Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 51

Vui mừng vì nghe thấy tin tức tốt, Tịch hứng chí dẫn Dương Khoa đi tham quan khắp một vòng công ty.

Mới đầu Dương Khoa cứ tưởng ở những tầng phía trên này tràn ngập những điều mới mẻ đang chờ đợi mình, thế nên hắn tỏ ra vô cùng chờ mong. Ai ngờ khi đi lên đến nơi đập vào mắt hắn chỉ toàn là những căn phòng làm việc quy củ và ngăn nắp, chả khác gì văn phòng làm việc bình thường cả.

Khỏi phải nói trong lòng hắn cảm thấy hụt hẫng đến mức nào. May mà trên những bức tường còn có treo vài tấm áp phích trò chơi, không thì hắn còn tưởng là mình bước vào nhầm công ty. Song nếu so sánh cung cách trang trí giữa những tầng làm việc trên này với sảnh tiếp khách phía dưới thì quả là một trời một vực.

“Đây, giới thiệu với cậu đây là nơi “giải trí” của bọn anh.”

Đích đến của hai người là một căn phòng rộng lớn với tấm biển “Phòng Game Tester” trên cánh cửa. Bên trong căn phòng có khá nhiều máy móc, thiết bị dùng để chơi trò chơi được bày biện chỉnh tề trên những dãy bàn, những người nhân viên thì ngồi tản mát khắp nơi hăng say làm việc của mình.

“Mọi người dừng tay chút nào, anh có chuyện muốn nhờ mọi người!”

Tịch bước tới đầu những dãy bàn vỗ tay vài cái, tức thì toàn bộ nhân viên trong phòng bị thanh âm của Tịch gây chú ý, tất cả đổ dồn nhìn về phía anh.

“Được rồi, anh cần mọi người tạm thời dừng công việc đang triển khai lại để tiến hành chơi thử trò chơi mới “Slither” này của Dương Khoa. Bảo mau đem cái này cài đặt giúp anh,” Dứt lời Tịch đưa ổ cứng của Dương Khoa cho một nhân viên cầm lấy, mình thì cùng Dương Khoa đi đến hai chiếc máy tính còn trống ngồi xuống.

Không lâu sau, trên màn hình trước mặt tất cả mọi người xuất hiện một thư mục chứa toàn bộ nội dung của trò chơi “Slither”. Thấy thế, Dương Khoa bèn quay sang chỉ dẫn cho Tịch:

“Anh nhấn vào đây để bắt đầu vào trò chơi luôn đi.”

“Ờ... nhưng mà đã có kết nối hệ thống mạng đâu nhỉ? Bảo ơi server thiết lập thế nào rồi?”

“Không cần đâu anh ơi, anh cứ nhấn vào chơi đi. Đây cũng là giải pháp em muốn trình bày với anh đấy.”

Thấy Dương Khoa nói vậy Tịch hơi do dự nhấn vào biểu tượng trò chơi. Tức thì khung cửa sổ trò chơi lập tức hiện ra trên màn hình, chính giữa là một con sâu mắt to khá dễ thương đang uốn lượn tại chỗ theo kiểu gợn sóng.

“Anh nhấn vào con sâu đấy là sẽ tự động vào trò chơi luôn.”

“Ừ?” 

Tịch làm theo lời Dương Khoa nhấn vào con sâu, điều khiển nó bò được một đoạn ngắn. Thế rồi anh lập tức thấy được một con sâu khác hiện ra trong tầm mắt. 

“Ô?” 

Tịch ngạc nhiên trước sự xuất hiện của con sâu lạ lẫm. Hệ thống mạng đã có đâu, con sâu này là từ đâu ra vậy? Hơn nữa nó vừa mới xuất hiện trên màn hình một cái đã quay ngoắt thân hình chạy trốn, nhanh chóng biến mất như cái cách nó vừa xuất hiện.

“Ngạc nhiên chưa anh? Đây là thành quả một tuần nay của em đấy.” 

Dương Khoa bên cạnh đắc ý chỉ tay lên màn hình giải thích. Tịch nhìn theo góc màn hình bên phải chỗ Dương Khoa chỉ thì thấy một bảng xếp hạng tràn đầy những cái tên “Máy 1”, “Máy 2” cho đến “Máy 300”.

Hóa ra là trí tuệ nhân tạo AI.

“Hay lắm!”

Mải quan sát bảng xếp hạng nên Tịch bỏ cả thao tác điều khiển, cuối cùng sâu của anh đâm đầu vào một con sâu khác rồi biến mất. Có điều anh chẳng bận tâm lắm vì còn đang khá vui vẻ trước sự xuất hiện của AI trong trò chơi.

Có thứ này trong trò chơi giống như thêm một phần đảm bảo, người chơi sẽ không còn cảm thấy nhàm chán vì những thiếu vắng đối thủ tranh tài nữa.

Thêm vào đó, mới chỉ quan sát sơ bộ thôi nhưng Tịch đã thấy những con sâu do máy móc điều khiển này được lập trình thao tác rất thông minh, rất có tính người. Cứ từ con sâu đầu tiên đột ngột chạy trốn khỏi anh là đủ hiểu.

Một lúc sau hệ thống mạng kết nối cũng được thiết lập xong, tất cả mọi người trong phòng bắt đầu lục tục đăng nhập vào trò chơi. Bầu không khí xung quanh bắt đầu rộn ràng những tiếng reo hò:

“Ối cái thằng Máy 36 này ghê quá, là ông nào ở đây đấy!... Là bot à? Bot gì mà kinh thế nhỉ?”

“Ớ ớ ớ bò lạc bò lạc! Chết này!”

“Các bạn cứ bình tĩnh mà chém giết nhau mình đi trước kiếm mồi đây!”

“Trời ơi bọn máy này còn biết chết thuê cho nhau nữa! Lê Lai cứu chúa?”

“Mẹ bé tý nó cũng không tha!”

Dương Khoa sau khi chỉ cho Tịch vài thao tác cơ bản xong, thấy xung quanh bắt đầu chơi một cách vui vẻ hắn cũng nhanh chóng gia nhập vào. Song chỉ độ mười lăm phút sau là hắn buồn bực tắt đi không chơi nữa.

Một vài lần đầu, khi mọi người còn chưa quen với lối chơi thì Dương Khoa hắn còn có cơ hội thể hiện, song khi tất cả dần dần nắm được thao tác thì đến lượt hắn bị săn đuổi khắp nơi. Trò chơi giải trí nhàn nhã đột nhiên biến thành trò chơi sinh tồn đối với bản thân hắn.

“... Chẹp! Thôi vậy, coi như nhường mấy người đó.” Thấy con sâu của mình lại tan biến thêm một lần nữa, Dương Khoa chán nản buông chuột.

...

Sau nửa tiếng thử chơi qua đi, Tịch mới đứng dậy nói lời cảm ơn mọi người rồi rời khỏi phòng Game Tester. Cầm lấy đồ đạc anh mời Dương Khoa vào trong văn phòng của mình để hoàn tất công việc ký kết hợp đồng hôm nay.

“Thế nào anh Tịch?” Vừa đi vào phòng ngồi xuống ghế đối diện, Dương Khoa hỏi ngay.

“Tuyệt lắm! Xem ra trò chơi hoàn toàn có thể vận hành một thời gian dài không có vấn đề. Cảm ơn cậu đã giải quyết được vấn đề khó nhằn giúp bọn anh.” Mặt mày sảng khoái Tịch đưa hợp đồng cho Dương Khoa: “Như thế là xong hết rồi. Khoa xem còn có thắc mắc gì nữa không, nếu không thì có thể ký tên luôn.”

“Ok, em không còn vấn đề gì nữa.” Dương Khoa cười cười cầm lấy hợp đồng rồi cầm bút ký nguệch ngoạc vài nét, sau đó cất đi một bản rồi trịnh trọng đưa lại cho Tịch.

“Gửi lại anh. Họp tác vui vẻ.” Đoạn hắn chìa tay ra.

“Hợp tác vui vẻ.” Nhận lại hợp đồng, Tịch đưa tay ra bắt tay Dương Khoa một cái thật chặt.

Thế rồi, một tiếng chuông điện thoại bàn vang lên. Tịch thấy thế bèn rời tay nhấc máy lên thưa. Có vẻ như lại nhận được tin tốt, một nụ cười lần nữa hiện ra trên khuôn mặt của Tịch. Anh nhanh chóng nói lời cảm ơn rồi cúp máy

“Dương Khoa này, khoản phân chia lợi nhuận phát hành thế giới đợt hai của “Bejeweled” vừa mới chuyển vào tài khoản rồi. Cậu kiểm tra lại nhé.”

“Tốt quá!”

Chuyện vui nối tiếp chuyện vui, Dương Khoa ngồi nán lại văn phòng của Tịch bàn tán sôi nổi thêm một số chi tiết liên quan đến phối hợp công tác phát hành “Slither”. Phải đến gần trưa, hắn mới nói lời chào tạm biệt rồi ra về.

Xuống tầng đưa tiễn Dương Khoa ra khỏi cửa xong xuôi, Tịch bèn quay trở lại phòng làm việc chung của đội ngũ phát hành để thông báo tình hình công việc mới nhất. Song đập vào mắt anh là một căn phòng thường ngày vốn đông đúc nhân viên làm việc nay lại vắng hoe chẳng thấy một ai.

Đi đâu hết cả rồi?

Ngờ ngợ, Tịch lại chạy lên phòng Game Tester. 

Quả nhiên, vừa mới mở cửa ra Tịch thấy ngay một nửa số nhân viên của công ty đang túm tụm lại chơi trò chơi một cách khoái trá. Cả đội ngũ phát hành của anh cũng nằm trong số đó.

Truyền tai nhau nhanh lắm!

“Sắp đến giờ ăn trưa rồi mọi người ơi. Nghỉ thôi chiều còn làm việc, Đội ngũ phòng phát hành đâu anh muốn nói chuyện một chút.”

Giống lần trước Tịch lại vỗ tay nhằm thu hút sự chú ý của mọi người, có điều lần này tất cả đều chẳng buồn ngoái lại mà vẫn cứ dán mắt vào màn hình.

”Từ từ đã nào, còn sớm!”

“Ô anh Tịch à, đợi em chơi nốt mạng này.”

“Anh ơi vào đây mà xem em đang đứng nhất đây này!”

“... Các vị à, đợi trò chơi mở cửa tự do rồi chơi thoả thích có được không? Mau lên nào, không thì lại ảnh hưởng đến công việc buổi chiều.” Trong giọng nói của Tịch bắt đầu có chút không kiên nhẫn. Mới đầu tuần mà chưa gì đã dành cả buổi sáng để vừa ăn vừa chơi thế này rồi, đến tai các sếp thì lại khổ cả lũ!

“Thôi anh Tịch nói thế rồi, dừng đi mọi người.”

“Đợi chút để em thoát.”

“Chán thật đang hay!”

“Bên Game Tester mọi người đưa trò chơi vào lịch trình kiểm tra chất lượng luôn nhé. Còn lại mọi người phòng phát hành theo anh ra đây, nghe anh nói nhanh vài câu rồi đi ăn trưa.” Thấy không còn nhiều thời gian nữa nên Tịch kéo đội của anh ra đến hành lang rồi nói luôn:

“Lần này là trò chơi trực tuyến, chúng ta phân chia công việc giống như hồi phát hành “Thương Thiên”, Anh cần có bốn bên đảm nhiệm bốn công việc: thực hiện khâu quảng bá phát hành trên hệ thống công ty này, tìm bên cho thuê server này, liên lạc truyền thông này, cuối cùng là đàm phán nhận quảng cáo cắm vào trò chơi. Phân công cụ thể thì anh sẽ đảm nhiệm chính khâu quảng bá trên hệ thống với cái Thoa, còn lại từng người tự đề nghị phân chia công việc nhé.”

“Ok sếp, để em lo phần thuê server.”

“Chị Liễu lo quảng cáo truyền thông nhé.”

“Cắm quảng cáo cho đội của em đi.”

...

----------

Tối đến.

“Ừm, hợp đồng rất quy củ, không có vấn đề. Có điều thù lao ít tý tẹo thế này thôi á con?” 

Trong phòng khách, Ngọc Linh lắc đầu tỏ vẻ thất vọng. Bà đang săm soi từng câu từng chữ một trong bản hợp đồng Dương Khoa vừa mới ký kết. Đi làm về, ăn cơm tối xong là bà gọi ngay hắn đưa hợp đồng cho xem, bộ dạng lo lắng giống như sợ người ta lừa gạt con trai thân yêu của bà vậy.

“Ngành nó thế mẹ à, với lại con vẫn là người mới vào nghề nên không được hưởng đãi ngộ cao đâu. À mà mẹ xem cho con thêm hai bản này nữa.” 

Dương Khoa ngồi bên cạnh đẩy ra thêm hai bản hợp đồng phát hành của “Minesweeper” và “Bejeweled”. Thấy mẹ hắn hỏi tới chuyện công việc sáng hôm nay, nhớ tới chuyện cũ thế là hắn cầm hết ra luôn cho mẹ xem một thể, có gì còn đưa ra ý kiến.

Hai tờ hợp đồng của Smileindie Ngọc Linh xem xét kỹ lưỡng nhất, sau đó nói rằng các điều khoản không tệ lắm, coi như buôn bán có lương tâm. Còn tờ hợp đồng của diễn đàn zoV bà chỉ liếc mắt qua rồi phán rằng công dụng lớn nhất của nó bây giờ là cầm đi nhóm bếp.

Dương Khoa hỏi cặn kẽ hơn, bà chỉ giải thích qua loa, đại khái rằng sau này hắn đổi ý muốn can thiệp vào công tác phát hành hay thu hồi trò chơi “Minesweeper” cũng không có cách nào để mà thực hiện. Tức là coi như hắn mất trắng trò chơi này.

“Hừm, chỉ giỏi bắt nạt trẻ con. Đám này mà gặp mẹ thì mẹ cho đi tù hết!”

“Thôi bỏ qua đi mẹ. Cũng nhờ họ mà con mới có được bước đầu thuận lợi. Coi như làm viên gạch lót đường cho thành công.” Chuyện đến nước này Dương Khoa cũng chẳng buồn so đo. Minigame mà thôi, tiếc thì tiếc nhưng cũng chẳng đến nỗi đứt ruột. 

“Lại văn vẻ rồi, cha bố anh!” Ngọc Linh mắng yêu: “Lần sau có ký kết hợp đồng thì phải xem xét cẩn thận, nếu thấy phân vân chỗ nào thì tốt nhất là gọi điện cho mẹ cho anh chị, hay cho ai đấy hiểu biết nhờ xem xét cho kỹ. Hoặc tốt nhất là nhờ luật sư chứ đừng có ký bừa như thế. Nhớ chưa?”

“Vâng ạ.”

Nhận về hợp đồng, Dương Khoa thuận miệng lái sang chuyện tiền bạc. Ban sáng vừa có thêm một khoản tiền ăn chia đổ về, thế là vốn của hắn hiện giờ đã lên tới 150 triệu. Mặc dù đã có kế hoạch sơ bộ song hắn vẫn muốn tham khảo thêm ý kiến của mẹ. Mẹ hắn là người nắm giữ quyết sách của một công ty, cho nên bà chắc chắn biết cách quản lý, sử dụng đồng tiền sao cho nó đem lại lợi ích lớn nhất.

“... Thực ra như kế hoạch ban đầu của con là tương đối hoàn chỉnh rồi. Nhưng mà hiện giờ mới có 150 triệu thì ít quá, dùng chẳng được bao lâu đâu con ạ. Có cần mẹ góp một ít hỗ trợ không?”

“Không cần đâu mẹ ơi, một thời gian ngắn nữa con sẽ lại có thêm vốn ngay ấy mà.”

“Vậy thì ưu tiên việc thuê nhà cửa trước, sau đó mua ít thiết bị làm việc, giấy tờ văn phòng phẩm dùng cho hàng ngày. Cộng lại cả hai thứ đấy vào mẹ nghĩ chắc cũng gần hết chỗ vốn của con rồi. Còn một ít tiền thì con giữ lại để chi tiêu đột xuất hàng ngày, với lại để dự chi trả lương cho nhân viên. Thế nhưng con phải đảm bảo rót vốn thường xuyên đấy, nếu không là phòng làm việc của con sẽ đình trệ ngay.”

“Vâng thưa mẹ.”

“Nhớ, hết tiền thì gọi mẹ. Đừng có cậy mạnh nghe chưa? Còn nữa, bây giờ chuyện tiền nong có thể qua loa, nhưng sau này muốn làm lớn thì con phải để ý thành lập đội ngũ kế toán chuyên nghiệp, không thể tính toán nghiệp dư kiểu này được.”

“Con nhớ rồi, mẹ yên tâm.” Dương Khoa gật đầu nhớ kỹ những lời vàng ngọc của mẹ hắn.

“Mà con nhờ cái Chi tìm nhà cho thuê đã có tin tức gì chưa?”

“Chưa thấy gì mẹ ạ, nhưng mà con cũng không vội lắm, cứ để chị ấy tìm cho kỹ lưỡng cũng được.”

“Thế sao được, con phải nhớ là có nhà không có nghĩa là ở ngay được, còn phải sửa soạn dọn dẹp rồi sắp xếp đồ đạc nữa chứ không phải không. Để lát nữa mẹ nói chuyện với nó tìm nhanh lên một chút.”

“Thôi mẹ ạ, mẹ đừng giục chị Chi kẻo chị giận sang con thì chết.”

“Cái thằng này, ngày xưa chị mày chưa về nhà mày còn bày đủ trò nghịch ngợm trêu chọc thì chẳng biết sợ. Sao bây giờ nhờ vả lại biết sợ rồi?”

“Mẹ à, chuyện hồi bé đừng nhắc lại nữa. Bây giờ con khác xưa rồi.” Dương Khoa bẽn lẽn.

“Đúng rồi con tôi trưởng thành khác xưa lắm rồi.” Thấy con mình ngượng ngùng Ngọc Linh cười hiền lành đưa tay vuốt dọc vai Dương Khoa: “Cứ để mẹ nói chuyện với cái Chi cho, con không phải lo.”

“Vâng, thế thì mẹ bảo chị giúp con nhé. Thôi con lên phòng có chút việc đây ạ.”

“Ừm.”

Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, Dương Khoa cầm mấy tờ hợp đồng đi lên phòng ngủ. Khóa cửa lại cẩn thận, cất gọn giấy tờ vào một chỗ rồi hắn nhanh chóng lôi chiếc Btop mở ra.
Bình Luận (0)
Comment