Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 227

Không sai, tất cả những sóng gió liên quan tới “Fruit Ninja” trong hai ngày hôm nay đều do một tay Lôi Minh tạo ra. 

Bên cạnh việc chỉ đạo công kích server trò chơi, ông còn móc nối với một số “quân cờ” cài cắm bên trong Hiệp hội phối hợp chèn ép Dương Khoa và các thành viên khác của Ninja Studio. Cả hai việc trên được thực hiện cùng lúc nhằm gây ra phiền toái buộc đối thủ mà ông coi trọng phải tìm cách tháo gỡ, cũng như là để mối quan hệ giữa Ninja Studio và Hiệp hội trở nên căng thẳng.

Cũng như phần lớn các công ty khác trên thị trường, trong khoảng thời gian vừa qua phân bộ trò chơi của tập đoàn Thiên Không đã sản xuất và phát hành một trò chơi ăn theo “Flappy Bird” cho bằng anh bằng em. Và mặc dù nhận được rất nhiều phản hồi trái chiều, song trò chơi ấy vẫn mang lại lợi nhuận nhất định về cho tập đoàn. Bất quá, giữa lúc vui sướng vì lại có thêm một nguồn thu nhập thì Thiên Không, cũng như các công ty chế tác trò chơi ăn theo khác nhận được tin tức sét đánh: đó là Hiệp hội Trò chơi muốn xoá sổ toàn bộ các phiên bản ăn theo của “Flappy Bird” đang lưu hành trên thị trường.

Khác hẳn với cánh báo chí hay cộng đồng người chơi vốn còn đang đoán già đoán non, những người đứng đầu các công ty, tập đoàn lớn như Lôi Minh biết rất rõ lý do tại sao Hiệp hội lại có hành động như vậy. Âu cũng là bởi vì động tĩnh mà “Flappy Bird” gây ra quá lớn, cho đến tận ngày hôm nay rốt cuộc trò chơi này hay hay dở vẫn còn đang là đề tài gây tranh cãi bậc nhất trên các phương tiện truyền thông khắp thế giới.

Với tư cách là quê hương của “Flappy Bird”, hiển nhiên nước Việt cũng được nhắc đến với tần suất dày đặc không chút nào thua kém so với bản thân trò chơi. Cứ việc tranh cãi vẫn còn chưa ngã ngũ và không có vẻ gì là sẽ sớm kết thúc, Hiệp hội Trò chơi nước nhà vẫn rất có thiện cảm với Ninja Studio – đơn vị đã đóng góp công sức trong việc xây dựng hình ảnh ấn tượng của đất nước trong mắt bạn bè quốc tế bằng thành tích phát hành “Flappy Bird” vượt trội của mình. Và sau một vài cuộc thảo luận bàn bạc, những người nắm quyền hành của Hiệp hội muốn tạo điều kiện để trò chơi có thể tiếp tục hấp dẫn sự chú ý khắp năm châu bằng hành động cụ thể: loại bỏ hoàn toàn những phiên bản ăn theo trò chơi trắng trợn trên thị trường.

Về công, Hiệp hội không muốn những hành vi ăn cắp chất xám của người khác như thế này có thể được tiến hành thoải mái vô tư mà không phải trả bất cứ cái giá nào. Về tư, như đã nói phía trên họ muốn dẹp bỏ mọi chướng ngại để “Flappy Bird” tiếp tục bay cao. Có thể nói hành động này của Hiệp hội là một hòn đá ném trúng hai con lợn cũng không quá.

Ghen ghét với sự ưu đãi bất ngờ dành cho Ninja Studio, cộng thêm không muốn một đối thủ đầy tiềm năng được an nhàn phát triển Lôi Minh sau khi biết tin đã ngay lập tức liên hợp với các bên triển khai ngay biện pháp đả kích Ninja Studio. Song song với đó đích thân ông còn tìm cách tạo ra mối bất hoà giữa phòng làm việc của Dương Khoa và Hiệp hội Trò chơi.

Trải qua một hai ngày tìm tòi nghiên cứu cặn kẽ, Lôi Minh rốt cuộc cũng lựa chọn “Fruit Ninja” – một trò chơi khác không kém phần ấn tượng tới từ Ninja Studio làm mục tiêu thích hợp nhất để đem ra công kích cũng như lợi dụng. Ông nhanh chóng cho đoàn đội của mình bí mật vào cuộc, đồng thời còn ngầm kêu gọi một số bên chung tay góp sức thực hiện kế hoạch cùng với ông.

Vốn Thiên Không là một tập đoàn nổi tiếng thông thạo trong việc lôi kéo các bên cùng thực hiện mưu đồ nhằm có được những thứ bọn họ mong muốn, cộng thêm một số công ty vừa và lớn trong nước cũng đang không hài lòng trước việc lại có thêm một đối thủ nhăm nhe xâu xé thị phần nên bước đầu kế hoạch diễn ra rất thuận lợi. Thế nhưng nằm ngoài dự liệu của Lôi Minh là chỉ sau hai ngày ngắn ngủi Dương Khoa cùng đồng bọn đã có hành động khá là quyết đoán và liều lĩnh đáp trả.

Một trò chơi vốn đang rất được ưa chuộng trên hệ máy di động ở cả thị trường trong nước cũng như quốc tế, vậy mà nói đóng server một cái là đóng luôn. Vô cùng dứt khoát.

Điều này khiến cho những tính toán tiếp sau đó của Lôi Minh rơi vào khoảng không. Phải biết rằng kể từ khi buông lời doạ dẫm Dương Khoa xong ông đã chuẩn bị sẵn khá nhiều kịch bản để đối phó với Ninja Studio trong tương lai, và khi cơ hội lần này đến là ông ngay lập tức chọn ra những chi tiết khả thi rồi xâu chuỗi lại thành một kế hoạch hoàn chỉnh với rất nhiều nước cờ cao thâm khó lường.

Thế mà đối thủ của ông nhận thấy chiều gió không đúng một cái là rút đi luôn. Tình hình trước mắt chẳng khác gì việc ông đã dọn sẵn một bàn cờ ra đó, chỉ chờ đối thủ nhập cuộc rồi bước vào tròng thôi mà tự dưng đối thủ nói không chơi nữa vậy. 

“… Nếu bọn chúng đã ngắt kết nối server rồi thì thôi, khi nào chúng thuê server rồi mở cửa trở lại thì chúng ta sẽ tiếp tục công kích.” Suy nghĩ hồi lâu Lôi Minh mới bắt đầu phân phó công việc cho chủ quản Hậu thực hiện: “Đồng thời nói với mấy bên kia tiếp tục nâng giá, nhưng cố gắng giữ bí mật đừng để lộ ra phong thanh.”

“Vâng thưa ông Tổng.”

“Còn nữa, đã thăm dò được hiện tại bọn chúng đang thực hiện dự án gì chưa?”

“Thưa chưa ạ. Chúng vẫn rất kín tiếng.”

“Tiếp tục theo sát vào. Hàng mấy tháng trời không có động tĩnh nào đáng kể chứng tỏ bọn chúng đang tập trung thực hiện một dự án lớn, chỉ là chúng ta chưa dò ra được thôi…. Còn về truyền thông, cứ cho mấy tờ báo vào cuộc như kế hoạch đi. Nội dung đem cải biến một chút là được, đừng để Hiệp hội nghi ngờ đến chúng ta.”

“Vâng.”



- ---------

Lại thêm một ngày nữa trôi qua.

Trong suốt cả ngày hôm nay, Dương Khoa vẫn tất bật với công việc đi tìm đơn vị cho thuê server song mọi thứ vẫn chẳng đi đến đâu cả. Nơi có giá cho thuê phải chăng thì không đáng tin cậy, nơi đáng tin cậy thì có giá cho thuê cao chót vót. Chúng cứ lặp lại thành một vòng luẩn quẩn khiến hắn phải nhức đầu đi tìm phương án giải quyết.

Tất nhiên là thấy cảnh người sếp trẻ tuổi của mình gặp phải nan đề những thành viên khác trong phòng làm việc không ai bảo ai cũng xắn tay áo vào giúp đỡ. Đến ngay cả Liễu cũng phải tạm gác lại công việc bận rộn trước mắt là thương thảo kế hoạch hợp tác lâu dài với GameHouse – cơ quan ngôn luận của Navigame để mặt dày tìm tới Tịch nhờ anh giúp đỡ.

Nhưng dù là thế thì sự tình vẫn không hề có chút tiến triển tốt đẹp nào. 

“… Anh Tịch vừa nói với chị là rất tiếc anh ấy không thể giúp gì được cho chúng ta. Khi nghe thấy chị báo tin một cái là anh ấy lao đầu vào giúp ngay đấy, thế nhưng mà bên server đối tác của SmileIndie họ chẳng nể mặt anh ấy tý nào cả.”

“Không sao đâu chị.” Vẻ mặt phiền muộn Dương Khoa xua tay ý bảo không có vấn đề, sau đó hắn quay sang Đức hỏi thăm: “Thế mối bên anh Đức thì sao?”

“Còn tệ hơn cả Liễu. Anh vừa mới định nói xem có thể thương lượng được không thì bên đó tỏ thái độ luôn rồi cúp máy.”

“Khiếp, đến mức đó cơ á? Em tưởng mối đó của anh là anh em với nhau mà?”

“Ừ thì là anh em mà, có điều sau phi vụ lần này chắc là thôi khỏi anh em gì hết.”

“... Chết, thế cho em xin lỗi anh nhé.”

“Không sao Khoa đừng bận tâm, anh em xã hội mà thôi. Quan hệ kiểu đấy không có cũng được.”

“Mà này, em vừa nghe anh Hoàng nói hôm qua anh dọa thằng nhân viên Hiệp hội kia kinh lắm, đầu đuôi câu chuyện nó là như thế nào đấy?” Cảm thấy có chút mệt mỏi, Dương Khoa tạm gác lại công việc sang một bên ngồi nói chuyện phiếm cho khuây khoả.

“À tại anh thấy thằng nhân viên bên đó lại giở trò trong việc bàn giao dữ liệu trò chơi, sợ nó đem dữ liệu đi sao chép hay đem cho người khác nên anh mới phải nắn gân nó ấy mà.”

“Ồ, vậy mà em còn tưởng anh không kiềm chế được dọa nạt người ta chứ. Là em sơ sót, hôm qua lo nghĩ nhiều thứ quá nên em cũng không tính đến chuyện đó, may mà có anh để ý giúp.”

“Có gì đâu, chuyện nhỏ chú đừng để ý.”

“Này, hôm qua anh cũng có công lớn trong việc hăm doạ thằng ôn đó đấy.” Ngồi ở một bên Thiếu Hoàng nghe thấy thế lên tiếng tranh công.

“Được được, ghi công hai anh luôn được chưa?” Dương Khoa miễn cưỡng nở nụ cười rồi cầm lấy chuột mở trang web trên máy tính ra. Trước đó, trong lúc liên lạc với các bên cho thuê server hắn có nhận được một tin tức không lấy gì làm tốt đẹp tới từ phía Thanh Hương, hiện tại tranh thủ thời gian rảnh rỗi hắn muốn xác nhận lại để xem sự tình có đúng như những gì cây bút của tờ báo eRam truyền đạt lại hay không.

Gõ vào thanh địa chỉ tên mấy trang báo thường ngày hay đọc, quả nhiên Dương Khoa thấy được những bài viết về server “Fruit Ninja” nằm chễm chệ trên đầu trang chủ. Lướt qua nội dung một hồi hắn quay sang hỏi Liễu và Đức:

“Này chị Liễu với anh Đức ơi, hai anh chị có đem tin tức server “Fruit Ninja” gặp trục trặc tuồn cho báo chí không?” 

“Không.”

“Không, sao thế?”

“Đám báo chí này đăng tải một đống tin tức liên quan đến trò chơi của chúng ta rồi. Nội dung chi tiết lắm, cứ như là người trong cuộc viết ấy.”

“Đâu cho chị xem nào.... Ừ, nội dung thế này thì chắc chắn là có người để lộ ra rồi. Cho dù có cóp nhặt thông tin chúng ta công bố trên các trang mạng xã hội cũng không được cặn kẽ như thế này đâu.”

“Nếu chúng ta không cung cấp thông tin thì chỉ có người của Hiệp hội, hoặc là của cái đám tấn công chúng ta....”

“Hoặc là cả hai.” Liễu khoanh tay nhận định.

“... Nếu chỉ có bọn tấn công chúng ta rải tin tức thôi thì còn dễ đối phó, chứ dính dáng đến Hiệp hội là khó nhằn rồi.” Dương Khoa trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói với Liễu: “Vụ này tạm thời bỏ qua đi chị Liễu, giờ chưa phải là lúc chúng ta có thể đối chọi công khai với Hiệp hội. Thêm nữa chuyện quan trọng trước mắt là phải giải quyết dứt điểm server, làm xong vụ đó ta mới tính đến cái khác.”

“Được.”

“À chị Liễu này, bên GVN có động tĩnh gì không hả chị?”

“Trước mắt thì không, nghe nói họ tạm dừng kế hoạch phát hành “Fruit Ninja” tại một số thị trường tiềm năng còn sót lại để chuyển sang thực hiện các kế hoạch khác rồi.”

“… Họ có ngỏ ý giúp đỡ chúng ta trong việc server này không?”

“Không nốt.”

“Chà chà, đối tác thế mới là đối tác chứ. Đối tác sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.” Dương Khoa gật gù: “Sau lần này nhất định chúng ta không hợp tác với họ nữa chị nhé.”

“Ừ, em nói giống hệt cái Lan hôm qua vậy. Thôi chị lên làm việc đây.” Liễu gật đầu rồi đi thẳng lên trên tầng. Về phần Dương Khoa, hắn ngồi ngắm trần nhà một lúc rồi quay sang dặn dò Đức và Thiếu Hoàng:

“Thôi để tối ngày hôm nay em tìm kiếm thông tin thêm một chút. Nốt tối nay mà em không tìm được một nhà nào khả quan nữa thì ngày mai chúng ta sẽ liên hệ một công ty cho thuê server nào đó cho ra bảng giá “bình dân” để thuê tạm hai anh nhé.”

“Nếu sếp Khoa cần thuê server gấp quá thì sao không thuê tạm của một công ty nào đó luôn đi, giá cao hơn một chút cũng được mà. Hiện tại mình có thiếu gì tiền đâu?” Nghe mọi người bàn tính từ nãy đến giờ không nhịn được Hưng lên tiếng.

“Không anh Hưng ạ, tiền phòng làm việc nhiều thật đấy nhưng cũng phải dùng để chi trả một đống thứ nữa chứ không phải để thuê mỗi server không. Lại nói cho dù có thừa mứa tiền của đi chăng nữa thì em cũng không muốn giúp bọn bất lương làm giàu.” Dương Khoa khẳng định lập trường một cách chắc nịch.

“Khoa nói đúng đó Hưng ạ, những chuyện như thế này nếu không đến bước đường cùng thì tuyệt đối không nên thỏa hiệp.” Thiếu Hoàng cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Đó, cứ quyết định như thế đi. Giờ mọi người tranh thủ làm tiếp công việc của mình cho em. Mấy ngày hôm nay chạy đôn chạy đáo mất bao nhiêu thời gian rồi, không khéo tiến độ tháng này.... Chờ chút, em có điện thoại.” Thế rồi, đúng vào lúc hy vọng tìm được một server mới ưng ý trở nên mong manh thì Dương Khoa lại được đồng minh chiến lược vừa mới kết thân ngỏ ý muốn giúp đỡ.

“Anh Nghĩa.”

“A lô Khoa đó à. Sao hôm nay nghe giọng có vẻ chán chường thế?”

“À thì hôm nay em đang có chút chuyện....”

“Là chuyện server “Fruit Ninja” phải không?

“... Sao anh Nghĩa biết hay thế?”

“Ôi giời ơi, báo chí người ta đăng tin bài rầm rộ rồi kia kìa! Sao mà anh không biết cho được? (cười)”

“Ra thế, để anh Nghĩa chê cười rồi.” 

“Chê cười cái gì em cứ nói vớ vẩn. Mà thôi anh nói luôn này, chuyện server bên em đã giải quyết được chưa?”

“Chưa anh ạ.”

“Chưa thì bỏ quách cái server cùi bắp em đang thuê đi. Mang hết dữ liệu sang bên anh đây rồi bọn anh lo liệu server cho.”
Bình Luận (0)
Comment