Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 108 - Chương 107: Vừa Gặp Vạn Lịch Liền Hóa Sói

Chương 107: Vừa gặp Vạn Lịch liền hóa sói Chương 107: Vừa gặp Vạn Lịch liền hóa sóiChương 107: Vừa gặp Vạn Lịch liền hóa sói

Quan nha phải chết?

Khấu Ngâm Sa chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng, lời này để ai nghe thấy cũng đều cảm thấy sợ hãi, mà nam nhân đang đứng đối diện này lại có thể nói ra một cách hời hợt như thế, giống như đây là chuyện ván đã đóng thuyền, thậm chí giống như bây giờ có thể đi đặt trước quan tài và vòng hoa cho quan nha.

Nếu không phải Quách Đạm ngồi đối diện thì nàng sẽ không tin tưởng, bởi vì địa vị của quan nha cơ hồ không thể lay chuyển trong giới thương nhân Minh Triều, cũng là long đầu lão đại trong giới nha hành, với quy mô hiện tại của Khấu gia, căn bản không có khả năng đối nghịch cùng quan nha.

Nhưng mà. . . Những chuyện đang phát sinh trước mắt nàng, chẳng lẽ bình thường sao?

Lúc này Khấu Ngâm Sa cũng không biết chính mình nên nói gì, là khuyên Quách Đạm không nên xúc động, hay ủng hộ hắn đi chơi chết quan nha.

Nàng chỉ cảm thấy Quách Đạm lúc này và Quách Đạm lúc trước tưởng như hai người khác nhau, thậm chí có thể nói là hai thái cực.

Khấu Ngâm Sa không khỏi nghĩ thầm, đến tột cùng ta đã thả ra một ác ma như thế nào?

Nhưng mà, ác ma này cũng không phải một mình nàng có thể thả ra, còn có một người cũng giúp không ít, thậm chí có thể nói người này mới là người chủ yếu đẩy Quách Đạm ra, người này dĩ nhiên chính là Từ Mộng Dương.

Mà từ ngày Từ Mộng Dương tiến cử Quách Đạm cho Vạn Lịch thì không gặp lại Quách Đạm nữa, nhưng không phải hắn không quan tâm đến chuyện này, gan hắn cũng không lớn như thế, hắn chẳng qua là đang âm thầm quan sát.

Lúc này xe ngựa của Từ Mộng Dương đang dừng ở một con hẻm chênh chếch đối diện Khấu gia Nha hành.

"Lão gia, ngài nhìn xem, những người kia có phải là cấm quân hay không?"

Từ Mậu run rẩy đưa tay chỉ vào trước cửa Nha hành.

Từ Mộng Dương lau mồ hôi, nuốt một ngụm, nói: "Nào chỉ có cấm quân, hai người hộ vệ mặc thường phục đứng trước cửa kia chính là cận vệ của bệ hạ a."

"Cận vệ của bệ hạ?"

Từ Mậu không khỏi quá sợ hãi.

Phái cấm quân đến đây thì cũng thôi đi, vậy mà không ngờ ngay cả cận vệ, Hoàng đế cũng phái đến bảo hộ Quách Đạm, bách quan trong triều không quản là Thủ phụ hay là đại thái giám cũng chưa từng được hưởng thụ loại đãi ngộ này, mấu chốt người được bảo hộ lại là một nha thương mà triều đình vẫn luôn phi thường chán ghét.

Sắc mặt Từ Mộng Dương không khỏi lộ ra một tia hối hận, thở dài: "Nếu biết có hôm nay, lão phu lúc trước chắc chắn sẽ thận trọng cân nhắc am

Lúc trước Từ Mộng Dương chỉ là muốn Quách Đạm giúp Vạn Lịch kiếm chút thu nhập thêm để chính mình có thể thoát thân, nhưng thật không ngờ rằng Quách Đạm vậy mà biến thu nhập thêm thành vé số cào, đồng thời gây nên oanh động lớn như thế.

Sự tình đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của Từ Mộng Dương, hắn tuyệt đối không ngờ rằng sau khi Quách Đạm gặp được Vạn Lịch lại có thể bộc phát ra năng lượng kinh người như vậy, hắn bây giờ cũng chỉ có thể bí mật quan sát, thực tình không dám dính vào chuyện này.

Việc cấm quân vừa đến đứng trước cửa Khấu gia Nha hành đã không thể dùng cây to đón gió để hình dung, việc này giống như một khối nam châm to lớn hút toàn bộ ánh mắt trong kinh thành.

Đương nhiên, việc này cũng bảo đảm không còn người nào dám tới đây nháo sự, trừ phi người này điên rồi, bởi vì hoàng đế cận vệ sẽ không nhìn ngươi là ai, bọn hắn sẽ chỉ thi hành mệnh lệnh, ngươi nếu dám đến, vậy bọn hắn thật sự dám giết, tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình, đây chính là tố dưỡng nghề nghiệp lâu dài luyện tập mà thành, không có cách nào tuỳ tiện cải biến, bởi vì ai muốn tiếp cận Hoàng đế mưu đồ làm loạn, bọn hắn ngay lập tức nhất định sẽ giết chết đối phương, thà giết nhầm, cũng muốn bảo đảm không có sơ hở nào.

Nếu như Quách Đạm tâm đen một chút, chủ động tới cửa Hình gia tìm Hình Toàn đánh nhau, như vậy Hình Toàn chỉ có hai con đường có thể lựa chọn, hoặc là đứng đấy bị đánh, hoặc là chết, bởi vì nếu hắn đánh lại thì những cận vệ này khẳng định sẽ miểu sát hắn.

Đương nhiên, Quách Đạm sẽ không nhàm chán như thế, sau khi không bị phiền lòng bởi những chuyện này, hắn bắt đầu đem lực chú ý tập trung trên việc trù bị nghỉ lễ sắc phong.

Mà mấu chết Ủa nhiêm vu lần nàv không ở Nha hành: efñna không ở trong cung, mà là ở Tam Kiếm Khách.

Nếu như không có Tam Kiếm Khách, Quách Đạm thật đúng là không dám khoe khoang khoác lác, chính bởi vì có Tam Kiếm Khách làm tuyên truyền, Chu Phong và các loại đại phú hào mới cam nguyện móc tiền ra.

Sáng sớm hôm nay, Quách Đạm mang theo hai hộ vệ đi đến Tam Kiếm Khách.

Vừa mới vào cửa liền ngửi thấy từng trận mùi thơm nức mũi bay đến, trừ mùi son phấn, còn có mùi rượu, mùi trà, mùi đồ ăn. ...

"Ai u! Quách công tử!"

Nghe được một tiếng la nhiệt tình vang lên, chỉ thấy Hoa Hoa tỷ quơ quơ khăn lụa, lắc lắc mông lớn, giương nanh múa vuốt đánh tới.

Hai hộ vệ như di hình hoán ảnh xuất hiện ngay trước mặt Quách Đạm, sau đó bắt lấy cánh tay của Hoa Hoa tỷ.

"Tráng sĩ tha mạng, tráng sĩ tha mạng, ai u ai u, tay của ta sẽ đứt mất, đứt, đứt mất."

Hoa Hoa tỷ đau đến không muốn sống thét lên.

Nàng kêu hồi lâu, Quách Đạm mới phản ứng lại, chính mình cũng còn sợ hãi, bảo tiêu của Hoàng đế chính là không giống bình thường, vội vàng tiến lên phía trước nói: "Cận vệ huynh, buông nàng ra đi, nàng không có ác ý.

Vị cận vệ huynh này đầu tiên thuần thục sờ soạng trên người Hoa Hoa tìm tòi một phen, sờ đến nhân gia Hoa Hoa tỷ mặt đỏ rần, mới buông Hoa Hoa tỷ ra.

Hoa Hoa tỷ bị dọa mộng, xoa cánh tay của mình, trong mắt ngậm nước mắt, mặt mũi tràn đầy ủy khuất nói: "Quách công tử, bọn hắn là?"

Quách Đạm ồ một tiếng: "Bọn hắn người của Thánh thượng phái tới bảo hộ ta."

Hoa Hoa tỷ lập tức hút một ngụm hơi lạnh, trên mặt không còn nửa điểm ủy khuất, bị hoàng đế cận vệ sờ là vinh hạnh nha. Lại sợ hãi, nịnh nọt nói với Quách Đạm: "Quách công tử, trước kia ta có mắt không thấy Thái Sơn, ngài. .. Ngài có thể ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với ta."

Bây giờ Quách Đạm nổi tiếng bên ngoài, mọi người đều biết trước đó là có chuyện gì xảy ra.

Chuyện này làm sao cũng không thể dối gạt được.

Từ đó khiến rất nhiều người sợ hãi Quách Đạm trả thù, bởi vì lúc trước có quá nhiều người từng khi dễ Quách Đạm, bây giờ Quách Đạm là phong "Hoa Hoa tỷ nói quá lời rồi, chỉ cần tỷ đừng ở trước mặt phu nhân ta nói lung tung, ta đã đủ hài lòng." Quách Đạm cười nói.

"Minh bạch, minh bạch."

Hoa Hoa tỷ lại nịnh nọt cười nói: "Quách công tử chính là tuyệt thế nam nhân."

"Cái mông ngựa này của tỷ đập thật sự là đáng ghét, ta cũng không thể phủ nhận a."

Quách Đạm bất đắc dĩ lắc đầu, lại hỏi: "Công việc của Xuân Mãn Lâu làm được thế nào?"

"Ai u!"

Hoa Hoa tỷ lập tức cười đến con mắt đều không thấy,"Quách công tử, ngài thật đúng là phụ mẫu tái sinh của chúng ta, ta thật sự không ngờ, chỉ cần đứng chỗ đó bưng cái đĩa liền có thể kiếm được tiền, hơn nữa tiền này còn không ít. Bộp bộp bộp -!"

Hoa Hoa tỷ thật sự là quá khoa trương! Quách Đạm cười khổ lắc đầu, đi về phía trước, chỉ thấy bên trong trụ sở Tam Kiếm Khách đang dị thường bận rộn, trong này chắc chắn có trên dưới trăm người, quy mô lớn hơn gấp mười lần so với trước đó, mà trước tấm bình phong của Chu Lập Chỉ có hai nữ tử xinh đẹp đang đứng, một người bưng một món ăn, một người cầm một bầu rượu, khuôn mặt mỉm cười ẩn ý đưa tình nhìn Chu Lập Chi.

Các nàng chính là nhóm đầu tiên làm người mẫu quảng cáo cho rượu và món ăn.

Trước kia các nàng tới đây làm người mẫu cho Chu Lập Chỉ vẽ, Xuân Mãn Lâu phải trả tiền cho Tam Kiếm Khách, mà hiện tại Tam Kiếm Khách trả tiền cho các nàng.

Đây đương nhiên là do Quách Đạm yêu cầu, bởi vì Quách Đạm biết rõ nghề người mẫu này rất trọng yếu đối với Tam Kiếm Khách, Tam Kiếm Khách càng lớn mạnh thì nghề người mẫu nhất định cũng phải lớn mạnh và đa dạng hóa, việc này không có lối tắt, mà cần rất nhiều tư bản vận hành, càng nện tiền thì nghề này lại càng tốt.

Mà những người mẫu này đều xuất thân thanh lâu, các nàng đương nhiên vô cùng vui vẻ, so với ở thanh lâu bồi tiếp nam nhân uống rượu mua vui, công việc này hiển nhiên cao đại thượng rất nhiều.

Đương nhiên, tiền này cũng không phải do Tam Kiếm Khách ra, mà là do các đại phú thương ra.

Mà ngoài những người mẫu này, còn có không ít họa sĩ đang ngồi trước bàn, cẩn thận vẽ các loại đồ vật trước mặt, đều là rượu, món ăn, phục hắn chỉ phụ trách vẽ những thương phẩm này sao cho đặc biệt nổi bật.

Mà nhóm người mẫu đầu tiên của Tam Kiếm Khách thì đang giúp người mẫu trang điểm, mặc quần áo.

Khắp nơi đều là những thân ảnh bận rộn.

Mọi người thậm chí đều không để ý cái gì tôn ti trật tự, sốt ruột liền trực tiếp ồn ào, ta quản ngươi là ai.

Mà loại không khí này làm Quách Đạm có chút kích động, đây chính là không khí của xã hội tư bản, trừ triểu đình, trong kinh thành không có xưởng sản xuất nào có thể đạt tới quy mô bậc này.

"Hiền chất! Hiền chất!"

Đang lúc Quách Đạm cố gắng nghĩ biện pháp thoát khỏi dây dưa thần công của Hoa Hoa tỷ, đột nhiên nghe được một tiếng hô, hắn tìm theo tiếng quay đầu nhìn lại thì thấy cách đó không xa Chu Phong đang đứng trước một chiếc bàn ăn, ngoắc tay về phía hắn, Quách Đạm tranh thủ thời gian mượn cơ hội này thoát khỏi Hoa Hoa tỷ, sau đó bước nhanh về phía Chu Phong.

"Viên ngoại còn phải tự mình đến đây giám sát sao?"

Quách Đạm nửa đùa nửa thật nói.

Chu Phong vội nói: "Dĩ nhiên không phải, ta là tới học tập. Ha ha!"

Quách Đạm ánh mắt đột nhiên liếc nhìn bức họa để trên bàn bên cạnh, chỉ thấy trên bức họa vẽ chính là món ăn chiêu bài của Trần lâu trước đây, chuột hoang chưng, vẽ rất không tệ khiến người xem nhìn mà thèm nhỏ nước dãi, lại hỏi: "Viên ngoại có hài lòng không?"

"Hài lòng, đương nhiên hài lòng."

Trên mặt Chu Phong chất đầy vẻ tươi cười, nói: "Không dối gạt hiền chất, ta còn thực sự không ngờ, hiền chất sẽ vì chúng ta bỏ ra nhiều công sức như vậy."

Trước đó hắn còn cho rằng chỉ là vẽ mấy món ăn mà thôi, chưa từng nghĩ rằng, đây chỉ là việc cơ bản nhất, Tam Kiếm Khách còn để người mẫu cầm thịt rượu, chẳng những thế còn mời nhân sĩ chuyên nghiệp đến lấy tên và viết lời bình cho những món ăn này, tiền này tiêu thật đúng là quá đáng giá, hắn thậm chí có suy nghĩ quyên thêm một chút tiền để vẽ mỗi món ăn một lần.

Quách Đạm mỉm cười nói: "Viên ngoại không cần đa tạ, đây chỉ là bổn phận của chúng ta mà thôi, dù sao viên ngoại là người bỏ tiền, nên được như thế." niềm vui thú lớn a!"

Quách Đạm đôi mắt chuyển động, cười nói: "Viên ngoại nói thật sao?"

"Tuyệt đối là phát ra từ phế phủ." Chu Phong lập tức vỗ ngực nói.

Quách Đạm cười nói: "Nếu đã như vậy, sao chúng ta không hợp tác sâu hơn nữa?"

Chu Phong hai mắt mở một cái, lập tức biểu lộ hứng thú thật lớn, hỏi vội: "Hiền chất nói vậy nghĩa là sao?"

"Chúng ta sang bên kia nói chuyện."

"Mời."

Hai người đi tới một góc trong viện.

Quách Đạm nói: "Viên ngoại đã có kinh nghiệm nhiều năm làm buôn bán nên ta cũng không quanh co lòng vòng, gần đây Nha hành chúng ta có dự định mở rộng quy mô, việc này cần đầu tư rất nhiều tiền bạc, không biết viên ngoại có hứng thú nhập cổ phần hay không?"

Chu Phong lúc này ngây ra như phỗng.

Quách Đạm nghỉ ngờ nhìn hắn, hỏi: "Viên ngoại chắc không hứng thú."

"Không. Không không không!"

Chu Phong đột nhiên giật mình tỉnh lại, liên tục khoát tay, lại kích động không thôi nói: "Ta rất có hứng thú, chỉ là ta thật sự không ngờ, hiền chất vậy mà lại để ta nhập cổ phần."

Chuyện này với Chu Phong quả thực là bánh từ trên trời rớt xuống, lấy tình huống hiện tại của Khấu gia nghĩ không kiếm tiền cũng khó, nhưng chuyện này cũng làm hắn khó có thể lý giải.

Như Kim Ngọc lâu của hắn tuyệt đối sẽ không để người khác nhúng chàm, vì vậy hắn vạn lần không ngờ rằng Quách Đạm sẽ tại thời điểm Khấu gia Nha hành tình thế mạnh mẽ như vậy, mời hắn nhập cổ phần.

Đây chính là sự khác biệt lớn nhất của thương nhân cổ đại và Quách Đạm.

Thương nhân cổ đại đều cho rằng gia nghiệp là không thể để ngoại nhân nhúng chàm, nó phải hoàn toàn thuộc về mình, thuộc về hậu thế của mình, hơn nữa bọn hắn cũng đều cho rằng khi tình hình làm ăn tốt thì tiền này đương nhiên đều phải chính mình kiếm, nếu gặp phải khó khăn mới nghĩ tìm người nhập cổ phần.

Tư duy này vừa vặn tương phản hoàn toàn với tư duy của Quách Đạm.

Quách Đạm cười nói: "Buôn bán không phải là ngươi ném tiền cho ta, khác nói chuyện cẩn thận."

"Có hứng thú, tuyệt đối có hứng thú." Chu Phong vội vàng gật đầu.

"Có phải người nghe được cũng có phần hay không?"

Cũng không biết Tào Đạt từ nơi nào chui ra, tiến về phía trước, mỉm cười nhìn hai người bọn họ.

Chu Phong hờn nói: "Tại sao lại là ngươi, thật sự là âm hồn bất tán."

Tào Đạt khẽ nói: "Ta cũng có hợp tác với Quách hiền điệt a." Nói xong, hắn lại hướng Quách Đạm cười nói: "Quách hiền điệt, ta cũng rất có hứng thú nhập cổ phần vào Khấu gia Nha hành, không biết ta có vinh hạnh này không?"

"Đương nhiên, đương nhiên."

Quách Đạm cười gật đầu, nghĩ thầm, chỉ mong các ngươi có thể làm mồi nhử giúp ta câu ra con cá lớn kia.
Bình Luận (0)
Comment