Chương 138: Đại gian thương
Chương 138: Đại gian thươngChương 138: Đại gian thương
Quách Đạm chẳng những không có chuẩn bị khế ước, thậm chí có thể nói là cái gì cũng không chuẩn bị, đừng nhìn vẻ mặt hắn lúc này vô cùng nhẹ nhõm, kỳ thật hắn chỉ là đang giả vờ, trong thời khắc nguy cơ này, hắn nhất định phải tự tin, buôn bán kiêng ky nhất chính là ủ rũ, không quản bất cứ lúc nào, làm một thương nhân, ngươi đều phải thể hiện ra sự tự tin mạnh mẽ, cho dù nghèo đến mức chỉ còn lại một tấm giấy vệ sinh, ngươi cũng phải thể hiện ra rằng ngày mai sẽ có một trăm vạn tới sổ, bằng không, các bên đòi nợ lập tức sẽ thi nhau mà đến, vậy thì triệt để không thể cứu được.
Cũng may những đại phú thương này cũng không phải đến để đàm luận chỉ tiết, bọn hắn chỉ đến để lấy lòng Quách Đạm, thấy Quách Đạm tuyệt đối không để ý chuyện lúc trước, trái tim mới xem như yên ổn.
Chỉ là bọn họ cũng quá coi thường Quách Đạm, trong mắt Quách Đạm, trước đó bọn họ yêu cầu giải trừ hợp tác là một hành vi rất bình thường, đó chính là một loại bản năng sinh tồn, nếu đổi lại là Quách Đạm, hắn cũng sẽ lựa chọn làm như vậy, hơn nữa còn tuyệt tình hơn so với bọn họ, mặt khác, Quách Đạm còn trông cậy vào bọn họ đầu tư, làm sao có thể cùng bọn họ giận nhau.
"Quách hiển điệt, việc này đã qua, không biết hiền điệt dự định khi nào đẩy ra tập họa?" Chu Phong hỏi.
Chuyện nhập cổ phần có thể nói sau, nhưng chuyện tập họa thế nhưng là lửa sém lông mày a!
Những phú thương này lúc trước nguyện ý quyên nhiều tiền như vậy, không phải là vì cài cắm quảng cáo trên tập họa sao, đặc biệt là đám người Chu Phong, bọn hắn còn mong đợi tập họa này giúp bọn hắn gõ mở cánh cổng thị trường Giang Nam.
Đáng lẽ lúc này tập hoạ hẳn đang được bán ra, nhưng bởi vì thời gian qua Quách Đạm làm nỉ cô hệ liệt, nên chậm trễ không ít thời gian, gần đây sự vụ lại đặc biệt nhiều, vì vậy trong thời gian ngắn còn không thể đẩy ra, vẫn phải chờ một chút thời gian.
Đương nhiên, Quách Đạm cũng không thể nói như vậy.
Lại muốn kéo dài thời gian, những đại phú thương này cũng không đáp ứng, bọn hắn cho rằng phải thừa dịp mọi người đang chú ý, tranh thủ thời gian đẩy ra tập họa.
Cũng may Quách Đạm đã có chuẩn bị, cười nói: "Nói đến tập họa này, chúng ta xem như nhân họa đắc phúc a!"
Tàn Đat cười ha hả nói: “Đóng là như vây bâv iồ moi naười đầu nhị thường chờ mong, chúng ta nên tranh thủ thời gian đẩy ra mới phải."
"Đúng nha! Đúng nha! Tốt nhất ngày mai liền đẩy ra."
Những đại phú thương còn lại mừng rỡ miệng không khép lại được, bây giờ tập họa này thế nhưng được danh nhân chứng nhận.
"Cũng không phải, cũng không phải." Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Ý ta cũng không phải là như vậy."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.
Chu Phong hỏi: "Vậy không biết ý của Quách hiền điệt là gì?"
"Đêm thất tịch."
Quách Đạm cười nói: "Mặc dù việc này làm kế hoạch của chúng ta chậm trễ không ít thời gian, nhưng lại chờ được đêm thất tịch, đây quả thật là nhân họa đắc phúc a!"
"Đêm thất tịch?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là cái nào cùng cái nào a!
Đối mặt ánh mắt nghỉ hoặc của mọi người, Quách Đạm lại không nhanh không chậm uống một ngụm trà, sau khi đặt chén trà xuống, mới hỏi: "Các vị đều là kinh thành nổi danh đại phú thương, không biết các vị có biết thiên chức của thương nhân chúng ta là gì hay không?"
Vì trục lợi?
Cái này không có ý tứ nói ra miệng a.
Nhưng sự thật là như thế, thương nhân chính là trục lợi, mà lại là vì chính mình trục lợi.
"Hiền chất, chúng ta ngu dốt, không biết, nên ngươi cứ nói thẳng đi." Tào Đạt hoàn toàn không nghĩ ra, dứt khoát trực tiếp hỏi.
"Thiên chức của thương nhân chúng ta dĩ nhiên chính là xúc tiến tiêu dùng."
Quách Đạm cười nói: "Các vị có nghĩ tới hay không, từ Tần triều đến nay, địa vị của thương nhân càng ngày càng đi xuống, nhưng chưa hề có triều đại nào hoàn toàn không có thương nhân, điều này đủ để chứng minh trên đời này không thể thiếu thương nhân, các vị không ngại ngẫm lại xem, nếu như không có thương nhân thì toàn bộ xã hội sẽ biến thành một đầm nước đọng, không có chút tính lưu thông nào."
Chu Phong như có điều suy nghĩ gật gật đầu, điều này cũng không khó lý giải, nhưng vấn đề là bọn hắn không phải đang lên lớp học, mà là đang đàm luận mua bán, nói: "Tuy nói như thế, nhưng ta vẫn không rõ điều này và tân hoa thì có auan hê œì2" "Còn có đêm thất tịch?"
"Đúng, ba cái này có liên hệ gì?"
Mọi người vẫn không hiểu ra sao.
"Quan hệ rất lớn." Quách Đạm cười nói: "Ta cảm thấy thương nhân chúng ta tuyệt không thực hiện rất tốt chức trách của mình, chúng ta chỉ đang bị động căn cứ theo khách hàng nhu cầu mà cung ứng thương phẩm, đây là một loại cung ứng bị động, ta vừa rồi đã nói, chức trách của thương nhân là xúc tiến tiêu dùng, như vậy việc đầu tiên chúng ta cần làm là phải chủ đạo tiêu dùng."
"Chủ đạo tiêu dùng?"
"Không sai."
Quách Đạm nói: "Đơn giản chính là sáng tạo ra cơ hội tiêu dùng, nói ví dụ như Chu viên ngoại."
UTa2n
Chu Phong sững sờ.
Quách Đạm gật đầu, nói: "Nếu như bình thường, hôm nay Chu viên ngoại sẽ chỉ tiêu một văn tiền, mà chức trách của thương nhân chúng ta là khiến hắn hôm nay tiêu một lượng bạc, đây chính là xúc tiến tiêu dùng. Đương nhiên, chúng ta là thương nhân, không phải tên lừa đảo, chúng ta không thể lừa gạt, cũng không thể cướp, ta chỉ có thể chế tạo ra một chút cơ hội tiêu dùng, đây chính là chủ đạo tiêu dùng."
Chu Phong vội vàng hỏi nói: "Việc này như thế nào chủ đạo?"
"Các vị chắc không quên, chúng ta sắp đẩy ra tập họa có liên quan đến sắc phong Hoàng quý phi đại điển, trong này có cái gì?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
"Có cái gì?"
"Ách. .. Tình yêu a!" Quách Đạm trợn trắng mắt nói: "Các vị cũng thật là, đừng luôn nghĩ đến tiền, muốn tiền ai không biết, ăn mày cũng có thể nghĩ, nhưng kiếm tiền và tiền là hai việc khác nhau, tiền là đến từ sinh hoạt, chỉ có mò thấy trong sinh hoạt, mới có thể kiếm tiền. Tại sao bệ hạ lại muốn sắc phong Trịnh quý phi là Hoàng quý phi, không phải là vì yêu sao?
Vì vậy, chúng ta có thể căn cứ theo sắc phong đại điển chế định ra một chút thương phẩm, đóng gói chúng thành kết tỉnh tình yêu, sau đó mượn đêm thất tịch bán cho khách hàng."
"Cái này. .. Này làm sao đóng gói chúng thành kết tinh tình yêu?"
"0! ế‡ tỉnh tình vêu: lai là cái aì2" Xong! Xong! Đây là một đám đại phú thương, hay là một đám ngu xuẩn. Quách Đạm tức giận sờ lên cái trán, lại nói: "Nói như vậy, chúng ta muốn đề cao tình yêu của Hoàng thượng và Hoàng quý phi, mà không phải những lễ nghi kia, kỳ thật những lễ nghỉ này cũng không có người thích nhìn. Mà tình yêu là mù quáng, là xúc động, nếu như còn không lợi dụng nó, vậy thật sự là phung phí của trời.
Liền lấy đồ trang sức làm ví dụ, chúng ta trước đó chế tác đồ trang sức chính là căn cứ theo sắc phong đại điển, miễn cưỡng cũng có thể nói là tín vật đính ước, việc chúng ta phải làm chính là biến những đồ trang sức này thành biểu tượng của tình yêu, là tín vật đính ước nhất định phải có. Dĩ vãng tết Thất Tịch, không có truyền thống tặng đồ trang sức, nhưng từ năm nay bắt đầu, chúng ta sẽ đưa một loạt đồ trang sức đặc biệt với tư cách một loại truyền thống của đêm thất tịch. Trong thiên hạ nhiều người yêu nhau như vậy, mà tết Thất Tịch hàng năm đều có, trong này có bao nhiêu phong phú lợi nhuận a."
"Đúng đúng đúng, hiền chất nói có lý."
Đông chủ cửa hàng châu báu Vương Đại Tài liên tục không ngừng gật đầu, việc này nghe thấy rất đã a.
Chu Phong liếc mắt nhìn Vương Đại Tài, lại hướng Quách Đạm hỏi: "Vậy tửu lâu của ta thì sao?"
Quách Đạm trợn trắng mắt nói: "Chỉ cần là ngày lễ, còn có thể thiếu tửu lâu sao, chúng ta có thể định nghĩa những món ăn trong sắc phong đại điển là bữa ăn dành cho tình lữ, chỉ cần là một đôi tình nữ đến thì có thể cho bọn hắn một chút ưu đãi."
Tào Đạt đột nhiên nói: "Vậy nếu như đến là hai người nam nhân thì sao?"
Quách Đạm nhắm mắt, rồi đột nhiên kích động nói: "Chỉ cần hai nam nhân kia dám thừa nhận là tình lữ thì cũng cho ưu đãi, tiền coi như ta ra là được."
Tào Đạt ngượng ngùng nói: "Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, tùy tiện hỏi một chút."
"Không ổn, không ổn."
Chu Phong đột nhiên lắc đầu nói: "Chuyện này nói đơn giản, nhưng không hợp lễ giáo, đại đa số nữ nhân đầu sẽ không đi tửu lâu, vậy thì tình lữ là không thể nào nói đến."
"Nếu như nữ nhân có thể đi tửu lâu, vậy thì chúng ta còn cần phí cái Quách Đạm nói: "Chúng ta muốn mượn lần sắc phong đại điển này để tết Thất Tịch năm nay từ thương nhân chúng ta đến chủ đạo, để tết Thất Tịch biến thành một ngày hội tiêu dùng ."
Chủ đạo đêm thất tịch?
Chuyện này. .. Này làm sao chủ đạo?
Tất cả mọi người đều không có đầu mối nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm lại giảng giải một số thủ đoạn marketing cho bọn hắn.
Những thủ đoạn này ở đời sau rất thường gặp, thậm chí ngay cả người tiêu dùng cũng biết đây đều là do những thương nhân gian trá làm ra, nhưng, bọn hắn vẫn đến tiêu tiền.
Từ sau khi chủ nghĩa tư bản hàng lâm trên thế giới này thì không có ngày lễ nào là có thể tránh thoát, thậm chí có một chút thương nhân vô lương tâm còn bất mãn với hiện trạng, cho nên còn sáng tạo ra một số ngày lễ để xúc tiến tiêu dùng, trêu không ít người tiêu dùng phải chặt tay, tự mình hại mình. Nhưng điều này cũng chưa tính là đáng xấu hổ nhất, càng xấu hổ hơn chính là có một ít thương nhân còn tạo ra kiểu kinh tế mẹ vợ, tuyên truyền khẩu hiệu: Không nhà không hôn nhân. Kết quả là sinh ra vô số cẩu độc thân, sau đó thương nhân lại đẩy ra Phật gia hệ liệt, vì vậy không quản ngươi đang ở giai đoạn nào của cuộc đời đều chạy không thoát ma trảo của chủ nghĩa tư bản.
Nói đến đáng xấu hổ như vậy, nhưng những người đang ngồi đây lại nghe như sỉ như say, hoá ra mua bán còn có thể làm như thế.
Bởi vì đang ngồi đây đều là gian thương.
Chỉ riêng thủ đoạn "Chủ đạo tiêu dùng" đã làm những thương nhân này cảm thấy chuyến đi này không tệ, cùng so sánh, thì số tiền đã quyên ra chẳng coi là gì.
Điều này khiến bọn hắn trước khi rời đi, lại một lần nữa biểu thị có hứng thú rất lớn đối với việc đầu tư vào Nha hành, nếu có tin tức gì thì phải lập tức thông tri bọn hắn.
Năng lực Quách Đạm thể hiện ra đã làm bọn hắn cảm thấy, đây chính là một khoản đầu tư kiếm bộn không lỗ.
"Xem như tiễn bọn hắn đi."
Sau khi tiễn bọn hắn, Quách Đạm nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng bây giờ cũng không có thời gian cho Quách Đạm nghỉ ngơi, kế hoạch lúc trước của hắn đã bị làm cho loạn thất bát tao, mọi việc đều đang chồng chất thành đống, hắn lập tức gọi Khấu Nghĩa đến văn phòng chuẩn bỉ chải vuốt môêt chút rồi tYna viêc tYna việc điải auvết. Còn chưa kịp thở một ngụm, Thần Thần lại đến thông báo nói: "Cô gia, Quan công tử nói muốn gặp ngài."
"Quan công tử nào?"
".. Chính là Quan Tiểu Kiệt."
"Là hắn? Hắn tới làm gì?" Quách Đạm nhíu mày, đột nhiên tâm niệm vừa động, nghĩ thầm, không quản Quan Tiểu Kiệt tới đây làm gì, trước lợi dụng hắn giải quyết chuyện kia rồi lại nói tiếp, nếu không công việc sẽ chồng chất càng nhiều. Quách Đạm lập tức ngoắc ngón tay với Khấu Nghĩa, Khấu Nghĩa vội vàng đưa lỗ tai tới, Quách Đạm ghé vào lỗ tai hắn nói thầm một hồi.
"Minh bạch, minh bạch."
Khấu Nghĩa gật gật đầu.
"Đi thôi."
"Phải."
Khấu Nghĩa lập tức từ cửa sau đi ra ngoài.
Quách Đạm phân phó Thần Thần mời Quan Tiểu Kiệt tiến vào.
Chỉ chốc lát sau, Quan Tiểu Kiệt đi vào.
"Quách Đạm gặp qua Quan công tử."
Quách Đạm vội vàng đứng dậy thì lễ.
"Miễn đi, miễn đi."
Quan Tiểu Kiệt như ông cụ non phất phất tay, rồi ngồi xuống ghế.
Quách Đạm hỏi: "Không biết Quan công tử tới đây, là có chuyện gì muốn phân phó tại hạ?"
Quan Tiểu Kiệt nói: "Cũng không phải đại sự gì, ta dự định nhập cổ phần Đan Dâm Khách của ngươi."
Quách Đạm ngẩn người, chợt nói: "Quan công tử có phải là nhận tin tức sai lệch rồi không? Trước mắt, chỉ có Nha hành chúng ta có dự định tìm người nhập cổ phần, còn phía Đan Dâm Khách thì không."
"Là ông nội nuôi để ta đến đây."
"Thành giao."