Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 159 - Chương 158: Đều Là Một Đám Diễn Viên

Chương 158: Đều là một đám diễn viên Chương 158: Đều là một đám diễn viênChương 158: Đều là một đám diễn viên

Mộng!

Thật mộng!

Quách Đạm cảm thấy chính mình hình như lại xuyên không rồi, trong đầu là một đống bột nhão, thân thể như ở trong sương mù, không phân rõ phương hướng.

Lý Quý liếc nhìn Đổng Bình, lại hướng Quách Đạm nói: "Ngươi đi vào cùng ta."

"Nha."

Quách Đạm ánh mắt có một chút ngốc trệ, đần độn đi theo Lý Quý bước lên bậc thang đến một góc bên trái.

"Chuyện này còn không phải đều tại ngươi." Lý Quý nâng tay lan hoa chỉ nói với Quách Đạm.

"Trách ta?"

Quách Đạm nhanh muốn khóc nói: "Công công, ta mới là người bị hại, ngài có biết bọn hắn vừa rồi đã làm những gì với ta hay không, các loại nhục mạ đánh đập, các loại hình cụ, ròng rã một buổi sáng mới thả ta ra a! Trong tim của ta, trên thân thể của ta đều lưu lại những vết tích không thể xóa nhòa."

Người này há mồm liền cáo trạng, bao nhiêu cũng không quan tâm, dù sao đây cũng không phải xã hội pháp chế, không vu khống thì ăn thiệt thòi nha.

Lý Quý quan sát một chút rồi nói: "Cẩm Y Vệ mặc dù có riêng một bộ chương pháp làm việc, nhưng cũng không đến mức khoa trương như ngươi nói chứ, ngươi bây giờ không phải vẫn còn rất tốt đứng ở chỗ này sao."

Quách Đạm chặn lại nói: "Đó là bởi vì ta nhìn thấy những hình cụ kia thì đã bị dọa ngất, sau đó bọn hắn nói cái gì, ta làm theo cái đó, nếu không, ta đâu còn mệnh nhìn thấy công công a."

Tiểu tử này thật đúng là sinh ra để làm Cẩm Y Vệ a! Lý Quý tức giận nói: "Cho dù như vậy, cũng phải trách chính ngươi."

Quách Đạm khóc không ra nước mắt nói: "Công công, ta là người bị hại nha, làm sao có thể trách ta?"

Lý Quý nói: "Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đề nghị bệ hạ không nên tồn kho bạc?"

"Đúng. .. Nhưng ta không phải đề nghị bệ hạ, lúc ấy ta chỉ trình bày một đạo lý mà thôi."

"Ta lại hỏi ngươi, vài ngày trước bệ hạ vốn muốn để ngươi nhậm chức ở Hộ bộ, có phải ngươi cự tuyệt hay không?"

"Ta không phải cự tuyệt, ta chỉ là đã thề, ta cũng không có biện pháp nào."

"Mặc kệ ngươi có phải đề nghị hay không, hay là có biện pháp hay không, việc này là do ngươi tạo thành, cho nên không trách được người khác."

"Mong công công chỉ giáo."

"Ngươi còn không rõ?"

Quách Đạm đem đầu lắc như trống bỏi, hắn lúc này không phải giả ngốc, mà là thật sự không rõ.

Lý Quý hơi có vẻ trách cứ nhìn hắn, nói: "Ngươi nói không thể để bạc tồn kho, việc này xác thực rất có đạo lý, bệ hạ cũng rất tán thành, nhưng bệ hạ là cao quý nhất quốc chỉ quân, làm sao có thể hợp tác với một nha thương như ngươi, việc này mà truyền đi thì chắc chắn sẽ bị mang tiếng.

Vì vậy bệ hạ mới có ý định để ngươi nhậm chức ở Hộ bộ, bởi vì nội khố trên danh nghĩa cũng thuộc về Hộ bộ, như vậy ngươi có thể danh chính ngôn thuận giúp bệ hạ quản lý nội khố, thế nhưng ngươi lại không thể làm quan."

Nói đến đây, Lý Quý thở dài, nói: "Bệ hạ cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể tìm người mới, thế là lệnh Cẩm Y Vệ đi dân gian tìm kiếm người mới, sau đó sắp xếp vào Cẩm Y Vệ, như vậy liền có thể thuận lý thành chương hiệu lực cho bệ hạ, làm sao biết, Cẩm Y Vệ cũng tìm tới ngươi."

Quách Đạm trong lòng hơi hồi hộp một chút, hóa ra bệ hạ dự định bắt đầu từ số không, mẹ nó may mắn chọn trúng ta, bằng không, ta chẳng phải là vì người khác may áo cưới.

Nhưng nghĩ lại, việc này có chút không đúng, liếc nhìn Lý Quý, nghiêm túc nói: "Công công, ta thấy việc này cũng không phải đơn giản như thế, ngài biết không, sáng nay bọn hắn thế nhưng đẩy hết toàn bộ cận vệ bệ hạ phái đến bảo hộ ta ra ngoài, đây là cỡ nào quyền lực aI"

Gia hỏa này có bản sự châm ngòi ly gián cũng thật sự là lợi hại. Lý Quý thầm nói một câu, lại ra vẻ buồn bực nói: "Cận vệ gì chứ, đêm qua bệ hạ đã triệu hồi tất cả cận vệ bảo vệ ngươi."

"Đêm qua đã triệu hồi tất cả?" Quách Đạm kinh ngạc nói: "Làm sao có thể, lúc sáng nay ta ra cửa, rõ ràng có hai cận vệ bảo vệ ta." Lý Quý liếc mắt nhìn Đổng Bình vẫn còn đứng đó, nhỏ giọng nói: "Cận vệ của bệ hạ cũng thuộc quản lý của Cẩm Y Vệ."

Quách Đạm cũng liếc nhìn Đổng Bình, sau đó cau mày nói: "Ý công công là?"

Lý Quý thoáng gật đầu.

Quách Đạm lại hỏi: "Thế nhưng vì sao bệ hạ lại triệu hồi cận vệ?"

Lý Quý khẽ nói: "Chẳng lẽ ngươi dự định để cận vệ của bệ hạ một mực bảo vệ? Vậy ngươi suy nghĩ cũng quá đẹp đi, bây giờ sắc phong đại điển đã kết thúc, bệ hạ tự nhiên phải triệu hồi cận vệ. Nói cho ngươi biết, trong triều đã có đại thần nghị luận việc này, đường đường thiên tử cận vệ, vậy mà đi bảo hộ một thương nhân, ngươi thấy có nực cười hay không."

Mẹ nó! Nếu như rút đi, vậy ta không phải sẽ bị người xé nát nhai Quách Đạm bắt đầu có chút đổ mồ hôi.

Lý Quý len lén liếc mắt Quách Đạm, con ngươi chuyển động, nói: "Nhưng ngươi cũng đừng trách Cẩm Y Vệ, bệ hạ cũng không tốt nói rõ việc này, cho nên không dặn dò rõ ràng, để ta nói với bọn hắn một tiếng, để bọn hắn đừng quấy rầy ngươi."

"Đừng!"

Quách Đạm vội vàng ngăn Lý Quý lại, cười hì hì nói: "Công công, đây... . Đây là duyên phận nha, hơn nữa, ta cảm thấy chế phục của Cẩm Y Vệ rất thích hợp với ta, công công nghĩ sao?"

Lý Quý đánh giá hắn"Ngược lại là rất tuấn, thế nhưng không phải ngươi không thể làm quan sao?"

Quách Đạm nói: "Cẩm Y Vệ cũng tính là quan sao?"

"Ngược lại là không tính."

"Vậy chẳng phải được rồi."

Lý Quý trong mắt lóe lên ý cười, lại nói: "Ngươi phải nghĩ thật thông suốt, bây giờ bệ hạ còn chưa biết việc này, đợi chút nữa sau khi ta đi vào bẩm báo, ngươi đừng có đùa nghịch láu cá nha, chọc bệ hạ không vui thì sẽ liên lụy ta và Đổng trấn phủ sứ."

"Không có, mà ta cũng chưa từng đùa nghịch nha!" Quách Đạm vội vàng bảo đảm nói.

"Vậy được, ngươi ở đây chờ ta một lát."

Lý Quý bảo Quách Đạm xuống chờ, sau đó trở về trong điện, một lúc sau, hắn mới đi ra khỏi điện, đứng trên bậc thang, nói: "Quách Đạm, bệ hạ tuyên ngươi nhập điện." "Vâng." Quách Đạm vội vàng leo lên bậc thang cùng Lý Quý vào trong điện. "Thảo dân Quách Đạm khấu kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế

vạn vạn tuế."

"Miễn lễ đi."

Vạn Lịch có chút đưa tay, lại cười ha ha nói: "Làm thế nào tìm tới tìm lui, vẫn tìm được ngươi."

Quách Đạm hắc hắc nói: "Bệ hạ, đây chính là duyên phận nha!"

Nếu không ôm chặt chân mập của Vạn Lịch thì chỉ cần xuất cung, là một con đường chết.

Lý Quý khẽ nói: "Nha thương như ngươi lại dám can đảm cùng bệ hạ nói duyên phận, thật sự là không biết chính mình có bao nhiêu cân lượng."

"Ai... Nói là duyên phận, cũng không sai." Vạn Lịch khoát khoát tay, ha ha cười đến vài tiếng, lại hướng Quách Đạm nói: "Liên quan tới việc này ngươi đã rõ ràng chưa?"

"Rõ ràng! Rõ ràng!"

Quách Đạm lập tức gật đầu, lại nói: "Lý công công đã nói rất rõ ràng cho thảo dân, thảo dân nguyện vì bệ hạ ra sức khuyển mã*."

(*) ra sức khuyển mã nguyên văn là hiệu khuyển mã chỉ lao (#32. 3) là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là sẵn sàng chạy và làm việc cho vua như chó và ngựa, biểu thị rằng sẵn sàng bị điều khiển và phục vụ người khác.

Vạn Lịch trong mắt lóe lên một tia đắc ý, gật đầu nói: "Trẫm vốn cũng không muốn để quá nhiều người biết được việc này, từ ngươi đi làm, trẫm yên tâm nhất. Mặt khác, liên quan tới chuyện sắc phong đại điển cũng không thể bỏ qua công lao của ngươi, nên luận công hành thưởng, mặc dù ngươi đã gia nhập Cẩm Y Vệ, nhưng ngươi lại không thể làm quan, như vậy trẫm sẽ thưởng cho ngươi một bộ phi ngư phục, một thanh tú xuân đao và một khối đại nội lệnh bài, có lệnh bài này ngươi có thể ra vào trong cung."

"Đa tạ bệ hạ ban thưởng."

Quách Đạm làm đại lễ, nghĩ thầm, phi ngư phục, tú xuân đao, đều là thứ đồ gì? Chỉ có khối đại nội lệnh bài là có chút tác dụng, sau này vào cung chí ít không cần lo lắng bị thái giám doạ dẫm.

Vạn Lịch nhìn thấy Quách Đạm như vậy cười thầm một tiếng, kỳ thật hắn cố ý cho Quách Đạm một chút giáo huấn, tiểu tử này có đôi khi rất đáng hận. trong thể chế thì Hoàng đế chỉ có hai cách là ăn cướp trắng trợn, hoặc là phải trả tiền, thật ra Vạn Lịch ăn cướp trắng trợn cũng không phải không được, nhưng vấn đề là cướp một lần thì sẽ không có lần thứ hai. Nhưng một khi Quách Đạm trở thành Cẩm Y Vệ thì làm việc cho Hoàng đế là điều đương nhiên, nhận bổng lộc hay luận công hành thưởng đều không phải do Vạn Lịch định đoạt a.

Nhưng những ban thưởng này cũng không kém.

Phi ngư phục, tú xuân đao cũng không phải mỗi Cẩm Y Vệ đều có, nhất định phải là lập xuống đại công, hoặc là nhận được sự ân sủng của Hoàng đế, từ Hoàng đế tự mình ban thưởng mới có thể có, chúng là biểu tượng danh dự cao quý ở Minh triều, hai thứ này đều là mơ ước của mỗi Cẩm Y Vệ, nhưng đối với Vạn Lịch cái đồ chơi này cũng không bằng bạc trắng bóng, Quách Đạm nếu như quất hắn mấy vạn lượng tiền hoa hồng, hắn sẽ khóc chết mất.

Vạn Lịch lại hỏi: "Không biết ngươi còn có yêu cầu gì không?"

Quách Đạm chỉ tiết nói: "Thảo dân khẩn cầu bệ hạ đừng triệu hồi hai cận vệ bảo hộ thảo dân, không dối gạt bệ hạ, thảo dân đắc tội quá nhiều người." Việc liên quan đến tính mệnh thì phải nói một năm một mười cho rõ ràng a.

"Vậy ngươi phải khiêm tốn một chút."

"Thảo dân ghi nhớ bệ hạ dạy bảo."

Vạn Lịch hơi chút trầm ngâm, nói: "Cận vệ của trẫm cũng không thể luôn luôn nán lại nhà ngươi, nhưng trẫm sẽ để trấn phủ sứ an bài việc này, hơn nữa ngươi mặc phi ngư phục, người bình thường cũng không dám tuỳ tiện động tới ngươi."

Ta sát! Chẳng lẽ phi ngư phục chính là Minh triều hoàng mã quái? Nhưng tên gọi này hay hơn hoàng mã quái nhiều, nghe thấy có cảm giác văn nhã, thanh tao. Quách Đạm nói: "Đa tạ bệ hạ."

Vạn Lịch lại nói: "Liên quan đến chuyện lần trước ngươi nâng lên việc tổ chức mã thắng, trẫm đã nghĩ sâu tính kỹ cảm thấy chủ ý này của ngươi đáng giá thử một lần, dù sao mã chính xác thực là tồn tại rất nhiều vấn đầ."

Nói đến chỗ này, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng phương pháp này của ngươi là kiếm tẩu thiên phong**, đại thần trong triều chắc chắn sẽ cản trở đủ kiểu, hơn nữa, trẫm lo lắng bọn hắn sẽ không đem đầu mâu chỉ hướng Thái Bộc tự."

(**) kiếm tẩu thiên phong: Không theo thói thường, tìm một biện pháp mới, khác với trước kia để giải quyết vấn đề, để thắng lợi nhờ vào bất ngờ. Dương là một người hiền lành, ai cũng không đắc tội, hơn nữa trong quân đội lại rất có thế lực, cho dù hắn vấn trách Thái Bộc tự, nội các đại thần và ngôn quan có khả năng cũng chỉ luận sự mà thôi, sẽ không quá nhằm vào Thái Bộc tự, mã chính cũng không phải dính đến một người, mà là dính đến rất nhiều phương diện, dù sao trong đó có thể kiếm đại lượng chất béo.

Quách Đạm nói: "Chỉ cần bệ hạ thả ra một tin tức thì bọn hắn tuyệt đối sẽ đem đầu mâu chỉ hướng Thái Bộc tự."

Vạn Lịch hỏi vội: "Tin tức gì?"

Quách Đạm nói: "Chính là tin tức liên quan tới chuyện Hưng An bá tiến cử thảo dân cho bệ hạ."

Vạn Lịch hai mắt mở một cái.

Lý Quý cũng kinh ngạc nhìn Quách Đạm, nghĩ thầm, tiểu tử này trông thì mi thanh mục tú, có vẻ đàng hoàng, nhưng ra chiêu thật đúng là âm tàn độc ác.

Một canh giờ sau.

Quách Đạm đi ra ngoài điện trong tay bưng một cái khay bằng gỗ, trên khay là một bộ phi ngư phục và một thanh tú xuân đao.

Lý Quý chỉ tiễn hắn đến cửa điện, sau đó liền phân phó một tiểu thái giám tiễn hắn xuất cung, còn hắn thì trở lại trong điện, thấy Vạn Lịch ngồi trên ghế trầm tư, không khỏi thận trọng nói: "Bệ hạ, ngài thật dự định làm như thế sao?"

Vạn Lịch nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cảm thấy không ổn sao?"

Lý Quý nói: "Mã chính vốn là đại sự quốc gia, một phần vạn xảy ra vấn đề...

"Xảy ra vấn đề?" Vạn Lịch không khỏi cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng bây giờ còn ít vấn đề sao? Kỳ thật người người đều biết có vấn đề, nhưng chính là không có người đưa ra phương pháp giải quyết, không phải bọn hắn nghĩ không ra, mà là bọn hắn hoàn toàn không muốn giải quyết, đã như vậy, trẫm chỉ có thể mở ra lối riêng."

Lý Quý lập tức kinh sợ nói: "Bệ hạ thứ tội, là nô tỳ nghĩ quá đơn giản." Hắn dần dần minh bạch, việc này cũng không phải chỉ liên quan đến tiền.

Vạn Lịch lại nói: "Ngươi đi dặn dò Đổng Bình bảo hắn nhất định phải bảo hộ Quách Đạm chu toàn."

"Nô tỳ tuân mệnh."

Lý Quý ra khỏi đại điện, đi vào bên trong một gian phòng ở bên cạnh.

"Công công!" Đổng Bình đứng dậy.

"Thật có lỗi, đã để trấn phủ sứ đợi lâu."

"Chỗ nào, chỗ nào, đây là chức trách của ta."

Lý Quý lại nói: "Tiểu tử này tạm thời nán lại Bắc trấn phủ tỉ trước, nhưng ngươi cũng đừng an bài nhiệm vụ cho hắn, tìm một tiểu Kỳ đội không đáng chú ý để hắn nán lại là được rồi, a, lại tìm một người võ nghệ cao cường chuyên môn bảo hộ hắn, đừng để hắn bị thương."

Đổng Bình gật đầu nói: "Công công xin yên tâm, ta biết nên làm như thế nào."

Lúc này hắn cũng không dám hỏi nhiều.

Mà Quách Đạm ra khỏi hoàng thành, ngồi trên xe ngựa ngưng mày Suy tư.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, việc này không giống như một sự trùng hợp, mà giống như thiết kế riêng.

Nếu như có người cố ý tính kế ta, vậy người này nhất định là bệ hạ, thế nhưng tại sao bệ hạ lại muốn làm như thế? Chẳng lẽ thật sự là vì muốn tránh việc hợp tác với thương nhân sao? Vậy bệ hạ có thể nói rõ với ta, đâu cần phí sức lực lớn như thế.

Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt hắn đột nhiên dời xuống nhìn phi ngư phục và tú xuân đao, trải qua hồi lâu, mới tự lẩm bẩm: "Không phải là. .. Không phải là hắn không muốn cho ta tiền hoa hồng chứ."

Phi ngư phục, tú xuân đao đã là luận công hành thưởng, như vậy nói cách khác, chắc chắn sẽ không cho tiền hoa hồng.

"Mẹ nó... Thật sự là quá keo kiệt."

Quách Đạm tức giận đến nước mắt cũng sắp trào ra, bất bình mắng: "Diễn viên! Đều là một đám diễn viên! Nói giống như thật vậy, đặc biệt là Lý công công, quả thực có thể nhận được giải thưởng Oscar."

Sau khi tức giận qua đi Quách Đạm không khỏi cẩn thận suy nghĩ thì cực kỳ sợ hãi.

Đây quả thật là quá kinh khủng, lúc ấy thật sự khiến hắn không phân rõ phương hướng, còn tưởng rằng chính mình gặp may mắn, bằng không, thì đã mất đi chân mập.

Chỉ có thể nói chiêu số này thật sự là quá âm rồi, một hạt mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn trên gương mặt của Quách Đạm, hắn lúc này chỉ cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé, không để ý một chút, chân voi sẽ từ trên trời giáng xuống, nói: "Không được, bên trong BgM của bệ hạ, ta giống như cũng không có, quan trường thì chắc chắn là không đụng được, vậy thì ta nhất định phải mở ra BgM của ta, để thanh âm tiền tài chuyển động vang vọng Đại Minh, như thế mới có sức đánh một trận."

(BgM - background music - nhạc nền)
Bình Luận (0)
Comment