Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 48

Cuối cùng, Dương Khoa đành phải từ bỏ dự định nghỉ ngơi để về phòng tiếp tục vật lộn với tương lai chưa thành hình của chính mình.

Ngồi xuống bàn học trải giấy ra, tay cầm một chiếc bút bi quay trong tay Dương Khoa bắt đầu ngẫm lại những gì Dương Tâm vừa nói. Đừng xem anh cả suốt ngày chỉ quanh quẩn trong gia tộc không ra đến ngoài mà coi thường, kỳ thực vốn kinh nghiệm sống của anh ấy khá là phong phú. Nếu không thì đã không được các bậc trưởng bối gửi gắm trách nhiệm quản lý cả một gia tộc khổng lồ trong tương lai.

Xét về tầm nhìn chiếc lược chắc trong nhà chỉ có bố hắn là có thể phân tranh cao thấp với anh Tâm, mấy người còn lại vẫn có một khoảng cách nhất định để đạt đến cái tầm như của anh ấy. Riêng hắn thì thôi nghĩ cũng đừng nghĩ, tu luyện vài chục năm nữa rồi hẵng quay lại luận bàn.

Cho nên những lời vừa rồi của anh cả, nếu nhìn nhận một cách sâu xa mới thấy đó đều là lời vàng ý ngọc. So sánh với anh ấy mình đúng là vẫn còn non nớt, kinh nghiệm va vấp xã hội không nhiều dẫn đến lối suy nghĩ quá mức lý tưởng hoá. 

Một sự nghiệp muốn bắt đầu đúng là phải có sự chuẩn bị tiền kỳ đầy đủ. Trụ sở, vốn, cơ sở vật chất, nhân thủ... những thứ mà chỉ cần nhắc đến một cái trong đó thôi cũng đủ làm người ta phải đau đầu. Vậy mà giờ một mình hắn phải lo hết tất cả từ con số không, càng suy nghĩ hắn càng thấy tư tưởng tự lập những ngày vừa rồi của mình quá mức ấu trĩ.

“Cứ viết từng vấn đề một ra đã rồi tính.” Dương Khoa bấm bút bắt đầu viết.

Trước hết, hắn phải đặt ra một ranh giới không thể vượt qua nếu đi tìm sự trợ giúp, đó chính là vốn.

“Tiền bạc có bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, không xin một đồng nào từ gia đình hết. Trong tay mình còn một ít để lo liệu nền tảng ban đầu, hơn nữa “Bejeweled” vẫn còn đang phát hành và “Slither” cũng sắp sửa được tung ra. Như thế kinh phí hoạt động trong tương lai gần chắc không là vấn đề.”

Chuyện tiền bạc Dương Khoa tuyệt đối không nhờ ai khác, hắn sẽ tự mình xoay sở. Hết tiền thì chấp nhận đi vay mượn hoặc kết thúc sự nghiệp. Đây là điểm mấu chốt không thể phá vỡ.

Mở điện thoại ra tra lại tài khoản ngân hàng, Dương Khoa liếc mắt nhìn rồi viết con số 100 triệu lên trên cùng tờ giấy. Tạm thời tính toán xoay quanh chỗ đó, đợi ít hôm nữa có thêm sẽ sửa lại sau.

Chuyện đầu tiên phải tính đến khi bước vào công tác chuẩn bị hiển nhiên là nơi làm việc. Dương Khoa hắn sẽ phải đi thuê một địa điểm bên ngoài nếu muốn mở phòng làm việc, bởi vì nhà hắn chẳng có một cái ga ra nào để mà khởi nghiệp giống như mấy tỷ phú nổi đình nổi đám trên thế giới hết. Xe của gia đình hắn đều được tập kết tại một bãi đỗ xe to tướng rồi.

Hơn nữa, nếu biết hắn muốn mang công việc về tổ địa Dương gia thì bố hắn chắc chắn sẽ là người đầu tiên xách cổ tống hắn ra ngoài.

Chà, nói thuê thì dễ. Nhưng mà đụng đến nhà đất có chỗ nào mà không phải bỏ ra một đống tiền để lo? Ngay đến cái phòng trọ bé tý hắn ở mấy tháng qua cũng phải thuê hết cả chục triệu cho từng đó thời gian, chứ đừng nói tới hiện giờ muốn trù tính cả một căn hộ dùng cho sinh hoạt lẫn làm việc.

Sau một hồi mở điện thoại tra cứu giá thuê trung bình của căn hộ mà theo hắn là lý tưởng, hắn đặt điện thoại xuống ngồi thừ mặt ra. Toàn là chục triệu một tháng, hơn nữa muốn thuê phải trả trước tiền thuê cả năm.

Thế thì chỗ tiền hiện tại của hắn có ném hết vào đi nữa vẫn còn thiếu!

Đúng là động đến vấn đề mới lòi ra khó khăn. Anh Tâm nói chẳng sai tý nào, những thứ này hắn thật sự không biết nên cân nhắc thế nào cho hợp lý cả.

Mà chờ đã, anh Tâm? Thuê địa điểm làm việc? 

“... Mẹ nó, ông anh này bựa thật! Sao không nói thẳng ra là muốn giúp mình cho xong! Cứ tỏ vẻ bí ẩn vớ vẩn!” 

Dương Khoa buồn bực vỗ đầu. Đúng vậy, hắn chợt nhớ ra anh Tâm hoàn toàn có thể giúp hắn trong chuyện nhà đất đau đầu này, hay nói đúng hơn không phải anh Tâm mà là vợ anh – chị dâu Kim Chi của hắn. Gia đình bên nhà chị dâu làm trong ngành bất động sản, bản thân chị cũng là một nhân viên môi giới nhà đất. Vấn đề tìm căn hộ cho thuê này mình hoàn toàn có thể đi hỏi ý kiến của chị ấy.

“Vậy thì để bữa cơm tối nay nhờ vả bà chị dâu xem sao. Chắc là sẽ có biện pháp tốt.”

Trong lòng oán thầm người anh mưu mô, Dương Khoa viết vài từ bên cạnh biểu thị sẽ đi nhờ chị Chi giúp đỡ.

Được rồi, tiếp theo là cơ sở vật chất.

Muốn cày ruộng thì phải mua trâu, đạo lý này hắn vẫn rõ ràng. Song phần này Dương Khoa chỉ ghi đơn giản mấy chữ rồi tạm bỏ qua, bởi vì công tác mua sắm đồ đạc này tiêu tốn tiền bạc không kém gì việc đi thuê căn hộ cả. Dưới điều kiện vốn liếng eo hẹp hiện tại, có lẽ nên đợi sau khi trụ sở lo liệu xong xem còn bao nhiêu tiền mới có thể tính tiếp.

Như thế, còn lại một vấn đề quan trọng nhất - nhân thủ.

Cái này thì miễn bàn, đã mở phòng làm việc thì phải chiêu mộ những người cùng chí hướng. Không thì hắn đã chẳng vẽ vời cho nhiều chuyện ra, cứ một mình một dự án hay đi làm thuê bên ngoài có phải hơn không?

Không, hắn sẽ không làm thế. Hắn quá mệt mỏi vì phải đảm nhiệm tất cả các khâu của một trò chơi rồi. Đi làm bên ngoài thì mình vĩnh viễn chỉ là một người làm thuê, muốn ngóc đầu lên khá là gian nan. Hơn nữa hắn còn có hệ thống Btop thì tại sao lại phải khuất thân làm việc dưới trướng người khác?

Trở lại vấn đề tuyển người, Dương Khoa không phân vân một chút nào ghi lên giấy một ứng viên.

“Trần Duy Hải.”

Ngay từ cái ngày nói lời tạm biệt Duy Hải tại hội chợ GamExpo Dương Khoa đã có ý tưởng này rồi. Ông anh xã hội người Hà Tây này để lại cho hắn những ấn tượng tốt đẹp về thái độ hiền lành, chăm chỉ, cố gắng. Hơn nữa Duy Hải cũng có những kỹ năng nhất định trong lĩnh vực trò chơi, ít nhất là về khoản đồ họa âm thanh có thể đem lại sự trợ giúp khá lớn dành cho hắn.

“Một người.”

Viết xong một cái tên, Dương Khoa gạch thêm ba gạch đầu dòng nữa phía dưới. Với hắn phòng làm việc ban đầu lý tưởng nhất là có năm thành viên, trong đó một người xử lý toàn bộ công việc giấy tờ, bốn người còn lại bao gồm cả hắn sẽ tập trung vào nghiên cứu chế tác trò chơi.

Như vậy thì còn phải tìm thêm ba người nữa. 

Nghề chế tác trò chơi điện tử là một nghề không quá phổ biến trên thị trường, hơn nữa nhân lực chất lượng cao lại tập trung hết vào các công ty lớn. Có lẽ cần phải có sự đầu tư nhất định trong công tác tìm kiếm mới mong tìm được người phù hợp.

Dương Khoa ngẫm nghĩ một lúc, thế rồi khoanh một nét ngoặc bao quát hai gạch đầu dòng. Phía ngoài ghi chú ý tìm kiếm thêm thông tin từ Hiệp hội Trò chơi và Thiếu Hoàng.

Đúng thế, nhắc đến cụm từ “ông anh xã hội” Dương Khoa mới nhớ đến “ông trùm tình báo” tự phong này. Dù sao thì anh ta đã từng khoe khoang với hắn là nắm được mọi tình hình của Hiệp hội mà, thế thì thử liên lạc hỏi thăm một chút xem có thu được kết quả gì không. Biết đâu bất ngờ.

Như vậy còn lại một người cuối cùng phụ trách tất cả công việc vận hành văn phòng.

“Hmmm, một nhân viên đảm nhiệm toàn bộ công tác giấy tờ. Sẽ rất khó để tìm được một người toàn năng như vậy trên thị trường lao động. Hơn nữa tìm được cũng chưa chắc người ta đã muốn về làm cho một phòng làm việc nhỏ bé mới thành lập. Kể cả có nhận công việc đi chăng nữa cái giá để thỉnh về chắc cũng không hề dễ chịu.”

Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ tới mới thấy một chức vụ tưởng chừng như đơn giản lại có trở ngại nhiều đến vậy. Dương Khoa thở dài buông bút, thật sự là nhức đầu.

Nhìn lại bản hợp đồng nguệch ngoạc vài dòng, hắn nhận ra mấu chốt vẫn là vốn liếng của mình quá ít. Nếu như có tiền thì chẳng phải suy xét chi li cặn kẽ thế này làm gì cả, cứ việc phóng tay mà làm thôi.

Không có tiền, đúng là chẳng việc gì đơn giản.

...

Dương gia, giờ cơm tối.

“Đơn giản!”

Bữa tối nay chỉ trừ Dương Chính đi làm về muộn nên không có mặt, còn lại tất cả đều tề tụ đông đủ tại bàn ăn cơm nghe Dương Khoa trình bày kế hoạch thô sơ của mình. Vừa rồi là Dương Uyên lên tiếng sau khi nghe Dương Khoa kể khổ đến phần nhân viên, tay cô không quên cầm đũa tranh miếng chả lụa cuối cùng trong đĩa gắp vào bát. 

Bị hớt mất miếng ngon Dương Khoa cũng không để ý, hắn còn đang trố mắt ngạc nhiên quay sang nhìn chị ba trong nhà.

“Nhìn cái gì, không tin à? Em quên chuyên ngành chị học là gì rồi sao? Chị buồn quá Khoa ạ.”

“Nhưng mà ngành học của chị thì liên quan gì chứ?” Dương Khoa giả ngu hỏi lại, trong lòng thì đang mắng mình đúng là ngu thật. Hắn vậy mà lại quên một điều quan trọng khác, đó là quên mất chị Uyên là học từ đâu ra.

“Đừng giả vờ nữa!” Nháy mắt một cái là nhìn ra trò vặt của hắn, Dương Uyên buông đũa khoanh tay nói: “Thế có còn muốn chị giúp nữa hay thôi?”

”...Có ạ. Nhưng mà có phiền chị không?”

“Em bắt đầu hơi giống anh Chính rồi đấy! Suốt ngày phiền phức này nọ kia, người thân trong gia đình mới giúp đỡ lẫn nhau lại còn ngại ngùng cái gì!” Dương Uyên lấy ngón tay dí đầu Dương Khoa mắng yêu: “Thấy áy náy quá thì tý nữa rửa bát cho chị là được.”

“Biết ngay mà! Chị lại lấy cớ lừa em rửa bát! ಠ▃ಠ ”

“Đi đi đi đi! Cái đấy gọi là hiếu kính chị lớn hiểu không? (`▽´) ”

“Không biết đâu! Tối qua em rửa rồi, hôm nay tới lượt chị chứ?”

“Lượt cái gì, ai đang bị cấm túc thì phải rửa bát hết cả ngày.”

“Bất công!”

“Được rồi hai đứa có thôi đi không.” Ngọc Linh dở khóc dở cười, nhắc đến rửa bát là mấy đứa con bà chỉ giỏi đùn đẩy nhau, cả Uyên con gái bà cũng chẳng phải ngoại lệ. Cứ mỗi lần ăn xong tới lúc dọn dẹp thì biến đi đâu hết chỉ còn lại bà, Kim Chi cùng người giúp việc ở lại mà thôi. Mấy người nhà họ Dương năm thì mười họa mới được một lần phụ giúp.

“Khoa có cần thêm nhân viên kế toán không? Nếu cần mẹ có thể điều một hai người từ công ty mẹ sang làm việc cho con.” Thấy Dương Khoa trù tính công việc, bà liền ngỏ ý muốn giúp con mình ngay.

“Thôi mẹ ơi, con tạm thời chỉ muốn thành lập đội ngũ vài người là đủ. Nhiều người hơn nữa con không có đủ tiền để trả lương đâu.”

“Ăn xong bà mở két cho con nó mượn một cục, khi nào con nó có thì bảo nó trả sau.” Suốt bữa cơm tối Dương Trạch chỉ ngồi yên lặng xem mấy mẹ con trò chuyện, sau khi nghe Dương Khoa trình bày hết ông chỉ quay sang nói với vợ một câu ngắn gọn.

“Ông này, chi li quá thể! Cho thì cho con đi lại còn đòi về!” Ngọc Linh xụ mặt nhìn chồng. Dương Trạch thấy đụng đầu vào tường bèn im lặng lảng đi.

“Dạ thôi bố mẹ không cần đâu! Tiền bạc con sẽ tự xoay xở.” Nghe thấy mẹ nói muốn trù tính thêm tiền, Dương Khoa cuống lên từ chối rồi nhanh chóng lái câu chuyện sang hướng khác. Hắn quay sang phía vợ chồng Dương Tâm nói tiếp: “Chuyện nhà đất thì chắc là phải nhờ chị Chi rồi, vấn đề này em chẳng biết tý gì đâu chị ạ.”

“Ok luôn! Để đợt tới chị tìm cho Khoa một căn đảm bảo ưng ý.” Kim Chi sảng khoái đáp ứng. Em chồng cô vừa nói muốn thuê một căn nhà vừa để ở vừa để vài người làm việc, tiêu chuẩn không cần gì nhiều ngoài việc gần chợ gần phố cho thuận tiện đi lại, giá tiền càng tiện nghi càng tốt. Một căn hộ như thế không khó tìm lắm, chỉ cần lưu tâm một chút là được.

Một màn này Dương Tâm nhìn thấy hết. Anh chỉ lặng yên ngồi ăn uống, mắt nhìn về Dương Khoa như muốn nói: “Thấy chưa, nghe lời anh có phải tốt hơn không?” Dương Khoa trông thấy cũng im lặng gật nhẹ đầu biểu thị anh chỉ được cái tâm lý!

...

Cuối cùng Dương Khoa sau khi nhất quyết đùn đẩy “công tác” rửa bát cho người giúp việc, hắn cùng với Dương Uyên lại bàn uống nước chuyện trò kỹ hơn:

“Nhưng mà bạn chị liệu có muốn gia nhập một văn phòng nhỏ bé như của em không?”

“Em yên tâm, chỉ cần đúng với nghề là mấy đứa bạn chị luôn sẵn sàng tiếp nhận. Em không học đại học nên không biết ngành của chị có rất ít người có công ăn việc làm ổn định, bởi vì cái ngành học này nếu trong nhà không lo sẵn cho từ trước thì khi ra trường rất khó tìm được một công ty chấp nhận người mới như mình tham gia. Ngay cả chị đây nếu không nhờ nhà chú Chiến lo liệu cho từ đầu năm thì bây giờ chị thế nào cũng chưa biết đâu.” 

“Thế nên hiện giờ chị vẫn có mấy đứa bạn chưa tìm được công việc đúng ngành học, mà tụi nó chỉ cần có cơ hội là sẽ theo đuổi hết, văn phòng to nhỏ gì cũng thế thôi. Miễn là làm việc đúng với kiến thức mình có và có tiền trang trải cuộc sống là được.”

“Mà riêng em thì có một đứa chị nghĩ khá là phù hợp, để mấy hôm tới chị sắp xếp hai đứa gặp mặt nhau trò chuyện. Được chứ?”

“Em thì không có vấn đề, nhưng bạn chị liệu có gánh bọn em được không đấy? Nói trước là bọn em chỉ tập trung vào công tác chính thôi, chuyện giấy tờ sẽ đẩy hết cho bạn của chị đấy.”

“Chị nghĩ nó sẽ mừng quá ấy chứ! Về năng lực thì em cứ yên tâm, từ trường của chị đi ra thì không có đứa nào dốt cả đâu. Chỉ một thời gian làm quen là đều sẽ đâu vào đấy hết.”

Một tràng pháo liên thanh của Dương Uyên làm Dương Khoa động tâm, có lẽ không phải tìm ở đâu xa nữa rồi. Người này thực sự phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, đúng như những gì chị vừa mới nói.

“Thế thì chị bảo bạn chị đợi một thời gian nữa có được không? Để em lo cho dứt điểm vụ phát hành trò chơi bên kia đã rồi mới đi vào xây dựng phòng làm việc được.”

“Được. Quyết định thế thì để chị đánh tiếng trước với nó, cho đỡ bị bất ngờ.”

“Vâng. Cứ như thế đi, phiền chị giúp em.”

“Lại khách sáo vớ vẩn nữa rồi! Có bỏ ngay cái tính xấu đấy đi không?” Dương Uyên đưa tay cốc đầu Dương Khoa một cái: “Còn nữa, bạn chị là con gái hiền lành nhỏ nhẹ. Trong lúc làm việc mà dám bắt nạt nó thì về đây chị cho em biết tay!”

Dương Khoa: ( ̄ェ ̄;)

Coi em trai chị là loại người hung ác lắm hả chị Uyên? Chưa gì đã lo bảo vệ người ta, thực là thiên vị bất công quá đi mà. Thế mà lúc nào cũng treo bên miệng chị quý em Khoa nhất!
Bình Luận (0)
Comment