Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 110

“Anh chị ngồi ở đây nhé.”

“Ừ, còn một ghế em cũng ngồi luôn đi Mimi.”

“Em còn phải phụ giúp bố mẹ tiếp đón mọi người, anh cứ ngồi trước đi.”

Nhìn Thảo My khoan thai rời đi, Dương Khoa mỉm cười chào những người ngồi cùng mâm rồi kéo Dương Uyên lại thì thầm bên tai: “Trông My hôm nay cứ khang khác thế nào ấy chị ạ.” 

“Chỗ đông người thì phải ra dáng lịch sự thế chứ, ai bộp chộp như em hả Khoa?”

“… Cho nên em mới nói em chả thích tiệc tùng kiểu này tý nào.”

“Bé cái mồm! Tươi tỉnh lên, bố mẹ ngồi ngay đằng kia kìa. Đừng làm nhà mình mất mặt.”

Dương Uyên khẽ đánh mắt về phía bàn tiệc cách đó chỉ vài bước chân, cùng lúc đó Dương Khoa liếc sang thấy được bố hắn cũng đang nhìn về phía bên này. Thế là hắn gật đầu biểu thị bản thân sẽ chú ý rồi ngồi ngay ngắn trở lại.

Những vị khách dự tiệc ngồi cùng với hai chị em hắn đều là thanh thiếu niên mười tám đôi mươi, giới thiệu sơ qua thì họ giống như hắn cũng là con cháu trong nhà các vị khách quý tối nay. Tiếp đó, trong lúc chờ chủ nhà khai tiệc thì Dương Uyên bắt đầu chuyện trò với mọi người khá là tự nhiên, trong khi Dương Khoa ngồi cạnh chỉ yên lặng lắng nghe. Hắn không có được kỹ năng thích ứng nhanh lẫn giao tiếp siêu việt như chị ba của hắn, lại thêm vào mấy người đối diện vừa mới khoe khoang bản thân rất là ghê gớm khiến cho đại não của hắn còn đang bận tiêu hoá thông tin.

Gì mà toàn là du học Đông Tây thế này hả giời, người trình độ văn hóa 12/12 như hắn biết phải làm sao?

“Thế em trai này là em của bạn à?”

“Ừ, đây là em ruột mình.” Dương Uyên vừa nói chuyện với người ngồi bên cạnh vừa lấy chân huých nhẹ Dương Khoa. Nhận được tín hiệu hắn bèn phối hợp quay sang lên tiếng:

“Chị Yến ạ, em tên là Khoa.”

“Khoa à. Trông trẻ thế này chắc vẫn đang đi học phải không, học đại học chưa hay vẫn còn cấp ba?”

“Dạ em tốt nghiệp cấp ba rồi, học xong em đi làm luôn chị ạ.”

“Ồ, thế chắc là đi buôn bán hay gì đó đấy nhỉ. Mà này, Uyên bạn đang công tác ở đâu?”

Thế rồi người này quay sang nói chuyện tiếp với Dương Uyên trong khi Dương Khoa còn chưa kịp thanh minh. Nhún vai bất đắc dĩ một cái hắn tiếp tục đối thoại với mấy người xung quanh thêm vài câu nữa trước khi buồn chán ngẩng đầu ngắm chùm đèn trên trần nhà.

“Mọi người chịu khó chờ thêm một chút nhé, tiệc sắp bắt đầu rồi đấy ạ.” May mắn là khi không tìm thấy ai hợp cạ để trò chuyện, Thảo My lại quay trở về cứu Dương Khoa thêm một lần nữa.

“Mọi người đến đông đủ rồi hả Mimi?”

“Còn mấy người nữa chưa đến anh ạ, nhưng thôi mẹ em bảo để mẹ em tiếp nốt.” Thảo My vừa trả lời vừa lén lút kéo chiếc ghế trống của mình dịch sang bên phía Dương Khoa. Sau đó cô ngồi xuống quay sang nhìn hắn bằng một khuôn mặt mười phần vui vẻ:

“Anh Khoa hôm nay ăn mặc bảnh bao quá, chưa bao giờ em thấy anh đóng bộ thế này đâu đấy!”

“Ừ thì anh cũng không thích mặc kiểu này lắm. Mà Mimi hôm nay cũng xinh quá.”

“Thật không?” Nghe thấy Dương Khoa khen ngợi Thảo My cười híp mắt.

“Thật mà. Tóc mới đẹp này, áo cũng đẹp….”

“Cả đôi giày cũng đẹp nữa. Chị Uyên ơi đôi giày cao gót em đang đi là anh Khoa chọn cho em đấy! Chị thấy có đẹp không?”

“Có, chị thấy lúc nãy rồi. Trông hợp với em lắm.”

“Thấy chưa? Em đã nói anh Khoa thấy đẹp là đẹp rồi anh cứ không tin.”

“Ừ ừ, rồi anh tin mà.”

Cười nói rôm rả với Thảo My vài câu, khóe mắt của Dương Khoa bỗng nhiên loáng thoáng bắt gặp một vài vẻ mặt không mấy hài hòa. Kín đáo đảo mắt liếc qua, hắn thấy mấy nam thanh niên ngồi ở phía đối diện và ở bàn tiệc lân cận đang theo dõi hắn và Thảo My nói chuyện với nhau. Có người nhàn nhạt lắc đầu chép miệng, có người nheo mắt nhìn chằm chằm vào hắn, lại có người nhìn hắn rồi quay đi lẩm bẩm điều gì đó.

Hơ, đám người này có ý gì đây? Trên mặt hắn có con gì đang đậu à?

Trong lòng ngờ vực suy nghĩ xem nguyên cớ do đâu mà đám người này tỏ ra lạ lùng như vậy thì Dương Khoa chợt thấy ánh đèn mờ đi. Thế rồi không biết từ lúc nào chú Thành của hắn đã đứng sẵn ở bục sân khấu phía trên đầu hội trường, sau khi thu hút sự chú ý của đám đông ông bắt đầu nói lời cảm tạ các vị khách đã có mặt ở đây ngày hôm nay.

“Bố em tổ chức bữa tiệc tối nay chắc hết nhiều tiền lắm nhỉ?” Vỗ tay hoan hô Dương Khoa nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện với Thảo My.

“Em cũng không biết rõ lắm, nhưng hôm kia nghe trộm thấy bảo chỉ hết có hơn tỷ thôi.”

“Ù uôi, lên đến tiền tỷ mà gọi là “chỉ” á?” Thiếu chút nữa Dương Khoa ngã ngửa.

“Chắc là năm nay bố em lại trúng một quả lớn hay gì đó ấy mà, kệ đi anh. ┐( ̄~ ̄)┌”

“... Cơ mà hôm nay khách khứa đông thế thì hết chừng ấy chắc cũng đúng, chú Thành giao thiệp rộng thật đấy. Chỗ này dễ phải sáu bảy trăm người.”

“Chắc thế anh ạ. Em đứng tiếp khách từ 7 giờ tối đến giờ mệt lắm ý, nhớ hết tên của mấy người này còn khó hơn cả kiểm tra miệng trên lớp.... Đồ ăn ra rồi nè anh.”

Trong lúc mọi người còn đang nhìn lên sân khấu, mấy chục nhân viên nhà hàng đổ vào hội trường từ những ngóc ngách khác nhau với khay đồ ăn nóng sốt trên tay. Bằng những động tác rất chuyên nghiệp họ bày biện sẵn sàng từng bàn tiệc một chỉ trong nháy mắt, khiến cho Dương Khoa vô cùng ấn tượng về chất lượng nhân viên tại đây.

Đội ngũ nhân viên rời đi cũng là lúc Tuấn Thành đứng trên sân khấu trình bày xong một bài diễn thuyết ngắn, ông nói lời cảm ơn lần cuối cùng rồi bắt đầu nghi thức rót rượu khai tiệc trong tràng vỗ tay hoan nghênh lần thứ hai. Đèn đóm sáng lên trở lại, một dàn nhạc đi lên sân khấu thế chỗ Tuấn Thành bắt đầu chơi những bản nhạc du dương. Chắc đây là tiết mục trợ hứng cho các thực khách trong hội trường.

“Mời mọi người ăn đi ạ kẻo nguội.” Thảo My chủ động lên tiếng khai tiệc tại bàn bên này: “Anh Vương giúp em rót đồ uống ở bên đấy với.... Anh Khoa chị Uyên, mở bát đũa ra ăn đi thôi.”

“Được, Mimi cứ để đấy cho anh.”

...

Đồ ăn ngon miệng vô cùng.

Đó là những từ duy nhất Dương Khoa có thể nghĩ ra sau khi dành trọn vẹn một tiếng đồng hồ thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn. Lễ phép nói lời cáo từ những người ngồi cùng bàn, hắn rảo bước di chuyển ra khu vực bàn uống nước để nghỉ ngơi một chút. Về phần Dương Uyên, sau khi căn dặn hắn cả chục lần không được bày ra những trò nghịch ngợm hay nói năng phải chú ý giữ gìn cô mới yên tâm để hắn rời đi.

“Bà chị này còn lo xa hơn cả bố mình, đúng là....” Nhìn thấy Dương Uyên không lâu sau cũng đứng lên đi khắp hội trường gặp người ngày người nọ Dương Khoa bĩu môi lắc đầu. Tính cách của hắn thay đổi một trời một vực như thế rồi mà chị ba của hắn vẫn không an lòng, chẳng nhẽ giờ hắn lại phải nói ra kỳ thật hắn không phải Dương Khoa mà chị từng biết đâu?

Thong thả rót cho mình chén trภDương Khoa nhấp một ngụm rồi đưa mắt quan sát cô dì chú bác ngồi xung quanh. Từ lúc tham gia dự tiệc tới giờ hắn chẳng thấy có bậc trưởng bối nào gọi hắn tới giao lưu hết, cứ như trong mắt họ hắn là người vô hình vậy. Thế mà hôm trước bà chị thân yêu của hắn thuyết giáo thì hay lắm, nói là hắn phải tiếp xúc gặp gỡ người này người nọ rất là ghê gớm. Toàn là bịa đặt!

“Anh Khoa chưa gì đã ra đây rồi, chẳng chờ em gì cả.”

“Thì anh thấy em đang bận bịu nói chuyện với các chị em mà, sao chưa gì đã ra đây rồi?” Trưởng bối thì chẳng thấy ai, hậu sinh thì lại có một người bám theo hắn như hình với bóng. Thấy Thảo My đi tới Dương Khoa bèn kéo chiếc ghế bên cạnh ra cho cô nàng ngồi xuống.

“Đâu em vừa đưa tiễn họ đi về ấy chứ. Mấy chị em ăn xong về nhà nghỉ ngơi luôn để mai đi học đi làm.” Thảo My theo thói quen lại dịch ghế sát vào với Dương Khoa.

“Thế em thì sao? Không xin phép bố mẹ về nghỉ ngơi đi, mai em cũng phải đi học mà?”

“Thằng Cường còn đang mải nghịch với đám trẻ con anh ơi, đợi cho nó chơi thêm một lúc nữa rồi hai chị em về một thể....” Nói đến đây Thảo My chợt ngừng lại, dáo dác nhìn xung quanh thấy không có ai để ý tới mình cô mới vỗ nhẹ tay Dương Khoa:

“Anh Khoa.” 

“Ừm?”

“Quay sang đây em bảo.”

“Bảo gì cơ?” Dương Khoa vô thức quay mặt nhìn sang.

“Tách!” Thanh âm khô khốc vang lên kèm theo một tia chớp sáng làm Dương Khoa ngẩn người, thế rồi hắn thấy Thảo My thích chí nhìn vào màn hình điện thoại di động cười khúc khích.

“... Lại chụp trộm anh à?”

“Đâu có? Em gọi anh quay sang để chụp công khai như thế sao lại bảo là chụp trộm?” Thế rồi Thảo My nhanh chóng dẹp bỏ dáng vẻ thục nữ suốt từ đầu buổi tiệc tới giờ, cô ngửa người dựa sát vào vai Dương Khoa vô cùng tình tứ rồi giơ cao chiếc di động trong tay lên: “Thêm kiểu nữa đi anh. Cười tươi vào nhé, chụp tự động đấy. Ba, hai, một....”

Thấy cô nàng khoái chí Dương Khoa cũng không phản đối cười một cái thật tươi. Và thế là Thảo My thấy hắn phối hợp như vậy bèn lôi hắn ra khỏi bàn uống nước đi khắp hội trường tìm cảnh đẹp để chụp. Hiển nhiên là hành động này của đôi bạn trẻ không thể qua được mắt tất cả những người trong sảnh.

“Trông hai đứa nhà mình kìa anh Trạch.” Ngồi ở mâm chính giữa, mặt ngà ngà say Tuấn Thành chỉ về phía rìa sân khấu nơi Dương Khoa và Thảo My đang đứng nhờ một người khác chụp hộ một kiểu ảnh.

“Ừ, thằng út nhà anh lại nghịch ngợm rồi.” Dương Trạch thuận miệng nói một câu. Chẳng qua khác với mọi khi¸ nếu để ý thì sẽ thấy trong giọng điệu của ông không có chút trách móc nào hết. Xem ra tâm tình của ông hôm nay rất tốt.

“Tuổi trẻ nghịch ngợm một chút cũng được có sao đâu anh.” Tuấn Thành làm bộ dạng không sao cả, thế nhưng trong ánh mắt của ông lại thoáng hiện một tia tính toán thiệt hơn: “Phải rồi, thằng Khoa dạo này làm ăn ra sao rồi anh? Hôm nọ nó sang nhà em chơi mà em hỏi mãi nó không chịu nói gì hết, bí mật ghê lắm.”

“Thằng đấy nó cũng chẳng chịu nói với anh cái gì đâu. Hôm nay anh gặng hỏi mãi nó mới chịu khai ra thành tích đấy.” Dương Trạch cười khà khà: “Em nhớ anh từng kể thằng Khoa nhà anh bắt đầu xây dựng sự nghiệp từ hồi hè không?”

“Có anh, xong rồi thế nào nữa? Nó làm ăn tốt lắm à?”

“Trước mắt thì chưa dám nói là tốt hay xấu, nhưng hôm nay nó vừa nói với anh là từ hồi hè đến bây giờ nó kiếm được 500 triệu rồi đấy.”

“Sao cơ!!!”

Cả bàn tiệc đồng thanh kinh hô, không chỉ người ngoài mà ngay cả vợ lẫn con cái Dương Trạch đều tỏ ra bất ngờ trước tin tức nặng ký này của ông. Thấy vậy Dương Trạch càng được thể cười lớn:

“Thằng này dạo này gan lì lắm. Làm ra cả đống tiền mà chả nói năng gì với ai¸ xong rồi kiếm được bao nhiêu đem nuôi công ty mới thành lập hết. Bản thân thì thà ăn gió nằm sương cũng nhất định không ngửa tay xin tiền nhà, chả bù cho hồi xưa nó dám mở trộm cả ví của em lấy tiền đi chơi.”

“Ui xời! Chuyện nhỏ nhặt, coi như em đầu tư cho Khoa nó gây dựng thành công ngày hôm nay. Nào tin này thì vui quá anh em mình lên một chén thôi!” Tuấn Thành cũng cười vô cùng sảng khoái, lo nghĩ trong lòng lại vơi đi một phần. Cả bàn tiệc trong phút chốc lại trở nên rộn ràng.

Có điều ở một nơi khác thì bầu không khí lại không được vui sướng như vậy.

“Vậy ra đấy là thằng nhóc quậy phá ăn chơi nhà họ Dương?” Trong góc phòng, một hội toàn nam thanh niên trẻ tuổi đang đứng tụ lại bàn tán trong thâm trầm. Ai nấy đều đổ dồn cặp mắt nhìn về phía cặp đôi đang tạo dáng bên sân khấu.

“Đúng đấy, nghe đồn thằng này với em My quen biết nhau từ bé.” Chỉ thấy người thanh niên lớn tuổi nhất nhóm buồn bã châm một điếu thuốc lá đưa lên miệng: “Thằng này không có ý gì với My còn đỡ, chứ nếu có thì mấy đứa từ bỏ ý định đi thôi. Không đấu lại với người ta được đâu.”

“Quen nhau từ bé thì sao?” Một nhân vật phụ trông có vẻ trẻ trâu lập tức phản đối: “Vẫn cứ là cái loại phá gia chi tử mà thôi, em thua kém gì nó mà lại phải rút lui?”

“Anh mày đây còn chả dám tiến lên nữa là mày.” Thấy vậy người thanh niên lớn tuổi trêu tức: “Mày biết nhà nó to đến mức nào không? Không thấy bố tao ngồi cạnh mà phải khúm núm thế kia à?”

“Mà thôi, tùy tụi mày. Anh thì rút, trông My em nó cười hớn hở thế kia là biết vô vọng rồi.” Dứt lời người này bỏ đi với điếu thuốc trên môi, để lại một đám năm sáu người thanh niên không nói không rằng nhìn Dương Khoa và Thảo My từ đằng xa với ánh mắt không cam lòng.
Bình Luận (0)
Comment