Chương 127: Sư tử vồ thỏ
Chương 127: Sư tử vồ thỏChương 127: Sư tử vồ thỏ
Từ Mộng Dương cũng không có trí tuệ lớn, văn thao vũ lược như Trương Cư Chính, cũng không có cương trực công chính, không bị tiền bạc cám dỗ như Hải Thụy, nhưng với tư cách là người gìn giữ Từ gia cơ nghiệp, Từ Mộng Dương lại phi thường thành công, hắn gặp chuyện thì tránh, không để mình bị cuốn vào bất kỳ chuyện thị phi nào, trong triều hắn cũng không có cừu nhân, tại thời điểm thương nghị quốc sự, hắn đều nói năng thận trọng, hoặc giả bộ câm điếc, vì vậy ngôn quan Ngự sử cũng không muốn đắc tội một người hiền lành như thế, còn cho hắn cơ hội bứt ra.
Hắn cũng vô cùng trân quý cơ hội này, sau khi bứt ra, hắn lập tức thả ra tin tức, Tam Kiếm Khách đã bán cho Khấu gia, đồng thời tửu trang cũng sẽ không tiếp tục hợp tác với Khấu gia.
Đứng đội là phi thường kiên định.
Mà chuyện này là hoàn toàn cổ vũ cho ngôn quan Ngự sử phách lối kiêu ngạo.
Ngôn quan bắt đầu mở rộng toàn bộ phương vị công kích Quách Đạm.
Ngày ấy tại sắc phong đại điển, bọn hắn bị Quách Đạm nhục nhã đến mức phải phẩy tay áo bỏ đi, kỳ thật loại sự tình này bọn hắn cũng không phải chưa bao giờ gặp qua, thời điểm Trương Cư Chính còn tại thế, bọn hắn thường xuyên bị nhục nhã, nhưng Trương Cư Chính chính là đương triều Thủ phụ, còn không thể nói là dưới một người trên vạn người, tại thời kỳ đỉnh phong Trương Cư Chính còn áp đảo phía trên Hoàng đế, hắn thật sự có năng lực phế Vạn Lịch.
Bị Trương Cư Chính nhục nhã, chí ít còn có thể sống trong nhục nhã này mấy ngàn năm.
Thế nhưng Quách Đạm chỉ là một nha thương bị văn nhân phỉ nhổ N năm, sống trong giai tầng hèn mọn nhất xã hội, bị Quách Đạm nhục nhã khiến ngôn quan mất hết mặt mũi, nếu như không chơi chết Quách Đạm thì khó hả được mối hận trong lòng a!
Dẫn đầu làm khó dễ Quách Đạm tự nhiên là Khương Ứng Lân cầm đầu ngôn quan Ngự sử, bọn hắn liên hợp dâng tấu lên nội các, yêu cầu định nghĩa Tam Kiếm Khách tập họa là dâm họa, cáo buộc Tam Kiếm Khách truyền bá tư tưởng dâm loạn với mục đích vơ vét của cải không tiếc độc hại bách tính, làm hỏng triều cương, phá hư xã hội ổn định, yêu cầu nội các hạ lệnh niêm phong Tam Kiếm Khách, bắt giữ Quách Đạm hỏi tội.
Mà lấy Thân Thì Hành cầm đầu nội các, vốn đang đấu tranh cùng ngôn quan Ngự sử, nội các đương nhiên không muốn giúp ngôn quan Ngự sử, nhưng không ít đại thần trong triều cũng nhao nhao hưởng ứng, bởi vì những đại thần này đều tự khoe bản thân mình là nhân sĩ chính phái, là một dòng nước trong bên trong nước bùn, nếu như đã định nghĩa Tam Kiếm Khách tập họa thành "Dâm họa", thì mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, cũng muốn đứng ra nói lên một hai câu thể hiện lập trường của bản thân.
Thân Thì Hành cũng không có uy tín cùng quyết đoán như Trương Cư Chính, hắn cũng không dám bốc lên nguy hiểm bị thiên hạ chê trách mà bác bỏ yêu cầu của ngôn quan, dù sao nội các cũng là người đọc sách, không thể đắc tội thiên hạ người đọc sách, nhưng Thân Thì Hành cũng không muốn trợ giúp đối phương, thế là nội các liền vung cái vấn đề khó khăn này lên phía trên, bởi vì nội các chỉ có quyền viết phiếu kiến nghị, đơn giản là là dán những suy nghĩ của nội các lên trên tấu chương, sau đó trình lên, hơn nữa Thân Thì Hành cũng không dùng góc độ của nội các để viết phiếu kiến nghị niêm phong Tam Kiếm Khách, mà hắn đơn giản chỉ truyền đạt lại ý kiến của quan viên trong triều mà thôi, đây chính là ám chỉ Hoàng đế, nội các là trung lập.
Mà Ti Lễ Giám nắm giữ quyền phê hồng, quyền lực này vốn là của Hoàng đế, bình thường đều là đại thần thượng tấu, Hoàng đế phê hồng, nhưng Hoàng đế muốn nhẹ nhõm một chút thì không phải quốc gia đại sự sẽ do thái giám trực tiếp phê.
Những tấu chương này được đưa lên T¡ Lễ Giám thì giống như đá chìm đáy biển đều không có nổi lên bất kỳ cái gì.
Phía trên không bác bỏ, cũng không hạ chỉ.
Ngôn quan Ngự sử tiếp tục thượng tấu, Vạn Lịch nhìn cũng chẳng muốn nhìn, dứt khoát trực tiếp thông báo nghỉ bệnh, triều hội cũng không ra, miễn bị các ngươi tóm chặt.
Vạn Lịch đã chơi sáo lộ này đến mức lô hỏa thuần thanh, dù sao da mặt hắn cũng dày vô cùng, các ngươi thích mắng như thế nào cũng được, dù sao ta cũng không nghe thấy.
Hoàng đế không phê, ngành tư pháp cũng không dám động, những quan viên này cũng không ngốc, Hoàng đế rõ ràng là đứng về phía Quách Đạm, nếu bọn hắn nếu dám tự tiện đi thăm dò rồi niêm phong thì Hán vệ sẽ tới cửa niêm phong nhà bọn hắn.
Bởi vì có sự tồn tại của Đông xưởng cùng Cẩm Y Vệ cho nên quyền tư pháp cũng nằm trong tay Hoàng đế.
Nhưng mà, chuyện này cũng trong dự tính của đám người Khương Ứng Lân, hắn thượng tấu với hai mục đích, thứ nhất là muốn làm lớn việc này, thứ hai là muốn thăm dò Hoàng đế thái độ. dùng phương thức của mình để giải quyết.
Phương thức của ngôn quan là gì, không gì khác, chính là dư luận.
Kim Ngọc lâu.
"Ta không phải vào nhầm cửa hàng chứ?"
Chu Phong nhìn thấy tửu lâu rỗng tuếch, không khỏi hung hăng dụi dụi mắt, đột nhiên hoảng sợ nói: "Ôi nha! Đây là làm sao rồi?"
Bây giờ chính là giữa trưa, là thời điểm ăn cơm, làm sao một khách nhân cũng không có?
"Lão gia, ngươi xem như trở về, xảy ra chuyện lớn rồi."
Chưởng quỹ khóc kể lể.
Chu Phong kinh ngạc nói: "Xảy ra chuyện lớn gì?"
Chưởng quỹ kia nói: "Bây giờ bên ngoài đều nói Tam Kiếm Khách tập họa chính là dâm họa, là Khấu gia công cụ vơ vét của cải, bức hiếp phụ nữ đàng hoàng làm kỹ nữ, truyền bá tư tưởng dâm loạn. .. ."
"Phụ nữ đàng hoàng?" Chu Phong buồn bực nói: "Những nữ nhân kia không phải đều là kĩ nữ sao?"
Chưởng quỹ kia nói: "Tiểu nhân cũng không rõ, bên ngoài chính là đang truyền như thế."
Chu Phong lại nói: "Nhưng điều này thì có quan hệ gì với Kim Ngọc lâu của ta?"
Chưởng quỹ kia nói: “Bọn hắn nói chúng ta có quan hệ hợp tác Khấu gia là đang nối giáo cho giặc, còn nói nếu chúng ta không lập tức đoạn tuyệt với Khấu gia thì sẽ vĩnh viễn không đến Kim Ngọc lâu của chúng ta."
Chu Phong nghe xong, lập tức ngây ra như phỗng.
Đây đúng là tai bay vạ gió.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ hướng gió của dư luận, đột nhiên xuay chuyển một trăm tám mươi độ.
Sĩ lâm, học viện, triều đình cũng bắt đầu trắng trợn phê phán Tam Kiếm Khách tập họa.
Nói Tam Kiếm Khách truyền bá tư tưởng dâm loạn, độc hại bách tính, phá hư lễ chế, nguy hại xã hội ổn định, tóm lại, các loại mũ chụp xuống đầu Tam Kiếm Khách.
Ngay trước đó Khấu gia cũng vì sắc phong đại điển mà được mọi người nói chuyện say sưa.
Mà hâv aiờồ Khấu øia lân tức biến thành ác nauvên truyền bá † trởnd dâm loạn .
Chẳng những thế, bọn hắn còn tuôn ra tin tức nói rằng Quách Đạm lợi dụng tiến sĩ để tuyên truyền Tam Kiếm Khách, đem chân tướng xấu xí bên trong hết thảy đều moi ra.
Đồng thời còn có quyền tài giao dịch sau lưng sắc phong đại điển.
Bọn hắn cũng không phải nói chuyện dựa vào chứng cứ, mà chỉ là dùng một loại phương thức suy đoán để luận định, đây cũng là tác phong trước sau như một của bọn hắn, nói ví dụ như, bọn hắn cho rằng nữ nhân chắc chắn sẽ không nguyện ý làm người mẫu, như vậy suy ra, những nữ nhân này là bị Quách Đạm bức hiếp, thật sự là có lý có cứ. Cho nên mới có tin đồn Quách Đạm ép buộc dân nữ, lừa bán ấu nữ, cung cấp ca kỹ, còn có tin đồn rất nhiều tiến sĩ bị Quách Đạm dùng tiển tài thu mua, hay Quách Đạm dùng tiền hối lộ người nhà Hoàng quý phi, sau đó cầm Hoàng gia chiêu bài đi vơ vét của cải.
Đồn có mũi có mắt.
Đây kỳ thật cũng là sáo lộ bọn hắn dùng để thanh toán Trương Cư Chính, nắm lấy một số chỉ tiết trong sinh hoạt của Trương Cư Chính sau đó vô hạn kéo dài suy đoán.
Đây đúng là một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng a!
Những tiến sĩ kia đột nhiên tỉnh ngộ lại, dù không có tỉnh ngộ lại, cũng bị mắng khó chịu, mấu chốt nếu còn không tranh thủ thời gian đứng đội, vậy thật sự sẽ bị mọi người cho rằng bọn họ bị Quách Đạm thu mua, tiến sĩ cũng nhao nhao công kích Quách Đạm.
Lúc trước «bản ghỉ chép phỏng vấn tiến sĩ » khiến Tam Kiếm Khách ngay lập tức nhảy lên cấp bậc cao đại thượng, mà nay điểm sáng này cũng biến thành vết nhơ.
Đối phó một nha thương nho nhỏ, vậy mà phải vận dụng lực lượng lớn như vậy, thật giống như sư tử vồ thỏ.
Liễu gia.
"Lần này Khấu gia thật xong rồi." Liễu Thừa Biến cười trên nỗi đau của người khác nói.
Kỳ thật rất nhiều nội tình đều do Liễu gia tuôn ra, đặc biệt là chuyện về « bản ghi chép phỏng vấn tiến sĩ », ngôn quan Ngự sử làm sao biết rõ được những nội tình trong thương nghiệp.
Liễu Tông Thành lại thở dài nói: "Quách Đạm đúng là một kỳ tài thương nghiệp hiếm có, nhưng mà loại người này thường sẽ không có kết cục tốt." Khấu gia đóng cửa, hắn đương nhiên vui vẻ, nhưng hắn cũng là thương nhân nên trong nội tâm vẫn cảm thấy có một chút bi thương.
Nhưng mà, trong trận bão dư luận này, bị tổn thương nhiều nhất không gì bằng những thương nhân có quan hệ hợp tác cùng Khấu gia, bọn hắn đầu tư không ít tiền vào sắc phong đại điển, mà nay vốn là thời điểm thu hoạch lại xảy ra một chuyện như thế, chờ mong trước đó lập tức hóa thành hư không, hơn nữa chiến hỏa này còn đốt đến trên người bọn họ, bây giờ phàm là người có quan hệ với Khấu gia đều bị mọi người tẩy chay.
Khấu gia trạch viện.
"Các vị yên lặng một chút, yên lặng một chút, nghe ta nói một câu."
Quách Đạm đứng dậy, cao giọng hô.
Hơn mười vị thương nhân chen chúc chung một chỗ trong sảnh đường, lúc này mới đình chỉ phàn nàn, nhao nhao nhìn về phía Quách Đạm.
Mà ngoài cửa có từng đợt âm thanh gào thét truyền vào trong sảnh đường.
"Thanh trừ dâm loạn, khôi phục phong hoá."
Thì ra vào giờ phút này trước cổng chính của Khấu gia, có trên trăm người đọc sách đang đứng hô to khẩu hiệu, yêu cầu niêm phong Khấu gia, bắt giữ Quách Đạm hỏi tội, bằng không, quyết không bỏ qua.
Bị ầm ï cả ngày, Quách Đạm không khỏi trợn trắng mắt, chỉ có thể cất cao giọng nói: "Thứ nhất, ta đại biểu Khấu gia rất xin lỗi các vị, việc này tất cả đều là lỗi của ta, các vị đều vô tội bị vạ lây, đối với chuyện này chúng ta cảm giác rất áy náy."
Một thương nhân nói: "Chúng ta không phải đến để luận đúng sai...
"Hãy nghe ta nói hết."
Quách Đạm ngắt lời hắn, lại nói: "Thứ hai, chúng ta sẽ bồi thường tất cả tổn thất cho các vị, bao quát số tiền các vị đầu tư vào sắc phong đại điển, chúng ta đều sẽ đủ số trả lại, về phần yêu cầu giải trừ mọi khế ước hợp tác của các vị với Khấu gia, chúng ta cũng đều đáp ứng, đồng thời cũng lý giải nỗi khổ tâm trong lòng các vị, cho dù Khấu gia chúng ta có thể gắng gượng vượt qua lần này, chúng ta vẫn giống như trước đây hoan nghênh các vị tới cửa."
Hơn mười thương nhân lúc này mới trầm mặc xuống.
Bọn họ tới đây chính là để đòi bồi thường, quảng cáo khẳng định là không ra được, vậy các ngươi khẳng định phải bồi thường tiền a! người của Quách Đạm ta, ta nói bồi thì nhất định sẽ bồi, đồng thời ta nhất định cũng sẽ làm tất cả mọi người hài lòng, chỉ là việc này mới chỉ vừa phát sinh, chúng ta còn đang gấp rút chế định phương án bồi thường, cho nên xin các vị đi về trước chờ tin tức của chúng ta, một khi phương án bồi thường chế định xong, chúng ta sẽ lập tức thông tri các vị đến đây. Các vị cũng đều thấy, bạc này đều còn tại trong nhà của ta."
"Chúng ta đương nhiên hiểu rõ ngươi, nhưng ngươi cũng phải cho chúng ta một kỳ hạn." Tào Đạt đột nhiên nói.
Các thương nhân còn lại cũng đều nhao nhao gật đầu, theo suy nghĩ của bọn hắn, Khấu gia nhất định là xong, nếu như bị quan phủ niêm phong, vậy cái gì bồi thường cũng đều không có, bọn hắn hi vọng có thể mau chóng xử lý.
Quách Đạm hơi chút trầm ngâm, nói: "Bởi vì chuyện này đột nhiên xảy ra, chúng ta đều không dự tính được, trên khế ước cũng không viết rõ điểm này, cho nên để chế định ra một phương án bồi thường khiến tất cả mọi người hài lòng thì ta cần một chút thời gian, ta hứa trong vòng nửa tháng, nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời chắc chắn."
"Nửa tháng?"
Một đám thương nhân hai mặt nhìn nhau.
Nghe một chút khẩu hiệu phía ngoài đi, Khấu gia các ngươi có thể gắng gượng được nửa tháng sao?
Quách Đạm tự tin cười một tiếng, nói: "Ta biết các vị đang lo lắng điều gì, nếu như bọn hắn có thể niêm phong Khấu gia, thì đã sớm niêm phong rồi, cần gì phải ở bên ngoài ồn ào, thật không phải ta xem thường bọn hắn, mà bọn hắn thậm chí ngay cả cửa cũng không dám vào, vì vậy các vị không cần vì việc này có bất kỳ lo lắng gì. Mặt khác, việc này dù sao cũng có quan hệ với hoàng cung, ta cũng phải thương lượng với bệ hạ, việc này cũng cần thời gian."
Đám người nghe vậy, mặc dù vẫn còn không hài lòng, bởi bọn hắn đều hi vọng ngay hôm nay có thể lấy tiền rời đi, nhưng vấn đề là số tiền kia được cấm quân trông coi, bọn hắn cho dù bức Quách Đạm, cũng không làm nên chuyện gì, huống hồ Quách Đạm nhận toàn bộ trách nhiệm thuộc về mình, không có ý trốn tránh trách nhiệm, đây đã là điều vô cùng tốt, bọn hắn cũng chỉ có thể thấy tốt thì lấy.
Đợi sau khi những thương nhân này rời đi, Khấu Ngâm Sa đi ra, lo lắng nhìn Quách Đạm, "Phu quân, bệ hạ thật sự đồng ý trả lại tiền sao?"
Quách Đạm cười nói: "Ta chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, nàng còn coi là thật, không phải ta không muốn trả lại tiền, chỉ là tiền này bây giờ trả phức lắm!"
"Thật sao?"
Khấu Ngâm Sa hiển nhiên có chút không tin, bây giờ nàng chỉ cảm thấy tường đổ mọi người đẩy, cây đổ bầy khỉ chạy toán loạn.
Quách Đạm nhẹ nhàng nắm chặt tay của nàng, nói: "Phu nhân không cần lo lắng, nghe một chút những khẩu hiệu bên ngoài kia, chẳng qua là bọn hắn đang giúp chúng ta tuyên truyền thôi, hơn nữa còn không lấy tiền."
Khấu Ngâm Sa nghe được tức giận buồn cười nói: "Loại tuyên truyền này không cần cũng được."
Nàng cũng đọc qua thi thư, bị mắng trong lòng cũng rất khó chịu.
Quách Đạm lại nói: "Phu nhân, chúng ta là thương nhân, không phải người đọc sách, trục lợi mới là quan trọng nhất."
Khấu Ngâm Sa nói: "Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế thì còn ai dám buôn bán cùng chúng ta."
"Cũng không phải, cũng không phải." Quách Đạm nói: "Có câu nói, vật cực tất phản, thời điểm bọn hắn triệt để đạp chúng ta xuống vực sâu thì đó cũng chính là ngày chúng ta dục hỏa trùng sinh, nếu nàng không tin thì bây giờ ta để Tam Kiếm Khách tùy tiện bán tập họa, dù bán với giá đắt gấp đôi cũng tuyệt đối bị người tranh đoạt."
Khấu Ngâm Sa hiển nhiên không tin: "Sao có thể?"
Quách Đạm cười nói: "Phu nhân không khỏi cũng quá đề cao bọn hắn, những người bên ngoài kia mắng như cây ngay không sợ chết đứng, nhưng thời điểm bọn hắn đi thanh lâu chơi lại là một bộ mặt hoàn toàn trái ngược, bây giờ bọn hắn mắng Tam Kiếm Khách dâm loạn thì chính là quảng cáo tốt nhất, bởi vì đây vốn là nhân tính, ta dám khẳng định, rất nhiều người hiện tại cũng muốn kiến thức một chút tập họa của chúng ta đến cùng là dâm loạn cỡ nào, để sau đó càng thêm có lý có cứ phê phán chúng ta."
Khấu Ngâm Sa ngưng lông mày không nói, không thể không nói, Quách Đạm nói thật đúng là có mấy phần đạo lý.
Đúng lúc này, Thần Thần thở hồng hộc chạy vào, nói: "Cô gia, Tam Kiếm Khách truyền đến tin tức nói, biển hiệu của Tam Kiếm Khách lại bị giội nước bẩn."
"Không có việc gì, không có việc gì."
Quách Đạm cười nói: "Đúng lúc ta cũng dự định đổi một biển hiệu khác, dù sao cũng đã đổi chủ nhân, Tam Kiếm Khách chỉ có tiếng mà không có miếng, vậy đương nhiên bây giờ phải thay tên, hơn nữa một khi tấm biển hiêu mới này đước †reo lên. bon hắn tiiyêt đối không dám oiêôi" Khấu Ngâm Sa hỏi: "Là bệ hạ ban cho sao?"
"Dĩ nhiên không phải, cái này không hề có quan hệ với bệ hạ."
"Đó là cái gì?"
"Phu nhân đừng sốt ruột."
Quách Đạm hướng Thần Thần nói: "Kêu quản gia mang tấm biển kia lên."
Một lát sau, thấy hai hạ nhân nhấc một tấm biển vào đại sảnh.
Khấu Ngâm Sa nhìn thấy tấm biển, không khỏi quá sợ hãi.
Chỉ thấy trên tấm biển kia viết ba chữ to bằng sơn đỏ --- Đan Dâm Khách.
Nếu tấm biển này được treo lên thì hoàn toàn chính xác sẽ không có người nào đi giội nước bẩn, có lẽ sẽ còn treo lụa đỏ lên để nó càng thêm dễ thấy, Quách Đạm ngươi giác ngộ cũng quá cao đi.