Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 119 - Chương 118: Phiền Phức Theo Nhau Mà Đến

Chương 118: Phiền phức theo nhau mà đến Chương 118: Phiền phức theo nhau mà đếnChương 118: Phiền phức theo nhau mà đến

Đã canh bốn sáng, nhưng Khấu Ngâm Sa vẫn còn chưa ngủ, nàng ngồi một mình ở trong viện, nhìn vầng trăng sáng trên trời suy nghĩ xuất thần.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Khấu Ngâm Sa đã có thói quen ngồi ở sân viện chờ đợi Quách Đạm về nhà, nếu như Quách Đạm không trở về, nàng khó mà ngủ nổi.

Kỳ thật dĩ vãng Quách Đạm cũng thường xuyên uống đến đêm khuya mới trở về, nhưng lúc đó, Khấu Ngâm Sa tối đa cũng chỉ hỏi một câu vào ngày hôm sau mà thôi, bình thường đều là Khấu Nghĩa trông nom Quách Đạm.

Nghe thấy một tiếng cọt kẹt, cửa sân từ từ mở ra.

"Phu quân trở về."

Khấu Ngâm Sa lập tức đứng dậy, nhưng nhìn thấy Quách Đạm đứng ngoài cửa viện không nhúc nhích, trái tim không khỏi nhấc đến cổ họng, bước nhanh tiến lên: "Phu quân làm sao... A -!"

Lúc đang nói Quách Đạm đột nhiên dang tay ôm chặt lấy nàng, khiến nàng kinh ngạc hô một tiếng.

Không đợi Khấu Ngâm Sa phản ứng lại, liền nghe được Quách Đạm ô yết,"Phu nhân. ..Ô ôô... .

Quách Đạm mới từ trong hoàng cung trở về, nếu như xảy ra chuyện thì tuyệt đối không phải việc nhỏ, Khấu Ngâm Sa cũng không để ý mình đang bị Quách Đạm ôm thật chặt, vội nói: "Phu quân, xảy ra chuyện gì rồi?"

"Phu quân ta suýt chút nữa thôi không thể cùng nàng sinh hài tử." Quách Đạm cánh tay không khỏi lại tăng thêm mấy phần lực đạo, nghĩ thầm, thân thể của phu nhân thật là thơm, thật là mềm mại.

MẠ2"

Khấu Ngâm Sa nghe được cảm thấy vô cùng hoang mang,"Phu quân, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ hơn một chút được không, có phải sắc phong đại điển xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không?"

"Không phải."

Quách Đạm lắc đầu, nói: "Là. .. Là quá thành công."

"Quá thành công? Vậy vì sao phu quân... ?"

"Chính là không nên thành công quá mức." Quách Đạm nức nở nói: "Khiến bệ hạ vô cùng vô cùng thích ta, suýt nữa thôi ta phải ở lại trong cung làm thái giám." Làm thái giám?

Trong đầu Khấu Ngâm Sa kìm không được toát ra một hình ảnh Quách Đạm mặc thái giám phục thị.

Thật sự là rất thích hợp!

"Phì -!"

Khấu Ngâm Sa nhất thời nhịn không được, cười ra tiếng.

Ta không nghe lầm chứ! Quách Đạm ngẩng đầu lên nhìn Khấu Ngâm Sa nói: "Phu nhân, nàng đang cười? Nàng vậy mà còn cười?"

"Không có. .. Không có." Khấu Ngâm Sa mím thật chặt môi, trán nhẹ lay động, chợt phát hiện bản thân còn bị Quách Đạm ôm, bình thường Quách Đạm tối đa cũng chỉ là ôm ôm eo, dắt dắt tay, còn chưa hề ôm nàng như vậy, tranh thủ thời gian tránh thoát, dung nhan tuyệt sắc đã đỏ thấu.

"Nàng rõ ràng là đang cười, chẳng lẽ nàng muốn ta làm thái giám." Quách Đạm mười phần buồn bực nhìn Khấu Ngâm Sa.

"Không có, ta không cười. Phì -!"

Nói đến thái giám, Khấu Ngâm Sa liền nhịn không được, lấy tay áo dài che miệng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ý cười.

"Phu nhân, đây chính là một vấn đề rất nghiêm túc, ta sẽ nói cho nhạc phụ đại nhân nghe, lão nhân gia không phải bị dọa ngất đi, đây là muốn hai nhà Quách Khấu tuyệt hậu a."

"Cũng không biết phu quân nói thật hay đùa?"

Khấu Ngâm Sa nghiêng con mắt nhìn Quách Đạm, hiển nhiên có chút không tỉn.

"Là thật?"

Quách Đạm lại kéo tay của Khấu Ngâm Sa, nói: "Ngồi ngồi ngồi, ta nói cho nàng nghe."

Quách Đạm kéo Khấu Ngâm Sa ngồi xuống ở sân viện, sau đó kể lại mọi chuyện phát sinh trong cung cho Khấu Ngâm Sa nghe.

Đương nhiên phải thêm chút nước miếng, à không, muốn làm chuyện xưa thêm đặc sắc, tránh không được thêm mắm dặm muối, đây là có thể lý giải.

"Phu nhân, nàng không biết, ánh mắt của bệ hạ nhìn ta lúc ấy thật là so với nhìn Hoàng quý phi còn muốn. .. Nàng hiểu được không? Hiện tại ta cảm thấy tránh được lần đầu tiên, không tránh được mười năm."

Nói đến đây, hai tay Quách Đạm lại cầm thật chặt tay của Khấu Ngâm một phần vạn ngày nào đó ta vào trong cung sẽ có khả năng biến thành một nam nhân không hoàn chỉnh, chúng ta tranh thủ thời gian, tranh thủ ngay trong năm nay mang thai, như vậy cho dù ta bất hạnh phải làm thái giám, cũng không có nỗi lo về sau, có câu, chọn ngày không bằng gặp ngày... ."

Khấu Ngâm Sa đột nhiên rút tay về, đồng thời thưởng cho Quách Đạm một cái nhìn khinh bỉ.

Hóa ra lượn quanh hồi lâu, ngươi lại muốn đánh cái chủ ý này.

Quách Đạm bĩu môi, ủy khuất nói: "Vì sao ánh mắt của phu nhân làm ta cảm thấy như ta đang yêu cầu một cái gì đó quá phận."

Tử huyệt!

Đây chính là tử huyệt!

Kỳ thật chính Khấu Ngâm Sa cũng không rõ mình rốt cuộc nghĩ như thế nào, bởi vì từ nhỏ nàng rất tự lập tự chủ, không có thói quen phụ thuộc vào người khác, từ đó cũng không có tư tưởng xuất giá tòng phu, dù sao trước đó nàng đều dựa vào chính mình, nhưng bất đắc dĩ phải tuân theo phụ mẫu chi mệnh, vì vậy mặc dù thành hôn đã mấy năm, nhưng nàng vẫn còn duy trì sự thận trọng của thiếu nữ, bởi vì nàng vẫn không coi Quách Đạm là trượng phu của mình, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy chính mình cần phải có trách nhiệm của thê tử.

Loại tâm lý mâu thuẫn này làm nàng cũng không biết nên như thế nào.

Kết quả là nàng chỉ có thể lại bắt đầu giả làm đà điểu.

Không nghe thấy.

Nàng cái gì cũng không nghe thấy.

"Ha ha. ... Ha ha... ."

Nhìn Khấu Ngâm Sa giả làm đà điểu, Quách Đạm ngửa mặt về sau, ngã xuống ghế nằm, cười ha ha.

Kỳ thật hắn chỉ là thích đùa Khấu Ngâm Sa một chút mà thôi, hắn mặc dù không phải loại nam nhân thủy chung một lòng, nhưng hắn cảm thấy loại chuyện này vẫn phải phụ thuộc vào cảm giác của hai người lúc đó, cảm giác này đến thì tự nhiên sẽ nước chảy thành sông, hiển nhiên thời điểm này còn chưa tới, dưới loại tình huống này tiến hành, còn không bằng đi tập thể dục tôi luyện thắt lưng.

Khấu Ngâm Sa vừa thẹn vừa giận nghiêng mắt nhìn Quách Đạm, nói: "Bây giờ phu quân đừng cười vui vẻ, ta thấy phiền phức của chúng ta vừa mới bắt đầu thôi." phiền phức này vừa mới bắt đầu, hơn nữa có khả năng so với trong tưởng tượng của ta còn hơn rất nhiều."

Khấu Ngâm Sa chân mày cau lại, lộ vẻ u sầu, không có chút vui vẻ vui sướng nào.

Mà nguyên nhân cũng là bởi vì yến hội tổ chức rất thành công biểu thị hợp tác của Khấu gia và Hoàng đế đã gần như kết thúc, mà lúc trước bọn hắn sở dĩ có thể thuận buồm xuôi gió, toàn bằng việc Quách Đạm vì Hoàng đế hiệu lực, bây giờ coi như đã kết thúc, chuyện phiền toái tự nhiên cũng sẽ theo nhau mà tới. ...

Chuyện này cũng không khó dự tính.

Qua một lát, Khấu Ngâm Sa hỏi: "Phu quân đã có đối sách?"

"Đương nhiên là có."

"Đối sách gì?"

"Gắt gao ôm chặt đùi của bệ hạ quyết không buông tay." Quách Đạm sắc mặt nghiêm túc nói. ......

Hôm sau!

Quách Đạm như thường ngày, nắm tay Khấu Ngâm Sa đi đến tiền viện vấn an Khấu Thủ Tín, mà Khấu Ngâm Sa cũng đã quen thuộc việc bị Quách Đạm nắm tay trong nhà, hơn nữa, bây giờ nhìn càng thêm tự nhiên, không giống trước đó cứng ngắc, khó chịu.

Khấu Thủ Tín nhìn thấy trong lòng cũng cao hứng, kỳ thật hắn cũng biết phu thê hai người còn chưa ngủ chung nhưng bây giờ hắn tin tưởng chuyện này chỉ là sớm muộn.

Phu thê hai người đỡ lấy Khấu Thủ Tín ở trong viện tản bộ, vừa đi vừa nghe Quách Đạm kể lại đại điển đêm qua, cũng có thể nói là vui vẻ hòa thuận.

Sau đó Quách Đạm đi đến Nha hành nhìn một chút, rồi quay trở lại trạch viện cùng Khấu Ngâm Sa đối chiếu sổ sách, bởi vì mấy ngày trước, Quách Đạm vẫn luôn bận bịu ở trong cung, chuyện ở Nha hành đều do Khấu Ngâm Sa phụ trách, hắn thật sự không rõ số tiền cuối cùng quyên được là bao nhiêu.

"Tổng cộng là 31 vạn 2,800 lượng."

Khấu Ngâm Sa đưa trương mục đã tính toán xong cho Quách Đạm,"Phu quân xem một chút."

"Nha." Quách Đạm nhận lấy, cẩn thận nhìn lại, sau đó gật đầu, hướng Khấu Ngâm Sa cười nói: "Những ngày này thật sự là nhờ có phu nhân." trương mục của Quách Đạm, lại nhỏ giọng hỏi: "Nhưng không biết phu quân dự định nuốt hơn ba mươi vạn lượng này như thế nào?"

Lúc nói lời này, nàng thật sự là hãi hùng khiếp vía, số lượng khổng lồ như vậy, hơn nữa còn là của Hoàng đế, dùng từ "Nuốt" này rất là đáng sợ a.

Chỉ là nàng cũng không có cách nào, đây có lẽ là biện pháp duy nhất để Khấu gia không lo lắng về sau.

"Tham lam."

"Tham lam?"

"Ừm."

Quách Đạm thoáng gật đầu, đang muốn giải thích thì Khấu Nghĩa đột nhiên vào trong phòng bẩm báo: "Cô gia, Đại tiểu thư, nội tướng tới."

Quách Đạm vội vàng đứng dậy, chỉ thấy Trương Thành mang theo hai cái tiểu thái giám đi vào, Trương Thành đương nhiên sẽ không chờ sau khi thông báo xong mới đi vào.

"Quách Đạm gặp qua nội tướng."

Hai phu thê vội vàng thi lễ ở mức trang trọng nhất.

Trương Thành gật đầu, hỏi: "Quách Đạm, trương mục của số tiền quyên góp đã tính toán rõ ràng chưa?"

Quách Đạm nói: "Vừa mới tính xong."

"Vừa vặn, bệ hạ phái ta đến triệu ngươi vào cung để hỏi thăm việc này."

"Nhanh như vậy?" Tuy nói như thế, nhưng trong mắt Quách Đạm lại thoáng có một tia vui mừng.

"Không nhanh, số bạc này đặt ở nhà ngươi đã nhiều ngày rồi." Trương Thành nhẹ nhàng phất tay, nói: "Mau mau chuẩn bị đi rồi theo ta vào cung."

"Vâng."

Khấu Ngâm Sa vội vàng lấy trương mục đưa cho Quách Đạm, trong mắt nàng tràn ngập lo lắng.

Nếu như số bạc này bị mang đi, vậy Khấu gia sẽ vô cùng nguy hiểm.

Quách Đạm thấp giọng nói: "Có hối hận tối hôm qua không đáp ứng ta hay không?"

"Đáp ứng cái gì?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Khấu Ngâm Sa mới nghĩ ra, chợt nổi giận trừng mắt với Quách Đạm, nói: "Mau mau đi đi." Quách Đạm quấy rối như thế khiến Khấu Ngâm Sa buông lỏng một chút, lộ ra một nụ cười yếu ớt nói "Sớm chút trở về."

Quách Đạm gật đầu cho nàng một ánh mắt yên tâm, sau đó liền ra cửa, lúc đi qua Khấu Nghĩa, hắn đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ngươi lập tức đến chỗ Trần Phương Viên, nói cho hắn biết, có thể bắt đầu."...

Hoàng cung.

"Thảo dân khấu kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Quách Đạm hành lễ đồng thời vụng trộm liếc mắt nhìn Trương Kình đang đứng bên trái, trong mắt hắn lóe ra một tia quang mang dị dạng, rồi nói thầm một tiếng, đa tạ!

"Mau mau miễn lễ."

Vạn Lịch hơi đưa tay ra hiệu, sau khi Quách Đạm đứng dậy, liền nói: "Đêm qua Trẫm đề cập với ngươi về chuyện trương mục, không biết bây giờ ngươi đã tính xong chưa?"

Xem ra ông chủ này thực sự không dễ hầu hạ a! Quách Đạm trong nội tâm cảm khái một phen, đêm qua vừa hỏi, hôm nay đã muốn có kế quả, tương lai chắc chắn tuyệt bức là một lão bản lòng dạ hiểm độc, gật đầu nói: "Hồi bệ hạ, trương mục đều đã tính toán xong, xin bệ hạ xem qua." Hai tay Quách Đạm cầm trương mục dâng lên.

Trương Kình lập tức tiến đến cầm lấy trương mục, sau đó lại dùng hai tay dâng lên cho Vạn Lịch.

Vạn Lịch chỉ hơi hơi nhìn một chút, nhân tiện nói: "Ngươi tính sai rồi."

Oa! Đối mặt với hơn ba mươi vạn lượng, vậy mà Vạn Lịch là giếng cổ không gợn sóng, xem ra đêm qua hắn đã lặng lẽ phái người tính toán qua. Quách Đạm âm thầm cân nhắc, ngoài miệng lại nói: "Bệ hạ, chuyện khác, thảo dân có khả năng sẽ làm sai, nhưng trương mục đã qua tay thảo dân thì chắc chắn là không sai được, thảo dân vô cùng tin tưởng vào khả năng tính toán của mình."

"Thật sao?"

Vạn Lịch nói: "Trẫm làm sao thấy thiếu mất một vạn lượng."

"Bệ hạ, đây chắc chắn là không có khả năng." Quách Đạm lập tức nói.

"Ngươi xác định?"

"Thảo dân xác định."

"Tốt!"

Vạn Lịch gật đầu, liếc mắt nhìn Trương Kình. Trương Thành nhíu mày nghỉ ngờ liếc nhìn Trương Kình lại liếc mắt nhìn Quách Đạm, trong mắt lộ ra lo lắng.

Quách Đạm cũng vụng trộm liếc Trương Thành một cái, nghĩ thầm, xem ra hắn cũng không hiểu rõ tình hình a! Nói cách khác hắn tuyệt đối không cùng Trương Kình có ý tưởng đen tối, rất tốt.

Rất nhanh, liền thấy hai đại hán nhấc một cái hòm gỗ lớn đi vào, để xuống bên cạnh Quách Đạm.

"Mở ra!"

Nụ cười trên mặt Vạn Lịch dần dần biến mất.

"Vâng."

Hòm gỗ mở ra bên trong đều là bạc trắng bóng.

Vạn Lịch mặt không đổi nhìn Quách Đạm, nói: "Ngươi có nhận biết số bạc này?"

Quách Đạm cẩn thận nhìn nhìn, nói: "Bạc được đúc khá giống nhau, nên thảo dân không dễ nhận biết, nhưng mà... . hòm gỗ này nhìn có chút quen mắt."

"Dân đen to gan, bây giờ tang chứng cũng đã lấy được, ngươi còn dám ở đây giảo biện, hòm gỗ này vốn là của ngươi."

Trương Kình đứng ra, chỉ vào Quách Đạm khiển trách.

"A? Nghe kiểu nói này của đốc chủ, hòm gỗ này thật đúng là giống như của nhà thảo dân." Quách Đạm không kìm lòng được sờ sờ hòm gỗ nói.

Vạn Lịch khuôn mặt lập tức giận dữ, vỗ bàn một cái, chỉ vào Quách Đạm nói: "Tốt lắm Quách Đạm, thua thiệt trẫm tin tưởng ngươi như vậy, mọi chuyện đều vì ngươi làm chủ, ngươi lại trung gian kiếm lời đút túi riêng, ngươi thật sự làm trẫm quá thất vọng."

Vạn Lịch yêu tiền như mạng, ngươi tham ô tiền của hắn chính là cắt thịt của hắn, mặc dù hắn rất mập, nhưng. . . Nhưng cũng đau nha.

Quách Đạm tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Vạn Lịch, nói: "Bệ hạ vì sao nói như thế? Thảo dân bây giờ cũng không rõ lắm, nếu như hòm gỗ này thật sự là của thảo dân, tại sao lại xuất hiện ở nơi này."
Bình Luận (0)
Comment