Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Chương 37

Lục An Kỳ suýt chút bị một màn im lặng của hai người làm cho lo sợ sắp vỡ tim, bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cô cười dè dặt nói.

"Anh quá khen."

Tiếc Gia Cường nói thật lòng.

"Không, anh nói rất thật lòng đó nha, niếu không phải Hàn Chí Dương nhanh tay chọn trúng em trước, thì anh liền sẽ bắt cóc em mang về công ty của anh rồi ha ha."

Hàn Chí Dương nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, khoé môi củng hơi nhếch lên, gương mặt hiện ra ý cười.

Sau đó Tiếc Gia Cường gọi phục vụ dọn thức ăn lên, việc công đã giải thông, nên lúc ăn cơm, Tiếc Gia Cường tranh thủ nói chuyện với Lục An Kỳ.

Anh nói chuyện củng khá dí dỏm, nên củng không làm cho Lục An Kỳ cảm thấy căng thẳng như lúc nói chuyện cùng Hàn Chí Dương, có khi cô còn trêu lại Tiếc Gia Cường.

Lúc ra về, Lục An Kỳ vẫn là người lái xe, cô không biết anh muốn đi đâu nên lên tiếng hỏi.

"Dương tổng, bây giờ đi về công ty hay đi nơi nào?"

"Đến nhà cô đi."

"Hả?" Lục An Kỳ vừa nghe Hàn Chí Dương nói "đến nhà cô" làm cho cô có chút không hiểu.

Cô đang do dự không biết có nên hỏi anh đến nhà cô làm gì? thì Hàn Chí Dương nói tiếp.

"Cô lái đến đó rồi đưa xe cho tôi."

Lục An Kỳ lờ mờ hiểu ra, anh là muốn cô về nhà trước rồi anh sẽ tự về nên cô lại "À" một tiếng rồi im lặng nhìn theo bản đồ trên xe lái về nhà trọ của mình..!

"Dương tổng, tôi đến nhà rồi." Lục An Kỳ sau khi ngừng xe lại liền báo cáo.

Hàn Chí Dương nhìn qua một chút căn nhà Lục An Kỳ thuê, sau đó mở miệng hỏi.

"Cô ở nơi này sao?"

Lục An Kỳ củng nhìn vào nhà trọ của mình rồi gật đầu xác nhận, sau đó nói thêm.

"Ở đây củng rất tốt, ban đêm có thể lên sân thượng hóng mát."

Sau đó không nghe Hàn Chí Dương nói gì, cô im lặng một lúc mới phát hiện mình vẫn còn ngồi trên xe anh nên vội tháo dây an toàn vừa nói.

"À tôi vào nhà đây, ngày mai gặp."

Hàn Chí Dương "Ừ" một tiếng, rồi củng xuống xe bước qua ghế tài xế khởi động xe lái đi..!

Lục An Kỳ sau khi về nhà, củng như thường lệ sau khi tắm rửa, thoa kem dưỡng da xong liền vào wechat gọi video nói chuyện với Đường Phi Yên sau đó mới đi ngủ..!

__--o0o--__


"Dương tổng, ngài xem qua thử tôi dự định bày trí như vậy có được hay chưa, và còn về phần này nữa tôi dự định sẽ làm thế này, ngài hãy xem qua... "

Tống Nhược Hy bộ phận PR cùng Lý Minh Triết bộ phận phòng kế hoạch đưa cho Hàn Chí Dương xem lại kế hoạch tổ chức buổi lễ kỉ niệm 5 năm.

Ngày Dương thị lọt top 10 tập đoàn lớn nhất thị trường Châu Á, mà tuần trước Dương tổng đã cho mở cuộc họp để cho mọi người chuẩn bị.

Buổi lễ tối nay sẽ bắt đầu nên họ mang hình ảnh bày trí trong buổi lễ, cùng kế hoạch đã sắp xếp, hỏi ý kiến của Hàn Chí Dương xem có cần bổ sung thêm phần nào nữa không?

Hàn Chí Dương sau khi xem qua mới bắt đầu cất giọng, chỉ cho bộ phận phòng kế hoạch.

"Cái này cần chỉnh sữa lại một chút.. và cái này nên bày trí đơn giản một chút, loại bỏ phần hoa treo, thay vào đó hãy đặt vài loại bình quý để họ có cảm hứng hơn."

"Vì các đối tác đa phần là đàn ông và là người có thâm niên lâu năm, sẽ không thích căn phòng rờm rà hoa cỏ như thế."

"Tống Nhược Hy tối nay cô chọn thêm một số nhân viên có kinh nghiệm, tiếp các vị Giám đốc lớn tạo ấn tượng tốt với họ, như thế sẽ tiện cho những hạng mục sau này."

Hàn Chí Dương sau khi phân phó xong nhiệm vụ cho bọn họ, anh nhấn mạnh câu hỏi cuối.

"Đã hiểu rõ chứ?"

Tống Nhược Hy và Lý Minh triết hai người một miệng cùng lúc nói: "Đã hiểu rõ Dương tổng."

Hàn Chí Dương gật nhẹ đầu một cái, sau đó phất tay cho bọn họ lui ra.

Anh nhìn thời gian trên đồng hồ thấy đã hơn 3 giờ chiều, sau đó nói với Lục An Kỳ.

"Lục An Kỳ, cô thu dọn lại bàn làm việc rồi theo tôi, hôm nay tan ca sớm."

"Vâng, Dương tổng." Lục An Kỳ sau khi trả lời lại Hàn Chí Dương thì liền lưu lại file trên máy tính, thu gom vài thứ cần thiết sau đó đứng lên nói.

"Dương tổng, đã dọn xong rồi."

Hàn Chí Dương "Ừ" nhẹ một tiếng, rồi lấy chìa khoá xe đưa cho Lục An Kỳ nói: "Cô lái xe."

Sau đó anh đứng dậy cho hai tay vào túi quần, đi thẳng ra cửa phòng làm việc.

Lục An Kỳ không biết Hàn Chí Dương nói cô lái xe, là muốn đi đâu, nhưng vẫn nhận lấy chìa khoá, còn chưa kịp hỏi anh "Đi nơi nào" thì anh đã bước đến cửa.
Bình Luận (0)
Comment