Chương 122: Dã tâm
Chương 122: Dã tâmChương 122: Dã tâm
MMPI
Ra khỏi lầu nhỏ, trong lòng Quách Đạm hung hăng mắng.
Tại phố Wall, hắn cũng đã gặp không ít nhà tư bản máu lạnh, nhưng cần cho bao nhiêu hoa hồng họ cũng đều sẽ cho, không có ai keo kiệt giống như Vạn Lịch, không, keo kiệt chỉ sợ không đủ để hình dung Vạn Lịch, ngay cả ý thức cơ bản là phải thanh toán tiền thù lao Vạn Lịch cũng không có.
Cũng được! Ta còn không thèm một chút xíu tiền hoa hồng của ngươi, sớm muộn gì từ trên người của ngươi, lão tử cũng sẽ kiếm được gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần. Quách Đạm âm thầm thề trong lòng.
Nhưng Quách Đạm lại không biết vào giờ phút này, Vạn Lịch cùng hắn có suy nghĩ giống nhau như đúc.
MMPI
Còn phải cho tiền hoa hồng?
Trẫm thế nhưng là Hoàng đế nha!
Làm việc cho trẫm chính là phúc phận tu mười khiếp của ngươi, vậy mà lại còn mặt dạn mày dày đòi tiền hoa hồng?
Thật sự là lẽ nào lại như vậy.
Vạn Lịch hướng hoạn quan bên người hỏi: "Ngươi có biết Nha hành bình thường thu bao nhiêu tiền hoa hồng?"
Hoạn quan suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như là ba phần (3%) lợi nhuận."
"Nhiều như vậy?"
Vạn Lịch kinh ngạc nói.
Hoạn quan gật đầu nói: "Đúng là không ít, vì vậy không quản là triều đình hay là bách tính vẫn luôn không thích nha thương, bọn hắn rất là gian trá."
"Nói có lý." Vạn Lịch liên tục gật đầu, biểu thị tán đồng sâu sắc, chính là như vậy, nghĩ thầm, lúc trước Hưng An bá giống như đã từng nói Quách Đạm thì thu càng nhiều hoa hồng.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện phải bỏ tiền, không quản là bao nhiêu, Vạn Lịch đều cảm thấy toàn thân khó chịu.
Hoạn quan kia đã ở bên cạnh Vạn Lịch lâu dài, có thể nói là cùng lớn con ngươi chuyển động, nói: "Bệ hạ nếu không muốn cho tiền hoa hồng, cũng không phải không được."
Vạn Lịch hỏi vội: "Ngươi có biện pháp?"
Hoạn quan nói: "Bệ hạ sao không ban cho hắn một chức quan, như thế, hắn vì bệ hạ hiệu lực chính là chuyện đương nhiên, tất nhiên cũng không cần cho tiền hoa hồng."
Vạn Lịch hai mắt sáng rỡ, kích động nói: "Hay lắm! Hay lắm! Chủ ý này diệu a!"
Nếu ban cho Quách Đạm một chức quan thì bổng lộc sẽ do quốc khố phát, nhưng hắn lại có thể tư dụng, hơn nữa còn có thể sử dụng rất nhiều lần, thật đúng là quá thoải mái a!...
"Hắt xì!"
Sau khi xuống xe ngựa, Quách Đạm đột nhiên hắt hơi một cái, lúc này hắn không thèm để ý, bởi vì bây giờ hắn đắc tội không ít người, có người ở trong lòng vẽ vòng tròn nguyền rủa hắn là chuyện rất bình thường, không có mới là không bình thường.
"Phu quân trở về."
Vào tới cửa, liền nhìn thấy Khấu Ngâm Sa ra đón.
"Phu nhân!"
Quách Đạm lại muốn lập lại chiêu cũ, nghẹn ngào một tiếng, dang tay muốn ôm, nào biết Khấu Ngâm Sa vẫn còn cách hắn một khoảng xa thì đột nhiên ngừng lại.
Chỉ hận cánh tay không đủ dài a!
Quách Đạm bị nhìn thấu chỉ có thể lúng túng thả tay xuống.
Khấu Ngâm Sa có vẻ tức giận trừng mắt nhìn Quách Đạm, chế nhạo nói: "Phu quân chắc lại bị ủy khuất rồi?"
"Đâu chỉ là bị ủy khuất."
Quách Đạm trùng điệp thở dài, tiến lên phía trước, một tay khoác lên bờ vai của Khấu Ngâm Sa, thở dài: "Còn rất đói bụng."
Khấu Ngâm Sa lúc này ngược lại không có né tránh, nàng cũng đã quen thuộc, hiếu kỳ nói: "Đói bụng?"
"Ừm."
Quách Đạm ủy khuất gật đầu, sau đó lại tức giận bất bình nói: "Thiết công kê kia liền bữa cơm cũng không chiêu đãi ta, thiệt thòi ta còn giúp hắn kiếm nhiều tiền như vậy." rồi không phải đi hoàng cung sao?"
"Đúng a!"
"Vậy thiết công kê là chỉ... ."
"... Người nào như thế người đó biết rõ." Quách Đạm nhẹ nhàng khẽ nói.
Mặc dù không nói rõ, nhưng Quách Đạm rất nhanh liền dùng hành động chứng minh, người đó thật sự là một thiết công kê vắt cổ chày ra nước.
Quách Đạm ăn như hổ đói hết hai bát cơm lớn, lại uống thêm một chén rượu, vuốt ve cái bụng đã phình lên, rồi thở dài một hơi nói: "Thật sự là thoải mái a!"
Khấu Ngâm Sa thấy vậy, không khỏi mỉm cười.
Quách Đạm ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Nhạc phụ đại nhân đã nghỉ ngơi rồi sao?"
"Phụ thân vừa mới ngủ không lâu." Khấu Ngâm Sa gật đầu, lại hỏi: "Phu quân, bệ hạ có nói gì không?"
Hôm nay nàng lo lắng suốt cả ngày, nhưng nàng thậm chí cũng không biết mình đang lo lắng cái gì, là lo lắng Quách Đạm nuốt không nổi số tiền lớn kia, hay là lo lắng Quách Đạm nuốt vào số tiền lớn kia.
Quách Đạm nao nao, nói: "Đúng nha, suýt nữa thì quên nói chuyện chính, khiến phu nhân lo lắng rồi, sai lầm! Sai lầm!"
Khấu Ngâm Sa mím môi cười nói: "Nhìn thấy phu quân ăn ngon như vậy, ta muốn lo cũng lo không nổi."
Quách Đạm ngẩn người, cười ha ha một tiếng, lại nói: "Mặc dù còn chưa bảo đảm hoàn toàn thành công, nhưng nàng yên tâm, tiền này nếu đã rơi vào trong túi của ta, vậy chúng nhất định sẽ chạy không thoát."
Khấu Ngâm Sa không khỏi thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng nàng cũng không có ý định hỏi nhiều nữa, bởi vì nàng biết rõ trong chuyện này nàng không thể giúp được bất cứ điều gì, giống như lại nghĩ tới cái gì, nói: "A, hôm nay có rất nhiều thương nhân tới cửa, ta nghe quản gia nói, việc này giống như là phu quân cố ý an bài."
Quách Đạm gật đầu, chỉ tiết nói: "Ta chính là mượn bọn họ làm mồi nhử câu dẫn thiết công kê kia mắc câu."
Khấu Ngâm Sa hơi sững sờ, chợt lườm hắn một cái,"Nói bậy gì vậy."
"Danh hiệu! Danh hiệu!"
Ouách Đam hồn nhiên khânag eØ còn cười hắc hắc nói: "%au này chúna ta liền dùng danh hiệu thiết công kê để gọi người đó, tránh để người khác nghe được."
Dùng danh hiệu thiết công kê để chỉ người kia, ngươi đúng là đã suy nghĩ nhiều a! Khấu Ngâm Sa nghe thôi đều cảm thấy lông tơ dựng đứng, nhưng cẩn thận tưởng tượng, biện pháp này cũng thật sự không tệ, dù sao chuyện này là chuyện có thể rơi đầu, mặt khác, nàng cũng mơ hồ đoán được thủ đoạn của Quách Đạm, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, dù sao Quách Đạm không phải thật sự muốn nuốt vào mấy chục vạn lượng này, có lẽ chỉ là cầm tiền này để đầu tư mà thôi, lại hỏi: "Vậy phu quân có thật dự định để những thương nhân kia ném tiền vào Nha hành không, hay đây hết thảy chỉ là một sự ngụy trang?"
Nếu như muốn nhập số tiền lớn kia vào Nha hành, vậy thì không cần thiết để cho người khác nhập cổ.
Quách Đạm nói: "Đương nhiên là thật, ai... với tình huống trước mắt của Nha hành, tiền của thiết công kê vẫn là nhiều lắm, nếu để thiết công kê tham dự vào thì cổ phần không tốt tính toán, Nha hành chúng ta tạm thời cũng chịu không nổi, vì vậy ta dự định đơn độc thao tác khoản tiền kia trước, đồng thời Nha hành cũng phải tranh thủ thời gian mở rộng quy mô để tương lai có đủ khẩu vị nuốt vào khoản tiền lớn này, cho nên Nha hành cần huy động số lượng lớn vốn đầu tư."
Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nói: "Phu quân vẫn phải nuốt vào khoản bạc kia?"
Quách Đạm gật đầu nói: "Đây là đương nhiên nha! Nếu đơn độc thao tác, thiết công kê tùy thời còn có thể rút ra, chỉ khi làm được bên trong ngươi có ta, bên trong ta có ngươi thì chúng ta mới an toàn nhất."
Khấu Ngâm Sa phiền muộn, thì ra hắn vẫn phải nuốt, chỉ là tạm thời dạ dày còn nhỏ, nuốt không nổi, nhưng nàng cũng vô lực ngăn cản, dứt khoát không hỏi đến, vẫn nên hỏi một chút chuyện hiện tại mà nàng có thể giúp được một tay,"Vậy không biết phu quân dự định dùng phương thức gì để những thương nhân kia tham dự vào Nha hành, hôm nay họ đến hỏi rất nhiều, nhưng chúng ta căn bản không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể nói chờ phu quân trở lại."
"Ai... Đây là sai lầm của ta, ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ đến nhanh như vậy, nên chưa dặn dò được rõ ràng."
Quách Đạm dừng lại, rồi tiếp tục nói: "Ta định giá tài sản của Nha hành chúng ta là mười vạn lượng, một cổ là một lượng bạc, mà Khấu gia chiếm hữu năm thành một (51%), nói cách khác chúng ta muốn từ trong tay bọn họ huy động bốn vạn chín trăm lượng." đáng giá nhiều tiền như vậy?"
Quách Đạm ha ha cười nói: "Giá trị mấu chốt của Nha hành là ở người."
Ngụ ý, bản thân ta liền đáng giá nhiều tiền như vậy.
Điểm này làm Khấu Ngâm Sa không thể không phục, những thương nhân kia vì cái gì tranh nhau ném tiền vào Khấu gia Nha hành, không phải là bởi vì Quách Đạm sao, lại hỏi: "Thế nhưng vì sao muốn chia nhỏ cổ phần như vậy, chia thành mười thành không phải tốt hơn sao?"
Quách Đạm giải thích nói: "Số tiền này dù sao cũng không ít, nếu như chia thành mười thành đến tính, như vậy một thành chính là một vạn lượng, con số này chỉ sợ rất khó tìm được người có thể tiếp nhận, mà tối đa cũng chỉ tìm được năm người, nếu chia nhỏ một chút thì tất cả mọi người đều dễ thao tác." Quách Đạm nghĩ thầm, đây mới chỉ là thử nghiệm mà thôi, chờ đến thời điểm chia tách mỗi cổ một văn tiền mới xem như chân chính cất bước.
Khấu Ngâm Sa bừng tỉnh đại ngộ, Nha hành muốn tiếp nhận mấy vạn lượng đầu tư, trong lòng bàn tay có chút có chút đổ mồ hôi, nói: "Không biết phu quân đã chọn được người thích hợp chưa?"
Quách Đạm lắc đầu nói: "Ngược lại ta chưa xác định được nhân tuyển, nhưng phải tận lực lựa chọn hợp tác cùng những thương nhân buôn trà, đồ sứ và tơ lụa."
Khấu Ngâm Sa nghe xong liền hiểu, bởi Quách Đạm không chỉ một lần đề cập với nàng về việc mua bán liên quan đến tơ lụa, lá trà, đồ sứ, vì thế hắn cũng không phải nói bừa muốn cạo chết quan nha, nàng đồng thời cũng càng thêm hiếu kì, nói: "Phu quân, bây giờ là bọn hắn nhập cổ phần vào Nha hành, mà không phải chúng ta nhập cổ phần vào bọn hắn."
Quách Đạm cười nói: "Phu nhân, nếu như chuyện gì cũng bắt đầu từ số không thì cần thời gian rất dài, cuộc đời của chúng ta đều rất ngắn ngủi, vì vậy lựa chọn hiện tại không thể nghỉ ngờ là phương thức nhanh nhất, tạm thời chúng ta giúp bọn hắn vận doanh trước, nhường bọn hắn đi ở phía trước giúp chúng ta tìm kiếm đường đi, như vậy Nha hành mới có thể tiến lùi tự nhiên, dù sao trước mắt chúng ta thực lực không đủ, đợi đến khi thực lực chúng ta đủ mạnh, chúng ta liền có thể nuốt mất mua bán của bọn hắn."
Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nói: "Làm thế nào có thể nuốt?"
Muốn nuốt cũng là bọn hắn nuốt mất Nha hành a!
Quách Đạm cười ha ha nói: "Việc này có rất nhiều phương pháp, đến lúc đó nhìn tình huống rồi nói tiếp, tóm lại, chỉ cần một ngón tay của bọn hắn thò vào bộ này của ta, vậy ta liền có thể kéo toàn bộ bọn hắn vào được, không cá mêt ai á thể chav thoát " Quách Đạm hoặc là không chơi, nếu muốn chơi thì khẳng định phải chơi số lượng lớn thương phẩm, đây là không có gì bất ngờ.
Hơn nữa Quách Đạm cũng không đặt ánh mắt vào thị trường quốc nội, Minh triều thị trường kỳ thật cũng chỉ lớn như vậy, chính mình chơi với chính mình thì không có chút thành tựu nào cả, bởi vì đại đa số bách tính cũng đều tự cung tự cấp, vì vậy nhất định phải kết nối với thế giới, chỉ khi có thị trường đủ lớn, tài năng của Quách Đạm mới có thể phát huy, mấu chốt nhất chính là, thời đại này chính là thời đại đại hàng hải, bên ngoài lãnh thổ này tràn đầy kỳ ngộ, đây kỳ thật cũng là địa phương hấp dẫn hắn nhất.
Hắn lựa chọn đồ sứ, tơ lụa, lá trà thật ra là vì đó là những thương phẩm thế giới bên ngoài đang cần số lượng lớn, tại quốc nội đầu cơ trục lợi, lợi nhuận rất có hạn, đầu cơ trục lợi kiếm lợi nhiều nhất ở quốc nội không gì bằng lương thực, nhưng hắn cảm thấy đầu cơ trục lợi lương thực chính tát ao bắt cá, là mua bán thua thiệt nhất.
Trước đó hắn ngược lại là có ý tưởng này, nhưng hắn cảm thấy rất khó thực hiện, dù sao có quá nhiều hạn chế, không để ý là đầu rơi xuống đất, nhưng mà bây giờ đã có quan hệ với Hoàng đế thì hắn có thể đi thử một chút, hắn cũng phải vì thế mà chuẩn bị kỹ càng.