Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 103 - Chương 102: Kẻ Đến Không Thiện

Chương 102: Kẻ đến không thiện Chương 102: Kẻ đến không thiệnChương 102: Kẻ đến không thiện

Kỳ thật nếu như Khấu gia Nha hành có rộng hơn gấp mười lần hiện tại, Khấu Ngâm Sa lúc này cũng không thể xuất hiện tại Nha hành, nàng chỉ có thể ở về trạch viện, dù sao đây cũng là thế giới của nam nhân.

Nhưng Khấu Ngâm Sa cũng không để cho mình nhàn rỗi, Nha hành vừa tiếp được đơn nào, nàng ở hậu viện liền lập tức tính toán sổ sách, chỉ thấy nàng tính đến hai gò má phiếm hồng, trên trán lấm tấm mồ hôi, tựa như nàng đang tính một trương mục vô cùng phức tạp.

Nhưng sự thật cũng không phải như vậy, có lẽ đây là trương mục đơn giản nhất mà nàng tính qua, bởi vì thuần túy chỉ toàn phép cộng, còn chẳng cần cầm bút tính toán.

Vấn đề là số tiền này quá lớn, tay run một cái có khả năng sai số một ngàn lượng, Khấu Ngâm Sa càng căng thẳng hơn, sợ mình không để ý sẽ tính sai.

Khấu Thủ Tín chậm rãi đi vào đại sảnh, thấy Khấu Ngâm Sa vẫn còn đang tính, liền hỏi: "Nữ nhi, bây giờ đã quyên được bao nhiêu tiền?"

Khấu Ngâm Sa ngẩng đầu lên, liếc nhìn Khấu Thủ Tín, lại cúi đầu nhìn số lượng, nói: "Đã. .. Đã vượt mười vạn lượng."

Quải trượng của Khấu Thủ Tín lại một lần nữa rơi xuống mặt đất.

Hắn lập tức có một loại cảm giác "một ngày trong động, thiên hạ đã qua ngàn năm", bởi vì vừa rồi hắn chỉ trở về phòng ngủ một lát, kết quả sau khi tỉnh dậy đã đột phá mười vạn lượng.

Nhưng cò mồi bên trong Nha hành ngược lại không có loại cảm giác này, bởi bọn hắn cả ngày nhìn thấy đều là kinh thành siêu cấp đại phú thương. Những đại phú thương này cùng lúc ném ra mấy ngàn lượng, đến hạ nhân cũng không còn cảm giác chấn động, cảm giác duy nhất của bọn họ là phải ra ngoài mua trà và bánh ngọt ngon nhất, những thứ trước kia dùng để chiêu đãi khách hàng bây giờ cũng không thể dùng.

Nhưng lúc này chỉ là vừa mới bắt đầu.

Thật ra có rất nhiều đơn bởi vì một chút vấn đề chỉ tiết còn chưa thỏa đàm, nhưng tiền này có thể nói đã rơi vào túi.

Liên tiếp ba ngày, Khấu gia Nha hành đều ở trong trạng thái tùy thời bị chen bể.

Loại tình huống này cũng không phải chưa từng xuất hiện, nhưng đó đều là bị ăn mày chen bể, mà hiện tại từng người tới đây đều là siêu cấp đại phú hào, đây thật sự là lần đầu tiên xuất hiện, thậm chí đã trở thành một phong cảnh nổi tiếng của kinh thành, rất nhiều bách tính chạy tới Khấu gia Nha hành tham quan.

Đương nhiên, việc này cũng đưa tới rung động không nhỏ tới triều đình.

Nghỉ lễ sắc phong trong mắt bách quan trong triều cũng không phải là buôn bán!

Dù sao mọi người đều xuất thân Nho gia coi trọng nhất là lễ chế.

Đông Các.

"Hồ đồ! Hồ đồ! Đây quả thực là hồ đầ."

Vương Gia Bình tức giận đi qua đi lại trong quan thự, thần tình kích động nói: "Cho dù bệ hạ muốn sắc phong ai làm Hoàng quý phi cũng không thể làm như vậy, chuyện này còn ra thể thống gì, sẽ chỉ làm người trong thiên hạ chê cười bệ hạ, chê cười hoàng thất, chê cười triều đình."

Nói xong, hắn lại hướng Thân Thì Hành nói: "Thủ phụ đại nhân, nội các chúng ta quyết không thể để bệ hạ tùy ý làm ẩu như vậy."

Hắn xuất thân là người đọc sách, làm sao có thể cho phép Hoàng đế chạy đi cấu kết cùng nha thương.

Nha thương là gì?

Đều là hạng tam giáo cửu lưu, không thể lên được mặt bàn.

Cổ nhân có câu, xe, thuyền, điếm, cước, nha, vô tội cũng nên giết*.

Mà Hoàng đế lại là Cửu Ngũ Chí Tôn a!

Thân Thì Hành lại khí định thần nhàn nói: "Trung bá an tâm chớ vội. Ngôn quan phía dưới càng tức giận hơn huynh nhiều, nhưng huynh không có phát hiện ra sao, cho đến nay, một đạo tấu chương phản đối việc này đều không có."

Vương Gia Bình nhíu nhíu mày, đột nhiên cũng cảm thấy buồn bực.

Thân Thì Hành ánh mắt đảo qua, nói: "Lúc trước, chúng ta từng phê bình kín đáo bệ hạ chỉ tiêu quá nhiều, hơn nữa chúng ta cũng lấy tài chính làm lý do phản đối bệ hạ sắc phong Trịnh thị làm Hoàng quý phi chọc bệ hạ rất không vui. Bây giờ vô luận sau lưng việc này là nguyên nhân gì, bệ hạ đã đưa ra một lý do chính đáng đó là vì muốn giảm bớt quốc khố gánh vác, hơn nữa, T¡ Lễ Giám cũng chưa cải biến bất kỳ điều gì trong chế độ, chỉ là bệ hạ hi vọng cùng dân cùng vui, an bài một chút vị trí cho bách tính mà thôi."

Nói đến chỗ này, hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Ngôn quan Ngự sử vì sao tức giận thành như thế cũng không dâng tấu phản đối việc này, năng sẽ vì việc nhỏ mà hỏng việc lớn."

Ngôn quan Ngự sử chủ yếu phản đối sắc phong Trịnh quý phi làm Hoàng quý phi, còn nghi lễ sắc phong chỉ là thứ yếu, nếu không sắc phong, vậy thì chẳng có chuyện gì, nhưng hai chuyện này có quan hệ rất mật thiết, ngôn quan sợ hãi Vạn Lịch đem hai chuyện này đặt chung một chỗ thảo luận, như vậy bọn hắn sẽ cực kì bị động, bởi vì chuyện này mặc dù khiến người không thể tiếp thu được, nhưng xuất phát điểm không sai, mấu chốt dân gian bách tính vô cùng tin tưởng Vạn Lịch xuất phát từ tài chính đến cân nhắc.

Bây giờ Vạn Lịch đã hạ chỉ, quyết định sắc phong Trịnh quý phi làm Hoàng quý phi, ngôn quan mỗi ngày thượng tấu phản đối Vạn Lịch, nhưng bọn hắn vẫn thủy chung đem hỏa lực tập trung trên thân Trịnh quý phi, mà không phải nghỉ lễ sắc phong.

Vạn Lịch cắn răng không lên tiếng.

Bởi vì nội các không có gây sự với hắn, hiện tại hắn cũng chỉ thấy nội các đại thần nên lỗ tai vẫn còn thanh tĩnh, dù sao sau khi nghỉ lễ sắc phong được tổ chức xong thì ván đã đóng thuyền nên chuyện này sẽ tự nhiên chìm xuống.

Vương Tích Tước nói: "Kỳ thật như thế này cũng không tệ, chí ít bệ hạ sẽ không có lý do đòi tiền Hộ bộ và Thái Bộc tự."

Vương Tích Thước nói việc Vạn Lịch đòi tiền, thế nhưng số tiền cần cho lễ sắc phong này nên cho vẫn phải cho, ít một lượng cũng không được.

Vương Gia Bình nghe thôi tràn ngập bất đắc dĩ, hắn bây giờ cũng hiểu được, nếu như hắn thượng tấu phản đối việc này, có lẽ Vạn Lịch đều không cần ra tay, ngôn quan sẽ đỗi hắn cho đến khi hắn bỏ cuộc mới thôi, ngươi đã không giúp đỡ ngôn quan chúng ta thì thôi, ngươi còn kéo chân sau của chúng ta.

Trong triều là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ. Có rất nhiều người mắng, nhưng cũng chỉ là tự mình nghị luận, không nháo đến chỗ Hoàng đế.

Nhưng phía Khấu gia thật sự là tiếng sấm lớn, hạt mưa còn lớn hơn.

Tới khi gần chạng vạng tối.

"Xem như thanh tĩnh."

Quách Đạm thở ra một hơi thật dài.

"Hiền tế mệt muốn chết rồi!"

Khấu Ngâm Sa đỡ Khấu Thủ Tín đi đến Nha hành.

Quách Đạm vội vàng đứng lên, thi lễ, rồi nói: "Mệt thì không phải rất Khấu Thủ Tín cười ha hả nói: "Hiền tế nha! Ngươi thật đúng là thân ở trong phúc mà không biết phúc, bây giờ ở kinh thành Nha hành nào mà không ghen tị với chúng ta. Còn có, ngươi cũng biết chỉ ngắn ngủi ba ngày, số tiền quyên được đã vượt qua hai mươi vạn lượng, ròng rã hai mươi vạn lượng a! Lão hủ sống cả một đời, cũng chưa thấy nhiều tiền như vậy."

Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Nhưng đây là tiền quyên cho bệ hạ, không có quan hệ gì với chúng ta, hơn nữa trên khế ước đều không có đề cập đến tiền hoa hồng, nếu không phải nhạc phụ đại nhân lúc trước ngăn cản tiểu tế thì chúng ta cũng có thể kiếm được mấy ngàn lượng hoa hồng."

Trong mắt Khấu Thủ Tín lóe lên một vòng hối hận nhàn nhạt, lại nói: "Hiền tế nên buông ánh mắt ra nhìn xa một chút, nếu như bệ hạ nhất thời vui vẻ, thưởng cho ngươi một chức quan, thì chỉ mấy ngàn lượng hoa hồng mà thôi lại coi là cái gì."

"Một. .. Một chức quan?"

Quách Đạm con ngươi đột nhiên co lại, run giọng nói.

"Đúng a!"

Khấu Thủ Tín kích động nói.

Quách Đạm vẻ mặt đưa đám nói: "Nhạc phụ đại nhân, sao ngài không nói sớm nha, nếu ngài nói sớm, tiểu tế sẽ chỉ kiếm không sai biệt lắm mười vạn lượng mà thôi ... Cũng may bây giờ vẫn còn cơ hội vãn hồi, phu nhân, ngày mai chúng ta sẽ không mở cửa, dừng ở đây, hai mươi vạn lượng, cũng đủ giao nộp."

Khấu Thủ Tín kinh ngạc nói: "Ngươi. .. Ngươi không muốn làm quan sao?"

"A? Tiểu. .. Tế cũng nghĩ như thế. Nhưng . .. . Quách Đạm nhẫn nhịn hồi lâu, mới thở dài: "Nhưng tiểu tế trời sinh tính tình đơn thuần thiện lương, thành thật đáng yêu, quan trường kia là cỡ nào hung hiểm, tiểu tế nếu như làm quan thì chỉ vài phút thôi đã khó giữ được mạng nhỏ, tiểu tế còn chưa lưu lại hậu nhân cho Khấu gia, tiểu tế cũng không đành lòng nhìn phu nhân còn trẻ như thế đã trở thành quả phụ."

Đơn thuần thiện lương, thành thật đáng yêu?

Hai cha con Khấu gia đều dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn Quách Đạm.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng "bang", chỉ thấy Khấu Nghĩa lảo đảo vọt vào, suýt chút nữa đụng đầu vào bàn.

Không đợi Quách Đạm phản ứng lại, thì thấy một công tử ca có khuôn mặt như thận heo trạc tuổi Quách Đạm bước vào, phía sau người này còn "Ngươi là ai2"

Quách Đạm vô ý thức hỏi.

Một tên nhàn rỗi trơn tru đem một cái ghế đặt dưới mông công tử ca, công tử ca liền lập tức ngồi xuống trên ghế, bắt chéo chân, cười lạnh nói: "Liền bản công tử còn không nhận ra, ngươi cũng không cảm thấy ngại khi ở kinh thành mở Nha hành."

Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nhìn thấy Khấu Ngâm Sa đứng sau lưng Quách Đạm, lập tức đứng dậy, kích động nói: "Ai u! Tiểu nương tử cũng thật là xinh đẹp nha!"

Quách Đạm lập tức chắn trước mặt Khấu Ngâm Sa, thấp giọng nói: "Nhạc phụ đại nhân, phu nhân, hai người về trạch viện trước."

Hai cha con Khấu Thủ Tín vội vàng từ phía cửa sau ra ngoài.

"Tiểu nương tử đừng đi a!"

Công tử ca liền muốn đuổi theo.

Quách Đạm lập tức chặn trước người hắn, cười hì hì nói: "Không biết công tử quang lâm Nha hành của ta là có chuyện cần phân phó sao?"

Công tử ca tức giận trừng mắt nhìn Quách Đạm, nhưng đột nhiên giống như nghĩ ra cái gì, lại ngồi xuống, chỉ vào Quách Đạm nói: "Ngươi chính là Nha hành đông chủ?"

"Đúng vậy."

Quách Đạm gật đầu nói.

Lúc này, Khấu Nghĩa cũng đến bên người Quách Đạm, ghé vào tai thì thầm nói: "Cô gia, người này là thiếu công tử của Hồng Lư tự khanh Hình Thượng Trí, Hình Toàn, phụ thân hắn là người của Đông xưởng đô đốc."

Công tử ca chẳng những không thèm để ý, mà còn rung lắc cổ chân, như thể biết rõ Khấu Nghĩa đang nói gì.

Quách Đạm nghe xong, lập tức tỏ vẻ nịnh nọt tiến lên, chắp tay cười nói: "Hóa ra là Hình công tử, tại hạ nhất thời vụng về, chưa thể nhận ra công tử, mong rằng Hình công tử ngài đại nhân đại lượng không trách tội tiểu nhân."

"Được rồi, cũng đừng đập mông ngựa, bản công tử sẽ không chấp nhặt với một tiểu thương nhân như ngươi."

Hình Toàn phất phất tay, lại nói: "Nhưng nhìn ngươi cũng rất cơ linh, vậy bản công tử sẽ nói rõ cho ngươi. Liên quan tới vị trí tham dự nghỉ lễ sắc phong, bản công tử muốn mười chỗ, mà lại muốn loại tốt nhất, nghe rõ chưa?" Quách Đạm khổ sở nói: "Tiểu nhân nghe rõ, nhưng những chỗ tốt nhất đều đã được người khác quyên."

Hình Toàn sắc mặt trầm xuống, nói: "Ngươi nói cái gì?"

Quách Đạm trầm ngâm một lát, thận trọng nói: "Nếu như Hình công tử nguyện ý quyên nhiều tiền hơn, vậy tiểu nhân vẫn có thể thao tác."

Hình Toàn càng thêm khó chịu nhìn hắn.

Quách Đạm minh bạch, gia hỏa này là đến tống tiền a, cười nói: "Hình công tử xin yên tâm, tại hạ biết rõ nên làm như thế nào."

"Lúc này mới giống câu nói."

Hình Toàn mặt mày giãn ra, cười nói: "Ta biết ngươi cũng có khó xử, bản công tử luôn luôn thông tình đạt lý, cũng sẽ không làm khó ngươi, ta cho ngươi thời gian một đêm, ngày mai ta sẽ lại tới đây, đến lúc đó ngươi đừng làm ta thất vọng."

"Hình công tử xin yên tâm, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó." Quách Đạm lập tức bảo đảm nói.

"Vậy được, bản công tử về trước."

"Hình công tử đi thong thả."

Quách Đạm vừa định chuẩn bị tiến lên đưa tiễn, Hình Toàn đột nhiên quay người trở lại, hỏi: "Tiểu nương tử vừa rồi là phu nhân ngươi?"

Ngươi thật đúng là nhớ kỹ a, vậy ngươi nhất định phải chết. Quách Đạm gật đầu nói: "Chính là nội tử."

Hình Toàn gật gật đầu, cười ha ha một tiếng, bước dài ra ngoài cửa, tiện tay giơ lên nói: "Không cần tiễn."

Hắn chân trước vừa đi, Khấu Nghĩa đã lo lắng đến độ cúi đầu dậm chân, hoảng hốt nói: "Cô gia, việc này. .. Phải làm sao mới ổn đây a!"

Quách Đạm hỏi: "Hắn đáng sợ thế sao?"

Khấu Nghĩa ai u một tiếng: "Cô gia ngài có điều còn chưa biết, Hình Toàn trời sinh tính tình tham tài háo sắc, lại ỷ vào việc phụ thân hắn là thân tín của Đông xưởng đô đốc nên khi nam phách nữ, việc ác bất tận, nghe nói gần đây hắn đi đến Vũ Thanh huyện để bắt cóc một nữ tử chắc là vừa mới hồi kinh, không ngờ hắn lại vừa vặn đụng vào việc này, chúng ta nếu không cho hắn mười chỗ, chỉ sợ. ..... thời gian sau này sẽ không dễ dàng."

"Thì ra là thế."

Quách Đạm sắc mặt bình tĩnh gật đầu.

Khấu Nghĩa nghỉ ngờ nhìn Quách Đạm, nói: "Cô gia, ngài thật giống Quách Đạm cười nói: "Nếu như sợ hãi có tác dụng thì ngươi ở đây là được rồi nha."

Khấu Nghĩa đầu tiên sững sờ, sau đó mặt mũi tràn đầy xấu hổ.

Quách Đạm nói: "Ta muốn ra cửa một chuyến, ngươi trở về nói một tiếng với nhạc phụ đại nhân và phu nhân, để họ đừng lo lắng, việc này ta sẽ giải quyết."

Nói xong, hắn liền đi ra ngoài, thuận tay còn lấy đi trương mục để trên bàn.

(*)xe, thuyền, điếm, cước, nha, vô tội cũng nên giết: đây là một câu tục ngừ cổ của người Trung quốc, nói về năm loại nghề nghiệp rất dễ phạm tội đó là đánh xe, lái thuyền, khách điếm, khuân vác và cò mồi.
Bình Luận (0)
Comment