt mím môi, cố nhịn không cười: “Anh Lâm, chuyện này nhất định phải vui vẻ rồi. Nhưng mà, nếu không phải anh Lâm thì em cũng không thể giành được chiếc cup này đâu.”
Lâm Phàm xoa đầu Ngô Hoán Nguyệt: “Thực ra vẫn là dựa vào bản thân cô.”
Điền Thần Côn ở một bên nói: “Đúng, đúng. Đây chính là năng lực của bản thân Hoán Nguyệt, rất lợi hại đó nha.”
Nhận được lời khen ngợi từ mọi người, Ngô Hoán Nguyệt rất vui.
Ầm ầm!
Chính vào lúc này, máy bay bắt đầu rung chuyển, hơn nữa còn chấn động rất lớn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Phàm nghi hoặc hỏi.
Mà lúc này, âm thanh của cô tiếp viên hàng không vang lên trong loa thông báo, bảo mọi người đừng căng thẳng, chỉ là gặp phải dòng khí lưu mà thôi.
“Không phải là xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?” Điền Thần Côn lẩm bẩm.
Lâm Phàm trừng mắt: “Cái miệng quạ này của ông, bớt nói lời xui xẻo đi.”
Nhưng Lâm Phàm vẫn đặt tay xuống dưới khẽ bấm tay tính toán. Tính toán xong hắn cau mày, cảm thấy có dự cảm không lành.
Bùm!
Đột nhiên một tiếng hét lớn truyền đến, hành khách bên cạnh chỉ ra ngoài: “Cháy rồi, cháy rồi!”
Lâm Phàm đứng dậy, vội vàng xông qua đó, đột nhiên cánh máy bay bốc cháy. Đúng là gặp quỷ rồi, chuyện này còn khó hơn so với trúng số ấy chứ.
Không lâu sau, hành khách trên máy bay đều bắt đầu hoảng sợ.
“Sao vậy?” Điền Thần Côn vội vàng hỏi, không phải đoán trúng gì rồi đấy chứ, thực sự gặp quỷ sao?
Bùm!
Tiếng nổ vang lên, hình như là có cái gì đó đang cháy, lập tức cánh máy bay bị gãy, máy bay bắt đầu rung lắc dữ dội.
Ngay lập tức mọi thứ trở nên hỗn loạn, Lâm Phàm lập tức vận dụng kiến thức võ hiệp của mình để bảo đảm sự an toàn của toàn bộ hành khách trên máy bay, không để họ bị thứ gì đụng trúng.
“Chết rồi! Đây đang ở trên không, bên dưới lại là biển, máy bay không thể cứu được nữa rồi.”
Lâm Phàm ổn định cơ thể, ghé mắt vào cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Mặc dù bị mây che phủ nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên mặt biển bên dưới đang có một con tàu.
“Cơ hội chỉ có một lần.”
“Hả?”
“Lúc này, Ngô Hoán Nguyệt hét lớn: “Anh Lâm, anh Lâm…”
Cho dù máy bay đang rung lắc dữ dội đến đâu nhưng Lâm Phàm cũng không hề nhúc nhích, ôm Ngô Hoán Nguyệt trong lòng, xoa đầu cô nói: “Đừng sợ, đừng lo lắng, tôi ở đây.”
Sau đó cũng xoa đầu Ngô U Lan ở bên cạnh: “Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ mọi người.”