Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 173 - Chương 172: Đây Chính Là Một Cái Hố Thiên Thạch

Chương 172: Đây chính là một cái hố thiên thạch Chương 172: Đây chính là một cái hố thiên thạchChương 172: Đây chính là một cái hố thiên thạch

Cổ đại mà không có quan thương cấu kết, đó là điều không có khả năng, bằng không, mấy người Chu Phong, Tào Đạt dựa vào cái gì có thể làm được mua bán lớn

Nhưng tại cổ đại quan thương cấu kết bình thường có hai loại, một loại chính là quan viên chủ đạo, thương nhân chẳng qua chỉ là nô tài mà thôi, bọn họ được gọi là công cụ thương.

Còn một loại chính là giống như mấy người Chu Phong, Tào Đạt, hàng năm đều phải hiếu kính, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì còn phải từ trên xuống dưới chuẩn bị một phen.

Mặc kệ là loại nào thì đều không có bất luận cái gì khế ước, quan viên cầm tiền cũng có thể không làm việc, thậm chí còn có thể giẫm hai chân lên ngươi, hết thảy cũng là bởi vì địa vị của song phương chênh lệch quá xa.

Cũng bởi nguyên nhân này mà đối với lần nhận thầu này đám người Chu Phong chỉ dám đứng xa mà trông, không nói đến đại nghiệp chăm ngựa là chính vụ thất bại nhất của Minh triều, mà lần nhận thầu này còn là sản phẩm của tranh đấu chính trị trong triều đình, chỗ dựa của bọn hắn còn không dám đụng, huống chỉ là bọn hắn.

Nhưng bọn hắn cũng không phải thật sự muốn lui cổ, dù sao trong số bọn hắn có rất nhiều người đã cùng Nha hành có quan hệ hợp tác.

Vì vậy lựa chọn cuối cùng của bọn hắn là ký kết một phần thanh minh khế ước với Quách Đạm, thanh minh tất các công việc có quan hệ với việc nhận thầu điều dưỡng ngựa đều không có quan hệ gì với Nha hành, đó là cá nhân Quách Đạm tự nhận thầu.

Hơn nữa Tào Đạt không chỉ muốn công khai khế ước mà còn phải có đóng dấu của quan phủ, dù sao bây giờ cũng không phải xã hội pháp chế, không có bằng chứng của quan phủ thì ai cũng có thể phủ nhận.

Quách Đạm cũng 'bất đắc dĩ' đáp ứng.

Quan ấn không phải là vấn đề gì, bởi vì hắn muốn vận doanh tiền của hoàng đế, nên đương nhiên Vạn Lịch cũng sẽ yêu cầu độc hưởng, đừng nói là con dấu của quan phủ, cho là con dấu của hoàng đế cũng đều được.

Sau khi trao đổi xong, đám người Chu Phong còn an ủi Quách Đạm một phen rồi mới rời khỏi, một năm xui xẻo a, nhưng việc đã đến nước này, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, một mình gánh di.

"Phu nhân, vì sao nhìn ta như vậy?"

Đám người Chu Phong vừa đi, Khấu Ngâm Sa liền xuất hiện bên cạnh Quách Đạm, đồng thời dùng một loại ánh mắt vô cùng quái dị nhìn hắn.

Khấu Ngâm Sa nói: "Vừa rồi chàng giả vờ thật sự là lợi hại nha, nếu không phải trước đó ta đã biết rõ, chỉ sợ cũng sẽ bị chàng che giấu."

"Không dám, không dám."

Quách Đạm vội vàng chắp tay nói: "Trước mặt phu nhân, tiểu đệ nào dám tự cao tự đại."

Khấu Ngâm Sa cũng hạ thấp người thi lễ: "Ta cũng không thể nói dối như chàng nha."

Quách Đạm khoát tay nói: "Phu nhân khiêm tốn rồi, nhớ ngày đó phu nhân chỉ dùng một tờ trương mục đã vạch trần ra hết trò hề của vi phu, bây giờ mỗi khi ngẫm lại, ta đều cảm thấy hết sức khó xử."

Hai má Khấu Ngâm Sa lập tức đỏ bừng, nhưng nhớ đến dáng vẻ Quách Đạm giả vờ ngu xuẩn lúc đó, xác thực cực kỳ buồn cười, mím môi nói: "Nhưng đó cũng là do chàng gạt ta trước."

Quách Đạm ngửa mặt thở dài: "Nhưng tiếc thay đã thành công dã tràng, cuối cùng vẫn là bị phu nhân khám phá ra, muốn tìm một nữ nhân xinh đẹp lại có năng lực vì sao lại khó như vậy a!"

Khấu Ngâm Sa trợn trắng mắt, nói: "Chàng bây giờ cũng đừng nghĩ chuyện ai đến nuôi chàng, trước hết nên nghĩ làm thế nào để nuôi ngựa tốt đi. Cũng đừng nói ta không nhắc nhở chàng, ngựa cũng không phải dễ nuôi như vậy, dân chúng thà rằng mang khẩu phần lương thực của mình đi nộp thuế, thà rằng đi làm nô làm tỳ, cũng không nguyện ý nuôi ngựa."

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Thật hay giả, thế này thì cũng quá mức rồi, nàng cũng đừng làm ta sợ."

Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ đến điều này chàng còn không biết sao?"

Nàng cho rằng Quách Đạm khẳng định đã biết và cùng Hoàng đế thương lượng rõ ràng.

Quách Đạm lắc đầu.

Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nói: "Không biết mà chàng còn dám đáp ứng, việc này... ."

Nàng không còn gì để nói.

Quách Đạm có vẻ đơn thuần nói: "Ta chỉ không ngờ việc này lại nghiêm trọng như vậy."

Khấu Ngâm Sa nhìn kỹ hắn nói: "Chàng có phải đang cố ý hù dọa ta?"

"TY nhiên không nhải" Ouách Đam nói: "Ta thât sư không rõ lắm. nhưng cũng không quan trọng a, lý niệm của ta chính là, chỉ cần nện một đống tiền vào nơi đó, hãn huyết bảo mã cũng có thể làm đồ nướng để ăn."...

Liễu gia.

"Gia gia, xem ra đám người Chu Phong đều không có ý định tham dự."

"Đổi thành ta, ta cũng không dám tham dự."

Liễu Tông Thành lắc đầu, lại cảm khái nói: "Như thế cũng tốt, nếu hắn muốn chơi như vậy thì chúng ta cũng bớt mệt tâm, không cần đi tranh cùng hắn, chúng ta thế nhưng là không chơi nổi a!"

Liễu Thừa Biến nói: "Ý của gia gia là Quách Đạm cũng không phải là không cẩn thận yết bảng? Mà là hắn cố ý?"

Liễu Tông Thành nói: "Tám thành là như vậy, nếu hắn hồ đồ như vậy thì cũng không có khả năng có ngày hôm nay, nhưng hắn giả bộ hồ đồ ngược lại là cực kì lợi hại, trước kia chúng ta đều bị hắn lừa gạt."

Liễu Thừa Biến thoáng gật đầu, nói: "Nhưng tôn nhi vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ, trong này rốt cuộc có thể mưu đồ lợi ích gì, cho dù có thể kiếm lời ít tiền nhưng so sánh với nguy hiểm thì nhất định là không có lời."

Liễu Tông Thành nhíu nhíu mày, thở dài: "Ta cũng nghĩ không thông al"...

Hình bộ.

"Xem ra Hưng An bá và Quách Đạm đã sớm thông đồng tốt." Tôn Như Pháp ngưng lông mày nói.

"Vậy thì càng tốt." Hoàng Đại Hiệu cười nói: "Ta cũng không tin Quách Đạm có năng lực vận doanh tốt mười cái nông trường buông thả kia, theo ta được biết, mười nông trường kia vốn là bốn nông trường lớn, cũng bởi vì trong đó có không ít đất đai phì nhiêu bị người chiếm rồi cải tạo thành đất canh tác, cho nên mới bị chia cắt thành mười cái nông trường, nếu như Quách Đạm thật sự có thể dùng những nông trường này nuôi ra số lượng ngựa tốt tương đương, ta cũng không còn gì để nói."

Lý Thực nói: "Nhưng kẻ này xảo trá khó lường, chúng ta đã từng trên tay của hắn ăn thua thiệt, cho nên vẫn phải thận trọng một chút."

Hoàng Đại Hiệu nói: "Đây là đương nhiên, như Hưng An bá đã nói, người người đều có thể giám sát, bọn hắn nếu như muốn làm giả làm bộ thì nhất định không có khả năng.".....

Liên quan tới chuyện Quách Đạm không cẩn thận yết bảng rất nhanh liền truyền ra, mọi người đối với chuyện này nghị luận ầm ï, nhưng hầu như cái nhìn cỦa tất ả moi naườồi đều nhất trí cho rằnna Ouách Đam chính là đang tìm đường chết a!

Cũng không ít người có quan hệ tốt với Quách Đạm, không khỏi thở dài ai thán, trí giả ngàn lo, tất có lúc sai, mà cái sai này khả năng là trí mạng.

Dù sao Quách Đạm chỉ là một thương nhân, mặc dù bây giờ có thể nói là Cẩm Y Vệ, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng chịu không được bất kỳ cái gì gió táp mưa sa.

Theo chế độ nuôi dưỡng ngựa của Minh triều diễn biến đến xem, thì việc này cũng không thể nói là một cái hố to, mà quả thực chính là một cái hố thiên thạch, tại sơ kỳ Minh triều, bách tính cả nước đều phải nuôi ngựa, thế nhưng cũng không lâu sau đó, đã biến thành bách tính cả nước đều nghĩ tất cả biện pháp tránh đi trách nhiệm nuôi ngựa, không ai muốn nuôi ngựa, dân mục cứ như vậy mà đi hướng diệt vong, chỉ có thể để quốc gia nuôi ngựa, mà quốc gia cũng nuôi không tốt, nói cách khác, thương nhân nhận thầu chính là tìm đường chết.

Không có cách nào, ai bảo Quách Đạm không cẩn thận, vì vậy ngày thứ hai, hắn liền theo Từ Mộng Dương đi thị sát mười nông trường kia.

Mười nông trường này đều tập trung ở hai huyện Vũ Thanh và Hương Hà bên cạnh kinh thành, bởi vì đây chỉ là một lần thử nghiệm, vì vậy nông trường được tuyển chọn đều ở phụ cận kinh thành, mà những nông trường này đích thật là có đồng cỏ và nguồn nước phì nhiêu, địa thế bằng phẳng, rất thích hợp để nuôi ngựa, Hoàng gia chuồng ngựa ở ngay Tam Hà huyện bên cạnh.

Thời điểm Quách Đạm đi đến nông trường cuối cùng mới biết được việc này thật là một cái hố thiên thạch a!..

"Hưng An bá, tại sao ta cảm giác mình bị lừa." Quách Đạm cực kỳ buồn bực nói.

Từ Mộng Dương nói: "Ngươi vì sao nói như vậy?"

Quách Đạm liếc nhìn Từ Mộng Dương, thấy hắn vẫn có vẻ mặt kinh ngạc, lập tức có xúc động muốn đánh người, nói: "Trên văn án của Thái Bộc tự viết ngược lại rất thỏa đáng, dùng sáu vạn mẫu đất nuôi một ngàn con ngựa, hàng năm còn trợ cấp cho một ngàn lượng."

Từ Mộng Dương lập tức nói: "Đúng vậy, không hề kém chút nào, nếu ngươi không tin có thể phái người đến đo đạc, hơn nữa ta cho điều kiện cũng thật sự là tốt nhất, hàng năm Thái Bộc tự trưng thu thuế cỏ khô cho mỗi con ngựa là một lượng, ta thật sự đã cho ngươi hết."

Quách Đạm có chút tức giận nói: "Ta biết, ta biết, nhưng vấn đề là nhía trên này viết là nâng trường cá đầng cô và nauần nước nhì nhiêu. thế nhưng ngài xem, bên cạnh mỗi chuồng ngựa đều là ruộng tốt thượng đẳng, thảo nguyên ở giữa các chuồng ngựa không nối liền, mà bị phá thành mảnh nhỏ, đông một khối, tây một khối, toàn bộ đất xung quanh trồng lương thực, ngựa bên trong liền giống như ngồi tù, chạy hai bước liền phải phanh gấp, đừng nói ngựa không chịu được, người cũng không chịu được al Chúng ta đi dạo một vòng cũng chỉ nhìn thấy hai ba trăm thớt ngựa, mà cũng đều không phải là ngựa tốt."

Từ Mộng Dương thở dài: "Ngươi có chỗ không biết, những đất đai này trước đây đều là chuồng ngựa, chỉ là về sau... Ai....., vì vậy sau này lúc ngươi phóng ngựa thì phải chú ý một chút, đừng giẫm lên những hoa màu kia, chủ nhân của chúng đều là hoàng thân quốc thích a."

"Vậy thì mỗi con ngựa ta phải thuê một người trông coi hay sao?" Quách Đạm nói xong cũng buồn cười: "Tiền không là vấn đề? Câu này nói cũng thật là diệu nha, với cái giá tiền ngài cho, nếu không lỗ vốn thì ta liền chặt đầu, ngài tăng gấp đôi tiền cho ta có được hay không?"

Từ Mộng Dương thở dài: "Kỳ thật ta cũng muốn tăng gấp đôi tiền cho ngươi, Thái Bộc tự cũng bỏ ra được số tiền này, nhưng vấn đề là, những người khác sẽ không đáp ứng a!"

"Không đáp ứng coi như thôi." Quách Đạm vung tay lên nói: "Vụ mua bán này, ngài mời cao minh khác, ta không làm được."

Từ Mộng Dương vội vàng nói: "Ngươi đã yết bảng, sao có thể đổi ý, việc này không thể được."

Quách Đạm cười ha hả nói: "Ta lại không cùng ngài ký kết khế ước, ta đi nói chuyện với bệ hạ một chút, ta chỉ là không cẩn thận giật xuống, hơn nữa ta cũng tận lực, vụ mua bán này thực tế là không làm được, tin tưởng bệ hạ cũng có thể lý giải. Bá gia, nói trở lại, ngài rõ ràng chính là gạt ta, ở đây vốn không nuôi được nhiều ngựa như vậy, ta không tin ngài không biết."

Từ Mộng Dương thần sắc hơi có vẻ xấu hổ, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi, bằng vào quan hệ của Quách Đạm và Hoàng đế, nói không chừng Quách Đạm thật sự có thể thoát thân, mà ngôn quan cũng chỉ là muốn nhằm vào hắn, lui một vạn bước mà nói cho dù Quách Đạm không thể thoát thân, thì hắn cũng không thể chết được, chỉ có thể khẩn thiết khuyên bảo nói: "Ta đương nhiên biết khó xử ở trong đó, nếu có thể dễ dàng làm được, vậy cũng sẽ không biến thành dạng này, vì vậy ta mới tìm ngươi, ngươi thông minh như vậy, nhất định có biện pháp."

"Tuyệt đối đừng nói như thế." Quách Đạm tức giận nói: "Ngay cả điều kiện cơ bản nhất ngài cũng không thỏa mãn được, thì ta làm sao mà nghĩ đưữc biên nhán. naài khâng thể hi vana yva vời †a eá thể chui vào môêt eái động chỉ cao một tấc (10cm), đây là điều không có khả năng."

Từ Mộng Dương lo lắng, nói: "Quách Đạm, nếu ngươi đổi ý, Từ gia ta coi như xong, lúc đầu ta làm thế này coi như toàn bộ trông cậy vào ngươi, ngươi tiếp tục suy nghĩ biện pháp đi."

Vừa nói xong, hắn đột nhiên có loại cảm giác giống như bị lừa, bởi vì thời điểm ban đầu bọn hắn nói chuyện, Quách Đạm đồng ý vô cùng sảng khoái, nói cơ chế vận hành của triều đình vừa mục nát vừa cồng kềnh, nếu đổi thành thương nhân thì làm thế nào cũng sẽ không thua thiệt, khiến cho Từ Mộng Dương tràn đầy lòng tin, hiện tại cho giá tiền cũng thật sự không giữa lại chút nào, không ngờ Quách Đạm lại muốn đổi ý, đây thật là một cái hố.

Quách Đạm không nhịn được nói: "Đi thôi, đi thôi."

"Ngươi không thể đi nha!"

Từ Mộng Dương kéo Quách Đạm lại.

Quách Đạm khóc không ra nước mắt nói: "Ta nghĩ biện pháp cũng cần thời gian, nhưng đừng ở đây nghĩ, đứng ở đây trong lòng ta liền thấy hoảng. Ai. .. Những chuồng ngựa này thật đúng là nghiệp chướng a!"

"Nghĩ biện pháp? Vậy được, vậy được, đi đi đi."

Từ Mộng Dương tranh thủ thời gian lôi kéo Quách Đạm rời khỏi nơi này.

Quách Đạm nhìn dáng vẻ lo nghĩ của lão hồ ly này, ngụm ác khí trong lòng cuối cùng cũng được xả ra, thật là thoải mái a, lại thầm nghĩ, nhưng ngươi cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt, nếu không bức ngươi vào tuyệt cảnh, thì ngươi làm sao sẽ nguyện ý cõng nồi cho ta và bệ hạ, lại cho ngươi lo lắng thêm một ngày nữa, vậy thì cái gì thù cũng đều báo, ha ha...
Bình Luận (0)
Comment