Chương 181: Thiên tử quang hoàn
Chương 181: Thiên tử quang hoànChương 181: Thiên tử quang hoàn
Mặc dù Khấu Ngâm Sa biết tiền này là của hoàng đế, nhưng nàng cũng tin tưởng, Quách Đạm cũng sẽ không vì chút tiền này mà đánh mất mạng nhỏ, Quách Đạm khẳng định vẫn sẽ giúp Hoàng đế kiếm được tiền, nhưng nàng vẫn luôn nghĩ mãi mà không hiểu, vì cái gì Quách Đạm muốn ném ra nhiều tiền như vậy, cho dù đua ngựa thật sự cực kỳ kiếm tiền, cũng không cần thiết làm như thế.
Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, bởi vì nàng cũng cho rằng chỉ có không ngừng suy nghĩ, mới có thể làm mình tiến bộ, mà không phải bằng nghe hoặc nhìn.
Nam Giao ngoại thành.
"Từ tiểu Bá gia, pháp lực vô biên, truy phong trục điện, đệ nhất ky thuật, nếu ai không phục, thì ăn cái rắm."
Tại một con đường nhỏ có rất nhiều cây liễu rủ bên bờ sông, Từ Xuân mang theo một đám người nhàn rỗi, đứng bên đường nhỏ đồng thanh hô lớn, từng người đều hô đến khàn cả giọng, thái dương nổi gân xanh.
Mà đối diện cũng đang đứng một đám người nhàn rỗi tương tự, bọn hắn cũng đồng loạt trợn mắt trợn mũi, mọi người đều là tùy tùng, vì cái gì các ngươi chuẩn bị khẩu hiệu mà không báo trước một tiếng, thật sự là không coi nghĩa khí ra gì.
Mà bên bờ sông còn có một đám công tử ca ăn mặc lộng lẫy đang đứng, bọn hắn đối với khẩu hiệu của Từ Xuân khịt mũi coi thường.
"Từ Kế Vinh thật sự là càng ngày càng không biết xấu hổ, trong kinh thành vậy mà cũng dám xưng chính mình là đệ nhất ky thuật."
"Còn cái gì pháp lực vô biên, truy phong trục điện, thật sự là buồn cười đến cực điểm."
"Ai... Hắn đến chữ to còn không biết được mấy cái, có thể nghĩ ra được mấy thành ngữ như thế thì coi như đã không tệ."
"Hi vọng hôm nay Thủ Kỹ có thể giáo huấn hắn thật tốt."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng "Giá!"
"Đến rồi!"
Bọn hắn tìm theo âm thanh nhìn lại thì thấy trên đường nhỏ có thớt ngựa phi như bay lao vụt đến, cuốn theo tro bụi mù mịt phía sau.
"Thiếu gia, là thiếu gia."
Từ Xuân ngạc nhiên nhảy nhót, sau đó cũng đồng thanh cao giọng hô: "Từ tiểu Bá gia, pháp lực vô biên, truy phong trục điện. .. ."
Mà những công tử ca kia thì đồng loạt thở dài thườn thượt.
Chỉ trong chốc lát, Từ Kế Vinh phóng ngựa xông qua điểm cuối cùng, hắn kéo dây cương một phát, tuấn mã dưới hông hí dài một tiếng, móng trước nâng cao, đẹp trai đến ép một cái.
Hắn quay đầu nhìn lại, thì thấy một thớt tuấn mã phi nhanh xông phá qua lớp tro bụi, lập tức đến trước mặt hắn, người này chính là kẻ thù cũ, Lý Thủ Kỹ.
"Thế nào? Thực lòng tin phục chưa?" Từ Kế Vinh hì hì cười nói.
Lý Thủ Kỹ bị lớp tro bụi kia làm cho khuôn mặt dính đầy bụi đất, chật vật đến cực điểm, cắn răng khẽ nói: "Hôm nay ngươi chỉ là may mắn thắng ta mà thôi."
Từ Kế Vinh nói: "Vậy lại đấu một lần nữa, lần này chúng ta đánh cược một ngàn lượng thì thế nào?"
Lý Thủ Kỹ suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi, nghẹn đỏ mặt, không dám trả lời.
Hắn xác thực không chạy nhanh bằng Từ Kế Vinh, bại gia tử này từ nhỏ đã bất học vô thuật, thời điểm bọn hắn đang đi học thì người này đang chơi ưng dắt chó, cưỡi ngựa săn thú, nếu không phải có Từ Mộng Dương đè ép, có lẽ đã sớm đi biên cảnh đánh trận với người Mông Cổ.
Hơn nữa, người này còn có tiếng bại gia tử, ném ra ngoài một ngàn lượng, mắt cũng không chớp cái nào, bọn hắn thế nhưng không được.
Lúc này, Từ Xuân tràn đầy sinh lực chạy tới, một mặt nịnh nọt nói: "Ky thuật của thiếu gia thật sự đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, trong kinh thành cũng khó có người có thể địch nổi thiếu gia."
"Đừng nói là kinh thành, chỉ sợ phóng nhãn khắp thiên hạ, cũng tìm không ra mấy người."....
Trong lúc nhất thời, mông ngựa đập như nước thủy triều.
Từ Kế Vinh ngồi trên lưng ngựa, càn rỡ cười ha ha.
"Từ Kế Vinh, ngươi đừng có phách lối, trong kinh thành còn có khối người có ky thuật tinh xảo hơn ngươi."
Một công tử ca hơi lớn tuổi, từ bờ sông đi tới, giận dữ mắng mỏ.
Từ Kế Vinh nghiêng con mắt thoáng nhìn, khinh thường, hướng phía Từ Xuân nói: "Xuân Xuân, Đạm Đạm nói thế nào?"
"Có thể động thủ thì đừng mù bức bức." "Chính là câu này." Từ Kế Vinh ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt đảo qua/"Ai nếu không phục, lại muốn ăn rắm, thì đầu có thể lên chiến."
"Ta không phục ngươi."
"Ta đến đấu với ngươi."
"Ta cũng muốn nhìn một chút ky thuật của Từ Kế Vinh ngươi có phải thật sự có thể truy phong trục điện hay không"...
Đám công tử ca lập tức đồng loạt xúc động phẫn nộ.
Thua ai cũng không thể thua phế vật như Từ Kế Vinh, đây cũng là vì cái gì, lúc trước Từ Kế Vinh chỉ hơi hơi mỉa mai, Lý Thủ Kỹ liền nhịn không được so tài cùng hắn.
Từ Kế Vinh cười nói: "Nhiều người muốn ăn rắm như vậy, được, bản tiểu Bá gia nhất định sẽ thỏa mãn các ngươi, nhưng hôm nay ta cảm thấy mệt mỏi, chúng ta hẹn ngày khác lại so tài."
Nói xong, hắn lại hướng Lý Thủ Kỹ nói: "Lý Thủ Kỹ, nếu ngươi không định trả tiền, ta cũng không để ý."
Lý Thủ Kỹ cả giận nói: "Chỉ là năm mươi lượng mà thôi, Lý Thủ Kỹ ta không bỏ ra nổi sao."
Tùy tùng của hắn lập tức lấy ra năm mươi lượng đưa cho Từ Xuân.
"Vậy xin đa tạ rồi."
Từ Kế Vinh hướng đám chân chó của hắn nói: "Năm mươi lượng này thưởng cho các ngươi uống rượu."
"Đa tạ thiếu gia ban thưởng."
"Từ tiểu Bá gia, pháp lực vô biên... ."
Trong một trận tiếng hô khẩu hiệu, Từ Kế Vinh phách lối rời đi.
Mà đám tuỳ tùng bên người Lý Thủ Kỹ thế nhưng là hâm mộ ghê gớm, tiền thưởng nhiều nhất Lý Thủ Kỹ cho bọn hắn chưa bao giờ vượt qua một lượng.
Chợ ngựa ở thành Tây.
"Từ lúc nào chợ ngựa trở nên náo nhiệt như vậy."
Chỉ thấy một thiếu gia nhà giàu nhìn xem từng thớt tuấn mã, lắc đầu vẫy đuôi, không khỏi hơi kinh ngạc, hắn đảo mắt nhìn quanh tứ phương, đột nhiên đi về hướng một thớt tuấn mã màu trắng, quan sát một chút rồi hướng người buôn ngựa hỏi: "Thớt ngựa này bao nhiêu tiền?"
"Công tử thật sự là có nhãn lực tốt, đây chính là thớt ngựa thượng đẳng, sáu mươi lượng." "Sáu mươi lượng?"
Tròng mắt của thiếu gia nhà giàu suýt nữa thì rơi ra ngoài, chỉ vào thớt ngựa kia nói: "Thớt ngựa này của ngươi mà cũng muốn sáu mươi lượng, nhiều nhất là ba mươi lượng."
Người buôn ngựa nói: "Bây giờ ba mươi lượng chỉ có thể mua được một thớt ngựa trung đẳng."
Thiếu gia nhà giàu cả kinh nói: "Giá ngựa khi nào dâng lên, mà còn tăng nhiều như vậy?"
"Là mấy ngày gần đây." Người buôn ngựa nói.
"Kỳ quái, bây giờ không có chiến tranh, vì sao giá ngựa lại tăng lên?"......
Phía bắc đường Chợ Ngựa, có một phường tên là Bắc phường, bởi vì đây là trung tâm thương nghiệp của kinh thành, lại cách nội thành tương đối gần, vì vậy ở được chỗ này đều là các đại phú thương.
Trong đó có một đại hộ nhân gia, gia chủ họ Tưởng, tên là Thế Hữu, chính là người đứng đầu quan nha, có thể nói là đại phú thương số một số hai ở kinh thành, so với Khấu gia và Liễu gia cũng không phải cùng một giai tầng.
Ngồi trên ghế chủ vị trong sảnh đường Tưởng gia là một nam tử trung niên mày rậm mắt to, nuôi râu cá trê chính là Tưởng Thế Hữu, mà phía dưới hắn còn có ba người đang ngồi.
Bên tay trái ngồi một nam tử trung niên mập lùn, khuôn mặt trời sinh luôn tươi cười tên là Triệu Phong Nguyên.
Bên cạnh hắn là một nam nhân trời sinh khuôn mặt khắc khổ tên là Mao Thâm.
Mà ngồi bên phải là một nam nhân ăn nói có ý tứ tên là Hùng Phong.
Bốn người bọn họ chính là tứ đại quan nha đại danh đỉnh đỉnh kinh thành.
Kỳ thật quan nha cũng là tư nhân làm buôn bán, chỉ là đám bọn hắn có quan phương bối cảnh, nên được triều đình ban cho nha thiếp, để bọn hắn phụ trách cân bằng giá hàng, và phụ trợ triều đình thu thương thuế.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn hắn có thể lũng đoạn mậu dịch, hàng hoá ra vào kinh thành đều phải trải qua tay bọn hắn, bởi vì bọn hắn giúp triều đình thu thuế.
Trong việc này phải có bao nhiêu lợi ích, mà lại là việc không có chỉ phí. và Khấu gia đều là phạm pháp, chỉ là mấy thập niên gần đây, triều đình chế độ dần dần lới lỏng, lại thêm việc quan nha hoàn toàn lũng đoạn khiến thương nhân đối với việc này có rất nhiều oán khí, không ít thương nhân đều bị những quan nha này bức bách đóng cửa, vì vậy triều đình mới cho phép tư nha phát triển để cân bằng quan nha.
Nhưng dù vậy, quan nha lũng đoạn vẫn vô cùng lợi hại, dù sao mậu dịch và giá hàng vẫn bị khống chế trong tay của bọn hắn, cho dù giá hàng tăng hay giảm thì tiền này đều phải đến tay bọn hắn, hàng hoá ra vào kinh thành bọn hắn cũng phải bóc một tầng.
"Hôm nay Tưởng huynh hẹn các huynh đệ đến đây là để đàm luận về chuyện giá ngựa dâng lên phải không?"
Hùng Phong sắc mặt nghiêm túc nói.
Tưởng Thế Hữu lại là cười nói: "Liên quan tới chuyện giá ngựa tăng lên, ta cũng đã điều tra, giá chỉ tăng một chút, nhưng cũng không phải do có người cố ý lên ào ào giá ngựa, mà là vì Quách Đạm nhận thầu mười nông trường, mấy ngày qua hắn trắng trợn mua ngựa, mới khiến giá ngựa dâng lên."
Triệu Phong Nguyên cười ha hả nói: "Gần đây tiểu tử Quách Đạm kia rất uy phong nha, vừa nhận thầu sắc phong đại điển xong, giờ lại nhận thầu nông trường, phong quang đã sớm che khuất chúng ta, mà bây giờ giá ngựa tăng do chính hắn tạo lên, chúng ta tội gì giúp hắn hạ xuống."
Tưởng Thế Hữu cười nói: "Cũng không thể chỉ nói như thế, gần đây không có chiến sự, giá ngựa dâng lên hay không, cũng không ảnh hưởng đến triều đình, vậy thì kệ nó đi thôi."
Mao Thâm khẽ nói: "Cho dù ảnh hưởng ta cũng sẽ không giúp, nếu không phải tiểu tử kia đang được bệ hạ ân sủng, ta sao có thể tha cho hắn, hắn chưa bao giờ để tứ đại quan nha chúng ta vào mắt a."
Triệu Phong Nguyên cười ha hả nói: "Trước kia ta chỉ cho rằng tiểu tử kia làm nhiều chuyện vượt giới hạn như vậy là để được bệ hạ ưu ái hơn, nhưng bây giờ xem ra cũng không phải như thế, hắn thật đúng là có chút thủ đoạn, cứ tiếp tục như thế, nói không chừng tương lai chúng ta cũng bị hắn nhận thầu a."
Hùng Phong đột nhiên nhìn về phía Tưởng Thế Hữu, nói: "Chẳng lẽ Tưởng huynh cứ mặc cho hắn tiếp tục như thế sao?"
Mao Thâm buồn bực nói: "Nếu có thể động thủ, ta đã sớm động thủ, đáng tiếc có bệ hạ làm chỗ dựa cho hắn."
Tưởng Thế Hữu mỉm cười nói: "Vậy cũng chưa chắc." Tưởng Thế Hữu nói: "Quách Đạm được bệ hạ thưởng thức không giả, nhưng hắn đồng thời cũng đắc tội không ít đại thần trong triều, nếu như trên thương trường chúng ta có thể quang minh chính đại đối phó hắn, thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
Mao Thâm hỏi: "Làm thế nào quang minh chính đại đối phó hắn?"
Tưởng Thế Hữu cười nói: "Theo ta được biết, Quách Đạm đã đem việc kiến thiết trường đua ngựa và nông trường nhận thầu cho Trần Bình, ngân sách rất lớn, chí ít là mười vạn lượng... ."
Hùng Phong cau mày nói: "Nhiều tiền như vậy?"
"Việc này thiên chân vạn xác, song phương đều đã ký kết khế ước, đồng thời đã thanh toán tám ngàn lượng cho Trần Bình."
"Việc này sao có thể? Xây trường đua ngựa cùng nông trường đâu cần nhiều tiền như vậy?" Hùng Phong không dám tin nói.
Tưởng Thế Hữu nói: "Ta nghe nói, Quách Đạm không phải muốn kiến tạo nông trường và trường đua ngựa bình thường, hắn muốn kiến tạo trường đua ngựa quy mô rất lớn có sức chứa hàng chục nghìn khán giả, đồng thời hắn còn phải nuôi năm ngàn con ngựa, hơn nữa hợp tác của hắn với triều đình cũng có thời hạn, cho nên cần nhiều tiền như vậy."
Quy mô số liệu mà Trần Bình nói với Tưởng Thế Hữu cũng không phải như vậy.
Triệu Phong Nguyên nói: "Thế nhưng Quách Đạm bỏ ra được nhiều tiền như vậy hay sao?"
Tưởng Thế Hữu nói: "Nếu như hắn có Thái Bộc tự trợ cấp, vậy thì không nhất định, chỉ là trước mắt ta cũng không thể điều tra rõ ràng chuyện này, dù sao triều đình cũng không công bố khế ước nhận thầu. Nhưng việc này không quan trọng, cũng không có quan hệ gì với chúng ta, quan trọng là với thực lực của Trần Bình, hắn có khả năng ngay cả trường đua ngựa cũng xây không xong, trong tay hắn cũng không có nhiều vật liệu gỗ như vậy."
Triệu Phong Nguyên cười nói: "Nếu không có thì đương nhiên phải mua, nhiều vật liệu gỗ như vậy thì nhất định phải qua tay chúng ta, nếu như lúc này chúng ta đầu cơ vật liệu gỗ, tương lai có thể hung hăng kiếm của hắn một bút a."
Tưởng Thế Hữu cười lạnh nói: "Ta chẳng những muốn kiếm lời số tiền này, mà còn muốn dây dưa lỡ hạn công trình, khiến hắn vô pháp giao nộp với triều đình."
Trên thực tế tứ đại quan nha đã sớm đối với Quách Đạm hận thấu đều có quan hệ với triều đình, trong lòng bọn họ cũng có sợ hãi, nhưng chỉ cần có cơ hội, bọn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Quách Đạm, bởi vì Quách Đạm đã tạo thành uy hiếp đối với bọn hắn.
Lúc này, còn có một người cũng đối với Quách Đạm hận thấu xương, người này chính là Vạn Lịch, hắn rất rõ ràng tiền chỉ ra đều là của hắn, tiếc tiền như mạng Vạn Lịch mặc dù giao tiền cho Quách Đạm quản lý, nhưng hắn cũng phái người tới quản lý sổ sách.
Quách Đạm động mỗi một bút tiền, hắn đều rõ như lòng bàn tay.
Vì vậy sau khi biết được việc này, Vạn Lịch long nhan giận dữ, mua bán này còn chưa có làm, ngươi đã nghĩ trăm phương ngàn kế lừa tiền của ta, thật sự là lẽ nào lại như vậy.
Lập tức triệu kiến Quách Đạm.
Tại phương diện tiền bạc, hắn cũng không mập mờ.
Quách Đạm hoả tốc tiến cung diện thánh,"Ti chức Quách Đạm khấu kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Miễn lễ."
Vạn Lịch mỉm cười, giống như thường ngày, bên cạnh hắn cũng chỉ có Lý Quý hầu hạ, bởi vì chuyện này thuộc về cơ mật cấp cao, nên không thể để nửa điểm gió thổi ra ngoài, bằng không, coi như lúng túng. Nhưng thực tế Trương Thành đã biết rõ việc này, hắn chỉ không tham dự vào công việc cụ thể.
Trương Kình thật ra cũng biết một chút xíu, dù sao hắn khống chế Đông xưởng, nhưng hắn cũng không dám xâm nhập điều tra, bởi vì Vạn Lịch không hề đề cập với hắn nửa chữ, rõ ràng là không muốn hắn biết quá nhiều.
Hơn nữa việc này chỉ liên quan đến tiền, Trương Kình cũng cảm thấy không cần thiết vì thế mạo hiểm.
Tất cả mọi người đều rất có ăn ý.
Chờ Quách Đạm đứng dậy, Vạn Lịch lập tức hỏi: "Liên quan tới trường đua ngựa đã tiến hành đến đâu rồi?"
Quách Đạm lòng tin tràn đầy nói: "Bệ hạ xin yên tâm, tất cả đều khá thuận lợi."
"Đúng nha! Tốn tiền nhiều như vậy, thì có thể không thuận lợi sao." Vạn Lịch đột nhiên biến sắc, nói: "Quách Đạm, ngươi thật lớn mật, dám tính toán trẫm."
Quách Đạm vội nói: "Bệ hạ minh giám, ti chức làm sao có lá gan này." ngươi có phải cùng Trần Bình ký kết một phần khế ước khoảng mười vạn lượng, ngươi nghĩ trẫm vô tri đến tình trạng này sao, một cái trường đua ngựa, mười cái nông trường, há cần đến mười vạn lượng."
Quách Đạm buồn bực nói: "Bệ hạ, làm buôn bán trước tiên phải có đầu tư rồi mới có hồi báo."
Vạn Lịch nói: "Trẫm đương nhiên biết, bằng không, ngươi há có thể cầm được tiền của trẫm, nhưng ngươi báo cáo láo giá cả, nói rõ là muốn tham tiền của trẫm, Nha hành các ngươi nhập cổ vào Trần Bình, trẫm cũng rõ ràng."
Quách Đạm nói: "Bệ hạ minh giám, ti¡ chức không hề báo cáo láo, số tiền ti chức đầu tư là tiền đầu tư xây dựng trường đua ngựa, không có quan hệ với cược đua ngựa."
Vạn Lịch ngẩn người, nói: "Ném tiền xây trường đua ngựa, nhưng không có quan hệ với cược đua ngựa?"
Quách Đạm gật đầu nói: "Bởi vì bản thân việc xây dựng trường đua ngựa có thể kiếm tiền."
Vạn Lịch triệt để mộng bức, nói: "Ngươi nói rõ ràng chút, trẫm làm sao càng nghe càng hồ đồ."
Quách Đạm nói: "Hồi bẩm bệ hạ, tỉ chức trước mắt chỉ đầu tư vào trường đua ngựa ba vạn lượng, nhưng không bao lâu, tỉ chức liền có thể kiếm số tiền này về, đồng thời còn xây xong trường đua ngựa và nông trường, nói đơn giản là xây dựng trường đua ngựa và mười nông trường còn có thể kiếm không ít tiền."
Lý Quý buồn bực nói: "Xây dựng trường đua ngựa và mười cái nông trường không phải cần dùng đến tiền sao, làm sao còn có thể kiếm tiền."
Quách Đạm cười nói: "Đây là người bình thường làm, nhưng khoản tiền này là của bệ hạ, bản thân nó mang thiên tử quang hoàn, cho nên chỉ cần tiêu xài, không quản tiêu vào chỗ nào đều có thể kiếm ra tiền."
Thiên tử quang hoàn? Vạn Lịch kích động nói: "Ngươi nói chuyện này là thật?"
Quách Đạm nói: "Ti chức không dám đối với bệ hạ có nửa câu lừa gạt."
Vạn Lịch nói: "Nhưng đây là kiếm tiền của ai?"
Quách Đạm nói: "Dù sao cũng là thiên tử quang hoàn, đương nhiên là có rất nhiều người, tỉ chức nhất thời cũng nói không rõ lắm, nhưng bệ hạ cứ yên tâm, đến lúc đó tự sẽ có người đến đưa tiền."
Vạn Lịch trừng mắt nhìn, nghĩ thầm, Quách Đạm lớn mật đến đâu, cfñna khâng dám lừa hắn. trồna mắt đêt nhiên auav vài vồng. nhị? có điều suy nghĩ nói: "Hậu cung của trẫm vẫn luôn muốn xây dựng thêm, chỉ là không bỏ ra nổi tiền, nếu như nhận thầu cho ngươi, ngươi có thể nhờ vào đó kiếm tiền hay không?"
Loại quang hoàn này nhất định phải lợi dụng.
"Ách. .. Bệ hạ, tỉ chức tạm thời bận không nổi, việc này sau này hãy nói." Quách Đạm ngượng ngùng cười một tiếng, trong lòng mắng, móa, lời kia của ta rõ ràng là vuốt mông ngựa, ngươi còn coi là thật, đây không phải là để cho ta tới bổ a.