Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 364

“Hê nhô hai anh. Lâu quá không gặp em qua thăm hai anh đây, tình hình công việc thế nào rồi?” Trước vẻ mặt ngỡ ngàng của Xuân Quế, người sếp lớn của Ninja Studio vội vã tiến tới góc làm việc nơi anh và Duy Hải đang ngồi cất lời hỏi thăm. Nhanh như một cơn gió vậy, chẳng có tý gì gọi là điềm đạm từ tốn như ấn tượng của anh khi xưa lúc hai người mới quen nhau hết.

“Sếp Khoa đó à. Công việc... vẫn vậy thôi, bọn anh đang gấp rút hoàn thiện “Angry Birds” cho kịp deadline.” Bất quá theo thời gian công tác tại Ninja Studio ngày một nhiều lên Xuân Quế cũng đã quen dần với tác phong có chút thất thường của Dương Khoa, cho nên anh không tỏ vẻ thắc mắc mà bình tĩnh đáp lại. Dẫu sao thì chàng trai trước mặt anh đây chỉ mới vừa vặn bước qua tuổi đôi mươi thôi, không thể nào đòi hỏi sự chín chắn như những người sếp lớn khác được.

Lại nói, việc Dương Khoa cư xử một cách tự nhiên trong giao tiếp hàng ngày như vậy cũng có cái hay của nó. Ít nhất thì những lúc chuyện trò trao đổi với nhau đám nhân viên dưới trướng bọn anh có gì muốn trình bày cứ việc tự tin mà biểu đạt, không cần phải lo “uốn lưỡi tỷ lần trước khi nói” giống những gì anh thường thấy ở các công ty khác.

“Gấp rút cơ à? Vậy tiến độ trước mắt như nào rồi hai anh?”

“Biết ngay là sếp lớn sang đây tra hỏi mà chứ có thăm nom gì đâu.” Duy Hải phì cười rồi nói tiếp: “Tiến độ trước mắt đại khái là hoàn thành được một nửa Khoa ạ.”

“Cụ thể hơn cho em với, nêu thử phần đồ họa đầu tiên đi anh Quế.”

“Đồ họa đầu tiên.... Giao diện chính và giao diện khi chơi lần trước sếp nghiệm thu rồi nên không kể đến nữa nhé. Các mẫu thiết kế nhân vật như chim chóc hay lợn xanh phe địch dựa trên bản phác thảo Lam cung cấp đã được hoàn thành xong xuôi, trong khi các mẫu vật thể như gạch đá, gỗ hay thủy tinh thì đang trong quá trình trau chuốt lại một lượt cho thuận mắt. Phông nền background về cơ bản cũng đã được hoàn tất, nhưng mà Hải đang có ý định đem thêm một số phông nền gốc của trò chơi “Xạ thủ xứ sương mù” qua đây để dùng cho một số màn chơi trong tương lai. Vậy nên….”

“Chờ chút.” Nghe đến đây Dương Khoa bất chợt cắt lời: “Background của trò chơi “Pháo thủ xứ sương mù” trông tăm tối và mờ ảo vậy liệu có thích hợp để áp dụng vào “Angry Birds” không thế anh Hải? Trò chơi làm lại này của chúng ta chú trọng vào việc tạo dựng bối cảnh tươi vui sáng sủa để thu hút người chơi đó.”

“Anh biết, cơ mà sếp Khoa cứ yên tâm đi. Tại anh thấy trò “Pháo thủ xứ sương mù” của Quế có mấy tấm background trông khá là ổn. Bây giờ bảo đem bỏ nó đi không dùng đến thì phí phạm quá, trong khi chỉ cần xoá đi chỗ sương mù cộng thêm tinh chỉnh lại một số chi tiết là ta sẽ có mấy tấm background đẹp lung linh. Đây, không tin thì chú có thể xem thử mẫu này của anh.” Một tấm ảnh phông nền nhanh chóng hiện ra trước mắt Dương Khoa. Công nhận sau khi bỏ đi lớp sương mù cộng thêm chỉnh lại gam màu sáng lên một chút trông nó đúng là đẹp thật, đưa vào “Angry Birds” chắc chắn không có vấn đề gì.

“… Cơ mà trò chơi này em đâu có đặt nặng về vấn đề background đâu anh? Anh tự dưng cới việc ra thế này thì chỉ khổ anh thôi, chưa kể chuyện tương lai còn chưa biết đường nào mà lần nữa.”

“Ui xời, anh đã bảo là chú cứ yên tâm đi mà lại. ( ̄ヘ ̄) Cứ để đo anh lo được hết, bây giờ tiện thể làm luôn thì mai sau đến lúc cần đỡ phải mất công thiết kế background mới mất thời gian.”

“Ghê quá, chưa gì đã lo cho tương lai rồi cơ đấy…. Ê khoan, thế còn tranh minh hoạ dùng trong trò chơi thì sao hai anh?”

“Tranh minh hoạ Lam đang vẽ rồi.”

“Chị Lam đang vẽ? Sao lại….”

“Là do Lam giành lấy đấy.” Thấy Dương Khoa lộ vẻ ngờ vực Xuân Quế bèn lên tiếng giải thích luôn: “Vốn hôm nghiệm thu giao diện anh đã định thực hiện công việc sếp giao thêm ấy rồi, cơ mà hôm nọ bỗng dưng Lam chạy tới bắt bọn anh phải nhường lại công việc đó cho một họa sỹ truyện tranh như Lam thể hiện. Cũng chẳng biết là Lam nghe ngóng được ở đâu tin tức về nó nữa, chứ bọn anh thì bọn anh không nói.”

“... Thế thì chịu thua, trong tập bản thảo hồi xưa em đưa chị Lam không có hạng mục mới thêm này. Chắc là chị ấy tự mình đoán ra được.” Dương Khoa chép miệng thở ra một hơi. Thảo nào ban nãy tụ hội ở bên kia không thấy bà chị ngây thơ có mặt, chắc lại đang ngồi ở đâu đó tìm cảm hứng sáng tác rồi.

Lại là một ca tự mình thay đổi kế hoạch mà không báo trước!

... Nhưng thôi bỏ đi. Khác với trường hợp của Hưng, Dương Khoa hắn không định giao phó trọng trách gánh vác một phương cho cô họa sỹ ngây thơ “vô số tội” của Ninja Studio ở cả thời điểm hiện tại lẫn tương lai. Mà Thanh Lam thì sau khi thiết kế xong đống trang phục trong “Plants vs Zombies” cùng với mẫu rừng cây sông hồ trong “Age of Empires” theo phân công từ trước xác thực là đang trong trạng thái rảnh rỗi, cho nên để cô tự tìm công việc mới cho mình cũng tốt. Không cần thiết phải gò ép cô vào khuôn khổ làm gì, biết đâu được tự do thể hiện năng lực của bản thân Thanh Lam lại mang đến niềm vui bất ngờ nào đó cho hắn cũng chưa biết chừng.

“Thôi kệ đi, chị Lam đã nhận nhiệm vụ này rồi thì em sẽ tìm chị ấy để hỏi thăm tình hình.” Cố gắng tập trung trở lại chủ đề chính, Dương Khoa vừa nói vừa chỉ tay lên màn hình máy tính trước mặt ba người: “Như vậy là mảng đồ họa hết rồi đấy nhỉ, sang đến phần lối chơi cho em nào. Chắc hai anh đang làm dở dang ở đây đúng không?”

“Ừ, bọn anh đang làm dở.” Xuân Quế ngượng ngùng trả lời: “Tiến độ của phần này ờ... đang bị chậm hơn so với kế hoạch.”

“(Nhướn mày) Chậm hơn? Lý do.”

“Lần này bọn anh gặp một chút vấn đề xung quanh việc làm rõ nội dung bản thảo sếp Khoa cung cấp.” Duy Hải đứng ra trả lời thay ông bạn đồng nghiệp: “Lần này bản thảo mà sếp giao cho bọn anh nó hơi.... Nói thế nào nhỉ, khó hiểu thì không đến nỗi nhưng cảm giác mọi thứ nó không quá rõ ràng như những bản thảo chế tác trò chơi trước đó. Bọn anh phải mất kha khá thời gian để biết được mình cần phải làm những gì, cho nên tốc độ làm việc mới bị chậm lại.”

“Rõ ràng mới là lạ. Vắt óc nghĩ mấy đêm đấy chứ nào có ăn sẵn từ Btop như mấy trò chơi kia đâu.” Nghe Duy Hải giãi bày Dương Khoa âm thầm nghĩ trong đầu như vậy. Bất quá ý nghĩ ấy đương nhiên là không thể để lộ ra, cho nên ngoài mặt hắn gật đầu tỏ vẻ thông cảm: “Không sao, em cũng biết là bản thảo lần này có hơi mông lung một chút, không được rõ ràng như những bản thảo lần trước nên các anh cứ nỗ lực làm việc hết mình là tốt rồi. Deadline em có thể châm chước gia hạn cho các anh.”

“Được vậy thì tốt quá, cảm ơn sếp Khoa.” Vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt chợt đến chợt đi, Xuân Quế đáp lại với giọng điệu có phần hoan hỉ vì gánh nặng được trút bỏ phần nào.

“Ok, cuối cùng là mảng âm thanh.”

“Mảng âm thanh anh làm xong xuôi hết rồi.” Dương Khoa vừa mới dứt câu Duy Hải đã trả lời ngay với giọng điệu “chém đinh chặt sắt”: “Mọi thứ nó không phức tạp gì cả, cho nên nhân lúc Quế làm hai mảng kia anh hoàn thành luôn từ đầu cho đỡ tốn thời gian. Cũng là để có gì còn sẵn sàng quay trở về với dự án “Age of Empires” bất cứ lúc nào nữa.”

“Tốt lắm. Ngoài ra một số nội dung lặt vặt linh tinh....”

“Bọn anh chưa đụng đến chút nào. Như vừa nãy anh mới nói tiến độ xây dựng mảng lối chơi đang bị chậm lại so với kế hoạch nên bọn anh đang dồn lực sang mảng đó. Ngay đến cái ý định đưa con “chim xệ cánh” vào trò chơi còn chưa triển khai được cơ.”

“Thôi con “chim xệ cánh” ấy không có cũng được, thật lòng mà nói thì chi tiết đó đối với em không quan trọng lắm đâu.” Dương Khoa im lặng vài giây để tổng kết sau đó chốt lại: “... Ok, vậy là sau gần hai tháng thì các anh mới chỉ hoàn thành xong mảng âm thanh và gần hết mảng đồ họa của trò chơi thôi, còn lại mảng lối chơi đang bị chậm tiến độ so với kế hoạch và những nội dung lặt vặt phụ trợ chưa hề đụng tới tý nào. Tiến độ tổng thể... hơi chậm một chút nhưng như ban nãy vừa mới nói em có thể châm chước một chút, mong các anh tiếp tục cố gắng đừng nản chí.”

“(Gật đầu) Được.”

“Vâng thưa sếp, anh sẽ cố gắng.”

“Nào, giờ thì hai anh chú ý nghe mấy tin tức mới em mang đến cho hai anh nè. Thứ nhất, đội nhóm bên kia đã xây dựng thành công bộ công cụ Empire Editor của “Age of Empires” rồi đó anh Hải. Anh đã sẵn sàng để quay trở về với dự án được chưa?”

“Đã xong rồi sao? Nhanh thế! Anh tưởng phải mất một hai tháng nữa mới xây dựng xong chứ?” Cũng giống như Dương Khoa và các thành viên thuộc bộ môn thiết kế, Duy Hải tỏ ra vô cùng ngạc nhiên xen lẫn hưng phấn khi nghe thấy nền móng của “Age of Empires” chính thức thành hình trước thời hạn.

“Thì đó, lúc mới biết tin em cũng bất ngờ lắm. Mấy anh em bên kia làm nhanh như ngựa phi vậy. Cơ mà như thế cũng đồng nghĩa với việc anh Hải phải sớm nói lời chia tay với anh Quế đấy, mặc dù bộ công cụ Empire Editor chỉ mới được bộ khung thôi nhưng đội nhóm vẫn cần sự có mặt của anh để bắt tay vào triển khai hạng mục âm thanh. Phải làm dần dần thì mới kịp.”

“... Dạng này à. Vậy thì anh muốn xin sếp Khoa cho anh thêm mấy ngày nữa, đợi anh giúp Quế giải quyết một số vướng mắc liên quan đến cơ chế của “Angry Birds” rồi sẽ quay về đội nhóm. Được không?”

“Được.”

“Chà, vậy là Hải chuẩn bị bỏ cuộc chơi với tôi rồi đấy.” Ngồi bên cạnh Xuân Quế bất chợt tỏ vẻ tiếc nuối: “Đang hay thì đứt dây đàn, chán không buồn kể. ╮( ̄~ ̄)╭ “

“Cố gắng lên, hoàn thành xong trò chơi đi rồi bảo sếp Khoa kéo ông sang bên kia. Khi đó anh em ta lại có dịp “song kiếm hợp pig”, lo gì!” Vỗ vai ông bạn đồng nghiệp một cái an ủi xong Duy Hải mới lên tiếng giục Dương Khoa: “Còn tin tức gì nữa không sếp? Kể nốt đi để bọn anh còn tranh thủ làm việc.”

“Còn, một tin tức nữa nhưng trước khi thông báo thì em cần trưng cầu ý kiến của hai anh. Anh Quế, anh có biết gì về hội chợ triển lãm trò chơi GamExpo tổ chức ngoài này không?”

“Có, đại khái nó cũng từa tựa lễ hội trò chơi VNfun trong kia phải không? “Nhá hàng” trò chơi mới, tổ chức sự kiện khuyến mãi câu khách, thêm cả là tụ điểm thu hút dàn cosplayer muôn nơi đổ về khoe áo khoe váy nữa.”

“Nào có được muôn nơi đâu anh, cùng lắm thì thu hút được cộng đồng cosplayer trong cùng miền thôi.... Mà cái đó không quan trọng, quan trọng là anh Quế có biết ngoài những thứ đó ra tại hội chợ GamExpo còn có cả một hệ thống tranh tài được tổ chức nữa không?”

“... Anh có biết nhưng không được rõ ràng cho lắm.”

“Vậy để em kể qua cho anh nắm được nhé.” Đoạn Dương Khoa dành ra vài phút để tóm lược nội dung tranh tài tại hội chợ GamExpo cho Xuân Quế nắm được. Cuối cùng, hắn kết thúc tiết mục giảng giải bằng một câu hỏi khiến cho hai người đàn anh động tâm trong thoáng chốc:

“Đó là toàn bộ những điều anh Quế cần biết liên quan tới hội chợ GamExpo. Giờ thì, ý kiến mà em muốn trưng cầu hai anh là hai anh có hứng thú tham dự tranh tài tại GamExpo không?”

“Tranh tài? Với trò chơi “Angry Birds” này?”

“Đúng vậy. Em sẽ tạo mọi điều kiện thuận lợi nhất có thể để giúp hai anh tham dự. Thế nào?”

“... Chà chà, đề nghị của sếp Khoa vẫn cứ mê người như mọi khi.” Duy Hải là người lấy lại sự tỉnh táo trước tiên: “Nhưng mà thôi, ý kiến của anh thì không cần phải trưng cầu đâu. Bởi vì thành viên chủ đạo làm nên trò chơi “Angry Birds” này là Quế, cho nên sếp cứ trưng cầu ý kiến của Quế thôi là được. Đừng tính anh vào.”

“Tức là anh Hải theo anh Quế chứ gì? Vậy được, ý kiến anh Quế thì sao?”

“À thì.... Trước hết anh xin được cảm ơn nhã ý của sếp Khoa.” Ổn định tâm thần, Xuân Quế trả lời rành rọt với sự kiên định dần hiện lên trên khuôn mặt: “Thế nhưng cho phép anh được từ chối tham dự cuộc tranh tài GamExpo sắp tới.”
Bình Luận (0)
Comment